Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 26


Đọc truyện Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức – Chương 26


“Tập đoàn Nguyên Xuyên có văn bản quy định, nhân viên không được kiêm chức.”
[Bị đe dọa?] Lộ Nam liếc xuống dưới, thấy một đôi giày quen thuộc.
Cô ngẩng đầu, thậm chí không đứng dậy, chỉ uể oải gật đầu: “Giám đốc Trần.”
“Tôi đùa thôi, cô đột nhiên gọi tôi giám đốc Trần, lại khiến tôi không biết nói tiếp thế nào.” Trần Kiêu tay cầm một cốc Americano đá kéo ra ghế đối diện: “Cô đang đợi ai à?”
“Lấy lý do thôi.” Lộ Nam giơ tay làm động tác xin cứ tự nhiên.
Trần Kiêu nở nụ cười “đã hiểu”: “Ban nãy tôi đùa thôi.

Quy định công ty chủ yếu nhắm vào lúc nghiệp vụ viên triển khai công việc lại tiêu thụ hộ rượu đối thủ thôi, còn như cô, không ai báo cũng sẽ không ai hỏi.

Đương nhiên, đồng nghiệp bình thường cho dù biết cũng sẽ không nhàm chán như vậy, cáo trạng cũng cần chứng cứ.”
Lộ Nam cảm thấy Trần Kiêu có vẻ không giống vô tình gặp gỡ, nhưng động không bằng tĩnh, bèn nhỏ giọng cảm ơn đối phương nhắc nhở: “Tôi chẳng qua đang soát chính tả cho đàn em thôi.”
“Đương nhiên, thời gian nghỉ, chỉ cần không tổn hại tới lợi ích công ty, cô làm gì cũng được.

Vì đàn em soát lỗi chính tả tự nhiên cũng thế…” Trần Kiêu hút một hớp lớn nước, ngước mắt cười: “Đúng là cô gái thông minh.”
– —

Câu nói này giống như ma thuật, đánh thức một đoạn ký ức trong đầu Lộ Nam.
Cô còn nhớ, đời trước Trần Kiêu cũng từng trò chuyện với giọng điệu tương tự, nhưng lúc đó anh ta nói gì nhỉ?
“Đúng là cô gái ngốc.”
Đúng rồi! Là một câu cảm thán khác! Hoàn toàn trái ngược với thông minh!
Không biết tiêu chuẩn phán đoán thông minh hay ngốc của anh ta là thế nào, nhưng cô cảm thấy đời trước anh ta nói xong lời này bằng giọng tiếc nuối xen lẫn thân mật sau, liền hạn chế tiếp xúc với cô ngoài phạm vi công việc.
Câu này khiến cô hồi tưởng đôi chỗ ký ức không mấy vui vẻ, cô bỗng thẳng sống lưng.
Đối phương tỏ ra đề phòng lại khiến Trần Kiêu giật mình – anh ta thậm chí chưa nói gì quá đáng!
“Thả lỏng đi, hôm nay là ngày nghỉ, chúng ta chỉ trùng hợp gặp gỡ, tán gẫu mà thôi.” Trần Kiêu vắt chéo chân, đặt di động và cà phê xuống bàn, tựa lưng vào ghế.
Lộ Nam cũng thấy trạng thái của cô hơi căng chặt, bèn chống đầu cười: “Tối qua ngủ không tốt, hôm nay còn lơ mơ.” Coi như giải thích, mặc kệ anh ta tin hay không.

“Có điều sao anh Trần lại đột nhiên khen tôi?”
Trần Kiêu không trả lời, chỉ liếc nhìn cô, lái đề tài: “Tôi cảm thấy cô có thể phụ trách công việc với quảng cáo Phi Tường.”
Lộ Nam nghiêm túc nhìn đối phương, giây lát hỏi: “Vẫn phải tham khảo ý kiến của giám đốc Vương và giám đốc Lý chứ?”
“Đương nhiên.” Trần Kiêu nhắc lại: “Tất nhiên, bọn họ cũng rất hài lòng với cô, cho nên hôm nay tình cờ gặp gỡ, tôi liền tiết lộ cho cô tin tức tốt này.

Nhưng mà tân nhân huấn luyện còn chưa xong, cho nên…”

“Vâng.” Lộ Nam bắt chước ngữ điệu đối phương: “Dú sao anh Trần cảm thấy tôi còn coi như thông minh, khi chưa chính thức thông báo, có vui vẻ tôi cũng phải nhịn.”
Hai người liếc nhau, nở nụ cười.
Trần Kiêu hỏi: “Cô còn định ở đây – soát lỗi chính tả ư?”
“Anh Trần ngồi một lát, chứng minh tôi thật sự đang chờ bạn, hơn nữa còn chờ bạn khác giới.

Tôi nghĩ, lát nữa sẽ không còn ai lại đây hỏi đối diện còn trống chỗ không.”
“Vậy tôi sẽ làm người tốt tới cùng, giúp cô cản ong bướm nhé.”
Lộ Nam từ chối khéo: “Chưa đến mức, giá thị trường của tôi không tốt như vậy.”
Có điều từ chối khéo cũng không có tác dụng, Trần Kiêu bảo đang rảnh, chỉ ngồi ngẩn người, tuyệt đối không quấy rầy cô “sửa lỗi chính tả”.
[Tùy anh.] Không thể phủ nhận Trần Kiêu ngồi xuống, quả thật không ai tới bắt chuyện, Lộ Nam liền tập trung gõ chữ hai tiếng.
Trong lúc này, Trần Kiêu cứ nghịch di động, nhưng cũng không giống đang chat với ai.
Lộ Nam mỏi cổ, nhìn thời gian đã hơn 9h, liền định đi về.
“Giờ này đã hết xe bus, bắt xe cùng về nhé.” Trần Kiêu bước đôi chân dài, giúp Lộ Nam vừa đứng dậy kéo ghế ra, thuận tiện cùng ra ngoài.
“Cảm ơn.” Đồng nghiệp gặp nhau cùng bắt xe cũng là bình thường, Lộ Nam cảm thấy lại từ chối lại thành ra vẻ.

Lên taxi, Trần Kiêu ngồi ghế lái phụ kêu Tinh Quang Nhất Phẩm: “Trước đưa con gái về nhà.”
Bác tài hăng hái: “Cậu trai, đưa con gái về nhà, ở dưới nhà tản bộ hai vòng nha.”
Lộ Nam ngồi phía sau nhìn Trần Kiêu.
Trần Kiêu không như nguyện nghe được Lộ Nam giải thích với tài xế – anh ta nhiều lần đưa phái nữ về nhà, cũng từng bị tài xế hiểu lầm, mỗi đến lúc này, phái nữ luôn giành trước mở miệng giải thích bọn họ chỉ là bạn bè.
Trần Kiêu không phải tự luyến, nhưng anh ta quả thật nhận thấy được câu giải thích vương vài phần oán trách – luôn có kiểu, muốn anh ta mở miệng giải thích, nhưng lời muốn nghe lại không phải vạch rõ giới hạn.
Nhưng hôm nay Lộ Nam thì hkoong, không có hờn dỗi, thậm chí một câu cũng không có, trong mắt tựa hồ viết “tôi xem anh diễn thế nào”.
Trần Kiêu đành sờ mũi nói: “Bác tài, đây là đồng nghiệp của cháu, bác xem cháu có ngồi ghế sau với cô ấy đâu.”
“A a, đồng sự à, hiểu hiểu, công ty không cho tình yêu công sở, phải không?” Bác tài ra vẻ “tôi hiểu”, cũng không biết tưởng tượng tới đâu.
Lộ Nam thản nhiên nghịch di động, không có phản ứng gì.
Tới cửa tiểu khu Tinh Quang Nhất Phẩm, cô xuống xe trước.
Tiền xe không đắt, tầm 20 tệ, cô không giả vờ khách sáo cướp trả tiền.
“Lộ Nam.” Trần Kiêu xé xuống một đoạn hóa đơn, hạ cửa kính, đưa ra ngoài: “Cô quên cái này.”
“Cảm ơn anh Trần.”
Taxi chạy, Lộ Nam còn mơ hồ nghe thấy bác tài hỏi một câu: “Thật không phải bạn gái hả?”
Lộ Nam nhét hóa đơn vào túi, bụng bảo dạ: [Dù đẹp trai tuấn tú, nhưng tâm đen, chỉ xa xem không thể lại gần.]
Trở lại ký túc xá, bàn mạt chược đã thu hồi, nhóm Trần Lộ cũng đã về.
Lộ Nam tránh chỗ bừa bãi, chào hỏi 5 người, lên lầu đánh răng rửa mặt.
Hôm nay cô cố gắng dự lưu chương như vậy là bởi biết sang tuần phòng làm việc có động tĩnh lớn.

Họp sáng thứ Hai, giám đốc Vương nói, ngày mai có hội nghị cấp tỉnh nửa năm, địa điểm ở thành phố Vọng Hải: “Buổi sáng mọi người sắp xếp công việc đang có, thông báo cho Nhà tiêu thụ, 3h chiều, tập hợp ở phòng làm việc.

Lần này họp nửa năm kéo dài 4 ngày 3 đêm, ở phòng tiêu chuẩn, các vị chọn bạn cùng phòng đi, nên mang cái gì nhớ chuẩn bị trước.”
Vương Hiểu Tuyết bèn hỏi: “Giám đốc Vương, thành phố Vọng Hải có rất nhiều đảo, hội nghị có thời gian hoạt động tự do không?”
Giám đốc Vương liếc mọi người, tốt lắm, tân nhân đều đầy mặt chờ mong, anh ta tỏ lòng từ bi: “Thông thường sáng ngày cuối cùng làm kiểm tra, buổi chiều tự do hoạt động.”
Vương Hiểu Tuyết kêu yes: “Vậy tôi sẽ mang dép lê và áo tắm.”
Mọi người đều thật vui vẻ, ngoại trừ Lộ Nam.
Cô say xe, còn say tàu.
Thành phố Vọng Hải tạo thành từ quần đảo, giám đốc Vương nói địa điểm họp tại đảo lớn nhất cũng là nơi đặt chính quyền thành phố: đảo Vọng Hải.
Từ thành phố Hải Lâm tới, cần ngồi 2 tiếng ô tô, lại thêm một tiếng tàu thủy.
Họp sáng xong, giám đốc Vương còn chưa trở lại văn phòng, trong phòng họp đã ồn ào lên.
Phòng tiêu chuẩn có hai người, như vậy 4 cô gái tỉnh Dự Nam khẳng định ở với nhau.
Về lý thuyết, Đổng Tuệ và Lộ Nam ở cùng ký túc xá vừa vặn gộp thành một phòng – nhưng không khéo, hai người họ đều không muốn tìm đối phương.
Lộ Nam nghe thấy Đổng Tuệ hỏi Phan Toa Toa: “Chị Toa Toa, em ở với chị nhé?”
Phan Toa Toa liếc nhìn cô ta, ngẩng đầu hỏi: “Lộ Nam?”
“Được thôi.” Đã liên tục hai lần (mặc dù không phải cố tình, nhưng quả thật) bỏ lỡ đi tặng rượu với Phan Toa Toa, Lộ Nam ngầm hiểu.
Đổng Tuệ ra vẻ không quan tâm nhún vai, nghe thấy Vương Hiểu Tuyết kêu: “Ai ở cùng phòng với tôi?” Liền khoa trương vui vẻ kêu: “Tôi tôi tôi, bảo bảo cũng không ai muốn nè.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.