Sự Dịu Dàng Chết Tiệt

Chương 9


Bạn đang đọc Sự Dịu Dàng Chết Tiệt – Chương 9

Sự Dịu Dàng Chết Tiệt – Chương 09
Chương 25: Mùi hương
Cô ngồi ngây ra, tronglòng dấy lên những cảm xúc phức tạp. Không thể, phải đẩy hắn ra, không nên chohắn bất kỳ hy vọng nào, chuyện này không đúng. Nhưng cơ thể An An không cáchnào động đậy được, chỉ có thể thẫn thờ để mặc hắn dựa vào.
Coi như làm ngơ một lầnđi, hắn cũng chỉ là một đứa trẻ
cần sự ấm áp. Minh Minh,tha thứ cho em, em đã lấy một phần ấm áp ấy để chia cho cậu ta.
Cô do dự, cố gắng nângbàn tay lên, nhẹ nhàng chạm vào lưng hắn. Hắn chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻkhiến người khác yêu thương.
Cảm nhận được sự đáp lạicủa cô, vòng tay của Vũ Minh càng chặt hơn, đầu vùi sâu vào cổ cô, như muốn hítlấy sự ấm áp ấy từ người con gái này.
Trái tim cô không ngừngnhắc nhở, điều mình cho hắn chỉ là một cái ôm mà thôi. Hắn cứ thế ôm chặt cô vàolòng. Làn gió lạnh khẽ luồn qua mái tóc, nhưng dường như họ lại chỉ cảm nhậnđược hơi ấm của đối phương.
Bên tai vọng lại tiếngthì thầm, cô không nghe rõ nên hỏi lại: “Cá
Giọng nói kia lại lặplại, cuối cùng cô cũng nghe ra. “Cô thật thơm!”, lúc này An An nhận thấy mũicủa hắn đã kề sát cổ cô, vừa ngứa vừa ráp. Cả người cô giống như bị thiêu, tayđẩy ngực hắn, muốn thoát khỏi cái ôm kia.
Nhưng Vũ Minh vẫn ghìchặt, không hề có ý định bỏ ra. Cô đẩy không được, đành lấy tay đập lên lưnghắn: “Mau buông ra”.
Hắn hơi ngước đầu lênnhìn cô: “Nói cho tôi biết trước, sao cô thơm thế?”, nói xong lại cúi xuống híthà mấy cái.
Cô đỏ mặt, vùng vẫy lùilại phía sau. Cô muốn giữ khoảng cách với con người đang nóng bừng này.
“Làm sao tôi biết được,thơm đâu mà thơm?”, cô ngại ngùng nói.
“Nhưng quả thật là rấtthơm, lần đầu tiên ôm cô vào lòng đã phát hiện ra rồi, cô có mùi hương rất đặcbiệt, chỉ gần kề mới ngửi thấy”, hắn nhìn cô đầy phấn khích.
“Không có, không có mà”,bản thân An An còn không biếtthì bảo sao cô trả lời được. Chỉ có điều, MinhMinh cũng rất thích mùi hương trên cơ thể cô. Nghĩ tới Minh Minh cô mới giậtmình, lúc này hai người quá thân mật.
“Được rồi, cậu bỏ ratrước đã.” Cô không thể cứ ngồi mãi thế này. Lúc này hắn mới lưu luyến đànhbuông ra.
“Tôi cũng không biết.Nhưng trước giờ tôi chỉ dùng một loại sữa tắm, tinh dầu thơm, ngay từ lần đầutiên dùng đã rất thích, vì thế từ đó đến nay không đổi. Ở đây không có, thườngnhờ người bạn ở Quảng Châu gửi đến cho”, cô khẽ cười: “Lần nào cũng gửi ba chailớn đủ dùng nửa năm. Sợ nó hết thì chẳng còn gì để tắm”.
Vũ Minh nhìn cô mơ màng,như cảm nhận lại mùi hương từ cô. Ánh mắt hắn lóe lên sự thích thú: “Tôi cũngmuốn”, cô không rõ ý hắn, sững người ra một lúc: “Sao?”.

“Tôi cũng muốn dùng loạisữa tắm này, rất thích mùi hương của cô.” Gương mặt Vũ Minh bỗng nhiên trở nênrất đáng yêu, còn nháy mắt với cô nữa chứ.
An An vội vàng che mắtcủa hắn, chết thật, cái ánh mắt này, lỡ hắn đòi một chiếc Mercedes-Benz chắc côcũng không thể từ chối.
Lấy lại bình tĩnh cô mớithả tay xuống: “ừm, vậy để lần sau tôi nói bạn tôi gửi cho cậu.” Trái tim vẫncòn mêmuội, cô thầm mắng mình đúng là lại tự đi tìm phiền phức. Chẳng còn cáchnào khác, cô cười khẩy.
“Không cần”, hắn từchối, không cần ư? Vậy cậu muốn thế nào?, “Tôi muốn dùng bây giờ”. Trời ạ, mộtchàng trai dễ thương thế này làm nũng thì người nào có thể từ chối được chứ? Aimau lại chỉ cách cho cô đi, cô thì không có cách nào chống cự được.
“Vậy thì…”, cô khôngngần ngại nói: “Trong nhà tôi vẫn còn một lự trữ, hôm nào gặp tôi đưa cậu nhé”.Nói xong còn lẩm bẩm, lại phải làm phiền người bạn gửi gấp lên cho rồi. Lần nàyphải đặt hai phần. Haha, sẽ lấy phí của hắn đắt một chút, kiếm tý tiền. An Ankhông nhịn được với ý nghĩ đó bật cười, haha, cách này hay tuyệt.
“Au!”, lại bị cốc đầumột cái nữa. Cô la lên phản đối “Cậu với Minh Minh sao giống nhau thế, cứ muốngõ đầu người khác”.
Đột nhiên cô cảm thấybầu không khí tức khắc đóng băng. Cái vẻ đẹp mê hoặc kia như bị đông cứng,gương mặt hắn hiện lên vẻ lạnh lùng. Cô cảm thấy hối hận, thật đấy, cô đã nóimột câu ngớ ngẩn khiến hắn mất vui. Haizz, đúng là trẻ con mà.
An An bối rối không biếtđể tay vào đâu, đành vờ phủi quần, tay chợt chạm vào chiếc túi xách đằng saubỗng nhớra, còn một món quà chưa tặng hắn liền vội lấy ra đưa cho hắn. Vũ Minhnhìn chằm chằm cái hộp màu xanh trên bàn tay nhỏ nhắn của cô đầy ngạc nhiên.
“Tặng cậu”, cô cố chegiấu sự bối rối ban nãy, cười nói: “Hôm đó nghe cậu nói nghiêm túc như thế, tôitưởng là sinh nhật cậu, hóa ra là ngày cậu thi đấu. Nhưng không sao cả, coi nhưquà tặng cậu hôm nay giành vị trí đầu bảng”. Vũ Minh lặng lẽ nhận món quà, trờitối nên không thể nhìn rõ vẻ mặt của hắn. An An bồn chồn nhìn hắn mở hộp quà.
“Là sinh nhật tôi.” Mãilâu sau hắn mới thốt ra được một câu.
“Hả?”, cô không tin nổi,“Thật hả?”, nét mặt nghi ngờ nhìn hắn: “Không phải do không muốn làm phụ tấmlòng của tôi mà nói vậy chứ”.
Hắn khẽ cười, chẳng thèmđể ý đến cô, bình thản nói: “Hôm nay thật sự rất vui, có cô đi xem tôi đua xe,cùng tôi ngồi đây, không ngờ còn chuẩn bị quà cho tôi nữa.” Hắn mỉm cười nhìncô: “Hôm nay là một ngày đáng nhớ của toi .
Thật sao? An An khôngkịp phản ứng, cứ cho rằng mình đã đoán sai, nào ngờ lại trúng.
Hắn mở quà ra, trong hộpmàu xanh có đặt chiếc bật lửaZippo tinh xảo, hoa văn kiểu cổ, vỏ ngoài mờ mờ,đặc biệt nhất là ở mặt sau góc bên phải có thể cảm nhận được một phần hơi sầnsùi. Hắn bật lửa lên, mượn ánh sáng để nhìn rõ hơn, đúng là chỗ đó khắc chữ,hai ký tự viết tắt “VM” -Vũ Minh. Hắn cười hạnh phúc, thì ra cô đã chuẩn bị mónquà đặc biệt này. Nhìn vẻ mặt của Vũ Minh, cô biết hắn rất thích, trong lòngcũng thoải mái, thầm nghĩ “Không tặng nhầm rồi”.
“Cô muốn được tặng gì?Tôi cũng muốn tặng cô một thứ gì đó.” Hắn nhìn cô xúc động, nghiêm túc nói.
“Không cần đâu, cũngkhông phải là sinh nhật tôi.” Cô lắc đầu, chỉ cần hắn vui là được rồi.
Vũ Minh dịu dàng nhìncô, chưa kịp phản ứng gì thì hắn đã cúi xuống đặt lên khóe môi cô một nụ hônphớt: “Cảm ơn, thật đấy”.
An An lặng người, từ từmới khẽ nở nụ cười yên tâm. Bồng thấy mình giống như vừa làm một việc gì vôcùng vĩ đại, có thể giúp chàng trai lạnh lùng này cảm nhận được sự ấm áp thậtsự, còn giúp hắn học được sự biết ơn và dịu dàng.
Tối nay hai người traocho nhau hơi ấm, cảm nhận được sự chân thành nhất từ đối phương, trái tim họdường như xích lại gần hơn chút nữa.

Chương 26: Chỗ dựa
Đêm muộn, một chiếc taxiphóng vút trên con đường đầy lá khiến chúng bay tứ tung.
Trong xe, ở hàng ghếsau, hắn và cô đang ngồi đó.
Tâm trạng An An lúc nàyđang rối bời, hôm nay rất vui, lâu lắm rồi kh
ng được thoải mái nhưthế, nhưng cô cũng vô cùng lo lắng, không hiểu sao tối nay Vũ Minh cứ quấn riếtlấy mình, giống như muốn chiếm giữ sự ấm áp trên người cô.
Cũng có thể hôm nay hắnmệt thật, sau cuộc đua khốc liệt kia, cơ thể căng như dây đàn ban nãy giờ mớiđược thả lỏng. Hắn tựa đầu vào vai An An, nắm lấy bàn tay mềm mại, ấm áp củacô.
Nhìn mái tóc mềm mượtcủa hắn rũ trên trán, trái tim cô như gợn lên từng đợt sóng, không cách nào từchối con người này, Tiểu Vũ chỉ cần một chồ dựa, cho nên lúc hắn nắm chặt lấytay cô không chịu rời, An An cũng không cố gỡ ra. Nhớ đến lúc tối, trong ánhmắt u ám của hắn cònhiện lên sự mất lòng tin và khinh thường, trái tim cô nhưthắt lại.
Quá khứ của hắn đen tốira sao, An An không tài nào biết được, cũng không thể can dự vào. Nhưng cô thậtlòng hy vọng tương lai của hắn sẽ hạnh phúc, chí ít thì cuộc sống sẽ có nhiềukỷ niệm đẹp hơn. Nếu như họ gặp nhau sớm hơn, trước Minh Minh, thì liệu cô cóchấp nhận hắn không? Thật khó để trả lời, khoảng cách sáu tuổi trong quan điểmcủa An An thì đó là một hố sâu rất khó vượt qua. Lúc này, có thể rất cần cô nêntrong mắt hắn điều gì thuộc về cô cũng đều tốt đẹp.
Nhưng sống gần nhau lâungày sẽ càng hiểu rõ và phát hiện ra đối phương có nhiều khuyết điểm. Giống nhưcô và Minh Minh, ở bên nhau càng lâu càng thấy đối phương có nhiều thói quen màbản thân khó chấp nhận. Vừa khơi ra đã tranh cãi, mặc dù chỉ muốn đối phươngthay đổi để hòa hợp với mình hơn, nhưng kỳ thật, điều đó khó có thể thành hiệnthực. Chẳng thể ép buộc theo ý mình, nên chỉ còn cách là bắt bản thân phảithích ứng. Có rất nhiều chi tiết nhỏ trong cuộc sống, phải từ từ tìm hiểu đểchấp nhận, bản thân mình cho đi nhiều hơn một chút, quan tâm nhiều hơn một chútmới có thể bao dung được người kia.
Người ta thường nói: choyêu thương thì dễ, nhận lại mới khó. Đúng thật, tình yêu có lẽ chỉ là sự rungđộng tức thời, còn muốn nó bền vững thì phải thấu hiểu và bao dung, đồng thờihọc cách thích ứng lẫn nhau. Có khi chỉ cần nhượng bộ đúng cách cũng khiến đốiphương cảm thấy bạn luôn quan tâm đến anh ta, đối tốt với anh ta. Anh ta sẽhiểu, nếu người đó thật sự yêu bạn thì anh ta nhất định hiểu.
Vì vậy, trong tình yêucủa cô và Minh Minh, người quan tâm và chăm sóc cho đối phương nhiều hơn chínhlà cô. Nhưng An An tin, anh sẽ đền đáp lại cô, chỉ là lúc này thỉnh thoảng tìnhyêu đó khiến cô mệt mỏi.
Tuy nhiên, cô đối vớiTiểu Vũ hoàn toàn không có chút tin tưởng nào. Hắn còn trẻ, hơn nữa lại đẹptrai, so với Minh Minh mà nói thì càng khiến người khác có cảm giác bất an. Bâygiờ hắn có thể thề non hẹn biển nói rằng chỉ thích mình cô, chỉ yêu thương cô,nhưng sau này, khi đã chính thức ở bên nhau thì sao? Hắn còn có thể chấp nhậntất cả những gì không hoàn mỹ của cô không? Khi hắn ba mươi tuổi – cái trưởngthành đầy cuốn hút, còn cô đã ba mươi sáu rồi, đã là gái già rồi thì sẽ ra sao?An An không dám tưởng tượng là lúc ấy hắn còn có thể nắm tay cô không.
Vì vậy cô nhất quyếtkhước từ, luôn nhắc nhở mình không được để cho vẻ đẹp kia mê hoặc. Hắn khônghọp với cô, dù là người lạc quan chăng nữa cũng không thể chấp nhậnđược bảnthân yêu một cậu nhóc, cảm giác bất an này phải chăng cần dũng khí rất lớn mớicó thể vượt qua được? Với tư cách là một người chị, xem hắn như người thântrong gia đình, mới có thể biến những khát vọng nơi con tim mình thành tình yêuthương để quan tâm hắn.
Cô rất thích hắn, bấtluận hắn dễ thương hay u ám cô đều thích, trái tim cuồng nhiệt của bản năngngười mẹ đang dẫn đường cho cô, dù biết rõ càng gần gũi thì càng tạo điều kiệncho hắn ỷ lại, nhưng cô vẫn chọn cách mang sự ấm áp đến cho con người này.
Không thể khước từ hắn,mà chỉ có thể tự kiểm soát bản thân gắt gao hơn, xem hắn như một người em đángyêu, một thành viên trong gia đình mà mình không thể động lòng.
Tiểu Vũ khẽ nhúc nhích,dường như mái tóc xõa xuống làm mí mắt hắn bị ngứa. Cô muốn vén mái tóc hắnlên, nhưng vừa định rút tay ra thì bị hắn nắm chặt lại, miệng lẩm bẩm, đầu càngrúc sâu vào cổ cô. Cô cười, đành để mặc cho hắn nắm, dùng tay khác vén phần tóclòa xòa kia lên.
Vầng trán cao sáng sủa,góc cạnh, hàng mi dày rất cong. An An muốn chạm vào lông mày của hắn, nhưng lạido dự, trong lòng cố kìm nén, không dám chạm vào. Cuốicùng, cô chầm chậm lướtnhẹ như phác họa lên đường cong đó, chiếc mũi thẳng, lại còn đôi môi hấp dẫn,lúc nào cũng hồng hào tươi tắn, bàn tay như ngẩn ngơ đặt lên khóe môi hắn.

Không gian yên tĩnh, độtnhiên Tiểu Vũ khẽ động đậy, đôi môi mềm mại, ấm áp ấy chạm vào đầu ngón taykhiến cô giật mình, vội nhìn vào mắt hắn, may quá, chưa tỉnh.
An An sợ hết hồn vội rụttay lại, nghĩ rằng hắn đã tỉnh, cậu nhóc này có phải cố ý là không, cô cảnhgiác nhìn chằm chằm vào mắt hắn, nhưng nó đang nhắm chặt, một cách bình yên.
Hít một hơi thật sâu, côquyết định không nghĩ ngợi nữa nếu không đêm nay lại mất ngủ, An An quay ngườinhìn ra cửa sổ, đúng lúc cơn gió thổi qua khiến xung quanh mù mịt.
Mong rằng giấc mơ nàymãi mãi không bao giờ kết thúc, hắn có thể cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay côlướt trên khuôn mặt mình. Chạm vào chân mày, khuôn mặt, mũi và cả miệng, chỉnhẹ nhàng lướt qua, mặc dù không hề chạm vào, nhưng bằng sự nhạy cảm của mình,hắn nhận thấy được điều đó, nó tác động vào khả năng xúc giác của hắn.
Cô thích hắn, mặc dùngoài miệng vẫn không chịu thừa nhận, ngoan cố lấy cách xưng hô chị chị em emra để phủnhận, nhưng Tiểu Vũ biết, mình không hề nhìn sai, An An đã thích hắnrồi.
Từ nhận thức đi đếnkhẳng định, sinh nhật hai mươi hai tuổi năm nay hắn đã đợi được cô gái dịu dàngcủa lòng mình, cuối cùng Vũ Minh cũng cảm nhận được sự ngọt ngào của hạnh phúc.
Làm sao hắn có thể buôngtay được, từ lâu đã không thể rồi, sự dịu dàng lương thiện của cô khiến hắn camtâm tình nguyện, cho dù gặp phải rất nhiều sự phản đối, nhưng mặc kệ tất cả, VũMinh chỉ muốn nắm giữ sự ấm áp không dễ tiếp cận kia thôi.
Đừng nói tôi phải buôngtay, hãy để tôi độc đoán một chút, trái tim hắn cứ thầm cầu xin như thế, khôngbao giờ cho phép cô rời xa.
Chương 27: Tự trách
Mùa hè trôi theo ngàyhôm đó, trái tim cô cũng chầm chậm có sự biến chuyển.
Cô ngây thơ cho rằng mốiquan hệ giữa hai người họ vẫn không có gì thay đổi, tất cả đều thuận theo tráitim. Cô và Minh Minh mỗi tháng gặp nhau vài lần. Công việc của anh gần
ây gặp phải một số trụctrặc, lúc nói chuyện điện thoại có thể nghe thấy rõ ràng sự cáu kỉnh mệt mỏi,An An rất lo lắng, muốn được ở bên cạnh an ủi anh.
Hôm nay, Minh Minh trởvề.
Cô thu dọn xong đồ đạc,ra khỏi công ty, ngước mắt nhìn thấy bóng tối đã giăng xuống, đèn đường bắt đầusáng trưng.
Minh Minh nói tan làm sẽgọi điện cho cô, lên kế hoạch cho buổi tối nay. Đúng lúc đó tiếng chuông điệnthoại vang lên. Vừa bắt máy đã nghe anh nói: “Tới chỗ Binh Binh nhé”. Xem ratối nay lại có hoạt động gì đây, cô bắt một chiếc taxi, đi thẳng đến quánkaraoke của Binh Binh. Bước vào cửa, trong quán tối mờ, không có bóng dáng aicả. Cô đi tới một trong những cánh cửa khép hờ ở tầng dưới, họ đang ngồi ở đó.
Minh Minh gầy đi nhiều,An An có chút xót xa đi tới ngồi xuống ngay cạnh anh. Minh Minh phát hiện ra côhôm nay có trang điểm, khẽ cười gật đầu: “May là không mặc đồng phục”.
Cô ngờ vực nhìn anh,“Hôm nay chúng ta đi đến quán Caribbean”, anh giải thích. Binh Binh cười trêu,khua bàn tay đang cầm thuốc lên: “Vừa rồi Minh Minh còn nói sẽ đưa em về thayquần áo”.
Cô cười cười, quay sangBinh Binh hỏi thăm: “Gần đây sao rồi? Quán làm ăn thế nào?”.
Binh Binh lắc đầu cườitrách cô: “Cũng tàm tạm, em không chịu dẫn bạn bè em tới đó”.
“Lần tước em có tới vớimấy cô bạn đó thôi, họ không trở lại nữa hả?”, cô nói vẻ áy náy. Mấy cô nàngtrong công ty đều đến hát ở những nơi nổi tiếng như Milo Star, còn quán nhỏ thếnày thường thì chỉ khi có tụ tập mới đến. An An cũng chẳng còn cách nào khác.
“Có đến đây một, hai lầngì đó.” Binh Binh biết cô cũng có ý giúp đỡ nên không nói thêm gì nữa. MinhMinh sát lại gần chạm mũi vào cổ cô. “Anh lại gầy đi rồi”, bàn tay cô vuốt lênđuôi tóc của anh, mái tóc vẫn rất dày, không giống mái tóc mỏng mượt của hắn.Cô khẽ run lên, sao có thể lấy hai người họ ra so sánh với nhau chứ. Cố mỉmcười, An An kề sát vào mặt Minh Minh, tìm kiếm hơi ấm từ anh để xua tan những ýnghĩ đang xuất hiện trong đầu.
Binh Binh nhìn haingười, cười bỏ ra ngoài, tiện tay đóng cánh cửa lại.

Minh Minh ôm lấy cô, đặtmột nụ hôn lên đôi môi kia. “ừm…”, mùi hương quen thuộc biết bao nhiêu, đâymới chính là hạnh phúc thuộc về cô, duy nhất của cô. Khẽ nhếch đôi môi đón nhậncuộc xâm lăng này, vừa cuồng nhiệt, vừa phóng túng, nó khiến An An nghẹt thở,cuối cùng không kìm được bật ra những tiếng rên, rất khẽ nhưng lại càng kíchthích Minh Minh, bàn tay anh siết chặt hơn, bắt đầu vuốt ve những nơi nhạy cảmquen thuộc.
Đôi môi dần dần mơn manđến vành tai, cắn nhẹ vào đó. “A”, cô không kìm được thở gấp, cơ thể đã bắt đầurun rẩy. Nhìn cơ thể mềm rũ như nước của cô, Minh Minh càng muốn trêu đùa, cơntê dại giống như luồng điện chạy khắp cơ thể, An An co người lại tránh né sựtra tấn này. Nhưng anh vẫn không định buông tha, ghì lại, bắt đầu cắnnhẹ lênvai cô. Trên bờ vai trắng như tuyết lờ mờ in dấu hồng hồng, cảm giác thoải máitràn tới khiến toàn thân cô hoàn toàn thả lỏng.
Đầu óc đã hoàn toàn bịcơn ảo mộng này bao phủ. Mọi thứ trước mắt dần dần chìm vào mơ hồ, cô cảm nhậnđược bờ môi nóng bỏng của anh lướt trên cổ mình… hàng mi dài, đôi mắt sâu,sáng ngời, trong đầu An An hiện lên một gương mặt rất quen, đầy lạnh lùng nhưngẩn chứa ngọn lửa mãnh liệt, dường như làm cô tan chảy.
“A”, An An giật mìnhkinh ngạc, làm sao có thể như vậy được, rõ ràng cô nhìn thấy gương mặt Tiểu Vũ.“Tiểu….” cô sững sờ, mở trừng mắt, lúc này mới nhìn rõ, không phải hắn mà làanh. Minh Minh hoàn toàn không để ý đến sự khác thường của cô, “Con gấu ngốc nghếch.Được rồi, Binh Binh còn đứng ngoài kiaa”.
Anh còn cố dùng mũi cọvào mặt cô, vuốt ve gương mặt đang ửng đỏ đó: “Mama, thơm quá”.
An An thuận thế dựa vàolòng Minh Minh, tâm trạng hồn độn phức tạp giống như đứa trẻ làm sai chuyện gìđó bị người lớn bắt gặp. Chầm chậm hít thở, đầu óc mịt mù, làm sao có thể đangtrong vòng tay của Minh Minh lại nghĩ về một người đàn ông khác, thậm chí đemngười mình thân mật biến thành một kẻ khác. Minh Minh chẳng phải là người yêuduy nhất mà cô luôn thề nguyền đó sao? An An cảm thấy bản thân mình thật trơtráo, trái tim này đã phản bội, nó giống như một sự lầm lỡ, lệch lạc về nguyêntắc sống của cô.
Không thể nào, hoàn toànkhông thể, có lẽ là gần đây quá gần gũi với cậu nhóc đó nên bản thân mới dễdàng bị ảnh hưởng như vậy. Tuyệt đối không được xảy ra chuyện như thế này nữa.
Cô ôm chặt lấy MinhMinh, thầm nhủ bờ vai vững chãi này chẳng phải là duy nhất của mình sao? Nỗi sợhãi vây kín trái tim cô nơi đáy mắt như có thứ gì đó sắp trào ra, làm cô đauđớn vô cùng.
“Sao thế, tối nay bọnanh không đi nữa vậy.” Minh Minh cảm nhận được vòng tay của An An chặt hơn, âuyếm quay mặt cô lại.
Ôm chặt lấy Minh Minh,vùi đầu vào vai anh, để giấu đi bộ dạng lúc này của cô. Hít một hơi thật sâu,nước mắt trào ra, An An vội vàng lấy mu bàn tay lau sạch dấu vết đau khổ đó,thì thầm: “Minh Minh, hãy yêu em thật nhiều, được không?”.
Minh Minh ngây ra mộtlúc: “Con cún ngốc, xấu quá thế này!”, rồi kéo bàn tay ra khỏi cổ mình, nhìnvào gương mặt mệt mỏi của An An cố tình đùa: “ừm, anh định đi tìmmột cô nươngxinh đẹp, cún này già rồi”. Minh Minh rất thích những con chó nhỏ, cho nênnhững khi chỉ có hai người, anh thường gọi cô là con cún ngốc, còn cô gọi anhlà con gấu ngốc. Câu đùa quen thuộc này chẳng hề giúp cô thoải mái hơn chútnào. Từ trước đến nay cô vốn nghĩ mình không hay buồn phiền, nhưng thật sự nỗibất an lúc này khiến cô không kìm được, mắt lại đỏ hoe lên.
Minh Minh nhìn An Anđang cúi đầu không nói câu nào, liền xoay người cô lại. Thấy nét mặt đó độtnhiên anh lại cảm thấy rất thú vị: “Cún con ngốc nghếch biết phiền muộn rồi”.Đưa tay ra ghì cô vào, kéo đầu dựa lên vai mình, còn một tay anh nhẹ nhàng vuốtgương mặt cô, “Ôi, xấu quá, nhưng trên thế giới này lại không tìm được ngườithứ hai như vậy. Khuyển chỉ chơi với khuyển thôi”. Lòng cô nhộn nhạo, Minh Minhyêu mình, và bản thân cô cũng toàn tâm toàn ý yêu anh, cho nên đừng suy nghĩlung tung nữa. Trái tim hối lỗi trong cô tự nhắc nhở không thể để Tiểu Vũ gầngũi như vậy, nhất định phải nhìn nhận mối quan hệ của hai người một cách nghiêmtúc, chỉ có thể là chị em, không được để hắn làm ảnh hưởng.
Chương 28: Tình cờ
Sau khi bình tĩnh trởlại Minh Minh mới kéo cô ra khỏi phòng.
Binh Binh đã đợi sẵn ởbên ngoài, thu dọn quán xong giao lại cho cô em gái. Ba người bước ra khỏi quánvẫy một chiếc taxi đi thẳng đến bar Caribbean.
Caribbean vừa là bar vừalà câu lạc bộ vui chơi giải trí. Tầng một là nơi cho đám thanh niên nhảy nhót,câu lạc bộ nằm ở tầng hai, ở đây có nữ nhân viên phục vụ riêng, là thế giới củanhững kẻ trưởng thành. Bên trong trang trí rất phong cách, thiết bị âm thanhđều thuộc dòng cao cấp nhất, đan xen giữa quầy bar và sàn nhảy đặc biệt phù hợpvới thị hiếu của giới trẻ. Mồi tối chín giờ mở cửa là dòng người nườm nượp ravào không ngớt, hơn nữa đều phải đặt chỗ trước mới có thẻ hoặc phòng riêng.
Nhân viên tiếp đón ở đâytrên thực tế đều là những thanh niên hay đến chơi tại các quán bar, có mối quanhệ rộng. Ban đầu thường thì ở các quán khác, nhân viên đều phảichủ động gọiđiện mời, nhưng Caribbean lại hoàn toàn không giống như vậy, đa số khách đềugọi đến để đặt chỗ trước nếu biết số điện thoại của nhân viên. Cho nên họ rấtthoải mái, không lo lượng khách nhiều hay ít, vừa có thể cùng những vị kháchquen biết giải trí mà không cần bỏ tiền ra, do đó có nhiều thanh niên rất thíchlàm công việc nhân viên tiếp đón này, đặc biệt là ở quán Caribbean.
Hôm nay cũng là nhờ quenbiết một nhân viên quản lý ở Caribbean tên Tiểu Khải mà đám của Minh Minh mớiđặt được một phòng. An An vừa bước vào phòng đã thấy bốn, năm người đang ngồiđó, tất cả đều là bạn của Minh Minh và Binh Binh, còn họ cũng biết cô chính là“mama” của anh.
Bọn họ hay đùa, đềuthích gọi người bạn gái đầu tiên của mình là “mama”, bạn gái thứ hai – chỉnhững người gặp gỡ bên ngoài – gọi là vợ, nếu như còn cô thứ ba mới gọi là TìnhThế. Hơn nữa họ còn thiết lập những quy tắc riêng: mama, thể hiện người con gáiđầu tiên và quan trọng, luôn đặt trong tim, sống trong nhà. Vợ, đương nhiên làđể đi ra ngoài chơi, phải đẹp, sành điệu và tuyệt đối không được lắm lời. TìnhThế hẳn là thỉnh thoảng mới đùa giỡn, không thể nghiêm túc được.
An An đối với chuyện nàycũng chỉ ậm ừ qua loa, cô không muốn biết mình là gì của Minh Minh, nhưng côchỉ có mỗi mình anh, chỉ cần người đàn ông này nghĩ đến cô là được rồi. Bảnthân đã quá quen với cái cách mà mấy người họ đối đãi phụ nữ. Bạn bè bên cạnhanh đều là mấy tay công tử nhà giàu, vừa đẹp trai vừa biết dồ dành các cô gái,họ đối với “mama”, với “vợ” người nào người nấy đều rất suôn sẻ, nhưng kết quảlại vô cùng mệt mỏi. Bởi chẳng cô gái nào chịu cảnh phải chia sẻ tình cảm củangười minh yêu cho kẻ khác. Nhưng Minh Minh lại không như vậy, chẳng phải anhkhông muốn, mà việc cùng một lúc phải chăm sóc cho nhiều người khiến anh cảmthấy rất phiền phức, chỉ cần không quá đà, cô cũng không muốn quản làm gì.
Bar nhanh chóng nhộnbằng tiếng nhạc xập xinh, hôm nay phòng nào ở Caribbean cũng chật kín, rấtnhiều cô nàng xinh xắn lạ mặt xuất hiện. Đàn ông thì lúc nào cũng vậy, ngay cảkhi bạn gái ngồi bên cạnh vẫn muốn có càng nhiều em xinh đẹp càng tốt, ngay cảkhi không thể làm gì thì cũng phải nhìn cho đã mắt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.