Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 27


Đọc truyện Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức – Chương 27


Lên xe bus, Lộ Nam định tìm hàng ghế phía trước.
Nhưng, tân nhân đều lên xe cuối cùng, vị trí trống chỉ có hàng phía sau.
Lộ Nam nhận mệnh thở dài, tốt xấu cô đã uống thuốc say xe rồi.
Bạn cùng phòng vài ngày tới đều ngồi cùng nhau, Đổng Tuệ cũng thân thiết ngồi cạnh Vương Hiểu Tuyết.
Lộ Nam đặt túi lên đùi, lấy ra áo sơ mi dài tay và mũ lưỡi trai, sau đó định đem ba lô nhét vào giá hành lý.
Nghiêm Khải đi tới, vừa nhìn thấy điệu bộ của Lộ Nam liền cười, cầm lấy ba lô của cô: “Ngồi lên trước đi, anh đã chiếm chỗ hộ em rồi, ở vị trí thứ hai.

Ban nãy giám đốc Vương bảo anh đi mua nước, quên không nói với em một câu, ai biết em lại chạy tới phía sau.

Không biết bản thân say xe nghiêm trọng tới mức nào sao?”
Lộ Nam cũng không khách sáo với anh ấy, hàng sau xe bus xóc nảy hơn nhiều hàng trước: “Cảm ơn anh.” Mặc dù còn chưa xuất phát, nhưng trong xe mùi ghế, mùi da đã khiến cô muốn nôn.
[Hướng tổng có xe, Lý Lị cũng có xe, hai người họ và Chu Điềm không xuất hiện trên xe không kỳ lạ, nhưng Phan Toa Toa lại không lái xe?] Lộ Nam tới chỗ Nghiêm Khải chiếm sẵn, phía trước ngồi kế toán Từ Dao và hành chính tỉnh Hà Man Lâm.
Vị trí thứ nhất ngồi giám đốc Vương và Trần Kiêu.
Phan Toa Toa và nhân sự tỉnh Chu Linh Linh ngồi phía sau hai người họ.
Nghiêm Khải giúp Lộ Nam xách ba lô đi tới, Từ Dao liền phát ra tiếng cười trêu cợt.
Giám đốc Vương cũng nửa đùa nửa thật hỏi: “Nghiêm Khải, làm gì thế?”
Lộ Nam cười nhăn nhó: “Giám đốc Vương, tôi say xe.” Mặc kệ bọn họ có tin hay không, vừa lăn bánh, Lộ Nam liền mặc áo dài tay, đè thấp vành mũ, đeo tai nghe, bắt đầu ngủ.

Ngủ rồi liền sẽ không muốn nôn.
Thuốc say xe rất có tác dụng, 2 tiếng xe chạy Lộ Nam bình yên vô sự, chỉ là sắc mặt hơi kém.
Xuống xe cần ngồi thuyền ra biển, văn phòng có tiền bao xe bus nhưng không có tiền bao thuyền, lần này là ngồi theo vé, không được chọn.
Lúc xuất phát, Lộ Nam buộc bản thân ngủ, nhưng trong khoang thuyền mùi còn khó chịu hơn trong xe bus, hành khách cũng quá nhiều, ồn ào huyên náo, tai nghe bình thường gần như không có hiệu quả cách âm.

Cô hơi bực bội ngửa đầu ra sau.
Trần Kiêu ngồi nghiêng phía trước đưa cho cô một bộ nút bịt tai.
Lộ Nam nhìn lòng bàn tay anh ta, lại chỉ chính mình?
“Còn mới, dùng đi.”
“Cảm ơn anh.” Lộ Nam nhỏ giọng, không phải sợ ai nghe thấy, mà là thật sự hết hơi.
Giám đốc Vương nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại, dọa nhảy dựng: “Lộ Nam, sao mặt trắng bệch thế?”
Nói tới thật xấu hổ, Lộ Nam không những say xe, còn: “…Say tàu.”
Thiếu nữ 20 tuổi lại trông héo úa thế này, giám đốc Vương lắc đầu thở dài: “Nghiêm Khải, cầm ba lô cho cô ấy, nước và túi nilon sẵn sàng.” Sắc mặt này không chừng 1p sau sẽ ngất hoặc nôn cũng nên.
Lộ Nam cầm nút bịt tai, cô biết nhãn hiệu này không rẻ: “Cảm ơn anh Trần, lát nữa tôi trả tiền cho anh sau.” Nói rồi nghiêng người dựa lưng ghế, co rúm người lại, cố gắng nhắm mắt.
Có lẽ thuốc say xe tác dụng đủ dài, có lẽ nút bịt tai quả thật tác dụng tốt, Lộ Nam hữu kinh vô hiểm tới khi rời thuyền.
Mặc dù vẫn phải ngồi xe tới nơi ở, nhưng giám đốc Vương nói lộ trình có mười mấy phút, Lộ Nam cảm thấy bản thân còn có thể kiên trì chút nữa.
Hội nghị nửa năm cấp tỉnh phỏng chừng ít nhất cũng phải hơn 100 người, vào ở nhà khách quân đội thành phố Vọng Hải.
Nhà khách mang cảm giác niên đại, chỉnh thể kiến trúc cao nhất chỉ có 5 tầng, phòng hơi cũ, không có thang máy, nhưng được cái sạch sẽ.
Trần Lộ đỡ Lộ Nam.
Nghiêm Khải cầm ba lô hộ cô.
Thẻ phòng thì trong tay Phan Toa Toa.
Một chuyến 4 người, miễn bàn thu hút sự chú ý.
Lộ Nam đè thấp vành mũ: [Đời trước không uống thuốc say xe, lên xe chẳng bao lâu liền nôn, nôn xong ngược lại đỡ hơn.

Nếu biết uống thuốc vào tay chân mềm nhũn thế này, còn không bằng nôn ra.]
Nghiêm Khải đặt hành lý vào ghế trong phòng liền rời khỏi trước.
Trần Lộ dìu Lộ Nam tới giường.
Lộ Nam cởi giày nằm xuống chui vào chăn: “Chị Lộ, nhờ chị nói với giám đốc Vương, liên hoan buổi tối em không đi.”
“Được, em nghỉ ngơi đi.” Trần Lộ ra ngoài tới phòng bên cạnh – phòng của cô và Lưu Dương.
Phan Toa Toa trước khi ra ngoài hỏi một câu: “Có cần tôi mang đồ ăn về cho cô không?”

Lộ Nam lắc đầu: “Tôi cũng không biết sẽ ngủ bao lâu, tỉnh ngủ lại nói…!Cô đi ăn cơm đi.”
Ngủ hơn một tiếng, Lộ Nam bị đói tỉnh.
Mở di động, có tin nhắn Nghiêm Khải gửi tới: “Đỡ hơn chưa?”
“Mãn huyết sống lại, nhưng đói quá.” Lộ Nam nhắn tin xong, Nghiêm Khải liền gọi tới.
“Đàn anh?”
Bên kia điện thoại có tiếng cười khẽ: “Liên hoan đã kết thúc, anh cũng không ăn no, mang em đi ăn ngon nhé?”
“Được, nhưng chờ em một lát, em ngủ toát mồ hôi.”
Tắm xong, thay váy dài ra cửa, ở cầu thang đụng phải nhóm Hạng Phỉ Phỉ.
“Lộ Nam, bọn tôi tới phòng Đổng Tuệ chơi ma sói, cậu đi không?”
“Tôi đói quá, định ra ngoài kiếm đồ ăn.

Các cậu cứ chơi đi.”

Nghiêm Khải rất quen thuộc nội thành, dẫn Lộ Nam tới quán cháo hải sản, vô cùng thơm ngon.
Lộ Nam khen không dứt lời, khen ngợi đàn anh biết chọn chỗ.
“À, bởi vì anh là người Vọng Hải mà.”
Lộ Nam vỗ trán: “Đúng rồi, em quên mất, năm nhất nhập học, anh còn mang cho bọn em cá khô! Cho nên mấy hôm tới anh sẽ về nhà ở à?”
“Đúng vậy, vốn định dẫn em về nhà nếm thử tay nghề của mẹ anh.” Nghiêm Khải nghiêm trang nói.
Lộ Nam liên tục xua tay: “Không, không cần, không cần làm phiền cô.”
Nghiêm Khải cười: “Lừa em thôi.


Bên cạnh toàn là hàng xóm lâu năm, mang con gái về e rằng sẽ tai tiếng bay đầy trời, anh cũng không dám…!Ăn xong chưa? Anh đưa em về.”
“Không cần, thật không cần.

Em nhớ đường, đi thẳng đường là được, không cần tiễn.

Đàn anh về nhà đi.

Còn nữa, lần này em mời, cảm ơn anh đưa em tới ăn cháo ngon như vậy.”
Trong phương diện “kiên trì”, dường như Nghiêm Khải chưa từng thắng được đàn em, hơn 9h tối, đường phố Vọng Hải vẫn rất náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng, thái bình thịnh thế, an toàn cao, Nghiêm Khải bèn bất đắc dĩ cười: “Được rồi, em trở về nhà khách nhớ phát vx cho anh.”
Lộ Nam ok.

Đi qua hành lang nhà khách, cách cửa phòng cũng nghe thấy tiếng cười nói vọng ra từ phòng Vương Hiểu Tuyết và Đổng Tuệ.
Lộ Nam đi thẳng, trở lại phòng, phát hiện Phan Toa Toa đang ở trong phòng: “Tôi tưởng cô ở cách vách chơi?”
“Tân nhân đang chơi, tôi và Lưu Dương, Trần Lộ bị kêu đi bồi lãnh đạo uống mấy chén, uống hơi say nên về nằm nghỉ một lát.”
Chẳng bao lâu, cửa phòng bị gõ vang: “Toa Toa, nghỉ xong chưa? Sang chơi board game không? Có cả anh Kiêu đấy.” Ngoài cửa là kế toán cấp tỉnh Từ Dao.
Nghe vậy, Lộ Nam nghĩ: [Từ Dao, cô nên tên là Bát quái.].


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.