Bạn đang đọc Sự Lựa Chọn (Đời Học Sinh Của Badboy) – Chương 16: Say máu (nghe có vẻ kinh dị :D)
T/g đã trở lại đây, chap này sẽ làm rõ quá khứ của nv chính :”>
“Bãi chiến trường” lớp 10 Toán đã gây một cú shock cho hầu hết thầy và trò trong trường. Bởi vì nghe “giang hồ” đồn đại, trong vòng 10 năm trở lại đây, chưa có lần nào cơ sở vật chất của trường lại được vinh dự gặm bánh đòn đến nỗi te tua xơ mướp như vậy.
– Dám cả gan phá hoại tài sản của trường! Thật không thể tin được! – Thầy giám thị già nhất trường vừa nhìn lại đống tàn tích vừa thốt lên, đống nếp nhăn trên trán giật giật biểu lộ sự tức giận và cả thất vọng.
– Hic! Lớp mình đã gây ra chuyện gì mà lại bị như thế này chứ? – Mấy em chuyên Toán vừa giậm chân tức tối vừa hoang mang nói.
Có gây chuyện gì đâu, chỉ đi đánh nhau với đá xoáy người khác thôi hà. Theo cái trí nhớ “siêu phàm” của tôi thì lớp Toán là ứng cử viên hiếu chiến và bệnh hoạn đứng thứ hai trong Badboy, tất nhiên là sau lớp Lý. Vậy nên có rất nhiều kẻ thù “không đội trời chung” muốn “tiêu diệt”. Hơn nữa, cái thằng Exdi mới gia nhập kia đã rước vào mình không biết bao nhiêu là rắc rối…
Trong khi thầy cô còn đang hỏi chuyện tụi con gái ở trong lớp đó về vụ việc vừa xảy ra thì bọn tôi đứng ngoài hành lang kẻ chặt người chém. Đứa hăng nhất lần này không phải con Liên mà là thằng Exdi. Chẹp, lớp nó mà!
– Là ai làm? – Nó hỏi bọn vinh dự được “ăn hành” kia một cách ngắn gọn mà không hề cười như bản tính thường ngày. Hình như lần này cái lòng tự trọng bự như con tép của nó đã tổn thương.
Mấy thằng lớp Toán bị “xử” đó nãy giờ chưa dám vào lớp vì sợ đụng mặt thầy cô thêm rắc rối. Thằng Hùng mới hôm qua còn vui vẻ mà giờ đã thảm hại như bông hoa dại, tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch nhưng chưa rách tới nỗi sexy, mắt nó sưng một cục to đùng và chân tay bầm tím, may mà chưa gãy cái xương nào.
– Trường này! – Nó vừa chậm rãi nói vừa đưa cái điện thoại lên soi xem cái mặt biến dạng cỡ nào rồi. Chậc, tới nước này mà nó còn chú trọng đến cái “nhan sắc” ngay từ ban đầu đã không có, hoặc nếu có cũng chỉ trong mơ của mình.
– Là ai mới được chứ? Cái thằng bệnh này! – Con Liên sốt ruột đập một cái bép không thương tiếc vào đầu thằng đó.
– Đau mày……Đồ đàn bà! Không thấy tao đang bị thương hả???? – Nó gào lên, tiện tay quăng cho con Liên cái điện thoại “ném chó chó chết” Nokia siêu bền.
Sự Lựa Chọn (Đời học sinh của BadBoy)
(đại khái là cái này :))
Không trúng bạn Liên hồn nhiên như con điên đó.
Mà là trúng một con chó thật. Con X-pít.
“Pặc!”, thằng Godi đến cực kì đúng lúc, giơ tay ra tóm cái điện thoại như một cầu thủ bóng chày chuyên nghiệp, đoạn lại cười theo kiểu quen thuộc của X-pít. Quái, thế này thì thì câu “danh ngôn” về loại “đập đá” này phải đổi thành “ném chó chó cười” thôi!
Sự xuất hiện của nó lại một lần nữa làm lũ “con hoang đàng” máu dồn lên não, kiểu gì cũng có thằng nghi ngờ vụ của lớp Toán là do nó cho xem!
– Có một lớp học đã qua đời! – Thằng Godi vừa vuốt tóc vừa nói mỉa bằng cái giọng đầy hưng phấn theo phong cách Trịnh Công Sơn, mắt liếc thằng Exdi rất vui vẻ.
Lời đó giống như châm ngòi cho quả bom nguyên tử đang nóng nãy giờ phát nổ. Quả bom đó chính là Exdi.
– Là mày làm đúng không? – Thằng Exdi lại một lần nữa sấn tới muốn choảng một trận với “bạn cũ”.
Đánh đi cho vui trường vui lớp. Rồi sau đó về phòng giám thị ngồi nghe cải lương cộng với một suất hạnh kiểm trâu bò, à không, trung bình.
Mà nhắc tới vụ hạnh kiểm làm tôi nhớ ra chủ nhật tuần này là họp phụ huynh giữa kì. Trên đời sao lại có thứ ******** đó làm giề cơ chứ? Không cha không mẹ họp bằng niềm tin chắc? Bà già vô cảm kia tất nhiên xem đó là chuyện tào lao rồi!
Stop! Kịch đang hay, đừng nên nghĩ đến chuyện ngoài lề!
Thằng Godi không trả lời mà chỉ cười. Cái nụ cười “ngây thơ” đến là hoàn hảo trên cái bản mặt không có gì là khuyết điểm của nó bao giờ cũng làm kẻ thù tức điên, còn đám con gái đứng gần đó thì phát cuồng lên. Phải công nhận một điều là nó có quá nhiều ưu điểm, nhiều một cách đáng dìm chết.
– Ê ê ê…đừng thế chứ! – Giữa lúc “phim action” sắp chiếu thì con bé Madi nãy giờ đứng đằng sau thằng Godi nhảy vào can, đẩy thằng Exdi lùi một tẹo- Cậu đừng nghi oan cho Godi! Cậu ấy đâu có rảnh làm mấy trò đó?
Madi bao giờ cũng yêu hòa bình, không muốn bọn bạn nó choảng nhau. Tội nghiệp, đầu nó vẫn quấn một lớp băng dày cộm.
– Về lớp đi! – Thằng Exdi bảo con bé, giọng có hơi dịu lại chút nhưng mắt vẫn bắn tia lửa điện vô hình về phía thằng X-pít kia.
– Nghĩ lại đi Exdi! Sao cậu có thể nghi ngờ bạn bè chứ? – Madi vẫn cố hòa giải cho hai bên, trông khá khổ sở.
– “Bạn bè’ cái con khỉ! Bọn này không chơi với loài 4 chân! – Thằng Godi cười thản nhiên.
“Bùm!”. Bom đã nổ.
Thằng Exdi gạt nhẹ con bé sang một bên rồi lao vào thằng cờ hó đó…
Nhưng thằng Godi bị nhiễm phong cách người lớn nên không khoái đánh nhau cho lắm. Vậy nên kẻ xông lên “tiếp chiêu” với Exdi là một lũ lâu la lạ hoắc đeo bản tên trường tôi..
“Bốp…binh…bịch…”
Cái lũ này quần nhau với thằng Exdi tóe khói. Kiểu đánh của chúng giống như thú hoang vờn mồi, lúc hai thằng này xông vào chơi vài đòn rồi hai thằng khác xông vào, phối hợp rất ăn ý và có bài bản. Thằng Exdi cứ cái đà nóng giận này mà đánh thì chỉ có nước vào viện.
Madi định xông vào “lượm sẹo” dùm nhưng bị mấy thằng bạn nó ngăn lại, thằng Godi cười đểu:
– Là do nó gây sự trước mà!
Lũ Badboy tất nhiên sẽ không giương mắt nhìn thành viên tử trận một mình nên cũng định bay vào, ai dè thằng đại ca phang một câu lạnh như dollar:
– Đừng làm bừa!
Thế là cả lũ phanh cái “két” lại, mở to mắt nhìn thằng Nodi. Nó ngày càng khẳng định đẳng cấp đâm thọc sau lưng bạn bè rồi. Nhưng nó vẫn làm ra vẻ đạo đức, bao che cho ý đồ của mình:
– Dừng lại đi Exdi! Đây là trường học!
Thâm thế? Dừng lại giữa trận chiến để mà thành cái bao cát hả? Nói vậy mà cũng nói!
Thằng Thuận hiểu điều đó với cả cũng thông cảm cho Exdi nên gãi đầu hỏi ngây ngô:
– Dừng lại rồi bọn nó choảng mình thì làm sao đại ca?
– Há há há!!! – Lũ Badboy nghe vậy cười vật vã dù đang căng thẳng.
Thằng Nodi đến là “yếu não” với thằng này nên chán nản phớt lòa luôn. Nó định để cho Exdi “phơi thây ngoài bãi nội” thật hả?
Không ai trong Badboy lao vào giúp thằng Exdi. Vì nghe lời đại ca là một quy luật, dù thằng đại ca có làm sai đi chăng nữa. Đã phóng lao thì phải theo lao. Nghe có vẻ ngu nhưng nếu không ngu như vậy thì đã không còn là Badboy nữa rồi, ok?
Thằng Exdi xem ra sắp đuối sức. Nó vừa ăn thêm một đấm, máu me tùm lum nhưng có vẻ không muốn dừng lại. Dĩ nhiên, càng ăn đòn thì càng phải chiến đấu. Cái đó người ta gọi là “say máu”.
“Say máu” thì không có gì ghê gớm bằng, là một cảm giác đầy khoái cảm, khi con người mất đi lí trí, chỉ còn bản nằng thú hoang trỗi dậy, quyết tâm vùi dập đối phương. Nghe thật đen tối, nhưng đó là sự thật. “Say rượu có thể tả được, say trà có thể tả được, say máu thì không thể, nó không kiểm soát được, như chính mình đã biến mất rồi. Vẻ mặt đó, ánh mắt đó không có diễn viên nào thể hiện được”, nhân vật Xu trong truyện “Sông” – một truyện quá hay của Nguyễn Ngọc Tư -đã nói như thế.
Mà có say thế nào thì say, cái trò này cần phải kết thúc dù không muốn. Thằng Exdi dù ngu ơi là ngu nhưng không thể thua hôm nay.
Tôi mò trong danh bạ điện thoại 1 dãy số lạ mà quen rồi gọi, nói to cho cả lũ cùng nghe:
– Alo, thầy ạ? Có đánh nhau ngay trước hành lang thầy ơi!
Không đùa đâu. Tôi đã gọi cho ông giám thị nãy giờ đứng trong lớp Toán, chỉ cần ló cái mặt ra là thấy cảnh tượng hỗn loạn này rồi.
Bọn kia được một phen bất ngờ vì giải pháp bỉ ổi của tôi. Ha ha, dám làm càn trước mặt bổn đại ca thì phải lãnh hậu quả thôi mấy nhóc ạ! Hơn nữa, tôi là học sinh chăm ngoan, quyết tâm xây dựng “trường học thân thiện, học sinh tích cực’ mà!
– Dừng lại đi! Thầy ra bây giờ đó! – Con Liên xông tới ngăn Exdi, tiện thể đá ấy thằng lâu la kia vài cú.
Nhưng vô ích. Đã nói là say máu mà!
Ông thầy giám thị đã kịp chứng kiến màn “long tranh hổ đấu” của những học sinh thân yêu.
– Dừng lại! – Thầy Hải chủ nhiệm chuyên Toán cũng bay ra, tức giận pha lẫn bàng hoàng hét lên.
Bọn Badboy lẫn Ladykiller chỉ chờ có thế mà thể hiện tinh thần hòa bình đểu, xông vào lôi các đấu thủ ra khỏi “võ đài”. Bọn đấu thủ đó vẫn gầm gừ nhau, phừng phừng lửa chiến.
– Xuống phòng giám thị ngay! Tôi không thể chấp nhận chuyện này! – Thầy Hoàng gằn từng tiếng, không nuốt trôi được cái sự thật phũ phàng là học sinh ưu tú của lớp mình lại đánh nhau, chưa kể đến cái “bãi rác” kinh hoàng trong lớp kia.
Lũ con gái cùng năn nỉ xin xỏ cho thằng Exdi nhưng chả được gì, đành phó mặc cho số phận.
– Bình tĩnh đi bạn tốt! Chỉ là hạ hạnh kiểm thôi mà, cùng lắm là đuổi học, phải không? – Tôi vỗ vai thằng Exdi, “trấn an” nó bằng một tông giọng mỉa mai đầy đe dọa.
Nó nhìn tôi bằng nửa con mắt không bị bầm, ra vẻ hiểu chuyện rồi cười:
– Nhất định mày phải xử lí bọn đã gây ra trò phá hoại kia đấy!
Đó có thể xem là lời trăn trối cuối cùng trước khi nói vĩnh biệt với chữ “Tốt” trong Sổ liên lạc của một thủ khoa chuyên Toán không nhỉ?
– Ai đây? Chẳng phải thủ khoa chuyên Toán của khối 10 sao? Chậc chậc, thầy ơi, phải xử nghiêm mới được!- Giữa lúc cả lũ đang “rưng rưng xúc động” tiễn đưa thằng Exdi với cả lũ lâu la kia đi chịu phạt thì một lũ lớp 11 xuất hiện, làm màn “xoáy đểu”.
Bọn lớp trên cũng tham gia sao? Nhìn mặt có vẻ nguy hiểm quá!
– Chính là tụi này! – Thằng Hùng nãy giờ đứng soi mình trong cái điện thoại mới mượn được của ai đó chợt lên tiếng.
– Mày nói sao?? – Lũ Badboy phát cuồng lên như tìm ra chân lý.
– Tụi này đã đánh 13 thằng lớp Toán bọn tao!
Gì? Vậy là vụ này do lũ 11 gây ra sao? Bọn này đúng là ỷ lớn bắt nạt nhỏ đây mà!
“Reeeeeeeeennnnnnnnnnnggggggg”
– Về lớp ngay, tất cả các em! – Cô Hiệu phó ở đâu tiến tới vừa lúc tiếng chuông vào học vang lên – Lớp 10 Toán hôm nay sẽ học ở dãy phòng thực hành vậy!
Thế là trò chơi mới dành cho bọn “đàn anh” phải tạm hoãn, nhường chỗ cho giờ học. Hôm nay lớp tôi có kiểm tra một tiết Hóa, không thể chuồn được.
Bọn khốn lớp 11 kia quay đi đầy tiếc rẻ nhưng không quên liệng lại cho Badboy những ánh nhìn của giai cấp thượng lưu, hay nói cách khác là xem mình là kẻ bề trên. Tụi thằng Godi thì còm men thêm vài câu rồi phắn.
– Khoan đã! – Thằng Hùng gọi lại khi thấy bóng mấy thầy cô vừa khuất sau cầu thang.
Lập tức tất cả lũ Badboy, Ladykiller, bọn lớp 11 kia và bọn khán giả nãy giờ cùng dừng chân, quay lại nhìn đầy hồi hộp. Thằng này muốn gây chiến ngay bây giờ sao? Dũng cảm vậy à?
– Trả lại điện thoại cho tao đi chứ Godi! – Thằng Hùng thản nhiên nói lên mục đích cao cả của mình.
Đi chết đi! Hóa ra là tiếc cái con “dế” cùi bắp của nó, làm bọn khán giả một phen hú hồn hụt!
– Há há há há!!! – những tiếng cười điên loạn rộ lên.
Thằng Godi đỡ không nổi liệng lại cái Nokia đã mòn bàn phím cho tay chủ nhân. Thằng Hùng vừa bắt được đã cầm lên cười sung sướng.
Không thể được! Không thể để cuộc vui hôm nay kết thúc như trong trại tâm thần thế này!
Nghĩ vậy, tôi giựt cái điện thoại đó từ tay nó, tháo sim ra rồi gọi bọn khốn kia:
– Nè mấy chú lớp 11!
Bọn nó vừa định đi về thì quay lại lần 2.
Và không để chúng kịp trở tay, tôi nhắm cái mặt thằng láo nhất trong bọn mà ném cái vèo em “dế cưng” dễ thương siêu cứng đó.
Hãy xem sức mạnh của cục gạch Nokia …
“Bốp!”
Chuẩn không cần chỉnh. Thằng đó ăn nguyên cái điện thoại vào đầu, ngả ngửa ra sau ngắm sao giữa ban ngày làm 2, 3 thằng khác cùng ngã theo.
– Chuồn thôi bọn mày! – Thỏa mãn, tôi ra hiệu cho bọn “con hoang đàng” đang cười sung sướng sau màn ném, không quên đưa cái sim cho thằng Hùng. Không khéo nó lại khóc ròng lên thì khổ!
– !@##$%^&*!!! – Bọn lớp 11 láo lếu đó gào lên tức tối.
Nhưng nhìn lại thì Badboy đã cuốn gói hết không còn một mống. Thế mới vui chứ! Sắp có chiến tranh rồi, đừng tưởng học khối trên là ngon!
…
Đề kiểm tra Hóa không khó nhưng hơi bẫy, cả lũ ngồi cặm cụi làm rồi trao đổi với nhau trong tiếng nhắc nhở siêu hiền của thầy dạy Hóa mới ra trường. Bọn tôi bất trị rồi, không dò đáp án không được. Tuy nhiên không ai giở tài liệu, vì… tài liệu chả có cái khỉ mốc gì mà giở cả, toàn bài tập là bài tập thế này.
Thằng Nodi bị chập mạch hay sao mà không lo làm bài, quay sang tôi đổi đề tài:
– Thêm vụ hôm nay không biết thầy cô sẽ nói gì với ông già tao. Sắp họp phụ huynh rồi mày ơi!
Hóa ra nãy giờ nó nghĩ về cái chuyện này à? Rảnh! Nhưng nó sướng thật, ông bà già rất cưng chiều nó. Tuy nhiên, tôi thấy thương hại hơn là ganh tỵ với nó.
– May rủi thôi! – Tôi đáp vu vơ, tiếp tục bấm máy tính dò lại đáp án câu cuối.
– Nhỡ đâu bảo “Anh dạy con kiểu gì mà để nó tha hóa thế này?” thì khổ! – Nó tiếp tục với giọng đùa cợt.
Thằng này điên rồi, nó có làm gì đâu mà lo xa thế? Làm người già được đó! Nhưng mà…”dạy con kiểu gì…” nghe quen quá!
“Cô dạy con kiểu gì thế?”, trong đầu tôi chợt vang lên giọng nói trầm trầm lành lạnh của một người đàn ông…
Và bỗng dưng tôi bị lôi tuột về quá khứ, trong một ngày mưa lạnh buốt…
….
– Cô dạy con kiểu gì thế, đồ điếm! – Một gã đàn ông có vẻ gì rất chai sạn và bỡn cợt vừa nhấp một ngụm Vodka xong hất hàm hỏi cô gái ngồi bên cạnh.
Còn trên cái giường to và sang trọng gần đó là một thằng nhóc mới tí tuổi đầu với vẻ non nớt, thánh thiện đang im lặng quan sát nhất cử nhất động của hai người kia.
Có vẻ như gã đàn ông đó rất tức giận khi vừa nãy gã bảo thằng nhóc: “Gọi bố đi con!” mà nó lại ngây thơ thắc mắc: “Bố là cái gì?”
Vâng, thằng nhóc đó chính là tôi hồi nhỏ, và tôi-hồi-nhỏ chưa hề hình thành trong óc thế nào là “bố”, mặc dù ở trường có nghe qua nhiều rồi. Nhưng mẹ tôi chưa bao giờ cho tôi cái định nghĩa đó, mà với tôi thì chỉ có lời mẹ mới là đáng tin.
Mẹ không cho tôi biết “bố” là gì, là ai cũng đúng thôi. Hành trình “làm vợ thiên hạ” của một người làm nghề gái bao không cho phép điều đó. Sinh tôi ra đã là một việc ngoài ý muốn rồi. Đừng trách mẹ tôi! Một cô gái tay yếu chân mềm mang trên vai gánh nặng gia đình, lo cho căn bệnh của người cha và những cơ cực của người mẹ trong khi 2 đứa em còn nhỏ thì còn có thể làm gì được hơn để kiếm nhiều tiền cơ chứ? Đó là chưa kể đến những chuyện kinh hoàng khác nữa. Chỉ có điều là mẹ vẫn có rất nhiều người theo đuổi và họ sẵn sàng nhận tôi làm con… Tuy nhiên không phải cái gì nghe hay cũng là tốt đẹp.
– Nó không phải con anh, tất nhiên anh là cái *** gì mà bảo nó gọi bằng bố? Bộ điên chắc? – Mẹ tôi, tức cô gái mang vẻ đẹp kiều diễm và đầy thách thức đang ngồi uống với gã kia nghe vậy thì cười khinh bỉ, tặng cho gã mấy câu hay ho trộn với tiếng chử-i thề.
– Khốn kiếp! – Gã đó rít lên tức giận. Từ hôm đón 2 mẹ con tôi về nhà, gã chưa bao giờ nghe được một câu tử tế từ mẹ cả.
Bao nhiêu ức chế vậy là thoát ra, gã vung tay, tát mẹ tôi một cái phũ phàng.
Đứa trẻ ngồi trên giường chứng kiến hết cảnh đó.
Cô gái trẻ ngã rúi ngã rụi, chống tay cho khỏi lăn ra sàn nhà, tay kia sờ lên vết tích đỏ vừa nhận được trên má, cắn chặt môi xong bật ra một nụ cười miệt thị.
Mẹ chưa bao giờ khóc trước mặt bọn khách làng chơi, ngay cả khi đau đớn và nhục nhã nhất.
Thằng cha này đáng chết, với tôi là vậy.
“Cạch!”, gã đàn ông đặt ly rượu xuống bàn, chậm rãi bước tới cạnh cô gái đang nửa nằm nửa ngồi rũ rượi trên nền nhà. Gã cúi xuống, bàn tay kinh dị chạm vào gương mặt xinh đẹp của mẹ, rồi từ từ trườn xuống dưới…
Tôi không muốn thấy cảnh này. Tôi căm thù bàn tay dơ bẩn đó.
“Xoảng!”…”Phập!”
Hai âm thanh ngọt bén vang lên liên tiếp. Thằng nhóc từ lúc nào đã đứng ngay bên cạnh gã, đập chai rượu xuống sàn cho vỡ ra và đâm lia lịa vào cánh tay của lão đàn ông khốn kiếp đó. Quá bất ngờ, gã vùng dậy, rú lên đau đớn với cánh tay đẫm máu găm đầy mảnh vỡ thủy tinh. Những vết cắt sâu đến mức máu chảy ròng ròng xuống đất.
Đừng bao giờ coi thường trẻ con… Đừng bao giờ xúc phạm đến người đã mang lại cho nó sự sống…
– Chạy đi! – Cô gái hét lên và vội vã bò dậy.
Tay thằng nhóc đã nhuốm đỏ màu máu. Máu của kẻ thù và máu từ những vết thương trên tay nó lúc cầm những mảnh chai mang lại hòa lẫn vào nhau. Chính trong cái trái tim nhỏ kia cũng đang sôi những máu. Say. Nó muốn đâm chết lão ta. Đôi mắt nhuốm màu bóng tối của nó vẫn dán chặt vào gã ngay cả khi mẹ bế nó chạy khỏi đó.
Sự Lựa Chọn (Đời học sinh của BadBoy)
Trời mưa…
Mẹ đứng thở gấp trên vỉa hè, cả người ướt sũng nước, gương mặt nhợt nhạt nhưng vẫn ánh lên vẻ đẹp kì lạ dưới ánh đèn trải dài của thành phố về đêm. Vẻ đẹp thách thức cả số phận.
– Đau không? – Mẹ hỏi tôi, thằng nhóc đang ngồi một góc dưới cái ô nhỏ che mưa, tay đã được băng bó lại.
Mẹ vẫn che ô cho tôi mặc dù người tôi cũng đã ướt mèm. Còn mẹ thì thích đùa giỡn với mưa, với đất trời.
– Dạ không. – Tôi đáp gọn. Trong người có một cảm giác gì rất kì lạ.
– Này Assa! – Im lặng một lúc, mẹ ngồi xuống trước mặt tôi, cầm lấy đôi tay còn non nớt của tôi mà nói, không để lộ cảm xúc gì- Con không có bố đâu.
End chap 16, nhớ để lại cmt cho t/g nhé :D. Ai thích thì bật bài này nghe nè, có tác dụng cho thêm cảm xúc đấy, hehe