Sơn Hữu Mộc Hề

Chương 155: Đêm Không Ngủ


Bạn đang đọc Sơn Hữu Mộc Hề – Chương 155: Đêm Không Ngủ


“Truy binh hình như đã tan đi.” Khương Hằng ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Hắn cùng Giới Khuê đi cả ngày rồi, rời đi khe núi, Giới Khuê hái được chút đào giòn đầu hạ cho hắn ăn, hai người miễn cưỡng lấp đầy bụng, Khương Hằng bắt đầu tìm thôn xóm.
“Cẩn thận một chút,” Giới Khuê nói, “Lúc này khắp thiên hạ đều đang đuổi giết ngươi, mức dộ rầm rộ thật là trước nay chưa từng có.”
Đây quả thực là địch khắp thiên hạ.

Dĩnh, Đại, Trịnh, Lương, Ung, quốc gia nào cũng đều muốn giết hắn.

Khương Hằng cũng không nghĩ tới, mình thế nhưng đã thành kẻ địch của cả thiên hạ.

Nếu ngày nào đó hắn chết đi, tất cả mọi người trong thiên hạ nhất định đều thật cao hứng.
Đến chạng vạng, Khương Hằng rốt cuộc thấy được một cái thôn xóm, nơi đó có không ít bá tánh chạy tới từ An Dương, sau một trận đại chiến, bọn họ hoặc là chạy về nước Trịnh, hoặc là chạy về các thành nhỏ phía Nam nước Lương chưa luân hãm.
Hắn dàn xếp cho Giới Khuê trước, lại đơn giản hỏi thăm tin tức, biết được tiểu Lương Vương mười hai tuổi được thả chạy, hiện tại đã vào Hào Quan.

Trịnh Quân đang trọng chỉnh quân đội, tập kết Lương quân, rất có thể muốn giúp nước Lương phục quốc.
Bá tánh chạy nạn cũng mang đến rất nhiều vật tư, trong đó có dược vật Khương Hằng cần nhất, cùng với khoai sọ có thể dùng để dịch dung.

Hắn trước giúp Giới Khuê chữa thương, dùng thuốc rịt lên bàn tay máu thịt hỗn độn của y băng bó lại, Giới Khuê đầu tiên là mất máu sau lại rơi xuống nước, sốt cao, Khương Hằng lại nấu hai thang thuốc mạnh, rót hết cho y giúp y hạ sốt.
“Ngươi có thể chịu đựng không,” Khương Hằng nói, “Cố gắng nghỉ ngơi cho tốt.”
Giới Khuê tựa như một tiểu hài nhi không ai muốn, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, ở trên giường rên rỉ không ngừng.

Khương Hằng lại bắt đầu dùng khoai sọ làm keo mặt, thêm vào bột đá tiêu cùng phèn, dùng để dịch dung.
Sau nửa đêm, cơn sốt của Giới Khuê cuối cùng cũng lui.
“Vì sao ta phải quản chuyện của con trai Cảnh Uyên?” Giới Khuê hiển nhiên đã mơ rất nhiều giấc mơ, sau khi tỉnh lại câu đầu tiên nói với Khương Hằng chính là như vậy.
Lại ngây người.


Khương Hằng nghĩ thầm.
“Đúng vậy, ngươi vì sao phải quan tâm con trai Cảnh Uyên,” Khương Hằng nói, “Ngươi cùng hắn không thân chẳng quen.

Tới, đắp cái mặt nạ cho ngươi xem hiệu quả.”
Giới Khuê vẫn không nhúc nhích, nằm yên mặc cho Khương Hằng làm, nói: “Chúng ta đi thôi, đừng để ý ca ngươi.”
Khương Hằng nói: “Tự ngươi đi đi, ta cũng là con trai Cảnh Uyên.”
Giới Khuê nỗ lực cười, nói: “Ta lại đã quên.”
“Không chỉ có ngươi,” Khương Hằng nói, “Rất nhiều người đều đã quên.”
Khi hắn ở bên Hoàng Hà nói câu nói kia, phảng phất như đang nhắc nhở mọi người, khi người thân duy nhất của hắn trên đời này bị cướp đi, hắn Khương Hằng cũng sẽ cùng người khác đồng quy vu tận.
Một kiếm ở Ngọc Bích quan kia, Trấp Tông chắc hẳn đã lành sẹo quên đau.
Thành nam An Dương, trong đại lao.
Cảnh Thự ra một thân mồ hôi, sống lại một cách kỳ tích, hai mắt hắn lại có thể nhìn thấy, tầm mắt đang từng chút từng chút trở về.

Nội thương còn lờ mơ đau, nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ ở mái nhà, thầm nghĩ có lẽ có thể chạy trốn.
Nhưng Khuất Phân sớm biết bản lĩnh của hắn, quyết tâm không đưa cho hắn đồ ăn, cũng không có nước uống.
Giọng nói Cảnh Thự nóng rát mà đau, hắn cần uống nước, lại lấp đầy bụng, nếu không cho dù thương thế có khép lại thì vẫn không có sức lực.
Bên ngoài đều là thủ vệ, hắn cũng không có vũ khí, cùng lúc đó, hắn nghe thấy phương xa có tiếng điều động quân đội.
Sắp đánh nhau rồi? Cảnh Thự nghĩ thầm, Khương Hằng không biết đi đâu rồi, lúc này hẳn là an toàn, chỉ sợ Huyết Nguyệt một đường theo đuôi.
Một trận chiến khác hết sức căng thẳng ở An Dương sắp bùng phát, ngắn ngủn trong một tháng, tòa cố đô ngàn năm này đã xảy ra chiến loạn dày đặc nhất từ trước cho tới nay.
Nhưng hôm nay, Dĩnh quân còn không tính toán cường công thành Bắc, ít nhất không phải lúc này.

Bá tánh toàn thành đứng trên nóc nhà trên đường núi, từ bốn phương tám hướng kinh sợ mà nhìn một màn này.
Mấy vạn Dĩnh Quân cuồn cuộn đi đến, ở thành Nam bài ra trận thế, Ung quân lại từ thành Bắc lướt qua vương cung, từ xa đối diện với Dĩnh quân, hai bên hình thành thế giằng co, lấy con đường quan trọng Phi Tinh Lương đô làm ranh giới.
Khuất Phân cùng Hạng Dư giục ngựa, toàn thân mặc áo giáp, không nhanh không chậm, đi vào trước phố.
Trấp Tông, Trấp Lăng cùng Tằng Vũ, thì ở một bên Ung quân dẫn đầu ra khỏi hàng ngũ, cùng Dĩnh quân xa xa giằng co.


Trấp Tông đối với chuyện phát sinh hai ngày trước, hoàn toàn không thể giải thích với các tướng sĩ, càng không có cách nào giải thích với muội muội.

Y còn đang đợi, đợi Huyết Nguyệt mang về đầu Khương Hằng.
Nhưng trước mắt có kẻ địch bên ngoài, trước hết cần phải chống lại kẻ địch bên ngoài.
“Ung Vương bệ hạ,” Khuất Phân cất cao giọng nói, “Đến tột cùng, khi nào các ngươi mới thực hiện lời hứa?”
“Lời hứa gì?” Trấp Tông lạnh lùng nói, “Cô Vương không nhớ rõ có lời hứa gì.”
Khuất Phân nở nụ cười, nói: “Nói, các ngươi không phát hiện, người trong nhà thiếu một kẻ sao?”
Trấp Tông cất cao giọng nói: “Có chuyện liền nói, không quen cùng người Nam các ngươi hi hi ha ha mà nói lời sắc bén, nếu không có chuyện để nói, liền mời trở về đi.”
Sắc mặt Trấp Lăng biến thành màu đen, muốn nói lại thôi.
Khuất Phân lại nói: “Được rồi! Mọi người liền đi thẳng vào vấn đề đi! Đều là man di, tự nhiên nên dùng quy củ man di.”
“Tự so sánh mình là man di,” Trấp Tông nói, “Thiên hạ cũng cũng chỉ có người nhà các ngươi mà thôi, lại muốn dùng cái gì tới áp chế Cô Vương?”
“Con của ngươi ở trong tay chúng ta.” Khuất Phân nói, “Ngươi có muốn tính mạng của hắn?”
Ung Quân tức khắc ồn ào, tất cả mọi người đều nghe nói tới biến cố hai ngày trước kia, lại không biết vì sao Trấp Tông muốn xuống tay đối phó với vương tử Trấp Miểu, tin tức truyền tới truyền lui, cuối cùng đều trở thành lời đồn.
Không nghĩ tới người Dĩnh lại không biết xấu hổ như vậy, lại công khai, lấy sinh mệnh vương tử nước Ung tới áp chế bọn họ!
Trấp Tông không có trả lời, Trấp Lăng lại lạnh lùng nói: “Các ngươi muốn gì?”
Khuất Phân nói: “Lập tức mang theo người của các ngươi, rút khỏi An Dương.

Đem Kim Tỉ giao ra đây, đã vài ngảy, ra roi thúc ngựa cũng nên tới rồi đi! Quay về Ngọc Bích quan của các ngươi đi! Có cơ hội, chúng ta lại so tài!”
Ung Quân ngay tức khắc xúc động mãnh liệt, bi phẫn vô cùng, nhìn Khuất Phân.
Trấp Tông lại nói: “Con trai? Con trai nào? Con trai ta ở Thành Lạc Nhạn, làm sao lại nhiều thêm một đứa con trai?”
Khuất Phân cũng không nghĩ tới, Trấp Tông so với mình càng hông biết xấu hổ hơn, sắc mặt lập tức biến đổi.

Không lâu trước đây, khi Trấp Tông ở trong chính điện gặp mặt, còn chính miệng nói với gã “Ta có hai đứa con trai, một đứa ở Lạc Nhạn, một đứa khác liền ở trước mặt ngươi”.

Lúc này xoay người liền trở mặt không nhận?

Khuất Phân cũng không cùng y cãi cọ, cười lạnh nói: “Như vậy, sáng mai, chúng ta liền ở chỗ này xử tử hắn!”
“Vậy làm phiền ngươi.” Ngụ ý của Trấp Tông là không thèm quan tâm, lại phân phó nói: “Ngày mai chúng ta nhất định tiến đến xem lễ! Bãi giá! Hồi cung!”
Khuất Phân: “……”
Ung quân trong nháy mắt thế nhưng đi sạch sẽ rồi, bàn tính của Khuất Phân cứ như vậy thất bại.
Hạng Dư lại không chút để ý mà vứt một đóa hoa đào trong tay, hoa đào bị gió thổi bay về phía chính mình, mấy ngày này gió Tây Bắc thổi mạnh.
Khuất Phân nhìn thoáng qua Hạng Dư, Hạng Dư nói: “Chính ngươi nói, lúc này không dễ thu thập.”
“Hắn vốn dĩ cũng phải chết.” Khuất Phân nổi giận đùng đùng nói, sau đó phóng ngựa rời đi.
Khương Hằng còn không biết mình chỉ còn có thời gian một ngày, nhưng trong lòng hắn vẫn là rõ ràng sự tình cấp bách.
Hắn ở trước thôn xóm mua hai con ngựa, thay trang phục Dĩnh quân, nhìn theo phương hướng Hải Đông Thanh bay đi, cùng Giới Khuê ra roi thúc ngựa chạy về thành An Dương.
Chờ ta……!Khương Hằng ở trong lòng lặp lại lời nói, ca, nhất định phải chờ ta.
Cùng lúc đó, trong đại doanh Ung quân cảm tình quần chúng mãnh liệt, gần như hỗn loạn, bọn lính sôi nổi thỉnh mệnh xuất chiến, muốn cứu vương tử bổn quốc trở về.

Trong An Dương, đại chiến căng thẳng, hai bên Dĩnh Ung gắt gao canh gác thành Nam Bắc, cũng dựng lên cường nỏ.
Cảnh Thự tắm máu hăng hái chiến đấu, ngày đó còn anh dũng đoạt lấy An Dương vì nước Ung, hết thảy vẫn còn rõ ràng trước mắt.

Hắn cơ hồ đã dùng cả tánh mạng mình đánh cuộc hết thảy, dẫn dắt Ung quân đi tới thắng lợi.

Phụ thân là quốc sĩ nước Ung, con trai lại là anh hùng nước Ung, Cảnh gia vì nước Ung trả giá quá nhiều.

Làm sao có thể để hắn khuất nhục mà chết ở trong tay địch nhân?
Trấp Lăng ở trong quân trướng đeo lên đai chân, thay một thân y phục đi đêm.

Trấp Tông tiến đến tuần tra nhìn quân đội của mình.

Cảnh tượng này y rất quen thuộc —— năm đó vào cái đêm truyền ra tin Cảnh Uyên chết, trong quân cũng tràn ngập cảm xúc ẩn nhẫn không phát này, giống nhau như đúc.
“Ngươi muốn đi đâu?” Trấp Tông đi vào trong quân trướng Trấp Lăng, cho lui người khác, trầm giọng nói.
“Ta cho rằng ngươi sẽ phái người đi cứu hắn.” Trấp Lăng nói.
“Ngươi điên rồi?” Trấp Tông lạnh nhạt nói, “Mười vạn Dĩnh Quân đóng quân ở thành Nam, ngươi muốn mang 3000 người đi bí mật đánh úp doanh trại địch? Tối nay bọn họ sẽ không phòng bị?”
Trấp Lăng giận dữ hét: “Bằng không ngươi muốn để hắn chết?! Cho dủ hắn không phải con trai ruột ngươi, thì cũng là hậu nhân Cảnh Uyên! Ngươi có gan thì đi nói với binh lính nước Ung? Nói hắn phản bội ngươi! Ngươi không tính toán cứu hắn, liền trơ mắt nhìn hắn chết!”
Trấp Tông không có lại giải thích với Trấp Lăng, y cũng không có cách nào giải thích.

“Hãy coi chừng công chúa,” Trấp Tông phân phó Tằng Vũ, “Không thể để cho nàng đi đâu hết.”
Bỗng nhiên Trấp Lăng rút kiếm, đứng dậy, huynh trưởng lại sớm đã có chuẩn bị, quân doanh trong nháy mắt đại loạn, Trấp Tông bị Trấp Lăng hung hăng đánh một quyền, đánh văng ra ngoài doanh trướng.
“Bệ hạ ——!”
Nhóm thân vệ vội xông lên phía trước, Trấp Tông lau máu dưới khóe mắt, thong thả đứng dậy, nhìn Tằng Vũ nói: “Đưa nàng quay về Ngọc Bích quan, để nàng bình tĩnh.”
Tằng Vũ không dám động thủ, thân vệ lại sôi nổi tiến lên, đem Trấp Lăng bắt trở về trong trướng.
“Truyền lệnh toàn quân,” Khi Trấp Tông rời đi quân doanh, nhìn Tằng Vũ phân phó, “Theo lời ta đi thông báo.”
Tằng Vũ đáp: “Vâng.”
Trấp Tông trầm giọng nói: “Lúc Trấp Miểu bị bắt, đã lưu lại di ngôn.

Không cần cứu hắn, thỉnh các huynh đệ dưới trướng, các tướng sĩ nhìn hắn chết, ghi khắc ngày này, vĩnh viễn không được quên, ngày sau lại thay hắn báo thù.”
Tằng Vũ không có trả lời, Trấp Tông lại nói: “Đời người dài đằng đẵng, ai mà không chết? Hắn sớm đã rõ ràng kết cục của mình, linh hồn hắn sẽ bảo hộ Đại Ung, ngày sau, ở vương cung Giang Châu gặp lại.”
Tằng Vũ trầm mặc không nói, Trấp Tông nói: “Nhớ rõ sao?”
Tằng Vũ đáp: “Nhớ rõ.”
“Đi thôi.” Trấp Tông phân phó, đồng thời đè lên khóe mắt, một chiêu kia của Trấp Lăng đánh đến thật sự tàn nhẫn, làm hốc mắt y từng đợt ẩn ẩn đau.
Giúp người chết nói chuyện là chuyện y am hiểu nhất từ trước đến nay, người không chiếm được, chỉ có thể giết chết.

Tuy không thể không giết, nhưng thời khắc cuối cùng này, cũng muốn để hắn chết có ý nghĩa.

Trấp Tông trước sau tin tưởng, mỗi người đều có giá trị của chính mình, mọi việc từ sống đến chết đều đang thể hiện cái giá trị này.

Cảnh Thự cần phải được tận dụng tối đa, phát huy hết ánh sáng và nhiệt độ còn lại của hắn, ủng hộ sĩ khí Đại Ung, nương binh lực này, cũng đủ để y huy động niềm tin báo thù của toàn quân, ngày sau một lần công phá Giang Châu, vậy rất tốt.
Trấp Tông đứng ở trước chính điện, trong lòng nói: Con của ngươi không hiểu chuyện, phản bội ta, bây giờ một nhà ba người các ngươi, có thể đoàn tụ ở trên trời.

Tin tức từ vạn phu trưởng truyền xuống, truyền tới đội ngàn người, lại truyền đến đội trăm người, truyền xuống đội mười người lại truyền đến đội năm người, trong một đêm truyền khắp toàn quân, tám vạn người trắng đêm không ngủ.
Những bá tánh cuối cùng ở lại An Dương, trong một đên này cũng lần lượt rời đi vương đô, chỉ vì nhà của bọn họ, qua ngày mai liền sẽ nghênh đón một trận đại chiến trước nay chưa từng có, dưới gót sắt, chỉ sợ lại không có người có thể may mắn sống sót.

Bọn họ giống như thủy triều cuốn về cửa Nam, quân đội thủ hạ Hạng Dư lại thực hiện hứa hẹn với Khương Hằng, mở ra cửa thành, mặc cho bọn họ tự do rời đi.
Vì thế toàn bộ An Dương, hiện giờ chỉ còn Dĩnh quân cùng Ung quân, chờ đợi sau ngày mai đem Cảnh Thự công khai xử tội, hai bên lại quyết chiến không chết không ngừng..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.