Bạn đang đọc Song Tử: Chương 44: Mua người
Trước mắt bọn họ là một bông hoa nhìn rất giống hoa sen nhưng nó màu trắng, bông hoa trắng muốt tỏa ra hàn khí nhẹ nhè
“Vật phẩm đấu giá tiếp theo là Băng Tâm Thảo, nói tới Băng Thâm Thảo thì mọi người cũng đã từng nghe nói qua. Băng Tâm Thảo trăm năm mới nở một hoa, nó nở trên vách núi chênh vênh quanh năm tuyết phủ, phải rất may mắn mới lấy được. Băng Tâm Thảo dùng để luyện chế Thiên Độn Dược cho những tu luyện giả hệ băng, phong, thủy để tăng công lực.” Khuôn mặt người đàn ông như có như ông quét mắt nhìn về phía căn phòng số 9 và số 2.
“Giá khởi điểm 50 ngàn kim.”
Không có một người nào ra giá, bọn họ nghĩ dù lấy cái Băng Tâm Thảo thì không có dược sư luyện chế cũng như không, nên không có mấy người hào hứng lắm.
“50 ngàn.” Không biết giọng nói của ai vang lên.
“60 ngàn.” Thêm một người khác cất tiếng.
“70 ngàn.”
“80 ngàn.” Vân Du giọng lành lạnh.
“90 ngàn.” Căn phòng số 2 lên tiếng đấu giá.
Mọi người đều tình nguyện rút lui, bọn họ không đấu lại hai người này, dù sao thì bọn họ cũng không cần Băng Tâm Thảo lắm.
“100 ngàn.”
“200 ngàn.” Lại giọng nói đáng ăn đòn của phòng số 2 phát ra
Vân Du sa sầm mặt, cái tên hỗn đản này lại phá giá bọn họ nữa.
“210 ngàn.” Vân Du nghiến răng.
“300 ngàn.”
“310 ngàn.”
“….”
“300 triệu 100 kim.” Vẻ mặt Vân Du mỗi lần ra giá là thay đổi một màu, từ xanh sang trắng, từ trắng sang đen, Vân Ca nhìn mà cảm thấy buồn cười nhưng rán nhịn xuống, cô biết Vân Du từ khi thấy bụi Băng Tâm Thảo là ánh mắt sáng rực lên, cô nàng ham mê luyện dược cực kỳ nên làm sao mà bỏ qua cây thảo dược này được.
Người đàn ông trên khán đài cười cực kỳ vui vẻ, anh ta mong sao hai người này cứ nâng giá lên nữa.
Thấy phòng số 2 không ra giá nữa thì người đàn ông gõ búa rao :”Vị khách phòng số 9 ra giá 300 triệu 100 kim, có ai ra giá nữa không?.”
Mọi người nhìn lên căn phòng số 2, thấy bên trong không có dấu hiệu ra giá tiếp theo thì người đàn ông gõ búa tuyên bố Băng Tâm Thảo thuộc về bọn Vân Du.
Phòng VIP số 2
“Chủ nhân, sao người không ra giá nữa.” Người đàn ông mặc vest đen vẻ mặt không hài lòng.
“Bọn họ muốn lấy thì đưa bọn họ.” Người thanh niên tóc trắng vẻ mặt không có ý tiếc nuối nào.
“Nhưng người….” Định nói thêm gì thì người thanh niên tóc trắng nhìn ông ta cảnh cáo.
“Thế ngươi muốn ngồi đây ra giá tới mai hay mốt luôn à?.” Người thanh niên tóc trắng nhìn người đàn ông nâng mày :”Bọn họ nhất quyết muốn mua nó, dù ra giá nào bọn họ cũng sẽ theo tới cùng, không bằng đợi bọn họ mua rồi cướp lại không phải đỡ tốn thời gian sao.”
Người đàn ông nghe tới đây thì thở phào nhẹ nhõm, anh ta nhận lệnh của giáo chủ phải lấy cho bằng được Băng Tâm Thảo, không lấy được thì anh ta không biết làm sao ăn nói với giáo chủ đây.
…
Những vật phẩm tiếp theo hai người Vân Ca không hề có hứng thú chút nào, bọn họ nhìn đám người dưới đài tranh nhau đấu giá, cả hai lười biếng ngồi dựa vào ghế. Vân Du mua được Băng Tâm Thảo thì vui mừng vô cùng, còn Vân Ca thì muốn mau mau về nhà để tìm hiểu hai cái quyền trượng.
“Ca, chị không muốn mua gì à.” Vân Du nhìn Vân Ca hỏi.
“Không.” Vân Ca lắc đầu cười cười.
“Em thấy tên phòng số 2 đó chơi khăm bọn mình mà, em mà biết được hắn ta là ai thì …” Vân Du nói tới đây thì mặt cười quỷ dị
Nhìn thấy nụ cười của Vân Du thì Vân Ca biết em gái mình lại nghĩ ra những trò chơi ác liệt gì rồi đây, cô suy nghĩ không biết tại sao Vân Du càng ngày càng tinh quái, thủ đoạn em ấy càng ngày càng nhiều, cô nhớ trước kia tuy em ấy ngoài mặt không phản bác lại lời Đới Hoa Nguyệt nhưng cũng ngầm động tay chân.
Bỗng giọng nói trong màn hình thu hút tầm mắt bọn họ, một đám người đàn ông cao to lực lưỡng khiêng một cái lồng được trùm kín bằng vải màu đen đi lên khán đài. Cả hai nghi ngờ, không lẽ trong lồng nhốt thú dữ gì sao mà cần tới lồng rắn chắc như vậy, bọn họ còn nghe tiếng dây xích va vào nhau.
“Và phần đấu giá cuối cùng của hôm nay.” Nói tới đây thì cười thần bí :”Chắc chắn mọi người sẽ hài lòng.” Người đàn ông ra hiệu cho đám đàn ông lui ra sau, mấy cô gái gợi cảm đi tới tháo tấm vải che xuống.
Hai người Vân Du nháy mắt trợn to, trong chiếc lồng là 7 người đang ngồi, trong đó có 5 nam 2 nữ, 3 nam trong số đó chừng 15 16 tuổi, 2 nam và 2 nữ còn lại cỡ 10 tuổi, tất cả đều bị xích lại, dây xích to hơn cánh tay bọn họ nữa, khuôn mặt 4 đứa trẻ 10 tuổi toàn hoàn sợ sệt, 3 người nam lớn hơn thì ánh mắt như dã thú đỏ ngầu, tất cả 7 người trong lồng sắt gầy tong gầy teo, trên người dơ bản, hai người Vân Du nhìn từ đầu tới chân 7 người trừ khuôn mặt bọn họ ra thì trên thân thể đều có vết đòn roi chằng chịt, 7 người như con thú hoang bị người ta đem đi triển lãm.
Bọn họ sao đám làm thế, thời nào rồi mà còn buôn bán người, nhưng cả hai chợt nhớ ra thành bắc là nơi tự trị, việc buôn người diễn ra thường xuyên và công khai. Bọn họ nghe nói nhiều người tới thành bắc mua người giá rẻ rồi lấy nội tạng người đó bán với giá cao hay những tên biến thái thích ấu dâm đều tới thành bắc mua những đứa trẻ nô lệ thế này.
Ánh mắt bọn đàn ông nhìn hai cô bé trong lồng như đám sói đói, còn đám phụ nữ thì nhìn chăm chăm vào ba người thanh niên, nhìn cảnh này làm hai người Vân Ca lòng chợt lạnh.
“Việc mua người về làm dược nhân hay lý do gì đó tùy mỗi người, chúng tôi sẽ không bàn sâu về vấn đề này, giá khởi điểm là 700 ngàn kim.” Người đàn ông trên đài nhìn đám người vẻ mặt thèm thuồng thì trong lòng khinh bỉ.
“710 ngàn.”
“750 ngàn.”
“785 ngàn.”
“….”
“Chủ nhân, ta thấy 3 người thanh niên trong lồng có thiên phú tu luyện không tệ đâu.” Tiếng nói TaTa vang trong đầu hai người Vân Ca.
“Ta thấy 7 người này không phải loại người dễ khuất phục, chủ nhân nhìn bốn đứa trẻ 10 tuổi đi, bọn nó đang giả vờ giả vịt đấy.” LaLa nhìn khuôn mặt bốn đứa bé cười khinh thường, trò vặt vãnh này mà lừa được nó sao.
Hai người Vân Ca chỉnh gốc nhìn cận mặt bốn đứa trẻ, thấy bốn đứa ngoài mặt sợ sệt vô hại nhưng ánh mắt như có như không láo liên nhìn quanh rồi làm bộ như vô tình, hai người Vân Ca bật cười, đúng là đám tiểu quỷ mà, hai người cảm thấy rất thú vị.
“4 triệu kim.”
“4 triệu 500 kim.”
“…”
Đám người dưới đài nhao nhao rao giá. Nghe cái giá của bọn họ rao mua 7 người thì hai người Vân Ca trong lòng cực kỳ phẫn nộ.
“7 tỷ.” Giọng Vân Du truyền khắp phòng, trong lòng đám người ngồi ở khán đài thầm run, từ nãy giờ không nghe thấy từ phòng đó đấu giá nữa bọn họ cứ tưởng là người trong phòng đã rời đi rồi.
Nhưng chợt nghe số tiền 7 tỷ thì mặt ngốc trệ, trời mua nô lệ mà dùng 7 tỷ, số tiền đó bọn họ mua được cả mấy trăm người luôn ấy chứ, trong đầu tất cả bọn họ cho là người trong phòng VIP số 9 là kẻ phá gia chi tử ngu ngốc.
Nếu hai người bọn Vân Du biết được lòng bọn họ nghĩ mình ngu ngốc thì hai người sẽ liếc mắt coi thường, bọn họ mua 7 người đều có lý do cả đấy, thứ nhất nếu bọn họ bỏ ra số tiền như thế là để 7 người đó biết rằng hai người coi trọng bọn họ ra sao, thứ 2 bọn họ đang cần bồi dưỡng người tu tiên tới Linh giới cùng bọn họ, hai người cảm thấy 7 người này không tệ.
7 người nguyên bản ngồi trong lồng im lặng bất cần, thì khi nghe tới cái giá của Vân Du thì giật mình, trong lòng không hề bình tĩnh như ngoài mặt, bọn họ nhiều đêm nhiều ngày thầm cầu mong mình được một người tốt mua nhưng chỉ là hy vọng mong manh mà thôi, nhưng khi nghe tới cái giá của bọn Vân Du thì niềm hy vọng trong lòng càng bành trướng ra.
Nghe cái giá bọn Vân Du thì người đàn ông trên đài cười rạng rỡ hơn bao giờ hết, thầm nghĩ ngày nào cũng vậy thì tốt biết bao, nhìn quanh thấy không ai ra giá nữa thì ông ta tuyên 7 người thuộc về bọn Vân Du
…
Hai người Vân Ca nhận được Vạn Hoa Trượng và Băng Tâm Thảo đều bỏ vào không gian, còn về phần 7 người làm hai bọn họ cảm thấy đau đầu, giờ làm sao để đưa 7 người đi đây, thấy hai người Vân Ca khó xử thì cô gái nói phòng đấu giá có thể đưa 7 người này tới tận nơi nếu hai người muốn, hai người Vân Du đành cho địa chỉ nhà bọn họ ở Avrada, dĩ nhiên căn nhà này bọn họ mua để làm cảnh che mắt người ta, bọn họ không ở đây bao giờ, nếu phòng đấu giá muốn điều tra bọn họ cũng vô ích mà thôi.
Cả hai đi ra khỏi phòng đấu giá, bước đi trên đường hai người đều cảm thấy có nhóm người đi theo bọn họ, trải qua tu luyện nên hai người mẫn cảm hơn rất nhiều, cả hai trong lòng cười lạnh, dùng khinh thuật đi nhanh về phía, bọn họ vừa đi vừa chừa khoảng cách để đám người phía sau theo kịp.
“Đại ca, có phải hai người đó phát hiện chúng ta rồi không?.” Người đàn ông người cao gầy nghi hoặc hỏi.
“Không thể nào, hai người đó làm sao phát hiện chúng ta được.” Người được xưng là đại ca lên tiếng.
“Chứ sao bọn họ bỗng đi nhanh vậy.”
“Không biết, đi theo nhanh tụi bây.”
Hai người bọn họ dẫn đám người đi men theo bờ tường cũ nát tới một con hẻm có nhiều ngã rẽ, cả hai núp vào không gian, dỏng tai lắng nghe tiếng động bên ngoài.
“Đại ca, mình mất dấu rồi.” Người đàn ông cao gầy nhìn quanh nói.
“Chết tiệt.” Một giọng nói thô lỗ mắng chửi vang lên.
“Các ngươi tìm bọn ta sao?.” Giọng âm u của Vân Du như trêu đùa hỏi.
Cả hai cùng xuất hiện bất thình lình làm đám người kia giật mình, vừa quay đầu thấy khuôn mặt của hai người Vân Ca thì vẻ mặt dâm tà nổi lên, nhìn khuôn mặt thèm thuồng của bọn họ thì cả hai nở nụ cười còn chói mắt hơn.
“Người đẹp, mau giao ra quyền trượng đây thì bọn anh sẽ tha cho hai cưng.” Người cao gầy mặt cười đê tiện nói.
“À…” Vân Du kéo dài chữ a, vẻ mặt chế nhạo. Cả hai trong lòng thầm nghĩ: các ngươi mà tha cho bọn ta mới lạ đó.
Nhìn thấy bọn Vân Du hoàn toàn không hưởng ứng lời của mình thì cả đám tức giận, kẻ râu quai nón khuôn mặt tục tằng thô lỗ nói :”Thế thì đừng trách bọn ta.” phất tay bảo đám người phía sau xông lên.
Vân Ca vẻ mặt hờ hững còn Vân Du nở nụ cười quỷ dị, cô nàng chuyển động thân thể thoắt ẩn thoắt hiện trong đám người, mỗi lần bóng Vân Du lướt qua thì một tiếng thét vang lên, tới khi Vân Du trở lại đứng bên cạnh Vân Ca thì đám người khi nãy còn hung thần ác sát nằm dài trên đất, mắt trợn to, vẻ mặt đau đớn kinh hoàng, miệng mồm máu trào ra không ngừng nhưng không có một âm thanh nào được bật ra khỏi họng.
“Sao hả?.” Vân Du nhìn cảnh này cười còn ác liệt hơn :”Đây là cái giá dám đánh chủ ý lên đồ của bọn ta.”
Nhìn qua Vân Du và Vân Ca thầm rùng mình, cô nhìn lại đám người nhìn trên mặt đất thì chỉ cảm thấy hôm nay đám người này ra đường không coi ngày rồi, vô tình làm dược nhân cho Vân Du thử thuốc, thật bi thảm.
“Vậy sao?.” Một giọng nói lành lạnh vang lên sau lưng hai người.
Cả hai quay đầu thì thấy từ xa hai bóng người áo đen đang lướt tới chỗ bọn họ, nhìn hai người này vẻ mặt bọn Vân Ca đông cứng, tu vi hai người này hoàn toàn không thua gì bọn họ, nhất là người đi đằng trước tu vi nhỉnh hơn bọn họ một chút.