Bạn đang đọc Sự Dịu Dàng Chết Tiệt – Chương 8
Sự Dịu Dàng Chết Tiệt – Chương 08
Hắn khẽ cười, vỗ vỗ vàođầu cô: “Hôm nay đi cùng tôi, tôi quyết định mọi thứ”.
Hừ, đáng ghét, hắn vàMinh Minh y hệt nhau, lúc nào cũng thích vỗ đầu cô, An An phản kháng bằng cáchliếc xéo hắn một cái. Được thôi, đã nói hôm nay đi theo hắn thì cứ để hắn quyếtđi. Hơn nữa, không chừng đúng là sinh nhật hắn, nên thôi không cần phải tínhtoán so đo.
(4) Mark Fairwhale: tênmột thương hiệu thời trang do một trong những nhà thiết kế nổi tiếng nhất TrungQuốc -Mark Cheung sáng lập.
Chương 21: Cuộc đấu
Nhìn những dãy cây xanhum tùm trên núi lòng An An chợt thấy vui lên. Đã lâu lắm rồi cô không ra khỏithành phố để thư giãn. Cô vui sướng nghiêng đầu nhìn Vũ Minh, khuôn mặt hắnchẳng thể hiện chút cảm xúc nào, nhưng cô có thể cảm nhận được trong lòng hắnnhất định đang rất vui. Cô cười thầm, hôm nay chắc chắn sẽ là một ngày cuốituần vui vẻ.
An An theo hắn ngồi cáptreo lên đỉnh núi. Đưa mắt nhìn xung quanh, trước mặt đã xuất hiện một tòa nhàlớn, ngoài cổng ghi tấm biển “Trường đua xe Đông Sâm”. Cô ngạc nhiên nhìn hắnđầy thắc mắc. Lẽ nào hắn định?… Nhưng hắn không đáp lời, nắm lấy tay cô đivào bên trong.
Đăng ký xong, hắn dắt côlên ngồi trên khán đài, ấn vai cô xuống mới bí ẩn nói: “Cô cứ ngồi ở đây”, rồiquay người đi. Cô ngớ người nhìn theo dáng hắn xa dần, cái lưng gầy gò, đuôitóc dài khiến người khác cảm thấy hắn sao mà đẹp đến thế. Hóa ra hắn là mộtngười yêu thích những tròchơi mạo hiểm. Có thể đây cũng là một phương diện màcô không thể hiểu được, rốt cuộc hắn còn những điều bí mật nào khiến cô phảingạc nhiên? Theo bóng hắn khuất dần, những ý nghĩ của cô cũng bay đi.
Tiếng hò hét ồn ã xungquanh làm cô bừng tỉnh, nhìn xuống dưới khán đài thấy rất nhiều người đang vâyquanh hàng rào chắn bên cạnh đường đua, tay cầm cờ đủ loại màu, giống như mấyđội cổ động của các tay đua.
Hàng rào chắn bám theosườn núi, lượn từ đỉnh xuống tới chân núi, hai bên làm rất chắc chắn với nhữngmiếng lốp cao su có tác dụng bảo vệ và là tấm đệm. Phía ngoài dựng một lớp ràosắt bảo vệ, rất to, có thể chịu được sức công phá lớn của xe đua. Men theođường đua, cứ cách năm mươi mét lại có một chiếc kính chiếu hậu, gắn cameraquan sát. Trên đường lắp những thanh ngang treo mấy tấm biển chỉ đường, nhắcnhở điểm xuất phát, điểm kết thúc và khoảng cách những khúc cua tiếp theo.
Hơn chỗ cô ngồi là dựavào núi, gần sát với đường đua, từ vị trí này có thể quan sát được cả khungcảnh xung quanh, tình hình chặng đua và nghe rõ tiếng loa giới thiệu những tayđua góp mặt ngày hôm nay.
An An chăm chú lắngnghe, nhưng không hề nghe thấy tên của Tiểu Vũ, hình như là biệt danh của hộiviên, trước mỗicái tên đều có mã số đi kèm. Mà họ cũng đâu có dùng tên thật,toàn những cái tên kỳ quái, ví dụ như Cuồng Phong, Ferrari, Xe Bay…
Cô thấy thú vị, trướcgiờ cô đâu biết ở thành phố lại có một trường đua thế này. Nhìn những ngườixung quanh, có vẻ họ đã quen thuộc với nơi này, đang cuồng nhiệt cổ vũ và dựđoán kết quả cho các tay đua hôm nay, chẳng ai ngồi ngơ ngác như cô cả.
Từ chiếc loa phóng thanhtruyền lại một bài hát tiếng Anh, “I believe I can fly”, đây là bài hát mà côrất thích, không ngờ nó lại được chọn làm bài hát mở màn ở chốn này. Nhữngngười bên cạnh cô càng phấn khích hơn, đều đang thúc giục mau bắt đầu đi, mởmàn đi.
Trái tim cô bị bầu khôngkhí nơi đây đánh thức, không biết hắn là tay đua số mấy? Nhìn vào hai làn đườngđã thấy đặt hai chiếc xe đua màu sắc sặc sỡ. Do các tay đua đều đội mũ bảo hiểmnên cô không thể nhìn rõ mặt họ, cô nôn nóng muốn tìm xem ai là Tiểu Vũ, cái cơthể mảnh khảnh của hắn khi mặc lên bộ đồ đua thật không thể nhận ra được.
Nghe loa giới thiệu AnAn mới hiểu ra. Cuộc đua chia làm ba tốp, mỗi lượt đấu gồm hai người, lấy thờigian của mỗi người để tính điểm, đây chỉ là một chặng đua trong quýnày, ngườinhanh nhất của chặng đua này sẽ được tính vào điểm tổng thành tích tham giacuộc đua của tháng, của quý tiếp theo. Cảm tưởng nó như một phiên bản được đơngiản hóa của cuộc đua F1 [5]tính điểm từng lần đấu, còn có cuộc đua hàng năm.Cô thật không ngờ trong cuộc sống hiện đại này vẫn có những nhóm người sốngđiên cuồng đến thế, mà hắn chính là một trong số họ. Phải chăng là vẻ lạnh lùngthường ngày của hắn, chỉ khi tham gia vào cuộc đua sinh tử thế này mới có thểbiến mất?
Loa phát thanh nhắc nhởkhán giả chú ý an toàn và đọc lại lần nữa số hiệu và tên của các tay đua, côngbố quy tắc thi đấu xong mới chính thức tuyên bố cuộc chơi chuẩn bị bắt đầu.
Tiếng hò hét càng lớnhơn, khán giả hết sức cuồng nhiệt, háo hức đợi nghe tiếng súng khai cuộc vanglên.
“Đoàng”, ánh sáng vụtlên trên màn hình lớn cho thấy cuộc đua bắt đầu. Hai chiếc xe như mũi tên bắncùng lúc về phía trước. Tiếng cổ vũ, la hét xung quanh cô dội liên tiếp hết đợtnày đến đợt khác. An An cũng không kìm nổi đứng bật dậy, chăm chú nhìn theonhững chiếc xe đang “lướt” xuống phía chân núi, những chiếc xe màu sắc sặc sỡthoáng cái đã mất hút vào khúc cua trước mắt.
“Woa, quả là kíchthích”, cô cũng hưng phấn. Ánh mắtchăm chú nhìn v màn hình lớn, hình ảnh thayđổi liên tục, ống kính bám theo chiếc xe dẫn đầu, đầu tiên là chiếc xe mang sốhai, ngay sau đó là chiếc số một, hắn ở đâu chứ, hắn ngồi trong chiếc xe nào?Rốt cuộc hắn có trong ấy không? Muốn cô đến xem cuộc đua mà lại không nói chocô biết đang ngồi ở đâu.
An An nhìn chằm chằm vàomàn hình, theo dõi những chiếc xe đang bám đuổi nhau. Tăng tốc, vượt qua, vàocua, cướp đường, chặn đầu, giống y như những cuộc đua trên truyền hình. Còn côthì chưa bao giờ đến trường đua để xem trận thi đấu thực sự. Xem trên ti vi chỉthấy phần đuôi những chiếc xe lao đi vun vút, cát bụi dày đặc phía sau mà đãcảm thấy rất căng thẳng rồi. Huống chi lúc này, ngay bên tai là những âm thanhhuyên náo, loa phóng thanh không ngừng bình luận đầy gấp gáp và cả tiếng gàokhiến khán giả vừa xem vừa hồi hộp.
Màn hình bỗng đẩy gócnhìn ra xa, hai chiếc xe chạy trên đường núi quanh co, xa xa trông như hai conrắn bảy màu, luồn lách trong cánh rừng rậm rạp, chúng bám sát nhau, chiếc phíasau không để bị bỏ rơi tiến sát lại như cắn vào đuôi xe phía trước.
Trong chốc lát, haichiếc xe đã sắp đến điểm về đích cuối cùng ở chân núi. Đúng là xe số hai vềnhất, nó không cho chiếc xe đằng sau vượt lên được, đặc biệt lúc gần tới đíchnó đột ngột tăng tốc, thoáng cái cán đích về trước ba giây. Hơn nữa xe số mộtdường như yếu hơn, không tài nào vượt qua được.
[5] F1: (từ viết tắt củaFormula One) Công thức 1, hay còn gọi là Thể thức 1, là cấp độ đua xe cao nhấttheo định nghĩa của Liên đoàn Ô tô Quốc tế.
Chương 22: Kích thích
Khi bình luận viên thôngbáo cuộc đua thứ hai bắt đầu, trái tim An An giống như bị tóm chặt, Tiểu Vũ rốtcuộc ở đâu? Đột nhiên cô mong hắn xuất hiện ngay trước mặt cô hoặc là cho cômột tín hiệu rõ ràng. Cô thực sự lo lắng.
Hai tay đua của cuộc đuathứ hai đã bước vào đường đua, số ba mang tên Cuồng Phong, số bốn là Phong Vân.Cả hai người này hay là đều lấy gió làm biệt hiệu.
Cô đang đoán xem trongđó có hắn không, cô muốn hắn bình an, nhất định phải bình an. Đây là trò chơirất kích thích, nhưng vì vậy cũng vô cùng nguy hiểm. An An chỉ hy vọng hắn sẽbiết cách bảo trọng bản thân.
“Số ba” lại xuất hiệnmột lần nữa trên màn hình, đây nhất định là xe của hắn. Cô vội ngước lên, nhìnchiếc xe được đánh dấu số ba: xanh lam có pha một chút trắng, con số ba đượcviết rất bắt mắt, thì ra Tiểu Vũ ở đó. Nhìn cả người hắn khuất trong chiếc xe,chỉ lộ ra chiếc mũ bảo hiểm, phần kính che đi gương mặt phản chiếu ánh mặttrời. An An bật dậy, không biết hắn có nhìn thấy cô đang quan sát trên khán đàikhông, chỉ cảm giác rằng lúc này hắn có lẽ cũng đang nhìn về phía mình, cô cốgắng vẫy tay. Tiểu Vũ nhất định sẽ may mắn, vì cô ở đây.
Lúc này, loa phát thanhcông bố kết quả của cuộc đua đầu. Quả nhiên là chiếc xe số hai với tổng thànhtích tạm thời là mười hai phút bốn nhăm giây đang đứng đầu bảng. Chuẩn bị bắtđầu, phụ tá của các xe đã bước ra. Hai chiếc xe nằm trên vạch sẵn sàng xuấtphát.
Cuộc đua mau chóng bắtđầu.
Đèn vừa bật sáng, ánhmắt cô đã không rời chiếc xe màu xanh. Hắn đang ở vị trí số một. Quá đẹp trai,màu xanh của chiếc xe rất họp với tính khí lạnh lùng của hắn, thêm một chútthần bí khiến người khác không khỏi tò mò khám phá.
Nhìn chiếc xe màu xanhlao như tên bắn, vào cua, đổi làn đường, trong đầu cô nghĩ đến bộ phim “Khúccủa quyết định”. Cô không hình dung được cảm giác đó như thế nào, có lẽ giốngnhư trong phim miêu tả, khi đạt đến tốc độ cao nhất, hắn chắc chỉ có thể cảmnhận được tiếng gầm rú của động cơ.
Trái tim An An như bịchấn động, hắn bí ẩn như vậy, lúclạnh lùng như tảng băng trôi, khi lại nồngnhiệt chẳng khác gì ánh mặt trời Hawaii, mà lúc này hắn bình tĩnh như thể xemtất cả dưới chân mình, để mặc bản năng thao túng, cuộc chơi này chẳng khác gìviệc ta đang đuổi theo những cơn gió.
Đến lúc rồi, “Đoàng” mộttiếng, từ loa phóng thanh truyền lại, báo hiệu xe đua đã cán qua vạch đích. Làhắn, chỉ có thể là hắn. Vũ Minh hoàn toàn kiểm soát mọi thứ, chiếc xe số bốnkhông cách nào đuổi kịp.
“Yeah”, cô không kìmđược hét lớn, Tiểu Vũ thắng rồi, thắng rồi. Cả trái tim cô như nhảy múa, mộtcảm giác hạnh phúc lan tỏa, thì ra sau khi toàn bộ cơ thể và tâm trí chờ đợi hyvọng, cảm giác có được thật tuyệt vời.
Điều quan trọng nhất làhắn vẫn bình an, vẫn ổn, như điều cô đã cầu nguyện.
Khán giả ở trường đualúc này như sôi sục. Người bên cạnh cô hưng phấn vỗ tay và gào thét. Cô khôngthể không tự hỏi, lẽ nào hắn được yêu thích thế sao?
“Tôi nói rồi mà, CuồngPhong sẽ thắng, tuyệt đối không sai”, chàng trai khoảng chừng hai mươi tuổiphấn khích ôm lấy đám bạn xung quanh nói.
“Cuộc chơi này chắc chắnanh ta sẽ xếp đầu bảng.” Hả? Mấy người này lẽ nào có đặt cược? An An thắc mắcnghĩ, nhìn ngó những người xung quanh, họ đều đang bàn tán hết sức sôi nổi. Rấtnhiều người nở nụ cười tỏ ra mãn nguyện, quả nhiên hắn là người mà tất cả đềukỳ vọng.
Suy đi nghĩ lại, cô tủmtỉm cười. Cũng đúng thôi, đây là một trò chơi đầy kích thích, không chỉ các tayđua tham gia mà cả những người xem cũng muốn tìm thứ cảm giác ấy. Lựa chọn tayđua sẽ khiến sự kích thích thêm mãnh liệt hơn, bản thân lại được tận hưởng cáicảm giác ngây ngất khi đặt cược.
Đong những lĩnh vực AnAn chưa từng đặt chân vào, cô đã từng làm nhiều việc rất điên rồ trong quá khứ,nhưng thực tế có nhiều giới hạn cô không dám vượt qua. Vì vậy mà cô chỉ có thểthở dài bởi cuộc sống còn quá nhiều những ước mơ mà bản thân không thể nào biếnthành hiện thực.
Vì vậy trong khung cảnhồn ào này, cô ngồi ngẩn ra đó nhìn sự phấn khích và kích động của mọi người,trong lòng dâng lên cảm xúc ngưỡng mộ khó tả.
Chương 23: Trách nhiệm
Cuộc đua thứ ba bắt đầu,cũng là một cuộc đua vô cùng khốc liệt.
An An đang say sưa nhìnlên màn hình thì bỗng cảm thấy bên cạnh có người ngồi xuống. Vừa định nói chỗnày có người ngồi rồi, quay đầu nhìn, thì ra hắn đã qua
y lại. Vũ Minh thay bộquần áo rộng rãi, trên mặt đeo cặp kính râm, đầu còn đội một chiếc mũ bóngchày, những sợi tóc ở phía sau chui ra theo viền chiếc mũ giống như cái đuôinhỏ thật dễ thương, toàn bộ khuôn mặt bị che đi quá nửa bởi chiếc mũ càng cho thấysự gầy gò. Từ gương mặt đỏ hồng và những giọt mồ hôi còn bám trên sợi tóc bêntai, có thể thấy rằng hắn vừa vận động vất vả, nhưng xem ra lại khỏe khoắn hơnnhiều so với cái vẻ trắng bệch thường ngày, có lẽ đây cũng chính là một phongthái khác của hắn.
Hắn thích hợp với mônthể thao này. Hắn cần sự điên cuồng này để thể hiện niềm đam mê và phá vỡ vẻlạnh lùng vốn có, như vậy trông càng chân thực và sống động. Bàn tay độc ác gõlên trán cô: “Lại thẫn thờ chuyện gì thế?”, hắn kéo cô quay trở lại với hiện tại.
Cô nheo mắt nhìn hắn,khóe miệng từ từ nở nụ cười, đôi mắt cong cong: “Cậu tuyệt quá!”.
Lúc Vũ Minh định cốc cáinữa thì An An vội đưa tay lên che: “Không được cốc nữa, cốc nữa là thành nguđấy, ngu rồi cậu phải chịu trách nhiệm”, cô trợn mắt phàn nàn.
“Được tôi chịu”, hắnnhìn cô, trả lời hết sức nghiêm túc.
Trái tim cô lại đậpthình thịch. Cô nhìn gương mặt mình phản chiếu trên cặp kính râm trước mắt, nóđang biểu lộ rõ sự kinh ngạc đến khó tin.
“Thôi đi, tôi chỉ giả vờlàm ra vẻ mê muội cậu, cậu xem, phản ứng của cậu thật đáng ghét. Cho nên tôixác nhận rằng, chuyện này không thích họp với chúng ta”, cô cười quay mặt đinhìn lên màn hình.
Lại bỏ chạy! Thôi được,hắn cũng không ép, yên lặng cùng cô nhìn lên màn hình. Có cô ở bên cạnh cùnghắn chia sẻ niềm đam mê thật tuyệt. Cảm giác thư thái và ngọt ngào đầy ấm áp,giống như việc thưởng thức một cốc cà phê đá mát lạnh giữa ngày hè vậy.
Bồng đằng sau có tiếngxôn xao ảnh hưởng đến hai người. Quay đầu nhìn về phía sau, thấy hai cô gái ởhàng khácđang thì thầm với nhau khiến An An có dự cảm không tốt. Quả không sai,một trong hai cô gái mặc áo hồng tiến đến gần họ: “Anh là Cuồng Phong phảikhông, cuộc đua lần trước em cũng xem anh thi đấu, hôm nay trông anh rấttuyệt!”, gương mặt cô ta hào hứng nhìn Tiểu Vũ.
Xong rồi, bị đám “fan”nhận diện rồi. Lần này hắn không làm bộ lạnh lùng, gật đầu thừa nhận: “Cảm ơn”.Woa, cái tảng băng này cũng biết nói cảm ơn à? An An không nhịn được cười thầm,cô gái vừa nghe thấy hắn xác nhận vội quay sang vẫy cô bạn kia, hai người tíutít muốn chụp hình cùng hắn, Vũ Minh cũng không từ chối. Cô gái vội nhảy vàogiành một chỗ ngồi bên cạnh hắn, cô gái còn lại đứng trước mặt An An, sau đórất lịch sự nói: “Cô có thể giúp chúng tôi chụp vài kiểu được không?”.
“Được”, An An ngoan ngoãnlàm một người qua đường, cầm máy ảnh, chụp giúp họ mấy tấm. Sau đó mỗi cô cònmuốn chụp riêng cùng hắn, Vũ Minh cũng OK.
Cuối cùng, hai người đócòn mạnh dạn hỏi số điện thoại của hắn. Vừa nghe thấy hắn ngẩn ra, nghĩ ngợirồi liếc mắt qua An An, cô lạnh lùng nhìn nhíu mày ám chỉ: “Nhìn tôi làm cáigì?”. Vũ Minh quay đầu lại thản nhiên trả lời: “Chuyện này, phải hỏi qua bạngái tôi xem cô ấy có đồng ý không đã?”, nói xong, còn cố ý nhìn An An đầy trìumến. Quái quỷ, lại thế. An An trừng mắt nhìn, nhưng Vũ Minh lại có vẻ ung dungđắc ý. Hai cô gái tỏ ra rất thất vọng, gương mặt xụ xuống, làm sao có thể chứ?Người này là bạn gái của anh chàng Cuồng Phong điển trai ấy hả? Thật không thểtưởng tượng được! Cô liền quay sang, khẽ cười với hai cô gái, ánh mắt lộ vẻđồng cảm, như muốn nói rằng đúng là rất khó tin.
Chỉ có điều, không muốnlàm khó hắn, cô đành giả vờ nói: “Thật xin lỗi. Nếu như hai cô muốn số điệnthoại có thể lưu số của tôi. Tôi là bạn gái anh ấy kiêm quản lý”. Gương mặt haicô gái nhăn lại, cuối cùng vùng vằng vẻ tiếc rẻ bỏ đi.
“Lần này là lần cuối.”Thấy họ đi xa rồi cô mới quay sang cảnh cáo Vũ Minh. Gương mặt hắn vẫn còn tỏvẻ đắc ý. “Tôi nhẽ ra không nên giúp cậu. Mấy cô em đó đẹp thế, cậu nên suynghĩ lại chút đi, đừng lãng phí”. Hắn từ đầu đến cuối chỉ cười mỉm, tiếp tụctheo dõi cuộc đua. An An chẳng có cách nào khác, đành phải làm theo.
Cuối cùng cô cũng chínhmiệng nói ra, đồ ngốc, chỉ giỏi cãi bướng! Muốn cô thừa nhận, hắn biết conđường đó còn rất dài nhưng chỉ cần nghe những lời nói lúc nãy cũng khiến VũMinh hạnh phúc lắm rồi. Hắn không quan tâm cô phủ nhận chuyện gì, hắn tin chắcdần dần cô sẽ đón nhậnhắn, hắn muốn cô biết rằng mình không xem đây là một tròchơi. Lúc này, chỉ cần có thể thường xuyên có cô bên cạnh, tận hưởng sự quantâm dịu dàng này cũng đã khiến hắn rất vui rồi.
Cuộc đua thứ ba cũng kếtthúc. Quả nhiên xe số ba của Cuồng Phong đạt mười phút mười chín giây chiếm vịtrí số một hôm nay, tiếp tục dẫn đầu bảng xếp hạng tổng thể.
Tiếp theo là chươngtrình trao giải, nhìn hắn đứng trên khán đài vẫy tay, cô biết là Vũ Minh đangvẫy tay với mình, trong lòng cảm thấy có chút ngọt ngào, được người khác quantâm cũng thật tuyệt. Nhìn mấy cô gái phía dưới gào thét: “Cuồng Phong, CuồngPhong”, trong lòng cô không khỏi ghen tỵ khi bọn họ có thể công khai biểu hiệnsự cuồng nhiệt đối với hắn.
Có lẽ cũng vì vẻ ngoàimà hắn dễ dàng trỏ thành tâm điểm chú ý. Nhưng ở phương diện khác, thấy hắnđứng trên đài vinh quang, rạng rỡ như vậy, lòng cô dấy lên cảm xúc khác thường,không phải chỉ vì khuôn mặt tuấn tú mà còn bởi sự hoàn mỹ thật sự đang hiện hữutrong hắn.
Chương 24: Cái ôm
Hắn dắt cô ra khỏitrường đua, nhưng không đi thẳng xuống núi mà men theo đường mòn, mất khoảngmười lăm phút đến một khu đất bằng rộng rãi. Dọc theo sườn núi là các quán ăn,đây là chồ cho khán giả khi xem xong nghỉ ngơi ăn uống. Những món ăn nhẹ ở đâycũng rất phong phú, c òn có rất nhiều các món nướng và hải sản tươi sống.
Vũ Minh dẫn cô đi hếthàng này đến hàng khác, như muốn cho cô thưởng thức qua tất cả những món ăn ởđây. Nào là thịt viên, khoai tây hầm cay, hải sản nướng… Bọn họ giống như haiđứa trẻ, tay cầm xiên đồ ăn thong thả tản bộ. Ăn đến mức An An phải xua tay từchối không thể ăn thêm được nữa, lúc này họ mới vui vẻ rời khỏi các quầy hàng.
“Không ngờ chỗ này lạicó nhiều món ngon đến thế, tôi cứ nghĩ trên núi ngoài trường đua ra thì chẳngcòn cái gì hay ho cả”, An An ôm bụng cười, nói: “Lần sau lại đến nữa, đãthật!”.Hắn tủm tỉm cười, cô gái này đúng là dễ dụ, chỉ cần có đồ ăn ngon thì chẳng sợlần sau cô từ chối.
Trời sẩm tối, đèn haibên đường núi cũng bắt đầu được bật lên. Họ đi đến một cái nền đá nằm ở giữanúi, vừa bằng phẳng, vừa sạch sẽ, có lẽ nó đã được công nhân sửa sang lại.
Hắn bỏ kính râm, đi đếnbên phiến đá, ngồi xuống rồi quay đầu lại nhìn cô, An An cũng ngồi xuống ngaybên cạnh hắn, hai chân duỗi thẳng. Woa, thật mát mẻ, chỗ này dường như là phầnnhô ra của quả núi, ba mặt đều thông thoáng, ở phía dưới còn có một phiến đákhiến người ngồi trên cảm thấy rất an toàn, giống như ngồi giữa trời.
Phóng tầm mắt ra xa, ánhđèn lấp lánh, vẻ kiều diễm của thành phố trong đêm quyến rũ khiến con ngườikhông thể không muốn chìm vào đó. Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, xua tan cái nóngbức của ngày hè, chỉ còn lại một thế giới mát rượi.
“A… A…”, không nén đượcsự thích thú An An hét lên, dường như mọi buồn phiền và áp lực đều được nhữngngọn gió mang đi. Cảm giác này thật tuyệt, cô chỉ muốn ở mãi đây không đi đâunữa.
Vũ Minh yên lặng nhìn tựdo vui vẻ cô, hạnh phúc khi thấy nụ cười đấy. Hắn biết cô nhất định sẽ thíchnơi này. Mỗi lần sau cuộc đua, hắn đều đến đây, một mình lặng lẽ ngồi bên sườnnúi, nhìn vào khoảng không tĩnh lặng phía trước, nghĩ về những tình huống trongcuộc đua, những đoạn đường tối, những khúc cua gấp,… còn tiếng gió rít bêntai, tiếng gầm của động cơ. Tưởng chừng như trái tim hắn không thuộc về mìnhnữa, giống như sự kích thích, nỗi khát vọng và niềm đam mê sâu kín nhất tronglòng, tất cả đều được kích nổ, chỉ biết đi theo bản năng, thả mình để những cơngió lạnh kéo đi.
Sau khi xả xong mọi buồnphiền, cô quay đầu dò xét người bên cạnh, như muốn tìm hiểu kỹ về hắn: “Sao cậulại thích trò chơi đầy kích thích này?”.
“Không được à?”, hắn hỏilại.
“Không phải, chỉ làkhông nghĩ rằng bình thường cậu lạnh lùng thế, hơn nữa vóc dáng cậu…”, vừanói ánh mắt cô vừa lướt qua ngực hắn, cô nhớ nó không được cường tráng cho lắm:“Gầy gầy, nhìn không giống một người vận động nhiều”.
Khóe miêng hắn hơi nhếchlên: “Tôi là loại người tiềm ẩn”.
Xí, đủng là đồ tự phụ.Cô lườm Vũ Minh một cái, nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy đúng là thế thật. Lần trướclúc bị hắn Ô1TL vào lòng, thực sự cũng ngạc nhiên, không ngờ trônggầy gò nhưthế mà lại rất khỏe, cố vùng vẫy cũng không thoát được. Cô bắt đầu có chút tintưởng.
“Tôi thích cái cảm giácnhư đang chết ấy, bên tai là tiếng gầm rú của động cơ, cơ thể bị kéo đi vunvút, lồng ngực bị bóp nghẹt như có vật gì đè lên, mồi khi lướt đi giống như bịhất tung”, hắn lặng lẽ nói, nét mặt không chút biểu cảm. Nhưng cô lại có thểcảm nhận được trái tim hắn chắc chắn đang kích động, đó là điều hắn theo đuổi,Vũ Minh thích cái cảm giác vượt qua mọi thứ, hoàn toàn quên đi bản thân, thậmchí quên cả sự tồn tại của cuộc sống.
Cô cứ ngồi bên cạnh VũMinh, chăm chú nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của hắn, hàng mi cong lên như ẩnnhư hiện trong bóng tối, lóe sáng như sự cố chấp, như ngọn lửa không tên bùngcháy đam mê.
Hắn tiếp tục bình tĩnhnói: “Tôi không thích kết giao với người khác. Họ đều có mục đích riêng khitiếp cận tôi, chỉ cần nhìn vào mắt họ, tôi thấy những thứ xấu xa trong lònghọ”. Đôi mắt sáng rực kia trong phút chốc trở nên u ám phủ lên cùng sự chánghét.
“Chẳng lẽ cậu không cómột người bạn thực sự nào sao?”, cô nghi ngờ hỏi, hắn luôn đề phòng với ngườikhác ư? Vậy thì quá mệt.
“Cô cho rằng có không?Mồi người đều vì mục đích cánhân mà tiếp cận người khác.” Vũ Minh cười nhạt,mắt vẫn nhìn ra xa. Lấy điếu thuốc ra, châm lửa, đốm đỏ thoát ẩn thoát hiệntrong đêm càng trở nên rõ ràng hơn. Giống như trái tim hắn, lúc gần lúc
An An nhìn vào gương mặttrầm lặng của hắn, trong lòng dấy lên một cảm giác xót thương, tại sao mộtthanh niên như hắn lại có cái nhìn u tối về cuộc sống đến vậy.
Nhưng vẻ ảm đạm của hắndần dần trở nên dịu dàng, khẽ quay đầu lại, nhìn thẳng vào cô: “Tuy nhiên, vẫncòn cô gái ngốc này”.
Trái tim cô như bị thắtdần lại, giọng nói ấy nhẹ như cơn gió, nếu không yên lặng cảm nhận, nó sẽ lướtqua tai.
“Trước giờ chưa gặpngười nào ngốc như cô, lại có thể đối đãi với người khác ngốc đến vậy”, Vũ Minhtrầm tĩnh nhả khói.
“Tôi không có, tôichỉ… chỉ là tôi không thể từ chối những người mà mình quan tâm, cậu không cảmthấy chăm sóc một người, thấy người đó vui thì cậu rất hạnh phúc sao?”, An Antranh luận một cách ngây thơ.
Hắn không nói gì, lặnglẽ rít thuốc rồi nhả ra, điếu thuốc sắp cháy hết, làn khói nhanh chóng bị cơngió cuốn tan đi.
Quay mặt qua nhìn cô,giọng nói lộ rõ sự mệt mỏi: “Trướcgiờ tôi không chăm sóc ai cả, bản thân cũngluôn cho rằng hạnh phúc không thuộc về mình. Nhưng…”, hắn ngừng lại, rồi nóimột cách khó khăn: “Bây giờ tôi mới phát hiện ra mình rất khao khát thứ hạnhphúc này”.
Cứ như thế, đầu hắn cúixuống, chầm chậm dựa vào vai cô, cánh tay nhẹ nhàng vòng lại, giống như sợ rằngcô sẽ kháng cự mà chạy trốn, sau những thận trọng thăm dò cuối cùng Vũ Minhcũng ôm được An An vào lòng.