Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 25


Đọc truyện Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức – Chương 25


Tình cảm con người rất phức tạp, Lộ Nam biết bản thân không phải chỉ căm giận họ – mặc dù cô hận họ khiến cô tổn thương, nhưng ngoài tổn thương, bọn họ còn sinh ra cô, từng đối xử dịu dàng với cô, tiền tài bây giờ càng là thật sự.
Chính vì những cảm giác “chân thực” này đan chéo vào nhau mới khiến Lộ Nam cảm thấy đau khổ khi đối diện với họ.
Đây tuyệt đối không phải “phi hắc tức bạch, phi ái tức hận” có thể tổng kết.
Mặc dù cha cô “thờ ơ hờ hững”, nhưng luôn hào phóng cho tiền, ông ta đại khái yêu cầu rằng: cầm tiền rồi thì duy trì yên lặng, không được quấy rầy.
Mẹ cô mặc dù quá khích, nhưng bà ấy cũng chồng chất vết thương, cố tình gây sự là bởi: muốn con cái đứng về phía mình, hơn nữa quan tâm mình.
[Như vậy, nếu bọn họ đều không sai, người sai chẳng lẽ là ta?]
[Bọn họ kết hôn, sinh ra ta, sinh em trai, ly hôn, ta đều chỉ có thể bị động.]
[Tới nay đều là chuyện đã rồi, ta mới được biết (sinh con thứ hai và ly hôn).]
[Làm người thật khó.]
“Lộ Nam?” Đầu hành lang, có người gọi cô, hơn nữa đang lại gần.
Lộ Nam nhanh chóng ấn khóe mắt, khẳng định hôm nay uống lên ít rượu nên tâm tình mới dao động lớn như vậy: “Đàn anh.”
“Anh thấy em ra ngoài hồi lâu, không có việc gì chứ?”
“Không có gì, em ra ngoài gọi điện thoại, nhân tiện hít thở không khí.”
Nghiêm Khải nhìn kỹ Lộ Nam, quan tâm nói: “Đúng vậy, hình như em vẫn không quen ngửi mùi thuốc lá, không khí bên trong quả thật không tốt cho mũi của em.”
“Lộ Nam…” Nghiêm Khải đứng sau lưng cô, lại gọi một lần.

Lộ Nam quay lại: “Sao?”
Nghiêm Khải duỗi tay tới một nửa rơi xuống: “Không sao, anh định nói đi vào nhớ để ý, đừng uống quá nhiều.”
“Vâng, em biết rồi, cảm ơn anh nhắc nhở.”
Tiệc nghênh người mới ăn tới 10h tối.
Lúc về viền mắt cô hơi đỏ, nhưng lãnh đạo, tiền bối hoặc là uống say không để ý tới, hoặc người tỉnh thì cũng rất biết điều không hỏi thăm.
Tân nhân có người đặc biệt chú ý tới cô, nhìn thấy cũng sẽ không hỏi nhiều, người thiện tâm là sẽ không tọc mạch riêng tư người khác, còn có kẻ đơn thuần không muốn Lộ Nam lại lần nữa trở thành tiêu điểm.
Này cũng hợp ý cô, im lặng làm bình hoa, lúc cần cười một cái là được – mặc dù làm vậy có vẻ cấp thấp, nhưng không phí đầu óc.
Kết hợp với ban đầu khoe khoang, người vừa tốt nghiệp ĐH có thể thể hiện tới bước này đã rất không tồi, không phải sao?

Trở về Tinh Quang Nhất Phẩm, Lộ Nam tức khắc lên tầng 2, vào wc mở vòi sen.
Khăn tắm của cô đã đặt trong phòng, khỏi tốn thời gian cầm quần áo, Đổng Tuệ cầm quần áo lên tầng, Lộ Nam đã sấy khô tóc.
Tới trước dùng trước, không ai nói được gì.
Lộ Nam dùng xong wc, dọn tóc rồi về phòng.
Hôm sau là Chủ Nhật, ngày nghỉ.
Lộ Nam ngủ đến giữa trưa mới dậy – này còn bởi vì động tĩnh dưới tầng quá lớn, cô xuống lầu lấy hộp sữa trong tủ lạnh, nhìn thấy nhóm Hạng Phỉ Phỉ mua rất nhiều thức ăn về: “Chào buổi sáng…!các cô định làm gì thế?”
Hạng Phỉ Phỉ đang rửa đồ ăn: “Chào buổi sáng.

Sáng nay tôi nhắn tin vx cho cậu, không thấy à? Đổng Tuệ nói (trọng điểm) hôm qua lãnh đạo đều có mặt, mọi người chưa chơi đủ, cho nên gọi một ít đồng nghiệp cùng tuổi tới ăn trưa, bảo bọn tôi mỗi người làm hai món.

Tôi thấy cậu không trả lời tin nhắn, liền nói hộ cậu làm món trộn dưa chuột.”
“Cảm ơn.” Lộ Nam mới tỉnh ngủ đầu óc còn chậm chạp, tối qua có linh cảm, gõ 10 nghìn chữ, 2h sáng mới ngủ: “Bao nhiêu người tới? Chưa tới hả?”
Hạng Phỉ Phỉ nhìn áo ngủ của Lộ Nam: “Tới mấy người rồi, đang ở trong phòng khách.

Vốn dĩ Đổng Tuệ còn định đưa bọn họ lên tầng tham quan…”
“Tôi hiểu, cảm ơn cô đã ngăn cản.” Lộ Nam chắp tay: “Khụ khụ, tôi lên tầng trước.” Áo ngủ mặc dù là áo phông rộng, nhưng, cô, không, mặc, áo, lót!
May mà phòng bếp và phòng ăn cùng trên một đường thẳng, cùng phòng khách là bố cục hình chữ L.


Phòng khách nhìn qua sẽ không thấy hết.
Lộ Nam lên lầu xuống lầu phòng khách bên kia cũng nghe thấy loáng thoáng, nhưng đồng nghiệp nam cũng biết chừng mực, không loạn ngó trong ký túc xá nữ.
Đổng Tuệ hăng hái bừng bừng: “Lộ Nam dậy rồi, đợi lát nữa mình mang các cậu lên lầu.

Ôi, tuyệt lắm, căn hộ này thiết kế trang hoàng rất đẹp, cảm ơn hành chính giúp chúng mình tìm được nhà đẹp như vậy.”
“A Đổng Tuệ, em không biết à, căn nhà này do Lộ Nam tìm.” Trần Lộ chăm chú sửa đúng.
“A a a, thế ư, em không biết.” Đổng Tuệ tảng lờ, vốn định nhân cơ hội đưa đồng nghiệp lên lầu, ám chỉ rằng Đường Nam ỷ vào việc tới sớm vài hôm, độc chiếm tầng hai thật quá đáng.

Lộ Nam không hề thích người khác tham quan phòng ngủ của mình, may mà các đồng sự như Trần Lộ đều rất biết ý (Vương Hiểu Tuyết định ngồi thử xuống đệm, bị Trần Lộ giữ lại), vào phòng sao trời khen ngợi trang hoàng rất khác biệt, không nán lại lâu, vài phút liền xuống.
Nam đồng sự càng biết lễ, chỉ nhìn thoáng qua ở cửa phòng.
Đổng Tuệ ra vẻ chủ nhân thì thật không thoải mái.
Buổi trưa, Lộ Nam trộn đĩa dưa chuột góp đủ số.
Dù sao trên bàn tất cả thức ăn đều được khen ngon, Lộ Nam biết bản thân không tham gia chuẩn bị từ trước, liền đeo bao tay nhận rửa bát.
Ra phòng bếp, thấy phòng khách đã mở hai bàn mạt chược, Hạng Phỉ Phỉ hỏi Lộ Nam muốn chơi hay không.
Lộ Nam thấy trên sofa còn có hai tuyển thủ dự bị, liền lắc đầu nói không biết chơi: “Mọi người chơi đi.”
Về phòng định bụng gõ chữ, nhưng dưới lầu tiếng xoa bài quá to, Lộ Nam suy nghĩ giây lát, gửi vx cho Hạng Phỉ Phỉ: “Nếu buổi tối còn chơi, vậy để ý thời gian nhé, kẻo tầng dưới khiếu nại.”
“Được, tôi cũng thấy hơi ầm ĩ.


Nhưng chơi đến tối…!chắc không đến mức chứ? Trước bữa tối chắc sẽ tan thôi?” Hạng Phỉ Phỉ trả lời.
Lộ Nam nhìn di động cười: [Vậy không chắc.]
Ký túc xá quá ầm ĩ, cô dự tính ra ngoài tìm thanh tịnh.
Đeo laptop ra cửa, phụ cận có thư viện, Lộ Nam tìm góc ngồi xuống.

Thư viện hết sức yên tĩnh, Lộ Nam đeo tai nghe, gõ chữ hơn ba tiếng, thấy pin sắp hết liền dừng lại.
Bấy giờ chưa tối hẳn, nhưng ánh mặt trời đã trốn vào tầng mây, chỉ còn chiều tà.
Biết “xây trường thành” trong ký túc xá không thể kết thúc sớm được, cô định ăn cơm tối, giết thời gian một lát rồi về.
Hôm qua nhận được tiền, bởi vì ngày nghỉ nên không mua được cổ phiếu truyền thông (chuyện này thứ Hai cô nhất định phải làm xong, tuyệt đối không quên), Lộ Nam bỗng thấy tràn đầy sức mạnh.
Còn dám ăn bữa xế ở Tinh ba ba (Starbucks).
Mặc dù thức ăn nhanh cộng cà phê tốn 60 tệ, nhưng máy tính có thể vào wifi cửa hàng, lại ngồi ba tiếng, gõ thêm được 10 nghìn chữ – không thiệt.
Kế hoạch rất tốt đẹp, nhưng hơi có chuyển biến bất ngờ: Lộ Nam không nghĩ tới, ngồi xuống chưa tới một tiếng đã có ba lần được lân la làm quen.
[Mặt quá non? Kiểu tóc quá dễ thương?] Mặc dù được làm quen có thể thỏa mãn thói hư vinh phái nữ, nhưng linh cảm sáng tác luôn bị ngắt cũng khiến cô cảm thấy có phải chọn sai địa phương rồi không.
Tới khi lại có bóng dáng một người đàn ông xuất hiện trước bàn, Lộ Nam không ngẩng đầu lên nói: “Xin lỗi, tôi đang đợi người.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.