Bạn đang đọc Sự Lựa Chọn (Đời Học Sinh Của Badboy) – Chương 55: Bão cấp 15
Part 2:
Hôm đó, cái hôm đó, ý tôi là vào cái hôm đó đó – một ngày bình thường đầu đông, không mây không mưa, nhiệt độ từ bao nhiêu đến bao nhiêu độ C tôi biết chết liền nhưng chắc chắn là trời rất lạnh, vì một trận bão quét qua tôi, chỉ mình tôi thôi.
Đừng vội mừng, tôi chưa chết được đâu.
“Bão
” theo đúng nghĩa của dân chém gió.
Kể ra cũng chẳng có gì hay ho.
Lúc ấy, tôi vừa đi thăm đứa em gái bên lớp 10 Lý về – con bé tên Lim ấy, nó bị ốm mà vẫn đi học- thì gặp Quạ đen giữa hành lang tầng một, trước mặt cái phòng thực hành Hóa to tổ bố. Quạ đen bấy giờ nổi tiếng kinh tởm, ấy nhầm, kinh khủng luôn ấy, vì độ đẹp gái và đào hoa hơn cả thằng anh nó mới ghê. Tôi cứ tưởng Quạ tha ình rồi nên mới cười hiền lành chào ẻm, ai dè nó sung sướng bay vèo đến như
“mèo thấy mỡ
” (lối so sánh khiến tôi thấy mình thật rẻ tiền, ha ha). Nhưng mà tình cảm nó dành cho tôi cảm động rớt nước mắt thiệt đó.
-Anh thấy đấy, chỉ có em là yêu anh nhất!
Nó độp cho tôi một câu không đâu vào đâu, như kiểu đúc kết cái chuyện tình điên khùng sến súa nào đó nó tự nghĩ ra, rồi nở nụ cười mát dịu như gió mùa thu, làm bức tường đỏ choé bên cạnh cũng phải chào thua về độ tỏa sáng. Không biết tim ở đâu ra mà bay phấp phới nhiều vậy nè?
Nó đẹp cực, giá mà bạn có ở đây để nhìn một phát cho lác con mắt. Vẻ đẹp đó khiến tôi nói mà không cần suy nghĩ:
-Làm em gái anh đi!
Tôi muốn như thế đấy, nó mà là em gái tôi, tôi sẽ dạy nó một khoá lòng-tự-trọng cơ bản.
Niềm vui sướng của nó nổ cái bụp, rơi xuống lạch bạch như một qủa bóng nước vừa vỡ tan. Nó nhăn cái mặt giống con khỉ, rồi cúi đầu, vò vò vạt áo như một thiếu nữ e thẹn, lẩm bẩm:
-Lại thất bại rồi…
Tôi định hỏi nó bị đột biến gen phải không thì nó đã ngẩng mặt lên, nhìn tôi với bộ mặt đểu giả – bộ mặt hiếm khi nó lôi ra sử dụng, hỏi tôi:
– Vậy anh thích kiểu người như thế nào? Người ngốc như chị Madi á?
Tôi ấn vào cái đầu nó một phát:
– Đừng có hỗn, em mới ngốc ấy!
– Ha ha, phản ứng ghê chưa kìa!-Nó lấy tay che đầu, cười tít cả mắt như thể khám phá ra cái gì hay lắm, đồ điên – Biết yêu rồi đúng không?
Gì? Đồ hoang tưởng.
-Yêu cái đầu em, mới luyện EQ ở chuồng heo nào về thế?
Nó vẫn cười nắc nẻ, tiếp tục lải nhải mà cóc cần biết tôi có nghe không:
– Nhưng mà giờ có hối hận cũng muộn rồi, chị ấy đã thay đổi. Bây giờ…
Đang nói, Quạ đen bỗng nhiên đổi sắc mặt, khi vô tình nhìn ra phía sau tôi.
Gì chứ, thấy ma hiện hồn hay sao?
Tôi chưa quay lại nhìn xem có Binladen hay Hép-pi-bô-la xuất hiện thì Quạ đã kéo tôi vào cái phòng thực hành Hóa chết giẫm, nói nhanh:
-Giúp em, em không muốn bị giam lỏng đâu!
Hóa ra thằng anh cờ hó của nó đang đi tới, nó sợ bị nhìn thấy là đang đứng với tôi đó mà. Tởm.
Cái phòng
“được
” tôi và Quạ bay vào trốn lúc này không có ai cả, mùi hóa chất xông lên như kiếu sắp có phim kinh dị xảy ra. Không khí này thật là thích hợp nếu thằng anh của nó thấy nó với tôi đứng trong này, tưởng làm chuyện mờ ám ấy mà.
Tiếng bước chân ngòai kia ngày càng gần, tôi định chọc tức bé Quạ một phen cho vui đời, nhưng dừng lại kịp khi nghe ngoài kia có tiếng nói lanh lảnh của con gái:
– Hơ hơ, bây giờ thì hai người thân thiết quá ha, mãn nguyện rồi chứ?
Tôi hơi ngạc nhiên khi nhận ra đó là giọng của Cún Cún, nó lại đi cùng với thằng kia nữa à? Mấy bữa nay nó mờ ám thật đó.
Từ từ nào,
“hai người
” cơ á, có lẽ nào là…
-Im đi con diên! Xía vào chuyện của tụi này làm cái quái gì?
Tôi đoán đúng. Cụm từ
“hai người
” bao gồm cả Madi, và nó đốp lại Cún Cún như thế đó, nhưng cái giọng nó lạ lắm, nghe sắc sảo kinh khủng, không phải cái giọng ương bướng mà trẻ con hồi trước.
Tôi và Quạ đen không hẹn mà gặp cùng ló mắt nhìn ra xem kịch hay, bọn tôi đang đứng sau bức tường cạnh cửa lớp, một vị trí thuận lợi để quan sát.
Có ba người ở trước hành lang. Madi bước tới, ngồi lên thanh lan can, chống cằm nhìn ra ngoài sân, mặt lạnh như tiền, trong khi ngồi cạnh nó là thằng Godi đang vừa ngó Cún Cún vừa cười thích chí, còn Cún Cún thì tôi không thấy mặt, chỉ thấy nó đứng khoanh tay chém gió.
Nó cũng rảnh thật đó.
– Biết sao không Madi, cậu chỉ là một người thua cuộc, thảm hại lắm đó!
Cún Cún nói, lại cái giọng hôm nọ nó xài khi xé tan bộ bài của tôi, nhưng coi bộ có vẻ vui hơn nhiều. Mà tụi nó lại cãi nhau vì cái gì thế nhỉ?
– Vậy à? Haizz… nhưng cậu còn thảm hại hơn tôi đấy, mải mê theo đuổi một thứ mình không thể nào với tới. Tội nghiệp quá đi!-Madi quay lại nhìn Cún Cún, nụ cười nhạo báng đã xuất hiện trên môi tự lúc nào, và nó nói ra những lời đó với nột thái độ mỉa mai đến khó tin.
Đây là ai vậy? Mình có quen không ta? Đáng sợ quá
~
-Chuẩn luôn! – Thằng Godi gật đầu, giơ ngón cái like cho Madi một phát, vẻ hài lòng như vừa nghe cô giáo Thảo* giảng bài không bằng, rồi quay sang Cún Cún cười hiền lành mà không nói gi thêm. Nó muốn làm khán giả thôi thì phải.
– Cái…- Cún Cún như bị chọc trúng tim đen, ngập ngừng một lát nhưng nhanh chóng lấy lại sự bình thản – Cậu biết gì mà nói chứ?
– Yô, đúng rồi, tôi chẳng biết gì cả, chỉ có điều là có ai đó mải mê tương tư người tình cũ của tôi thôi mà. Chung thủy gớm!
What the… Madi đang nói cái gì thế?
– Tự làm một bộ bài để tặng người ta, chuyển về đây để học chung, rồi còn ở chung nhà, cậu cũng mê muội quá ha! Sao không đi mà bày tỏ cho rồi, à quên mất, cậu biết chắc là sẽ bị từ chối mà, tội nghiệp!
Madi kết thúc tràng diễn thuyết của nó bằng một nụ cười tỉnh rụi, thậm chí có phần ngây-thơ-giả-tạo thái quá. Dưới ánh nắng nhàn nhạt trời đông, nụ cười ấy trở nên mơ hồ khó tả.
Tôi thấy nãy giờ Cún Cún đứng im như phỗng nghe nó nói, chỉ có hai tay là run lên bần bật, chắc đang tức.
Hai đứa này làm tôi thấy lạnh vì gió, không, bão đúng hơn. Quạ đen bỗng dưng cười phá lên không thành tiếng, cười đến rung bần bật cả hai vai. Vui lắm à?
Mọi thứ trong đầu tôi, về Cún Cún, bắt đâu nối ghép với nhau một cách không thể logic hơn, cứ như kiểu nước tràn vào lấp đầy các lỗ hỗng bấy lâu. Như các mảnh ghép của trò xếp hình tìm về đúng chỗ. Và kết quả là bây giờ tôi có cảm giác muốn bị xe cán.
Thế quái nào?… Ứ chấp nhận được luôn.
Lúc tôi bận
“thông
” cái não mình thì cũng là lúc Cún Cún xáp lại gần Madi, không nhìn thấy vẻ mặt Cún nhưng tôi dám đem cái đầu của con bé Quạ ra đảm bảo là nó đang rất phẫn nộ. Đừng có nói là muốn động tay động chân đấy chứ?
– Nghĩ là mình đang chọc tức ai đấy nhóc? – Cún Cún đều giọng hỏi Madi, đồng thời cúi người xuống nắm lấy cổ áo nó, kéo lên, y hệt côn đồ.
Vâng, chào mừng các bạn đến với giờ phát sóng bộ phim
“Bụi đời chợ lớn
‘
‘ phiên bản girl xinh kute!
Trái với suy nghĩ của tôi, Madi không thèm phản ứng gì ghê gớm, chỉ giương mắt nhìn đứa con gái trước mặt, rồi thản nhiên vén đám tóc trước trán mình lên, cười khẩy:
– Muốn đánh nhau? Chiều luôn! Chỗ này nhiều máu nhất nè cưng!
Quạ đen suýt nữa đã rống lên cười thành tiếng khi thấy cảnh đó. Sốc quá à?
Có một sự thật hay ho rằng là chẳng nên động vào những đứa nguy hiểm, những đứa không còn gì để mất thì càng không nên.
Cún Cún tất nhiên không quá ngu để không biết điều đó, nhất là khi có lắm người sẵn sàng bay vào hốt xác nó nếu nó dám ra tay với Madi. Thế nên, Cún Cún kiềm chế cơn điên của mình, thu tay vào túi, quẳng lại một câu tự tin ghê gớm trước khi bỏ đi:
– Một ngày nào đó, tôi sẽ lấy máu của bốn người chúng ta…trộn vào nhau… xem nó có vị gì.
Câu nói đó vang lên chậm rãi, nhẹ tênh như gió, mang theo mùi lạnh lẽo của mùa đông rét mướt.
Nghe vừa hoành tráng vừa sến súa, tôi nhìn cái mặt sung sướng của Quạ đen mà nghĩ.
– Trộn trộn cái vẹo gì? Con nhỏ đó đúng là thần kinh có vấn đề! – Madi lại nói, tay phủi phủi cổ áo như thể bị cái gì bẩn thỉu, kinh tởm chạm vào.
Ai dạy nó cái cách nói chuyện cay cú như này chứ?
– Không sao đấy chứ?-Xpít hỏi nó.
– Chuyện vặt! – Nó nhún vai cười, rồi đứng lên – Về lớp thôi!
———-
Tôi và Quạ vẫn đứng lại trong cái phòng thực hành Hóa u ám ấy sau khi Madi và thằng Godi đi rồi. Cái não tôi bấy giờ vẫn chưa chấp nhận được cái sự thật vừa
“thông
” ra ban nãy, thật đấy. Làm thế quái nào mọi chuyện lại thành ra thế này chứ? Không vui tẹo nào hết.
“Tuổi thơ dữ dội
” của tôi…
-Chúc mừng anh nhé! Đào hoa thật đấy!- Con Quạ hào hứng bảo tôi,sau một hồi cười quằn quại – Em có thêm tình địch rồi, oh yeah!-Nó kết luận, cái mặt bây giờ vênh váo đến mức đểu giả.
Nó nhảy lên cái bàn trắng láng cóng mà ngồi, khoanh chân lại, nhìn tôi ra vẻ chờ đợi như thể biết chắc rằng tôi sẽ hỏi nó một điều gì đó quan trọng. Đúng là càng lớn, con Quạ này càng giống thằng anh nó, đểu thật, giờ tôi mới để ý đấy.
Tôi chả buồn muốn về lớp nữa, nhảy lên cái bàn song song với nó mà ngồi, nhìn ra cái cảnh tẻ nhạt ngoài kia qua ô cửa kính mờ.
Một chuyện giống với quá khứ đã xảy ra rồi đấy.
-Sao rồi?-Nó thấy tôi hiền đột xuất là làm tới ngay -Không nói nên lời luôn hả?
-Ừ. Anh chỉ muốn khóc thôi.-Tôi ngó nó, lấy tay quẹt mắt ra vẻ sụt sùi.
Mờ khóc là như nào nhỉ? Tôi quên mất rồi.
-Khóc đi! Em ượn vai nè! -Nó cười, còn giang hai tay ra như mẹ hiền chuẩn bị ôm con thơ tới nơi.
Hình như đây là nụ cười hiền nhất của nó từ trước đến nay. Đẹp lắm ấy. Nhìn nó lúc này, chả hiểu sao tôi lại nghĩ nó giống một mảnh vỡ thủy tinh sắc nhọn và có khả năng phản chiếu.
Thực ra, hồi trước tôi rất thích chơi với nó, rất rất thích là đằng khác.
Nhưng bây giờ, có muốn cũng chẳng thể được như xưa. Tôi muốn ôm cục đá bự chảng mà nhảy xuống biển quá đi mất. Tôi không muốn mối quan hệ của tôi và Cún Cún cuối cùng lại thành ra như tôi và Quạ bây giờ. Cún Cún thích tôi cơ đấy. Làm thế quái nào điều đó lại xảy ra? Tôi lại sắp mất một người bạn tốt rồi, vì cơ bản, tôi luôn xem Cún là bạn tốt, thậm chí, nó và
“tuổi thơ dữ dội
” của tôi là một. Và càng không nghĩ sẽ lừa dối nó, thật đấy, tôi không thích lừa mấy đứa mà mình không có hứng. Đứa con gái nào cũng được, trừ Cún, Quạ và một vài đứa tôi coi như em nữa. Không phải vì cái tình cảm sến súa gì đâu, chỉ là không thích lừa hoặc không-có-khả-năng-lừa thôi.
-Subi này! – Tôi ngồi tự kỉ một lúc mà chẳng được cái gì, bèn hỏi Quạ đen – Làm thế nào để người ta không thích mình nữa nhỉ?
Nghe tởm dã man. Tôi suýt bò ra cười vì ý nghĩ mình mới dậy thì hôm qua.
-Hỏi đúng người rồi đó!-Cái mặt vênh váo của Quạ đen ngày càng hất ngược lên trời, chỉ thiếu điều nổ tung cái mũi ra vì tự sướng, tôi định gọi nó xuống thì nó đã nhìn lại tôi, vẻ nghiêm túc hết sức, trầm giọng – Có một cách vô cùng hữu hiệu, vô cùng tốt đẹp, vô cùng êm thấm, đó là…
Nó đột nhiên tắt tiếng, nhìn tôi chăm chú. Lại làm trò nguy hiểm gì đấy bà nội?
-Là gì?
Trước ánh mắt ngây thơ chong xáng của tôi, Quạ đen búng tay cái
“tróc!
“, mỉm cười vô cùng hồn nhiên và đáng yêu, trước khi ban phát cho tôi một lời khuyên bổ ích:
-Cứ rape chết mợ nó đi là xong!
_ End chap 43_
Chú thích: 1.
“Cô giáo Thảo
“: câu chuyện về một cô giáo dễ xương tên Thảo, tra google để biết thêm chi tiết.
2.
“Rape
“: đại khái là
“hấp diêm
“, gg để hiểu rõ hơn nhá