Sự Lựa Chọn (Đời Học Sinh Của Badboy)

Chương 53: Không có gì quan trọng. (2)


Bạn đang đọc Sự Lựa Chọn (Đời Học Sinh Của Badboy) – Chương 53: Không có gì quan trọng. (2)

-Vậy à?
Tôi ngó thằng Exdi đầy ngưỡng mộ, không chừng nó đã bỏ ra mấy chục năm để nghiên cứu tâm sinh lí tuổi dậy thì cũng nên.
-Đúng không? -Nó hỏi lại tôi, cái giọng nghe như ông thầy dạy Toán buồn ngủ ấy.
-Ừ, đúng.
Tôi tựa tường, khoanh tay nhìn biểu hiện của nó, cười cười.
Sao nào, “dại gái đại vương”, có định giết anh em vì tình yêu cao thượng của mày không?
-Chết tiệt. – Trái với mong muốn “được chết” của tôi, thằng Exdi chỉ lẩm bẩm một câu nhẹ hều mà không nhìn tôi, cũng không thèm nổi cơn điên như hồi trước nữa. Hình như nó càng ngày càng chai sạn rồi ấy.
Nhưng mà, trông nó lúc này buồn kinh khủng, kiểu như một thằng cha keo kiệt vừa phát hiện thỏi vàng mình chôn dưới đất mấy chục năm nay là đồ giả ấy. Tội nghiệp.
-Mày thích cái gì ở Madi, hả Exdi? -Tôi mặc kệ thái độ đó của nó, hỏi một câu hay ho, nhưng thấy chưa vui lắm nên giơ mấy ngón tay ra vừa đếm vừa nói đầy tính giải trí – Vì nó đẹp, dễ thương, con nhà giàu, ngây thơ hay là… tốt bụng?
Nhiều ưu điểm phết nhỉ? Có nên tiếc không?
-Mày nghĩ là mày đang nói cái quái gì thế hả?- Thằng Exdi rít lên, cái giọng nó giờ đây không còn là buồn nữa, mà chuyển thành nửa hoang mang, nửa căm tức.
-Đừng nói với tao là mày không biết thích nó vì cái gì nhé! -Tôi bơ đẹp lời nó, tiếp tục trò man dại của mình, đưa một tay lên xoa cằm như thể đăm chiêu dữ lắm, giọng ngày càng phấn khích – Mày biết không, ở Madi cái gì cũng đẹp. – Tôi chép miệng gật gù – Nhất là những đường cong ấy, tuy còn non nhưng mà rất tuyệt. Tao không thể diễn tả được cảm giác lúc chạm vào…
Trong mấy giây ngắn ngủi, tôi đã phải bỏ dở câu nói, để nghiêng đầu sang một bên vì một quả đấm lao tới. Gió rít nhẹ bên tai tạo nên cảm giác mát mẻ. Phê thiệt.
“Rầm!”
Cú đấm của thằng Exdi giáng thẳng vào bức tường tội nghiệp gần sát mặt tôi, tạo nên một âm thanh hoành tráng. Woa, giỏi lắm “dại gái đại vương”, ra tay thật phũ.
Tôi thấy máu chậm chạp rỉ ra từ những khớp tay nó.
-Chậc, đau nhỉ? – Tôi thôi tựa tường, đứng nhìn nó cảm thông.
Nắm tay nó đỏ nhừ, run lên. Đấm trúng tường kiểu đó không đau mới lạ, hồi trước có thằng chơi ngu bị gãy xương tay đấy. Thằng Exdi này muốn nghiền nát cái đầu tôi hay sao mà mạnh tay thế? Cảm động quá.
Mắt nó đang vằn lên những tia tức giận, bỗng nhiên giãn ra, rồi mở to kinh hoàng. Nó nhìn tôi, trông bộ mặt nó ngớ ngẩn chưa từng thấy, rồi thu tay về, nhìn chằm chằm vào đó như không tin được mình vừa làm gì, thốt lên:
-Tao không… cố… ý…
Trông nó khổ sở hết sức, mắt tối sầm lại dán vào cái nắm tay đó – cái tay vẫn đang run bần bật.
Tôi gật:
-Tao hiểu mà, mày không cố ý, chỉ cố tình thôi!
Cuối cùng thì mày lại quay lui cắn tao vì một đứa con gái cơ đấy! Rẻ tiền quá con ạ!
– …

Thằng Exdi im lặng như thể cú đấm vừa nãy làm đứt hết mấy dây thần kinh nói tiếng người rồi. Chơi ngu là vậy đấy.
– Biết sao không Exdi? Lần sau mà muốn đánh tao ấy, -Tôi “bảo ban” nó với cái giọng đùa cợt thường ngày – thì nhắm cho chính xác vào!
Nó nhíu mày nhìn tôi, chưa kịp nói gì thì một cái bóng màu trắng ở phía sau mấy bức tường “Nhà chơi” bất ngờ lao ra, tông thẳng vào người thằng Exdi khiến nó ngã nhào. Ma hiện hồn hả?
Nhầm, không phải ma, là con Liên.
-Khốn kiếp! Sao mày lại đánh nó hả? Mày là đồ trọng sắc khinh bạn! Đi chết đi!
Trước sự ngạc nhiên của tôi và những cặp mắt hiếu kì của đám học sinh đang đứng gần đó, con Liên ngồi lên người thằng Exdi, vừa hét lên vừa đấm nó túi bụi.
-Mày điên à? Tránh ra!!!- Thằng Exdi giơ hai tay lên đỡ, cũng nói như gào lên.
Cái trò dở người gì đây nhỉ, tôi tự hỏi. Tại sao mọi chuyện lại thành ra vừa sến vừa điên như thế này?
– Không, tao phải giết mày! – con Liên vẫn không ngừng đánh bùm bụp – Ai bảo mày dám đánh nó!
-Dừng lại đi! Con điên này, liên quan gì mày chứ?
Tôi vừa hỏi với vẻ chịu thua vừa kéo con Liên ra khỏi người thằng Exdi. Nó vùng vẫy kịch liệt, huơ chân múa tay hệt như hôm nọ ngoài sân bóng, mồm không ngừng gào thét:
-Bỏ ra! Tao phải cho nó một trận! Ai bảo nó dám đánh mày!
Kinh dị. Kinh dị. Hôm nay nó muốn đánh bù cho hôm trước hả? Nếu Madi ở đây, nó sẽ làm gì nhỉ?
-Nó có đánh trúng tao đâu?
-Tao không cần biết, nhưng nó đã ra tay!
Con Liên gầm gừ với vẻ mặt của một đứa bị tổn thương. Tốt rồi, giờ thì nó đăng kí làm một suất bảo kê không công cho tôi cơ đấy.
Thằng Exdi bò dậy, nhưng vẫn ngồi trên đất, những cú đấm của con Liên không có tác dụng gì nhiều nhưng lại khiến thằng này trông như sắp khóc.
-Mày nói dối, Exdi! Hồi trước khi chơi với bọn tao, mày đã thề là không bao giờ trở mặt với tụi tao dù có chuyện gì xảy ra. Mày là đồ không giữ chữ tín! -Con Liên đã thôi không muốn bay vào đánh thằng đó nữa, nhưng gào thì vẫn gào như bệnh, vai nó run lên bần bật.
Đừng khóc, mày. Như thế mày sẽ giống đàn bà đấy, Liên!
-Thì sao chứ? -Thằng Exdi vừa thở vừa nhìn hai đứa bọn tôi, lẩm bẩm với giọng bất cần theo cách của nó, giờ thì tình yêu to lớn của nó lại trào lên tận não – Nó dám đối xử với Madi như thế…
-Nhưng mày đã thề! – Con Liên gằn giọng.
Đủ rồi đấy, bọn sến này muốn đóng phim Lưu Bình – Dương Lễ thì tối nửa đêm gặp nhau tha hồ mà nói.
-Bỏ đi mày! -Tôi nắm lấy tay con Liên, kéo nó ra khỏi chỗ đó.
Nó lết thết bước theo tôi như hồn ma, thỉnh thoảng lại vấp chân sém té nhào nhiều lần.


————–

– Còn nhớ lần đầu tiên mày với tao gặp nhau không?
Con Liên ngồi ôm hai chân trên cái ghế đá, tựa cằm lên đầu gối, quay sang hỏi tôi.
Bây giờ đã sắp hết giờ học rồi, bọn tôi đang ngồi ở một góc giữa khoảng sân lát đá, dưới gốc cây to quét vôi trắng xóa. Một vài hạt nắng trưa lọt xuống tán cây, sáng lên lấp lánh.
-Không. -Tôi gối đầu lên hai tay, ngửa mặt nhìn trời, đáp ngon lành.
Nãy giờ chém gió với nhau hơn một tiếng đồng hồ rồi, con Liên bảo những gì tôi và thằng kia nói lúc nãy, nó đã nghe hết, nhưng không xi nhê gì. Thế đấy.
-Sặc, cái đồ…-Nó lẩm bẩm, cười khổ.
Vẫn biết là sến, nhưng tôi thấy hơi nhớ hồi học cấp một, hình như tôi gặp nó ở một chỗ chết tiệt nào đó trong trường, họa có trời mới biết.
-Hồi nhỏ mày trông thánh thiện cực, ha ha ha… – Con Liên lải nhải tiếp, cười nắc nẻ.
-Đùa anh đấy à?- Tôi xoa xoa đám da gà đang nổi lên trên tay. Gió ở đâu mà lạnh thế không biết. Không chừng mai có bão.
Nó đấm nhẹ vào vai tôi, vẫn không ngừng cười:
– Thật đấy, nhất là lúc mày dạy tao châm điếu thuốc đầu tiên và kéo tao ra khỏi cái màn đêm đen tối…
Giọng nó bỗng chùng xuống, nghe buồn buồn. Ê, tính đầu độc cái sự sến vào đầu anh nữa hả?
-Cái đó gọi là lôi kéo mày hư hỏng. -Tôi đính chính, cười sung sướng.
Nó thả hai chân xuống đất, đá tung viên sỏi trước mặt, hầu như không để tâm lời tôi:
– Lúc đó mày còn gọi tao là “gà mái đẻ trứng” nữa!
Nghe nó nói mà tôi cười phá lên, sao tôi có thể quên cái tên hay ho hồi nhỏ mình đặt cho con này nhỉ?
Mà công nhận, hồi đó nó cứ như con gà mái ấy, ẻo lả và yếu đuối lắm. Thời gian trôi nhanh thật, mới đó mà ai cũng già cả hết rồi. Nhầm, ngày càng trẻ trâu chứ già gì?
-Mày vẫn xem tao là bạn chứ? -Nó bỗng nhìn thẳng vào mắt tôi, hỏi nghiêm túc.
-Chứ chẳng lẽ xem mày là con?-Tôi ngán ngẫm nói.
Hình như xưa nay nó chưa từng làm tôi phật ý thì phải. Nó luôn tốt với tôi. Sến ghê.

-Vậy thì tốt, chúng ta sẽ mãi như thế này! -Nó không cười, nhưng cái giọng thì vui vui.
-Mày sẽ hối hận vì chơi với tao. – Không hiểu sao tôi lại nói thẳng ra điều mình nghĩ. Nhưng lúc này, tôi không muốn giỡn với nó, chẳng vui tẹo nào.
-Tao không quan tâm. -Nó nhìn đất, rồi nhìn tôi, cười nhẹ – Dù sao đi nữa, mày vẫn là bạn thân của tao!
Ngu ngốc. Tình bạn là cái gì chứ?
Bỗng nhiên, tôi nhớ có lần ba thằng là tôi, nó và Exdi cùng kéo nhau lên trường cấp hai nhậu, vào lúc đêm hôm, trèo lên mái nhà ngắm sao nữa mới kinh. Hôm đó hình như sinh nhật nó.
– Ê bọn mày, -Thằng Exdi cao hứng nói – nhóm bọn mình chưa có tên, đặt tên đi!
-Ừm, hay đấy! -Con Liên ôm chai bia cười man dại.
-Sến b.ỏ bố! -Tôi ra chiều chê bai, nhưng rốt cuộc lại là người nghĩ ra cái tên – Gọi là “Những đứa con hoang đàng” cho nó oách!
-Nghe cứ như dân bụi đời í, ha ha ha…
Cứ gọi nhau là con hoang đàng riết, nhưng cho đến bây giờ, hình như tụi nó vẫn chưa biết tại sao tôi lại lấy cái tên đó. Không phải vì tại chúng tôi thiếu tình thương, cũng không phải vì chúng tôi là loài sói đi hoang.
Cái tên đó hàm chứa một ý nghĩa mà tôi không muốn nhắc đến.
————
Chuông hết giờ reo lên, cũng là lúc tôi và con Liên đi về lớp, nhưng vẫn còn chém gió qua lại hăng say. Hình như hôm nay thầy cô nào cũng cho về trễ thì phải, chưa thấy đứa nào xách cặp chạy ra. Nhưng lúc tôi mới bước qua cánh cửa thông vào khối 11 thì đâm phải một đứa nào đó, làm nó suýt té lăn cù. Và…
Mùi hương quen thuộc bay vào mũi, tôi hơi ngờ ngợ, cho đến khi nhìn lại đứa mình vừa va phải đó, nó bây giờ cũng đang nhìn tôi.
Madi.
– Không có…
Nó chưa nói xong câu thì khựng lại, mắt mở to trong giây lát khi thấy tôi rồi trở lại bình thường ngay. Tôi mỉm cười, vẫy vẫy mấy ngón tay chào nó nhưng nó chẳng thèm chào lại, đi qua khỏi tôi như chưa từng nhìn thấy.
– Lạnh ghê! – Tôi nói khi nó đi lướt qua, giọng hơi thản nhiên quá mức – Bây giờ thì chả thèm nhìn mặt nhau nữa!
-Thôi đi mày! – Con Liên nắm áo tôi giựt giựt, ái ngại.
Tôi cứ tưởng Madi sẽ di luôn, ai dè nó quay lui, trông vẫn đẹp như ngày nào, cười vui vẻ:
-Ồ, xin lỗi nhé, nãy tôi không nhìn thấy!
Ngạc nhiên chưa? Giờ thì nó có thêm tài đá đểu. Giỏi đấy, tự dưng tôi thấy mình thật điên khi hồi trước cho rằng nó là con nít không biết gì.
Nó đứng cười với tôi như vậy chưa được bao lâu thì đã lại quay đi. Chảnh ghê.
Không hiểu sao lúc nó sắp rời khỏi, tôi lại giữ lấy cánh tay mảnh khảnh của nó, kéo lại. Và tôi thấy…
Nước mắt.
Rất nhiều. Nước mắt đang đua nhau chảy trên mặt nó. Gì chứ? Cái này nằm ngoài dự đoán của tôi.
– Đừng có động vào tôi! – Madi giựt tay lại ngay, hét toáng lên.
Vẻ tươi tỉnh vừa nãy của nó biến đâu mất tiêu, thay vào đó là sự đau đớn và sợ hãi. Nó hai tay ôm lấy đầu, lùi dần về phía góc tường, ngồi hụp xuống.

– Madi, cậu…- Con Liên lắp bắp, lo lắng cúi xuống hỏi.
Nhưng nó gạt ra, tiếp tục khóc không thành tiếng. Giống như hôm đó.
Không phải thế này.
Tôi chưa kịp làm gì thì bọn lớp Anh đã đi tới, đám bạn nó chạy lại ầm ầm. Thằng Godi không ngạc nhiên khi thấy tôi, nhanh chóng ngồi xuống, ôm lấy đứa nhóc đang khóc như con nít lạc mẹ kia.
– Đừng như vậy mà, có tớ ở đây rồi! – Xpít dỗ dành nó, hình như trong đó có chút buồn bã.
Madi rúc đầu vào người thằng đó, như đang cố tìm chỗ trốn, vừa khóc vừa nói, giọng lạc hẳn đi, mắt đầy những nước:
– Tớ muốn…về, hức, tớ sợ lắm, tớ không muốn…thấy con người đó, hức, tớ muốn…về nhà…
Lúc đó, tôi chợt nhận ra, đây mới là con người thật của nó: chỉ là một đứa còn trẻ con và dễ vỡ kinh khủng. Hóa ra, cái thái độ vui tươi mấy ngày qua, cả cái điệu cười hồi nãy toàn là giả vờ hết.
Tôi đã khiến nó thành ra thế này à? Tuyệt lắm, giờ thì cảm thấy mình giống như tội đồ của cả thế giới vậy.
– Được rồi, không sao đâu, tớ đưa cậu về nhà, nín đi nào!
Thằng Godi bế hẳn Madi lên, vẫn ôm trong lòng, rồi nhìn tôi bằng ánh mắt vô cảm.
Hình như tôi đã đụng vào một trong những điều tối kị đối với nó.
– Một trăm chai…- Nó nói với cái đám đang đi cùng, giọng đều đều không cảm xúc, hất mặt về phía tôi – …cho thằng nào giết được nó, bây giờ.
Giá cao thật, tôi nghĩ. Cái mạng mình đắt thế à?
– Ê ê ê…đừng có đùa nha…- Con Liên hơi hoảng khi một bầy lâu la khoảng ba chục thằng đang mặt mày đầy sát khí tiến xăm xăm về phía hai đứa tôi.
Cam đoan là còn thêm rất nhiều thằng nữa, chẹp, muốn giết nhau thật hả? Anh đây thật hân hạnh quá.
– Giờ sao mày? – Con Liên hỏi tôi, cười như thể hôm nay tận thế – Chết thật hả?
– Không sao đâu. – Tôi nói, nửa đùa nửa thật – Mày có muốn chết cùng tao không?
Nó nuốt nước miếng, gật đầu:
– Có, cùng chết!
– Chết cái đầu mày ấy! – Tôi đập vào đầu nó như mọi khi, con này ngu quá – Chuồn thôi!
-Hả? -Nó ngẩn cái mặt ra, vẫn chôn chân tại chỗ.
– Phắn ấy mà, nhanh! – Đến bó phép, tôi chụp tay nó, kéo mạnh. – Ngu gì đứng lại đây!
Thế là tôi và con Liên cùng ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, nhắm hướng nhà gửi xe mà làm một mạch. Đằng sau, bọn kia điên tiết đuổi theo, gào thét.
Không bao giờ nên giỡn với người ta khi họ điên lên. Đó là luật bất thành văn.
Tôi không biết tại sao, nhưng tôi và con Liên vừa cùng “exit” vừa phá ra cười, mặc dù điều đó là không nên. Chỉ là tự dưng thấy muốn cười. Dù cho hôm nay tôi có chết một cách lãng xẹt như thế thật.
_End chap 42_


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.