Sự Dịu Dàng Chết Tiệt

Chương 10


Bạn đang đọc Sự Dịu Dàng Chết Tiệt – Chương 10

Sự Dịu Dàng Chết Tiệt – Chương 10
Đám bạn của Minh Minhuống rất hăng, rượu ngoại đã gọi tới bốn, năm chai, anh ôm chầm lấy cô nhảy mộtlúc, cuối cùng mệt quá ngồi xuống nghỉ. An An bắt đầu mơ màng vì uống khánhiều, rốt cuộc không chịu nổi đành phải ra ngoài hít thở chút không khí tronglành. Cô giơ tay ra hiệu cho Minh Minh, rồi bước ra khỏi phòng. An An thấy chânmình bắt đầu loạng choạng, tay bám vào tường, đèn trên lối đi lờ mờ, bị ánhsáng màu từ sàn nhảy hắt lại khiến cô càng hoa mắt. Bụng nhộn nhạo khó chịu,giống như có hàng trăm con sâu đang cắn trong đó, cảm giác bỏng rát tràn ngậptrong người. Cô lảo đảo bước vào phòng vệ sinh, loay hoay một hồi trong đó mớibám vào bồn rửa phả nước lên mặt, ngẩng lên nhìn chằm chằm vào gương thấy khuônmặt mình đỏ rực, đây đâu phải là cô mọi khi, lẽ nào cũng có lúc mình buông thảbừa bãi thế này? Ánh mắt cô mờ dần, gương mặt trong gương cũng trở nên lẫn lộn.
Cố gắng chớp mắt, cô vỗvào mặt mình để tỉnh táo hơn, sau đó hít một hơi thật sâu rồi quay người đi ra,bước về phía căn phòng lúc nãy, đi được vài bước, đột nhiên cảm thấy sao chỗnào cũng giống nhau, tìm mãi không thấy cửa phòng đâu. Cô hoàn toàn không nhớsố phòng mình ngồi là bao nhiêu.
An An dựa người vàotường, mãi mới rút được điện thoại ra mở máy, chán nản bấm số, tay cô bủn rủnngay cả bàn phím cũng ấn không nổi. Cuối cùng cũng gọi được cho Minh Minh. Bảnnhạc chờ quen thuộc vang lên, đứng trong chỗ ồn ào thế này, cảm giác như nó từđâu đó rất xa vọng lại. Nhưng chẳng ai bắt máy, nhất định là anh đã bỏ điệnthoại trong túi nên không nghe thấy. Cô thấy chân mình càng ngày càng lânglâng, còn đầu thì nặng trình trịch, những người đi qua chẳng ai để ý đến cô.Trong trường hợp này không thể trách được ai, nếu như cô gái đó lại một thânmột mình say rượu ở đây, rất dễ khiến bọn đàn ông có ý đồ xấu. Cô bám vàotường, từ từ đi về phía trước, thầm nhủ phải tới quầy phục vụ trước đã, sau đóhỏi Tiểu Khải sẽ biết ngay chồ của mấy người kia đang ở đâu.
An An vừa định rẽ sangmột góc khác thì đột nhiên đâm sầm vào một cơ thể to lớn. Đầu cô va vào bờ vairắn rỏi của kẻ kia. Vừa định nổi cáu, thì nhìn thấy ánh mắt của người đàn ôngđang híp lại nhìn chằm chằm vào mình, “Cô em, đi một mình hả? cần anh đến giúpkhông?”. Hơi thở nồng nặc mùi rưọu, cảm thấy khó thở, bụng dạ lộn nhào cả lên,cô lùi lại mấy bước, không thèm để ý đến gã, định lách sang bên cạnh. Nhưng tênkia đâu để cô đi dễ dàng vậy, đưa tay ra chặn trước mặt.
An An bực mình, muốn đạpcho gã đó một phát vào đùi thì bỗng cả người đổ về phía sau, một cánh tay ômlấy eo mình kéo lại, lưng cô áp sálồng ngực vững chãi đấy. Đầu óc cô lơ mơ, làMinh Minh ư?
“Cục cưng, sao đi lâuthế? Suýt nữa nghĩ là em bỏ đi rồi”, nói xong quay người cô ôm vào lòng. Gã đànông đángghét trước mặt nghĩ rằng đó là bạn trai cô liền mất hứng bỏ đi. Đầu đaunhư búa bổ, chân không còn chút sức lực nào mềm nhũn ra, trái tim căng lên muốnnghẹt thở, cô vùi mặt vào trong lòng đối phương, không dám ngước đầu lên.
“Tại sao lần nào cũng đểtôi nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của cô vậy, hừ”, giọng hắn lại vang lên.
Tại sao lại là hắn, tạisao??? An An không muốn nghĩ nữa, cô không muốn nghĩ nữa. Hình ảnh quấy nhiễucô cả tối nay chính là đây, không thể tưởng tượng nổi nó lại xuất hiện ngaytrước mặt cô. Tại sao mồi lần khi cô cần ai đó thì kẻ xuất hiện không phải làMinh Minh, mà là Tiểu Vũ -cậu nhóc đáng ghét. Tại sao cứ như âm hồn không tanquấy rối cuộc sống, lý trí và cả trái tim mềm yếu của cô.
Một đêm chán nản, mộtđêm mà trái tim An An cảm giác như bị bóp nghẹt, nhưng lúc nghe thấy giọng nóicủa hắn, cảm nhận được cái mùi hương vừa quen vừa lạ đó, trong tíc tắc cô nhưvỡ vụn. Nước mắt không kìm nén được trào ra, cô không nghĩ đến hắn, thật sự làkhông nghĩ tới, một chút cũng không, nhưng tại sao lại không thể ngăn được nướcmắt, đầu cô đau như sắp nổ tung.
Bồng nhiên cả người đượcbế lên, An An giật mình sợ hãi, mở trừng mắt nhìn hắn, hắn muốn làm gì?
Tiểu Vũ cúi đầu nhìn cô,gương mặt sầm lại, mím môi, buông một câu chắc nịch: “Đi khỏi nơi ma quỷ này”.Cô sợ hãi tỉnh táo hẳn lên, tay bấu chặt lấy vạt áo trước của hắn, hai chângiãy giụa muốn nhảy xuống.
“Họ đang ở đây”, côhoảng hốt: “Minh Minh cũng ở đây”. Nhưng tay hắn không buông, ngược lại còn ômchặt hơn. “Cô là của tôi”, nói xong dứt khoát bước ra bên ngoài, không thèm đểý đến những ánh mắt soi mói của người xung quanh.
Cánh tay đang ghì cứngkia khiến An An khó thở, sống mũi cay cay, mình đang say và đây nhất định làmột giấc mơ, cô cảm thấy mọi thứ như không có thật. Đúng, đây chỉ là một giấcmơ, cô vùi đầu sâu vào vòng tay ấm áp kia, nhắm chặt mắt lại.
Chương 29: Lạc lối
Một luồng gió mát lankhắp người, cơ thể vẫn còn nhũn nép trong vòng tay hắn, cô chẳng biết mình cònđủ sức để chống trả lại hắn hay không?
Vũ Minh ôm cô ngồi vàotaxi, nói tên một địa điểm nào đó, cô nghe mơ hồ không rõ.

Bar Caribbean dần dầnkhuất sau tầm mắt. An An muốn vứt bỏ mớ suy nghĩ kia, để có thể thoải mái ngủmột giấc ngon lành, chẳng phải đã có hắn ở đây thì dù đến chỗ nào cũng an toànsao?
B nhỏ nhắn đặt lên đùihắn, áp dưới má, cô khẽ cựa quậy tìm một tư thế thoải mái rồi thiếp đi.
Nhìn cô yên tâm chìm vàogiấc ngủ, nhưng cơn giận trong lòng hắn vẫn chẳng hề dịu đi. Cô gái ngốc nàyhôm nay lại gây chuyện gì đây? Tức chết đi được.
Hôm nay mấy người đồngnghiệp trong tiệm game đến tìm hắn rủ đi tụ tập, vì từ khi Vũ Minh nghỉ việc ítcó cơ hộigặp nhau, nên muốn làm gì đó coi như tiệc chia tay. Hắn nhận lời nhưngđến nơi lại thấy không hợp, cả buổi chỉ ngồi một chỗ, hút thuốc, không hề ranhảy, bên cạnh mấy cô em tranh nhau rủ hắn chơi xúc xắc uống rượu.
Hắn cảm thấy cực kỳ nhạtnhẽo, những cô cậu ăn mặc đẹp đẽ kia người nào cũng điên cuồng nốc rượu, cóngười còn thấy chưa đủ gọi thêm thứ khác. Giám đốc bảo hắn thử nhưng hắn lạnhlùng từ chối, không muốn bị những thứ này làm mụ mị bản thân. Mới được khoảnghai giờ đồng hồ, Tiểu Vũ đã thấy uể oải, không chịu được đi vào phòng vệ sinh.
Đang định gọi điện chomấy người đó viện cớ để về sớm, nếu nói ngay trước mặt họ mấy cô gái kia nhấtđịnh không để hắn ra khỏi đấý, như vậy sẽ càng thêm phiền phức. Nhưng hắn khôngngờ được lại đụng phải An An, hơn nữa còn đang trong tình trạng thảm hại nhưvậy.
Tức muốn chết, chẳngphải vừa nãy cô nói là đi cùng gã đàn ông kia tới đây sao. Làm thế nào lại bịrơi vào tình cảnh này, mới nghĩ đến đó thôi cơn giận của hắn đã bùng lên. Khốnkiếp, rõ ràng gã kia sẽ chẳng đem lại hạnh phúc cho cô, vậy mà con người ngungốc này vẫn khăng khăng không chịu tỉnh ngộ, lần nào cũng tự làm tổn thươngchính mình. Vũ Minh không đưa thẳng cô về nhà mà đi thẳng tới bãi sông. Ngườitài xế nhìn hắn bế cô xuống xe đầy nghi hoặc, nghĩ rằng hắn đang có ý đồ gì đentối. Không hiểu sao lúc nào cô cũng khiến hắn rơi vào tình huống khó xử nhưvậy, chẳng thèm để ý đến ông ta, hắn ôm cô bước xuống triền đê.
Hắn cần phải nói chuyệnvới cô.
Gió hiu hiu thổi tới,đêm càng mát hơn. Cô cảm thấy đầu óc mình tỉnh táo lên rất nhiều, hít lấy mộthơi rồi cố gắng mở mắt ra. An An biết người bên cạnh mình chính là Tiểu Vũ, đâykhông phải một giấc mơ, vừa rồi chẳng qua là cô đang tự lừa dối chính bản thânmà thôi. Nhấc đầu khỏi vai hắn, cô ngồi thẳng người dậy, buồn bã nhìn về phíasông.
Cô bất đắc dĩ gượngcười, vẫn không quay đầu nhìn hắn: “Sao cậu lại ở đó?”.
Một lúc lâu sau chưathấy hắn trả lời, cô cũng theo đó mà im lặng.
“Nếu tôi không xuất hiện,cô sẽ ra sao?”, cuối cùng Vũ Minh không kìm được buột miệng hỏi, trong âm thanhmỉa mai đấy vẫn lộ rõ sự lo lắng.
“Tôi không biết”, côthành thật trả lời, nhắm tịt mắt lại, thở dài: “Có lẽ tôi đ như cậu nói, một côgái ngu ngốc, rất ngốc”, khóe miệng khẽ nở nụ cười đau khổ.
Quay mặt An An đối diệnvới mình, cơn tức giận trong hắn dần tan biến, giờ chỉ còn yêu thương: “Cô saorồi? Rốt cuộc là sao?”. Hắn biết bình thường cô sẽ không mềm yếu như thế, nhấtđịnh đã xảỷ ra chuyện gì đó.
Nhìn thấy sự thương hạitrong mắt hắn, trái tim An An nhức nhối, sống mũi cay cay, đừng đối tốt với cônhư vậy, cô rất sợ, trái tim như bị xé nát, nhưng làm sao cô có thể nói rađược. Cảm giác phản bội và day dứt trong lòng trỗi dậy, hắn càng tốt bao nhiêuthì cảm giác tội lỗi với Minh Minh càng nhiều bấy nhiêu, nhận thức được điềunày khiến cô thấy mình giống như một kẻ trơ tráo.
Vũ Minh lo lắng nhìn cô,đôi mắt kia đang ầng ậng nước, chỉ cần chớp một cái là sẽ trào ra hết.

Đột nhiên, hắn kề sátlại, đôi môi mềm mại, ấm áp chạm lên mắt cô, đúng lúc đó dòng lệ rơi xuống. Hắnkhông cần biết, chỉ muốn hôn lên khuôn mặt cô gái này, sao lại đau khổ đến vậy?Vì gã kia chăng? Nếu như đúng vậy thì hắn có tức giận cũng vô dụng, chỉ có thểôm chặt cô vào lòng, để xua đi những đau khổ đó.
Bờ môi ấm áp kia lướt từđôi mắt chầm chậm đến sống mũi, hai má rồi sau đó thấp xuống chạm vào khóemiệng. Lúc hắn sắp chạm tới đôi môi An An run rẩy tránh sangmột bên. Cứ thế yênlặng, hắn không di chuyển nữa, áp chặt vào má cô.
Từ từ buông cô ra, ánhmắt hắn u buồn, An An vẫn chưa chấp nhận hắn.
Cô biết cảm giác đó củahắn, biết rất rõ, đôi mắt kia khiến trái tim cô như bị bóp nghẹt. Xin lỗi, xinlỗi, cô không thốt ra nổi lời này cũng như tiếng yêu thương hắn, trái tim thựcsự giày vò đau khổ.
Thật không công bằng,sao cô có thể ích kỷ đón nhận lòng tốt, sự dịu dàng của hắn. Tình cảm hắn dànhcho mình ra sao, cô vẫn biết nhưng không cách nào đáp lại.
Đêm nay, trái tim An Anbị chính những nhận định này làm cho sợ hãi, bản thân rõ ràng ở bên Minh Minhnhưng tâm trí lại liên tiếp hiện lên hình ảnh của Tiểu Vũ. Chỉ cần nhìn thấymột cậu thanh niên nào đó, lập tức cô lại nghĩ ngay đến gương mặt hắn, chính vìvậy cô phải tự chuốc say, hy vọng có thể mượn rượu để vứt hết những suy nghĩhỗn loạn trong đầu, nghĩ rằng chỉ cần đến ngày mai tỉnh táo lại, cơn mê sảngnày sẽ chấm dứt thôi.
Tuy nhiên, rượu chẳngthể làm tê liệt được những suy nghĩ ấy, giây phút nghe thấy giọng hắn, trái timcô đau nhói, gương mặt đó chưa từng bị xóa nhòa, cảm giác quen thuộc tràn qua ýthức của An An như thủy triều cuồn cuộn dângtrào, cô nhớ hắn, cầm cự cả đêmthật ra là đang đợi sự xuất hiện của hắn. Sự nhận thức này khiến cô xấu hổ tựtrách bản thân, điều không thể chịu đựng được nhất cuối cùng cũng xảy ra, cô đãđi quá xa rồi.
Chương 30: Thổ lộ
Lúc này điện thoại độtnhiên vang lên. Cô rút điện thoại ^ra như một cái máy, quả nhiên là Minh Minh,nên nói với anh thế nào đây, do dự mãi An An mới lên tiếng: “Alô? Alô, em rangoài hít thở chút không khí, em…”, chưa kịp nói xong thì anh đã sốt ruộtngắt lời: “Vậy em về trước đi, tối nay anh không về”. Sau đó liề n cúp máy, xemra ở đó anh đang rất vui vẻ, hoàn toàn không hề lo lắng cô có xảy ra chuyện gìkhông, gọi điện thoại tìm được người rồi coi như chẳng còn điều gì nghiêmtrọng. Đó chính là con người của Minh Minh, chàng trai mà cô luôn tin tưởng.Đúng vậy, cô rất ổn, làm sao có chuyện gì chứ? Cúp máy, trái tim cô cũng bìnhtĩnh trở lại. vốn dĩ vẫn do dự không biết nên giải thích ra sao chuyện khôngquay lại chỗ đó, giờ thì xem ra việc này không cần nữa rồi.
Không biết hai người đãnói những gì, nhưng sau khi An An nghe điện thoại xong tâm trạng có vẻ càng xấuđi, nhất định là gã kia đang tìm cô. Hắn ghét bản thân mình như vậy, lần nàocũng xen vào chuyện người khác, không tài nào bỏ được việc lo lắng cho cô.Nhưng điều đó lại không hề làm An An cảm kích, cho đến cuối cùng cô vẫn quaytrở về bên cạnh anh ta. Đúng, là do hắn tự mình chuốc lấy phiền phức. Ngả ngườivề sau rồi đứng lên, phủi quần, xong xuôi Tiểu Vũ mới đưa tay về phía cô, thầmnhủ: Đưa cô ta về nhà thôi.
Cô quay mặt nhìn cánhtay đang chìa về phía mình, mãi lâu sau, cô mới nắm chặt lấy nó nhưng khôngchịu đứng dậy, ngược lại kéo mạnh hắn ngồi xuống. Hắn ngạc nhiên nhìn cô: “Tôiđưa cô về”.
“Ở bên tôi, tôi khôngmuốn về.” An An ngước lên nhìn hắn, trong mắt là sự do dự và mong muốn đang đấutranh vật lộn. Cô không biết hậu quả sau câu nói này là gì, nhưng trái tim lạinói với cô rằng mình muốn làm vậy, vậy thì cứ làm đi.
Hắn không dám tin, từ từngồi xuống cạnh cô.
An An liền bỏ tay ra,khum chân lại, bắt chéo tay đặt trên đầu gối rồi tựa đầu lên đó, khiến cơ thểcô nhìn càng gầy hơn. Cô hít một hơi thật dài, cố trấn tĩnh lại.
Họ cứ ngồi vậy, im lặngnghe tiếng nước của dòng sông đang chảy, thỉnh thoảng còn có tiếng còi hơi củanhững con thuyền từ đằng xa vọng lại. “Có phải tôi rất ương bướng?”, cô độtnhiên hỏi một câu khiến hắn không biết nên hiểu thế nào.
Tiểu Vũ không trả lời,im lặng nhìn mặt nước phía trước, chờ cô nói tiếp.

“Chắc là vậy rồi.” Côcũng không để ý đến sự im lặng của hắn, tự độc thoại: “Tôi luôn cho rằng quyếtđịnh của mình rất đúng, bất luận là trong tình yêu với Minh Minh hay là chuyệnxa lánh cậu”.
“Tôi và Minh Minh yêunhau đã sáu năm, anh ấy nhỏ hơn tôi hai tuổi”, cô nói thản nhiên như thể đangkể một câu chuyện v người khác. Hắn sững người một chút, im lặng.
“Đúng thế, anh ấy cũngít tuổi hơn tôi. Dường như tôi luôn thích những người trẻ hơn mình. Khi tôiquen Minh Minh, anh ấy còn là một sinh viên, nửa năm nữa mới tốt nghiệp. Banđầu tôi không hề nghĩ mình thích đối phương, chỉ cho rằng cả hai là bạn bè tốtcủa nhau, huống hồ lúc đó chúng tôi không sống cùng thành phố, tôi có công việccủa tôi, còn anh ấy lại là con cưng của gia đình”.
Cuối cùng hắn quay sang,nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của cô, ánh mắt đó đang lấp lánh những kỷ niệm.
“Tất cả mọi người khinghe chuyện chúng tôi sống cùng nhau ai nấy đều lắc đầu, cho rằng tình yêu trênmạng quáviển vông. Nhưng tôi vẫn ngang bướng, bỏ lại gia đình, cha mẹ, côngviệc, thậm chí cả người bạn thân nhất của mình. Đến đây một thân một mình trongthành phố xa lạ này.” Đây là lần đầu tiên hắn được nghe câu chuyện về hai ngườihọ.
“Tôi luôn nhắc nhở mình,đừng sợ, nếu như thực lòng yêu thì hãy can đảm đón nhận. Nếu như bản thân đãsẵn sàng cho điều tồi tệ nhất thì có tổn thương nào mà mình không thể chịuđược?”, cô cười nhạt, “Tôi cũng sợ hãi, sợ sau khi Minh Minh nhìn thấy conngười thật của tôi sẽ thất vọng, sợ rằng anh ấy chỉ vì mê muội nhất thời mà yêutôi. Nhưng chúng tôi cuối cùng cũng sống với nhau, hơn nữa còn bên nhau sáu nămqua”.
An An ngừng giây lát,khụt khịt mũi, cố không để cho nỗi đau đớn theo nước mắt trào ra. Hắn không dámđưa tay qua, chỉ biết si ngốc ngắm gương mặt cô, “Đúng vậy, sáu năm, hơn nhữnggì tôi mong đợi rất nhiều. Tôi luôn nghĩ nếu như anh ấy không yêu tôi, thì mộthai năm chúng tôi sẽ chia tay, nhưng cho đến lúc này cả hai vẫn đang sống cùngnhau”.
“Tôi biết anh ấy đối vớitôi rất tốt, cho dù bạn bè xung quanh đều nói tôi đã cho đi nhiều hơn, vì anhấy mà bỏ lại gia đình, bạn bè để đến một thành phố xa lạ, phải thích nghi vớimôi trường mới. Hơn nữa họ còn nói tôi yêu anhấy nhiều hơn anh ấy yêu tôi.Nhưng họ đâu phải là tôi, làm sao họ biết được trái tim tôi đang nghĩ gì?” Côbướng bỉnh không để nước mắt chảy xuống, cố kiên cường nuốt ngược vào trong.
“Tôi đã đạt được thứhạnh phúc mà tôi không nên có, thì tại sao tôi phải oán trách? Tại sao cònkhông biết hài lòng?” Cô tự giễu cợt mình nói: “Minh Minh luôn nói tôi xấu xí,đúng thế, tôi chẳng phải quốc sắc thiên hương, thì dựa vào tài cán gì có mộtanh chàng điển trai như vậy yêu mến”, nói xong An An quay mặt sang nhìn hắn,khẽ cười.
“Gia đình Minh Minh cũngphản đối, họ luôn muốn con trai mình phải tìm một cô gái vừa trẻ lại vừa đẹp,chí ít thì cũng là người trong vùng, do đó lúc họ gặp tôi, sự thất vọng của họtôi đều biết. Tuy nhiên Minh Minh yêu tôi nên trước mặt anh ấy, họ không dámphản đối, nhưng thực chất từ đáy lòng họ chẳng hề chào đón tôi. Vì vậy chúngtôi đã ynhau đến sáu năm rồi mà vẫn chưa kết hôn, mẹ anh ấy cứ viện cớ rằng cảhai còn quá trẻ, không cần gấp gáp.”
Nhẹ nhàng ôm An An vàolòng, hắn có thể đọc được nỗi buồn và sự mệt mỏi trong cô.
“Mà Minh Minh cứ như mộtcậu bé mãi không chịu lớn, chơi từ năm hai mươi hai tuổi đến khi hai mươi sáutuổi, trái tim anh ấy vẫn không quyết định được. Mặc dù chúng tôi có cãi cọ,nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện chia tay, lần nào tôi cũng là người thỏa hiệp,chấp nhận anh ấy và tiếp tục sống như vậy. Tôi luôn nghĩ, có lẽ đợi anh ấytrưởng thành hơn một chút thì mọi thứ sẽ ổn.” Giọng cô yếu ớt, buồn bã, có thểdốc hết tâm can để thổ lộ với người khác, bỗng nhiên An An cũng thấy lòng mìnhnhẹ hơn rất nhiều.
Cánh tay hắn siết chặthơn, hóa ra trông cô kiên cường cứng cỏi là vậy nhưng nội tâm lại đầy những lolắng và mềm yếu. “Tôi không như anh ta”, hắn khẳng định.
Cô ở trong lòng hắn cườikhẽ, sự rung động đó như đánh thẳng vào trái tim Tiểu Vũ.
“Tôi nhìn cậu liền nhớngay tới Minh Minh của thuở ban đầu. Trẻ trung và đầy tương lai”, cô ngồi thẳngdậy, nhìn thẳng vào mắt Vũ Minh, giọng đầy chua chát: “Tôi đã nếm qua sự chuaxót đau khổ khi yêu một chàng trai ít tuổi hơn mình rồi, cậu bảo tôi làm thếnào để chấp nhận tình yêu của cậu đây? Tôi hy vọng cậu sẽ có một tương lai tươisáng, đừng để bị trói buộc bởi sự mê muội trước mắt, con đường của cậu còn rấtdài, tôi không đáng đâu”.
Hắn rốt cuộc cũng đãhiểu ra, cô luôn khước từ hắn chẳng qua bởi vì cô đã trải qua nhiều cay đắngkhi yêu một ngườikém tuổi. Nhất định cô cho rằng hắn chính là một Minh Minh thứhai, rồi cũng sẽ phải nhận lấy sự căm ghét và ruồng bỏ của gia đình hắn.
Chương 31: Kiên định
Nếu tôi nói, tôi khôngnhư anh ta, cô sẽ chấp nhận phải ’ không?”, hắn nhìn thẳng vào cô, cái nhìnbình tĩnh như thể muốn xuyên thấu tâm can An An.
Cô xúc động nhìn VũMinh, nhưng trong mắt tràn ngập sự thiếu tin tưởng. Cô nhẹ nhàng vuốt gương mặthắn, “Cậu nhất định sẽ g

ặp được một người congái tốt”. Khóe miệng run run, cô không muốn nói nhưng cuối cùng nó cũng tự thốtra. Trái tim gần như vỡ vụn, cô biết, hắn là người tốt, bằng không sao trái timcô lại dễ dàng bị cuốn đi nhanh đến vậy. Nhưng tia ý chí cuối cùng sót lại nóivới cô rằng, bản thân mình không đáp ứng được những điều hắn muốn, dù cho bâygiờ đau khổ chăng nữa thì có lẽ đây là điều tốt nhất cho Tiểu Vũ.
“Cô không phải là tôi,làm sao cô có thể khẳng định điều đó?”, hắn giữ chặt gương mặt An An, nghiêmtúc chất vấn.
Cô cười: “Bởi vì tôi hyvọng cậu gặp được những điều tốt đẹp. Mà không phải là tôi”. Hắn giận dữ túmlấy vai An An, mãnh liệt như muốn vò nát cô, gào lên: “Tôi chỉ muốn cô, chỉmuốn cô, những thứ khác tôi không cần. Gia đình anh ta phản đối, vậy cô nêntránh xa anh ta thì tốt hơn, sao phải để họ coi thường như thế. Tôi đã từngnói, người đàn ông đó vốn không hợp với cô, lại không biết quý trọng những gìđang có”.
Thấy cô buồn rầu khônglên tiếng, Tiểu Vũ đành nén cơn giận dữ lại. Buông vai cô ra, hắn châm điếuthuốc, rít lấy rít để, cuối cùng mới bình tĩnh lại: “Cô hoàn toàn không phải locha mẹ tôi có thích cô hay không, bởi vì họ căn bản không thèm quan tâm gì đếntôi”, cô ngạc nhiên nhìn hắn.
Trước giờ hắn chưa từngnhắc qua về gia đình mình với bất kỳ ai. “Họ đều là những người ích kỷ”, âmthanh phát ra đầy oán hận, không có chút nào là yêu thương, “Họ chỉ nghĩ đếnkiếm tiền, từ lâu hai người đó đã ly thân, nhưng vì còn quyền lợi trong kinhdoanh nên mới tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân. Từ khi còn rất nhỏ, tôi đã thấyhọ dẫn tình nhân về nhà rồi, ai cũng có cuộc sống riêng của mình”, hắn nhìnthấy sự đồng cảm trong mắt cô, lòng chợt ấm áp hơn.
“Tôi không may lại nhậnđược tất cả những gen hoàn hảo nhất của họ, nhưng chính vì vậy mà họ không ưatôi. Bởi vì mồi lần nhìn thấy đứa con này, giống như nhìn thấy hình ảnh củangười kia, sự căm ghét cuối cùng lại đổ lên người tôi. Không bao giờ trao chonhau những cái ôm, sau này tôi mới hiểu, cái gia đình đó đã mục nát rồi, họkhông ly hôn không phải là vỉ còn có đứa con này, mà là vì công việc làm ăn quálớn nên phải duy trì thôi.”
An An nắm chặt lấy taycủa hắn, đêm nay rất mát, vậy mà bàn tay hắn vẫn đổ mồ hôi, quãng ký ức này đốivới Vũ Minh mà nói giống như một sự tra tấn.
“Tôi rời khỏi gia đìnhtừ rất sớm, hồi trung học tôi đã ở trường nội trú, gần như cả năm không về nhà,đơn giản bởi vì không muốn nhìn thấy mặt hai người đó. Họ rất thoải mái trongchuyện tiền bạc, do đó lúc nào cần tiền tôi mới gọi về, cũng không muốn phíthời gian suy nghĩ làm gì nữa.” Trong mắt hắn càng ngày càng lộ rõ sự khinh bỉghê gớm.
“Còn những cô gái cóchút nhan sắc kia, sau khi trở nên thân thiết thì chỉ muốn người khác phảithuận theo họ, chăm sóc họ. Tôi rất ghét loại con gái đó, ngực to não bé. Thàrằng thích người như cô, ngốc nghếch chẳng có yêu cầu gì nhưng biết chăm sócngười khác còn hơn.” An An khẽ cười, con gái bây giờ rất hay làm nũng, chẳngtrách Tiểu Vũ lại thích những người lớn tuổi hơn.
“Mỗi tháng họ đều chuyểntiền vào thẻ cho tôi, thêm nữatham gia đua xe cũng có thưởng”, miệng hắn nhếchlên, “Tôi tin là mình có thể nuôi được cô, hơn nữa giờ tôi đã có công việc mớirồi”.
Hắn nói rất nghiêm túc,giống như đã lênế hoạch hết sức chu đáo.
Cô ngớ người, thản nhiênbật cười, thật ra Tiểu Vũ rất đáng yêu, vẫn còn ngây ngô, nhưng đến hôm nay cômới biết, trái tim hắn ẩn chứa quá nhiều khoảng tối, cho nên mới khao khát yêuthương đến vậy.
“Tôi có rất nhiều tậtxấu”, đột nhiên An An muốn trêu chọc hắn, cả đêm nay đến lúc này mới cảm thấytâm trạng thoải mái nhất. “Cô đúng là ngốc nghếch, tôi chắc chắn cũng thế”, hắncười giễu cợt cô.
Cô trừng mắt nhìn hắn,nhưng trong lòng cảm thấy vui vui.
Nghe hắn tâm sự nhiềuchuyện thế này, An An dần dần hiểu rõ hơn, tuy nhiên con đường sau này, khôngai có thể tự lựa chọn, chí ít bây giờ trái tim cô đã chấp nhận hắn, nhưng nhấtthời cô chưa muốn cho hắn biết. Hiện thực vẫn là hiện thực, vẫn còn rất nhiềuđiều chưa xác định. Thôi thì giữ tất cả những điều này lại để ngày mai vậy.
“Cậu có việc mới rồi à?Làm gì thế?”, An An tò mò hỏi.
Hắn thấy tâm trạng côkhá lên cũng cảm thấy có chút anủi, không biết sau đêm nay mối quan hệ của họcó tiến gần hơn không.
“Đúng vậy, hai ngàytrước khi hoàn tất thủ tục tốt nghiệp. Công ty này đã chấp nhận rồi, làm vềlĩnh vực thiết bị truyền thông, chỉ cần đợi làm xong giấy tờ là đến báo cáothôi.” Cô hơi lo lắng, nghe hắn nói vậy là hình như phải đi chỗ khác làm. “Yêntâm, ở đây cũng có chi nhánh của công ty”, hắn như nhìn thấu được trái tim cô,An An ngại ngùng đỏ mặt, “Nhưng trước khi có thể đảm nhận công việc chính thứcphải đi tập huấn ở tổng công ty hai tuần”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.