Sự Lựa Chọn (Đời Học Sinh Của Badboy)

Chương 15: Chém gió với cờ hó và nguy cơ rạn nứt của Badboy.


Bạn đang đọc Sự Lựa Chọn (Đời Học Sinh Của Badboy) – Chương 15: Chém gió với cờ hó và nguy cơ rạn nứt của Badboy.

Vừa chơi đùa với thằng Công tởm lợm xong mà lũ Badboy vẫn có tâm trạng nhậu nhẹt, kéo nhau vào lại trong bar ngồi “đốt nội tạng” bằng cái thứ phê phê có tên “rượu”, cái thứ mà trước đây tôi luôn nhìn thấy trong nhà.
– Thận yếu gây mệt mỏi, tiểu nhiều lần, tiểu đêm, đau lưng, tê mỏi, tóc bạc sớm, sinh lý yếu… – Tôi vừa đọc một tông tràng quảng cáo cái thuốc gì như Testovim vừa trộn các loại rượu trên bàn lại với nhau – Thằng nào muốn đạt đến đẳng cấp đó thì uống cái này!
Cơ bản là cái lũ này toàn dân “hận đời chuyên nghiệp” nên lúc buồn thì thường bắt chước người lớn tìm quên trong men rượu, lúc vui cũng hò nhau đi nốc cái thứ dễ gây nghiện này. 1 lũ ngu! Tưởng thế là hay lắm sao? Cái gì cũng có giới hạn thôi chứ!
Con Liên chứng minh nó là đứa ngu nhất bằng việc cầm ly rượu mới trộn đó lên nhấp một ngụm, nhắm mắt nuốt cái ực rồi cười hô hố:
– Biết là thế nên tao mới uống! Mai được lên bàn thờ ngồi thì tuyệt!
Con này là ví dụ điển hình cho những đứa “có phúc mà không biết hưởng”, chán đời vì những lý do sến súa. Nó từng kể hồi nhỏ đã có 1 lần tự sát bằng thuốc ngủ nhưng không chết vì đang uống giữa chừng thì…buồn ngủ quá nên ngủ luôn mà tưởng đăng kí được một slot vào nghĩa địa rồi. Đúng là dân chuyên Hóa có khác!
– Tốt! Trước khi chết nhớ để lại cho tao ít “lúa” để mua nhang, mua hòm với cả đèn cầy ày nhá! – Thằng Exdi vỗ tay hưởng ứng.
– Còn bọn tao quyết định là sẽ đi khóc mướn ày! Ê, bao nhiêu? – Thằng Thuận giơ tay ra làm động tác xin tiền.
Thế đấy. Lũ chúng tôi luôn luôn hết lòng vì bạn bè, không bao giờ để ai bị thiệt thòi, bị cô đơn. Một lũ bị cầy tha mất tuổi thơ, tha mất sự trong sáng. Nghe sến chảy cả mỡ, haha…
– Vui quá nhể? – Lũ Badboy đang kẻ tung người hứng thì một thằng cáo già xuất hiện, kéo ghế ngồi rất thản nhiên, còm men một câu nữa mỉa mai nửa khinh bỉ, cái mặt cười cợt trông biến thái như Teddy Bagwell trong seri phim “Vượt ngục”. Em bồ xinh xắn của nó ở phía sau vừa bóp vai cho nó vừa lườm nguýt bọn tôi.
Không hiểu sao mỗi lần thằng này xuất hiện đều mang lại một bầu không khí nguy hiểm, sặc mùi vũ khí hạt nhân, nhưng không phải thoát ra từ nó mà là từ hai thằng Exdi và Nodi. Vâng, thằng đó không ai khác chính là thằng Godi đểu giả của Ladykiller.
– Wa! Mày thông minh quá! Biết bọn tao đang vui luôn à? Good good! – Tôi làm như phát hiện ra tài năng trẻ, giơ ngón tay cái lên khen đểu nó.

– Há há há!!! – Lũ Badboy cười ồ lên sau lời khen mang tính chất “hại não” của tôi.
– Quá khen! – Thằng đó vẫn giữ sự bình thản như mọi khi dù bị xoắn, sau đó vào vấn đề chính luôn – Nhưng tao không good bằng bọn mày, đường đường là một lũ ”hổ báo” mà để cho bạn tao phải ăn đòn vào đầu. Có đáng mặt nam nhi không hả, Exdi và Nodi?
Tốt rồi, thằng này đã chỉ đích danh hai “con thiêu thân” của Badboy để đòi cái thứ công bằng chết tiệt nào đó. Nó xưa nay là vậy, luôn ăn nói thẳng thắn, điềm đạm mỗi lần có chuyện không hay xảy ra, là một thằng già trước tuổi, luôn xem mình là người lớn dù mặt non cực kỳ. Cũng phải thôi, nó vừa phải đảm đương vai trò làm anh, làm bố, làm mẹ cho Subi vì chẳng còn bố mẹ, nhưng xem ra còn phải làm “v.ú em” cho Madi nữa. Loại…”động vật lưỡng tính” như nó thì tất nhiên phải nhìn đời qua đôi mắt già nua phức tạp rồi. Tội nghiệp.
Thằng Nodi tuy theo style gương mẫu, có làm có chịu nhưng vì bị nhiễm virus “sĩ diện” nên vẫn biện hộ vu vơ:
– Tao nghĩ ai rơi vào hoàn cảnh đó cũng vậy thôi!
Còn thằng Exdi thì vốn ghét cay ghét đắng thằng Godi chết giẫm kia nhưng vẫn nhượng bộ:
– Đúng là lỗi của tao! – rồi ngay lập tức lộ rõ bản chất 2 lưỡi – Nhưng không trách tao được, là tự Madi bay vào đỡ cho…
“Vèo…Cốp…Xoảng!”
3 âm thanh liên tiếp nhau vang lên cắt ngang lời nói còn đang dang dở.
Quá hay, một cái cốc thủy tinh loại xịn vừa “cuốn theo chiều gió” bay tới “hun” vào trán thằng Exdi, xong “hạ cánh” xuống đất vỡ tan tành.
Những giọt máu đỏ tươi bò xuống từ chỗ vừa “lãnh sẹo”, bị những ngón tay thằng khổ chủ quẹt lên tạo thành một vệt tèm lem đầy trêu ngươi.
– Cái đó gọi là nhắc nhở! – Em bồ nãy giờ đứng sau thằng Godi phủi tay nói, cặp lông mày nhướn lên đầy thách thức.

Vâng, em này chính là chủ nhân của cú ném vừa rồi.
– Quá chuẩn! – Thằng Godi khen ngọt ngào, tiện thể quăng cho thằng Exdi một nụ cười xảo trá.
Giờ tôi mới phát hiện ra là kiểu cười của thằng này giống hệt con cờ hó tên X-pít trong truyện “Tiếng gọi nơi hoang dã”. Đó là một con chó trắng tuyệt đẹp, gian manh và xảo quyệt, luôn cười một cách cực kì đáng ghét và nham hiểm trước sự mất mát, đau đớn của kẻ khác. Nhưng mà so sánh thế này có tội cho…con X-pít không nhỉ?
Sự Lựa Chọn (Đời học sinh của BadBoy)
(Ảnh vui thôi nếu ai muốn dễ hình dung thằng này :D, nhớ là for fun thôi đó!)
Thông thường khi một thành viên trong đại gia đình bị kẻ khác động chạm thì những thành viên khác sẽ đứng lên chống lại. Badboy thì cũng thế, bằng chứng là cả lũ…ngồi yên xem kịch hay.
Không phải vì bọn tôi thấy chết mà không cứu đâu, chỉ tại cái ẻm vừa gây chiến đó là con gái, mà con gái thì tay yếu chân mềm không nên động vào kẻo bị chử-i là đồ bắt nạt đàn bà con nít, theo quan điểm của đại đa số thành viên. Thứ hai là vì trong trường hợp này người có lỗi là thằng Exdi, bị một cái cốc là còn may, chưa kể đến chuyện lũ “con hoang đàng” còn chưa tin tưởng nó. Thêm nữa, con Liên ưa bảo vệ bạn bè kia giờ này đang ngây ngất trên 9 tầng mây vì được uống thứ rượu kinh dị hồi nãy…
Thế là anh chàng lãng tử Exdi của chúng ta phải tự thân vận động. Nó đứng lên, nhìn vệt máu trên những ngón tay vừa quệt đó, khóe môi nhếch lên cười man dại. Nhưng đằng sau đó là một sự tức giận khó nói, kiểu như vừa giận kẻ đã gián tiếp “vẽ sẹo” ình mà vừa giận chính mình tại sao lại nói thế… Nó chẳng nói chẳng rằng sấn tới định “xử” lại thằng Godi, vì là quân tử không đánh con gái hay còn gọi là “giận chó chém chủ”.
– Ê ê ê… – Thằng Thuận vội nhảy ra cản nó lại, cười trấn an – Bình tĩnh đi mày, nó chưa làm gì mà!
– Phải đó, “quân tử động khẩu không động thủ”! – Thằng Hùng cũng bay vào can ngăn, quơ đại ở đâu ra một câu nghe hợp hoàn cảnh và đi ngược với nguyên tắc Badboy hết sức. Sức hoang tưởng của nó quả là đáng khâm phục!
Nhưng lí do không phải vậy…

– Đánh không lại mà còn bày đặt! – Thằng Nodi phán một câu “chí lí hơn trái bí” và trần trụi một cách khó đỡ.
Thằng này có thể giựt giải Nobel hòa bình thế giới với danh hiệu “Chuyên gia đâm sau lưng bạn bè, bảo đảm đâm một phát chết một mạng”!
Lấy chuyện công trả thù riêng là đây! Exdi ơi là Exdi, mày đã thấy cuộc đời mày cay đắng chưa?
Thằng Exdi nghe vậy thì bị đơ, dừng hành động ngay lập tức mà không cần ai giữ chặt hay can ngăn nữa, kiểu như một cái ti vi bị giựt phăng kết nối với nguồn điện vậy. Còn thằng Godi thì hơi ngạc nhiên, liếc sơ qua thằng Nodi rồi dừng ánh mắt lại ở thằng Exdi. Có vẻ như nó không ngờ cái cách đối xử của bạn bè trong Badboy là như này. Thật mất hình tượng!
– Sao rồi Exdi? Mày có định tiếp không hay sẽ nghe lời đại ca yêu dấu của mày đây? – Nó đổ thêm dầu vào lửa, gõ gõ mấy ngón tay xuống bàn chờ đợi.
– Im đi! – Thằng Exdi đã kịp hồi phục sau khi bị xoắn, rít lên đầy phẫn nộ với thằng “đại ca cũ” rồi giằng tay mấy đứa đang giữ mình ra và bỏ đi một mạch.
Khi chưa thể đối đầu thì nên kiềm chế. Đó đã là quy luật rồi. Và thằng Exdi không yếu não tới mức không biết điều đó.
Nó bỏ đi để lại một bầu không khí căng thẳng, lúc này tôi mới phì cười quay lại vấn đề chính:
– Dù sao cũng là chuyện ngoài ý muốn thôi Godi ạ! Bọn tao cũng đã lấy lại xe cho bạn mày rồi! Mày việc quái gì phải nhỏ nhen thế?
Thằng đó đứng dậy, lại cười theo cách độc quyền biến thái của nó, kết luận:
– Badboy có nguy cơ bị rạn nứt, nhỉ?
Rồi bỏ đi một cách thỏa mãn, ung dung như khi đến. Con bồ nó cũng liệng theo sau khi vẫy tay chào đểu bọn tôi.
Giữa bầu không khí hoang mang và tức giận mang lại từ lời thằng đó, con Liên chém một câu hay ho:

– Bạn ấy thật là đẹp trai!
Chịu hết nổi con này, dây thần kinh có vấn đề rồi hay sao? Giữa lúc có nguy cơ “tan đàn xẻ nghé” như này mà còn hóng trai được, mà lại là thằng khốn vừa sở khanh vừa nham hiểm đó nữa chứ.
– Thật mà! – con Liên sốt sắng khẳng định trước những tia lửa điện phóng đến từ mắt của bọn kia.


Hôm sau, bọn tôi trả lại xe cho Madi, khỏi phải nói con bé vui như thế nào.
Và hôm sau nữa thì lớp 10 Toán có biến…
Bọn tôi vừa đến trường đã thấy rất đông học sinh đứng tụ tập ngoài cửa lớp này, thầy giám thị cũng đến xem. Nguyên nhân là toàn bộ bàn ghế, bình hoa, cửa và tất thảy mọi thứ đều bị đập phá không thương tiếc, chỉ còn trơ lại 4 bức tường cùng cái bảng ghi ngoằn nghoèo một “thông điệp” hoành tráng:
” TẨY CHAY NHỮNG THẰNG NGU MÀ CỐ TỎ RA NGUY HIỂM “
Và chưa hết, hôm đó có hơn chục thằng lớp Toán bị đánh hội đồng, trông thảm như mấy con đại bàng trụi lông…
Lại bọn nào điên rồ muốn thể hiện đẳng cấp đây nhỉ?
T/g: Chap nì hơi nhạt, nhỉ? Cơ bản là nó ngắn nên chưa có giề hay, hức :'(


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.