Bạn đang đọc Song Tử: Chương 21: Mèo kỳ lạ
Hai người Vân Du cảm thấy mình như hoa bồ công anh bay trong gió, cả người nhẹ bâng, bọn họ có thể cảm nhận được gió lùa qua mái tóc, cảm nhận được mùi cỏ mới, cảm nhận được không khí đang bao trùm lấy bọn họ ….
Hình như có tiếng ai đó đang gọi bọn họ.
“Chủ nhân, trời sắp sáng rồi, không thức tỉnh là trễ giờ đó.” LaLa lo lắng gọi bọn Vân Du, bên ngoài không gian đã sắp sáng rồi.
Hai người Vân Ca mở mắt, cả hai đều cảm thấy cả người mình thoải mái và tỉnh táo vô cùng, tuy bọn họ cả đêm không ngủ nhưng vẫn không thấy mệt mỏi, bọn họ tối nào cũng vào không gian tu luyện, cả hai đều cảm thấy chưa đủ, bọn họ muốn nhiều hơn nữa, nhưng mà thời gian không cho phép.
Bọn họ tu luyện cả hai tháng nay rồi nhưng chỉ đạt tới nửa bước sơ nhập tiên thôi, còn chưa bước vào sơ nhập tiên, cả hai đều cảm thấy thật thất bại, tuy bọn TaTa nói chỉ hai tháng mà được nửa bước sơ nhập tiên đã là nghịch thiên rồi, vì nhờ trước kia linh hồn của bọn họ đã tu luyện qua bước này nên luyện lại rất nhanh rồi. Khi nào đạt tới trình độ Địa Tiên thì bọn họ mới luyện dược được.
“Còn bao nhiêu thời gian nữa thì bên ngoài sẽ sáng vậy?.” Vân Ca đứng dậy chỉnh trang lại quần áo lên tiếng.
“Còn 1 giờ nữa chủ nhân.” TaTa mỉm cười trả lời, sống cùng chủ nhân một tháng rồi nó cảm thấy chủ nhân bây giờ tốt lắm, không xa lánh bọn nó như trước kia.
“Được rồi, bọn ta ra ngoài xem con mèo kia.” Con mèo Vân Ca nói là mèo con bọn họ nhặt được khi đi cắm trại trên núi mấy hôm trước, không biết tại sao con mèo này bị người ta bỏ tận trên núi, lúc bọn họ gặp thì chú ta người bết đầy máu, vết thương lớn nhỏ khắp người, thân mình thì gầy teo đơn bạc.
“Dạ chủ nhân, con mèo đó rất khó gần.” TaTa bĩu môi, nó rất không thích con mèo mốc đó, suốt ngày im im lặng lặng, nó nói cũng không thèm ngó nó một cái nữa. Từ khi mang chú ta vào không gian thì hai chủ nhân suốt ngày hỏi chú ta. Bọn nó thấy chủ nhân coi trọng con mèo mốc đó nên nó không thèm tìm mèo ta gây sự, hứ. TaTa và LaLa ghen tỵ gất trời rồi.
Nghe được giọng nói chua lè chua loét của TaTa thì Vân Ca trợn mắt, hai người TaTa giật mình cúi đầu.
“Được rồi, bọn ta đi đây.” Hai người Vân Ca đi ra cửa, bọn LaLa cũng vội bay theo.
Hai tháng này bọn LaLa cải tạo lại không gian trông như mới vậy, lâu đài được tân trang lại nên không còn tình trạng hư hỏng sứt mẻ nữa, bọn LaLa ngày nào cũng lau chùi khắp tòa nhà một lượt, sửa sổ và đèn lúc nào cũng bật sáng, giấy dán tường và vật dụng trong nhà hai người Vân Du để nguyên trạng, không thay đổi bất cứ chỗ nào trong lâu đài.
Bên ngoài thì bọn LaLa trồng rất nhiều cây, có cây ăn trái, lương thực, thảo dược ..v…v, hạt giống trước kia Kathryn thu thập lại mà còn trong kho rất nhiều, bọn LaLa làm một dòng sông chảy từ trên núi xuống, bọn nó thả cá vào sông nhìn chúng lội tung tăng rất vui mắt. Bây giờ trong không gian được bao phủ một màu xanh.
“Con mèo đó đâu rồi?.” Vân Du nhìn quanh hỏi, con mèo này suốt ngày cứ trốn trong rừng trong núi, không bao giờ tới gần bọn họ
“Để LaLa tìm cho chủ nhân.” LaLa quét ánh mắt bốn phía rồi dừng ở ngọn núi phía xa, nheo mắt lại nguy hiểm, hừ, con mèo chết toi này suốt ngày cứ tìm cách trốn đi rồi phải để chủ nhân đi tìm, giờ nó không để chủ nhân đi tìm nữa, nó sẽ èo ta biết tay, LaLa cười xảo trá.
“Chủ nhân, nó ở phía ngọn núi kia.” LaLa chỉ tay hướng ngọn núi phía xa, bọn Vân Du nhìn theo thì thở dài, con mèo này làm như bọn họ mắc bệnh ôn dịch gì vậy, nó lúc nào cũng tránh xa bọn họ.
Hai người Vân Du muốn đi tới đó thì LaLa vội ngăn, nói để nó bắt về cho, rồi búng tay cái tách con mèo từ không trung rớt xuống đất nghe một cái bịch, hai người Vân Du nhìn cảnh này trợn mắt nhìn LaLa, LaLa rụt cổ lại.
Con mèo vừa rớt xuống đất thì nhìn bốn người bọn họ đầy cảnh giác và sợ hãi như bọn họ là ác ma vậy, Vân Du đi tới định chạm vào thì con mèo lùi lại, vươn móng vuốt rít lên.
Vân Du đứng khựng lại, nhìn con mèo cảnh giác như thế thì rất phiền lòng, bọn họ có làm gì nó đâu chứ, không biết trước kia nó gặp tình trạng gì mà sao nay nó cứ tránh xa người khác, lúc mới nhặt về nó phản đối cào Vân Du mấy phát còn chưa lành đây.
“Được rồi được rồi, bọn ta không tới gần ngươi, bọn ta chỉ tới xem vết thương trên người ngươi đã lành chưa, bị thương vậy rồi mà không cho bọn ta chữa thì sao được chứ.”
Con mèo hình như hiểu được lời Vân Du đôi mắt đang điên cuồng giận dữ thì dịu đi một xíu nhưng vẫn giữ vẻ cảnh giác với bọn họ.
Hai người Vân Du nhìn nhau, con mèo này rất lạ, hình như nó hiểu được lời bọn họ nói, lúc mới gặp trên núi bọn họ đã thấy nó rất lạ rồi, hỏi hai người LaLa thì bọn nó đều nói không biết.
“Ngươi cứ vậy hoài sao được chứ, để bọn ta chữa trị khỏi vết thương của ngươi rồi bọn ta sẽ thả ngươi đi, bọn ta không ép ngươi phải ở với bọn ta.” Vân Ca chân thành nói, cô rất muốn nuôi con mèo này, nhưng nó cứ suốt ngày tìm cách trốn đi, cô không muốn nó cảm thấy không thoải mái khi ở với bọn họ.
Con mèo nghe tới đó thì đôi mắt hoang mang, giống như đang phân vân không biết lời Vân Ca nói có thật không, hết nhìn Vân Ca thì chuyển qua Vân Du như đang xác định lời Vân Ca.
Vân Du thấy nó bày ra biểu tình đó thì nghi hoặc trong lòng càng lớn, cô đi tới gần vươn tay ra định chạm vào vết thường thì con mèo lùi lại cảnh giác, Vân Du cười cười nói không làm hại nó, cô nhẹ nhàng xem xét vết thương trên chân con mèo, trên chân và khắp mình đều có vết cắn lớn nhỏ, xanh tím, nhìn mà thấy thương, Vân Du kêu LaLa đi lấy lọ thuốc trong phòng của Kathryn, thuốc này nghe nói rất công hiệu, vết thương lớn nhỏ cỡ nào nhưng chỉ cần nhỏ vào vết thương sẽ không để lại sẹo và rất mau chóng lành lại.
Vừa nhỏ thuốc Vân Du vừa nhỏ giọng an ủi dỗ dành là không đau, sẽ mau chóng lành lại, nhưng khi thuốc nhỏ vào thì hình như rất đau nên con mèo rít lên. Thuốc này chỉ có tác dụng với vết thương thường thôi, chứ vết thương do pháp thuật để lại thì không thể làm được.
Làm xong hết thẩy Vân Du đứng dậy nhìn vết thương con mèo đang khép lại từ từ, hai người Vân Du mỉm cười, bọn họ quay lại chào từ biệt bọn LaLa rồi biến mất trong không gian.
Mấy ngày tới bọn họ sẽ thi quý, nên chắc sẽ không vào không gian, tuy bọn họ đã là người trưởng thành và biết nhiều kiến thức, nhưng hành tinh này cũng có nhiều kiến thức ở nơi trước kia bọn họ không có, nên phải ôn tập để thi, tuy đã học qua nhưng nếu không ôn lại thì sẽ bị thụt lùi sau người khác.
Ra khỏi không gian hai người Vân Du thấy bọn Trần Thiện Mỹ còn đang ngủ, hai người rửa mặt thay quần ào, để lại tờ giấy dán trên cửa phòng tắm, nói hai bọn họ đi trước.
Nhà ăn cũng có mấy người dậy sớm như bọn họ, vừa ăn vừa học bài, ăn xong cả hai kéo tới lớp lôi một đóng bài học ra ôn, giờ trong lớp chỉ có hai người bọn họ, vắng tanh vắng ngắt.
Trời bên ngoài dần dần sáng rõ, có nhiều người đi lại rồi, nhưng hai người Vân Du vẫn cắm đầu vào xem bài tập, cả tháng nay hai người bọn họ đều quăng việc học ra sau đầu, giờ học lại cũng không quá khó, tin chắc lúc thi bọn họ sẽ làm được thôi.
Lịch thi đã thông báo, mọi người sẽ thi ngoài sảnh chính, và ngồi theo số thứ tự, số được đánh theo chữ cái đầu của tên. Thi xong sẽ học thêm hai tuần nữa thì được về nhà nghỉ năm mới.
Top 100 người được thành tích tốt sẽ được đề tên trên bảng xếp hạng, vì việc này mà hai tòa nhà Revda và Jura cạnh tranh nhau muốn bể đầu, hội trưởng của hai tòa nhà ngày nào cũng phóng loa tuyên truyền là tòa nhà mình phải thắng.
Vì việc này mà không khí thi cử càng thêm căng thẳng và khẩn trương, nhưng hai người Vân Du thì vẫn bơ bơ không như có chuyện gì xảy ra. Bọn họ không quan tâm tòa nhà nào được hạng nhiều hơn, bọn họ chỉ mong thi tốt là được rồi.
“Ê, hai cái người xấu xa này, không thèm chờ bọn mình, có biết hai bọn mình dậy trễ không, ăn chưa no nữa là lo chạy tới lớp rồi đây …” Trần Thiện Mỹ chỉ vào bọn Vân Du bất mãn, hai người Vân Du thiệt là bất đắc dĩ mà, hai cô bạn này suốt ngày cứ trông vào bọn họ kêu dậy, không biết mốt bọn họ không ở chung phòng kỳ túc nữa thì sao đây.
Vân Du định lên tiếng nói Trần Thiện Mỹ ngủ như heo thì cô giáo chủ nhiệm của bọn họ vào lớp rồi, Trần Thiện Mỹ nín ngay cái điệp khúc lải nhải ngồi vào bàn.
Dung Tố Tâm đứng trên bục cầm mic nói :”Chào các em, còn mấy hôm nữa là thi quý, cô mong các em cố gắng học tập để có tên trên bảng xếp hạng, cô rất mong lớp mình sẽ có bạn trong top 100, cô biết vào top rất khó khăn, nhưng nếu các em cố gắng thì sẽ thành công.”
Dung Tố Tâm lại bày ra cái điệp khúc phải cố gắng vào top, tuần nào sinh hoạt Dung Tố Tâm cũng lại lôi việc vào top này ra nói đầu tiên, giáo viên nào cũng rất trông mong học viên của mình vào top, vì nếu có học viên nào vào top thì giáo viên được hưởng lợi rất nhều về việc đó.
Giờ mục tiêu đầu tiên của tất cả mọi người trong trường này là được có tên trên bảng xếp hạng, ai ai cũng đều muốn có tên trên bảng xếp hạng, nhưng mấy ai được chứ, mỗi một năm học viên đều có cả chục ngàn người, mà top thì chỉ có 100 người mà thôi, nên mấy người được vào top rất là cảm thấy vinh dự.