Sự Lựa Chọn (Đời Học Sinh Của Badboy)

Chương 14: "Nắng không dang rộng đôi tay để che chở cho bóng tối" ("Nhành liễu")


Bạn đang đọc Sự Lựa Chọn (Đời Học Sinh Của Badboy) – Chương 14: “Nắng không dang rộng đôi tay để che chở cho bóng tối” (“Nhành liễu”)

Fan cuồng bạo lực đã trở lại đây, chap này sẽ có máu me hô hố 😀
– Bạn ấy đã tỉnh chưa ạ?
Trái với sự lo lắng pha lẫn tội lỗi của ba thằng Badboy gà mờ kia, chị y tá đó thong dong cười:
– Tỉnh rồi, mấy em có thể vào thăm!
Hớ? Nhanh, gọn, súc tích vậy à? Cứ tưởng có vụ gì kinh hoàng lắm chứ? Xem ra số em này hên hay còn gọi là “người ác sống lâu”, à không, “ở hiền gặp lành”!
Tua lại mấy cái ý nghĩ đó đã, “tỉnh rồi” chưa hẳn là đầu óc bình thường, nhỡ đâu bọn tôi xông vào mà nó giương mắt ốc lên hỏi “Các cậu ở trại nào ra?” thì hay!
– Có vấn đề gì về đầu óc không chị? – Tôi quay sang hỏi chị ta trong khi 3 thằng kia tông cửa chạy ào ào vào thăm Madi.
Nhìn mặt bà chị này gian lắm, nhỡ đâu vế sau của câu là “và nhớ chuẩn bị tinh thần!” mà bà chưa nói kịp thì sao? Nhưng mong là không có chuyện gì xảy ra…
Chị y tá hơi chững lại trước cái nhìn của tôi, hình như đang thắc mắc tại sao bạn bị như thế mà nãy giờ tôi vẫn ung dung như chuyện thiên hạ.
– Không vấn đề gì đâu em! – Chị ta đáp rồi chớp chớp mắt mấy cái, không dưng đổi tông – Em bao nhiêu tuổi rồi? Học trường nào thế? Cho chị biết tên được không? Hình như chị gặp em ở đâu rồi!
Xong phim.
Có trách chỉ trách cái mặt tôi quá lừa tình. Nhưng xem ra chị, à không, “em” này cũng đã giải đáp thắc mắc xong xuôi, dù ẻm hơi…già.

– Xe tớ, xe tớ đâu rồi???
Tôi vừa đặt chân vào phòng bệnh thì đã nghe cái giọng đầy lo lắng của Madi, nó vừa kêu lên vừa giựt phăng cây kim truyền nước, nhảy xuống giường. Đầu nó quấn một cuộn băng trắng to đùng như để tang người chết.
– Bình tĩnh đi! Lo thân cậu trước đã chứ! – Con Liên vội giữ Madi lại trước khi nó làm trò gì điên rồ.
Vụ gì vậy? Đừng có nói là xe nó rơi vào tay bọn đánh lén trong khi hai thằng kia bị choảng chứ? Nhìn mấy cái thướng tích trên người hai thằng bệnh đó thì có thể đoán được.
– Tớ xin lỗi… – thằng Exdi chán nản vò đầu – Lúc đó gấp quá nên phải thoát thân, không kịp mang theo xe cậu…
Ô, đoán không sai mà, hay rồi đây!
– Tất cả là do tớ. Thật là… – Thằng Nodi cũng hối hận nói.
Bố khỉ! Tụi này cư xử như đàn bà vậy?
Madi nghe vậy thì có vẻ ái ngại, nó ngồi phịch xuống, đấm đấm vào thành giường, trong mắt trào lên một cái gì đó khó tả nếu không phải là một nỗi sợ hãi đầy mất mát. Nó cố gắng lắm mới ngước lên nhìn hai thằng đó, cười nhẹ:
– Đừng nhắc chuyện đó nữa! Đầu tớ cứng lắm! Chỉ lo cho chiếc xe…

– Xe quan trọng hơn tính mạng? – Tôi hiếu kì hỏi, cảm thấy nó thể hiện cảm xúc hơi quá thì phải, hay là…
– Đó là chiếc moto màu đen, quà mà mẹ Madi tặng. – Thằng Exdi giải thích bằng giọng trầm trầm nặng nề.
Nó vừa nói xong thì con bé hai hằng nước mắt chảy dài, rơi lã chã xuống không kìm nổi. Nó đưa hai tay lên ôm mặt, khóc không thành tiếng, cả người run lên bần bật. Đừng trách nó yếu đuối, kỉ vật mà mẹ nó tặng mất đi thì làm sao nó chịu được cơ chứ?
Con Liên ngồi xuống cạnh Madi rồi ôm nó dỗ dành:
– Đừng lo! Nhất định bọn tớ sẽ đòi lại xe cho cậu!
Và theo nguồn tin từ mấy thằng đàn em hiếu chiến thích săn mồi, tối nay, bọn trường NTT, tức lũ đánh lén kia sẽ tập trung ăn chơi tại một quán bar nổi tiếng nhất nhì – Dark Sky Bar.
Sẽ có một cuộc chơi đầy thú vị diễn ra vào tối nay, hứa hẹn mang đến một sự trả thù, một vụ đòi nợ và mang lại nhiều tiềm năng cho sự phát triển của ngành y học nước nhà. Chuẩn men!

Một buổi chiều ảm đạm,
Tôi nhìn thấy đàn chim không cánh,
Đang chiến đấu để sinh tồn,
Mà không hề biết mình là ai.
Những đôi cánh đã bị mặt trời thiêu rụi,
Khiến chúng không thể bay đi.
Nhưng tất cả đều không nguôi tham vọng.
Tôi muốn bay và tiếp tục bay.
Tôi muốn bay và bay mãi…
(I wanna change – nhạc phim Crows Zero)
Dark Sky Bar chìm trong men say những cuộc vui. Ánh sáng 7 sắc cầu vồng màu mè phóng ra từ những ngọn đèn rực rỡ dội thẳng vào đám người đang hăng say nhảy nhót trong sự bốc lửa của bản rock sôi động pha chút quằn quại, gồng mình quét qua trần nhà rồi bất lực rơi xuống vì không đủ sức thoát ra ngoài màn đêm ngập ngụa sắc đen ngoài kia. Mùi rượu đê mê từ quầy pha chế hòa lẫn với mùi người làm khơi dậy một cảm giác hoang sơ nào đó vọng lại từ tiềm thức, nhắc nhở cho lũ sói ngây dại khát máu Badboy rằng thời khắc của trò chơi đã điểm.
Sự Lựa Chọn (Đời học sinh của BadBoy)
– Bàn số 3 từ bên phải vào! – Con Liên vừa nhìn thấy bọn tôi bước vào liền chạy lại phang một câu dang dở, giọng tuôn ra lộ liễu một niềm vui nguyên thủy khó mà so sánh.
Gần 10 thằng đang đứng quanh tôi chỉ chờ có vậy mà chạy lên “tiền tuyến” nhưng tôi ngăn lại:

– Từ từ đã!
Mấy thằng này bộp chộp thế nào, cứ giống như kền kền thấy xác chết là xông tới ấy, nhỡ đâu bị nhiễm dịch thì sao?
Bọn nó nán lại, gãi gãi đầu cười hì hì. Riêng hai thằng Nodi và Exdi không được vui cho lắm vì vẫn còn tức vụ đánh lén nhưng thằng Nodi vẫn giữ được vẻ bình thản hỏi tôi:
– Có trò gì vui hả mày?
Tôi nhìn về phái bàn của mục tiêu – gồm 3 thằng mặt mày hầm hố đang cười cợt lả lơi với mấy em bồ – rồi hỏi lại nó:
– Đại ca, trong đó thằng nào ngon nhất?
Badboy hôm nay muốn “thay đổi khẩu vị” nên sẽ không đánh hội đồng đâu. Lâu lâu cũng nên làm quân tử một chút cho oai.
– Thằng trọc! – Nó đáp, hất mặt về phía cái đầu đinh xấu xí của một trong 3 thằng đó – Để nó cho tao!
Xạo tổ, rõ ràng thằng đó có tóc mà bảo trọc, mắt mày có vấn đề thật rồi Nodi ơi là Nodi!
– Để tao đi! Mày đang bị thương mà! – Con Liên đề nghị nhưng chả có vẻ gì mà cảm thông, kiểu như muốn đá xoáy rằng : Bị đánh lén tơi tả mà còn đòi lên mặt!
– Phải đó! Đại ca còn chưa ăn tối còn giề! – Thằng Hùng, xưa nay vốn không ưa thằng đại ca, hí hửng chêm vào.
Ngay lập tức thằng Nodi nện cho hai đứa lắm mồm đó hai cú đập đầu. Bọn kia cười khúc khích hưởng ứng. Haizz, cái bọn này lại cấu xé nhau nữa rồi, rõ là thích lạc đề! May mà chưa chém giết nhau.
– Đưa ly rượu đây! – Tôi giơ tay ra trước mặt con Liên, đang một tay xoa xoa cục u trên đầu, tay còn lại cầm cốc rượu uống dở còn mồm thì lải nhải chử-i rủa.
Nó thấy vậy liền móc bọc nhét vào tay tôi một bao thuốc lá.
“Bốp!”, tôi đập cho nó thêm một cú vào đầu, con này bị đánh nên rối loạn các tế bào não rồi hay sao? Chả chờ đến nó, tôi giựt ly rượu, đi về phía cái bàn có mục tiêu, chuẩn bị khởi đầu màn game muôn thuở.
Thằng “trọc”, nhưng rõ ràng là có tóc, đang đứng tán tỉnh một em điệu chảy nước, rải rác quanh bàn nó là bọn đàn em đang ngồi nhậu chốc chốc lại liếc về phía đại ca như thể muốn bảo vệ em bé không bằng. 2 chục, cùng lắm là 3 chục thằng, cũng hoành tráng đấy chứ!
Tiến sát mục tiêu, tôi chẳng nói chẳng rằng dốc nguyên ly rượu trên tay lên đầu em điệu ơi là điệu đó một cái “ào”, không quên cười thỏa mãn.
– Á á á… – nàng ta kêu lên, nhảy lui vì bất ngờ. Rượu chảy xuống ướt cả áo, tội lỗi.
Thằng trọc thấy thế tức điên lên, gầm một tiếng như cờ hó sủa và quơ ngay một cái ghế ném tôi. Đừng vậy chứ, loại ghế này đắt lắm mày ơi, có dư tiền thì đem cho hội từ thiện chứ!
Tôi vốn đã quen với cái loại phản xạ tầm thường đó, liền nhảy sang một bên tránh, cái ghế tiếp đất “Rầm!” một phát khô khốc, đánh động sự tò mò của lũ khách gần đó, nhất là bọn đàn bà yếu tim, nhảy dựng cả lên. Cái ẻm điệu kia cũng phắn sang một bên.

– Woa! Chất lượng gỗ tuyệt vời, không gãy không vỡ sau cú ném của anh trọc cờ hó! – Con Liên nhảy vào khen lấy khen để khi thấy cái ghế vẫn nằm chai mặt ra đấy mà không xi nhê gì. Cũng phải thôi, bàn ghế ở quán này sinh ra vốn để.. chịu đòn, một thiết kế của vị chủ quán siêu tiết kiệm và có tinh thần chống đối dòng máu bạo lực.
Cắt ngay! Đây không phải chương trình “hãy chọn giá đúng”!
– Á à! Ra là bọn mày! Badboy! – Thằng trọc cười ngạo mạn khi thấy chục thằng “con hoang đàng” đã tập trung tới, mắt nó liếc qua 2 anh “super sẹo” là Exdi và Nodi, nạn nhân hồi sáng của màn đánh lén hội đồng.
Bọn đàn em của thằng trọc thấy thế liền chạy lại nhưng 2 thằng đứng đầu cùng phe kia ngăn lại, kiểu cách y chang Tàu Khựa trấn an đàn em. Đúng là bọn trọng hình thức!
– Đấu tay đôi với tao! Nếu thua thì mày phải trả lại xe và cút khỏi đây! – Thằng Nodi không ưa nhiều lời nên đề xuất luật chơi, với cung cách ta-đây-tôn-trọng-đối-phương.
– Chơi với mày hả? Mày như con thú nhồi bông thế kia? – Một trong hai thằng cầm đầu ở phe trọc đại ca, có “mái tóc đỏ lỡn mợn” mỉa mai rồi cười ha há.
Thế là con Liên sôi máu, chẳng thèm nói nữa mà tiến lại với tốc độ ánh sáng. Thằng đó chưa cười xong đã bị nó cho 2 đấm liên tục tóe máu mồm không kịp thở, loạng choạng đứng không vững liền ăn thêm 1 cước “binh!” hoành tráng vào bụng rồi đến 2 món đòn cùi chỏ vào lưng, gục xuống đất như con gà rù trúng độc. Tiếng xương kêu răng rắc nghe vui nhộn dã man.
– @#$%^&*()!@! – Lũ đàn em phe thằng đó văng tục, xông lên đòi đánh lại con Liên.
“BỐP! rẮC! HỰ! BINH! RẦM!…”
Nhanh như cắt, con Liên tung đòn cho 5 thằng đầu tiên lần lượt đo đất, đo bàn, đo ghế, đo tường, đo cả…người (tức là văng vào mấy đứa khán giả bên cạnh). Thằng trọc một lần nữa ngăn bọn đàn em lại, không hề thương tiếc vật hy sinh đang nằm kia mà rằng:
– Thằng đó ngu thì cho chết, ai bảo cướp lời tao! – Đoạn nó quay sang bọn tôi – Tao chấp bọn mày hai đánh một đấy, tao không thích bắt nạt kẻ yếu!
Thằng này mắc bệnh tự kỷ tự sướng trầm trọng rồi, không biết nó có làm ăn gì được không. Nhưng xem cái tướng này thì tôi sẵn sàng ột vé về bệnh viện, hoặc nghĩa địa nếu muốn.
– Một mình tao là đủ rồi thằng ngu! – Thằng Nodi bực quá gắt lên – Mày tưởng đánh tay đôi dễ như đánh lén hả?
Không hay chút nào, nóng giận như thế còn gì vui? Thằng Nodi không hợp với cuộc chơi hôm nay cũng như đa phần những cuộc chơi khác. Nó không phải con người của bóng tối, dù bản chất nó chả trong sáng gì.
– Không cần phiền đại ca tao đâu! – Tôi cho thằng Nodi một cái nhìn ẩn ý rồi bảo thằng trọc – Đừng nói là mày không dám chơi với một thằng đàn em như tao chứ?
– Hẳn rồi! – Thằng Hùng cổ vũ, còn tụi kia thì cười hưng phấn.
Bọn Badboy rất rất cuồng khi xem tôi chính thức bày trò, đó là một điều bôi bác đáng tự hào, và nếu tôi thích, chúng nó sẵn sàng cho tôi chức đại ca thay vì cái thằng đạo đức giả kia. Chỉ có điều không phải cái gì muốn là được, tôi thích đứng sau giật dây thôi, “phê như con dê, tê như con bê” gấp tỉ lần!
– Vậy nếu bọn mày thua? – Thằng trọc xem ra cũng nhìn thấy tôi nổi hơn thằng đại ca một cách kì lạ nên chiều theo, tuy nhiên mắt vẫn quét qua hỏi thằng Nodi.
– Thằng đó mà thua thì tao ày cái đầu vô giá này luôn! – Con Liên cười sằng sặc tuyên bố.
– Ok, nó thua thì mày thích gì cũng được! – Thằng Nodi luôn tin tưởng tôi nên gật gù ra giá.
Hê hê, nếu hôm nay tôi giả vờ thua chắc ông bà già hai đứa này tìm tôi vặt cổ chặt ra trăm khúc đem làm “cầy tơ 7 món” đặc sản ngon bổ rẻ luôn ấy! Thực ra cũng có chút hứng thú nhưng làm người ai làm thế, haha…
Nhưng sự đời có những thứ không thể lường trước được. Bọn nó không nên hy vọng quá nhiều vào tôi, vì “Hy vọng là một điều nguy hiểm”, tôi luôn bị ám ảnh bởi câu nói đó của một lão tù nhân trong phim “The Shawshank Redemption”, một bộ phim nổi tiếng top đầu của thế giới.
Tối đó, cả quán bar kéo ra phía sau xem đánh nhau, quây thành một vòng tròn hồi hộp đợi chờ, vì theo quy định không được gây rồi trong quán.
Thằng đầu trọc, đã biết tên là Công, bẻ tay rào rạo, còn kêu gào đàn em đến bóp vai cho thoải mái. Còn tôi thì chỉ đứng nhìn và cười đểu.
– Mày cười gì thằng ngu kia? Hôm nay tao sẽ ày không còn ngóc đầu lên mà cười được nữa!
Thằng Công vừa gào xong thì lao một cú đấm đầy uy lực về phía tôi. Nhưng đáng tiếc, cái từ “uy lực” đó của nó tỉ lệ nghịch với từ “nhanh nhẹn”, khi nắm đấm của nó tưởng trúng chắc rồi thì tôi nhẹ nhàng lách người sang một bên tránh, tiện tay xô một cú làm nó ngã cái rầm xuống đất.

Thật đáng thất vọng, đúng là “Có những thứ không thể lường trước”, thằng đó gà hơn mười lần so với mong muốn của tôi. Mà khoan chán đã, cũng có chút vui mà phải không?
– Há há há!!! – thằng Thuận cười thích thú – Tưởng ngon lắm hóa ra là một thằng gà v.ãi!
– Im đi!!! – Bọn đàn em của phe thằng trọc gào lên trong khi đám khán giả cười hùa theo.
Cú tiếp đất của Công quả là không nhẹ, nó bò dậy mà vừa đau vừa xấu hổ, mặt đỏ gay, từng đường gân xanh nổi lên trên mặt nhìn bắt mắt kinh dị. Nó nắm chặt tay lại đến run lên, mắt long sòng sọc tưởng muốn bay ra ngoài du hành vũ trụ.
– Tao thấy mày nên hối hận đi là vừa, đừng để chốc nữa bọn đàn em không nhận ra mày! – Tôi đã nhiễm phim xã hội đen nặng nên a dua nói với cái giọng thông cảm của người trong giang hồ.
– Còn khuya! Vừa rồi chẳng qua là mày gặp may thôi! – Tên Công vẫn còn hống hách – Yaaaaaaaaaaaaaahhhhhhhhh…..
Nó lao vào tôi với một vận tốc khá nhanh, tập trung toàn lực sử dụng định luật “Húc” đầy sáng tạo bằng chân. Nếu là người thường thì chắc nó thành công nhưng với tôi vẫn chưa bõ bèn gì. Tôi khống chế chân nó một cách thành thạo và một tiếng “Rắc’ êm tai vang lên, nó đã nằm sõng soài giữa đất với cái chân gãy, rên rỉ đau đớn, mồm không ngớt rủa xả tôi.
– Come on babe! – Tôi ngoắt nó như ngoắt con cờ ầy, có cảm giác mình đang bắt nạt con nít dù nó lớn hơn tôi 2 hay 3 tuổi gì đấy.
Nó tức lắm, gào lên với bọn đàn em:
– Tụi bay!… Lên!
Nhưng không thằng đàn em nào dám nhúc nhích khi mà tôi đã xách đầu nó kéo dậy, ít tóc khó lôi thật đấy. Nó ngu, dám xài trò hội đồng độc quyền của tôi hả? Nằm mơ đi!
– Sao mày chơi ngu thế? Tao đã muốn tha ày mà mày còn ngoan cố! Vậy thì…
“BỐP…BỤP…BINH…HỰ…Á…ỐI…ỚI…ỌC…ẶC…”
Máu và cơm, cháo, nước, rượu, bia cùng một số chất chưa xác định được đua nhau chảy ào ào ra từ mồm thằng Công khi mà tôi liên tục lên gối vào bụng nó. May mà tôi tránh ra kịp nên không bị văng miểng. Kinh dị quá! Nó là heo à?
– Hic…đại ca…tha cho em…- Thằng Công rớt xuống như quả dừa rụng, thở hổn hển nói.
– OK Ok! Tao tha! – Tôi vừa bịt mũi vừa nói – Kêu bọn đàn em mày cút đi đã, và mang cái xe bọn mày tịch thu trả lại đây!
Nó răm rắp nghe theo.
– Ê ê khoan! – Thằng Exdi vội kêu lên sau khi mọi việc đã xong và bọn đàn em kia thấy đại ca bê bối quá nên mất mặt chạy tán loạn – Phải có 2 thằng ở lại chứ!
– Để làm gì hả anh? – Một thằng gà mờ đần mặt ra.
– Ack, tụi mày ăn gì mà ngu vậy nè? – Con Liên nản quá hét lên – Bọn mày về hết thì lấy ai hốt xác cái thằng ăn tạp này về?
– Ơ…dạ, hì hì… – Thằng gà mờ cười trừ rồi kêu thêm bạn vác xác anh đại ca lợn lai heo về.
Cần phải đi tắm gấp, không biết mình có bị dính gì không. Trời ơi là trời…. Không ngờ có thằng còn bệnh hơn cả tôi….
to be cont
t/g: hơi vội nên k dc như mong đợi, đừng quên đá cho ta cái cmt nhá 😀


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.