Bạn đang đọc Sơn Hữu Mộc Hề – Chương 153: Trước Sau Thụ Địch
Khương Hằng nhảy xuống trên đường núi, hắn còn gần bốn dặm đường nữa, tim hắn đập loạn, đã hoàn toàn dựa vào ý chí để chống đỡ!
Trên đường giữa lưng chừng núi, Cảnh Thự đã bày ra đấu pháp cực kỳ thảm thiết, hai mắt y đã sắp không nhìn thấy rõ ràng hình ảnh nữa, độc tính đang lan rộng trong cơ thể y, trước mắt y chỉ thấy một mảnh máu đỏ, đó là kết quả của mắt bị ứ đọng máu.
Y chỉ có thể nghe tiếng gió phân biệt, người Hồ chưa phát hiện ra y không thấy rõ mình, cuốn lên một đường gió xẹt về phía y, chủy thủ xẹt qua một cái ở dưới yết hầu y.
Trong nháy mắt, tâm cảnh Cảnh Thự đột nhiên mở ra, phảng phất như nhìn thấy điểm cuối Thiên Đạo của võ nghệ.
“Thiên địa cùng ta cùng sinh, vạn vật cùng ta hợp nhất.”
Trong đêm tuyết ở Lạc Dương, tiếng ca Khương Hằng vang lên ở bên tai, giờ khắc này y cảm giác như tựa hồ đã hòa nhập vào cây cỏ, mây trắng chim bay ————Cảnh Thự nghiêng người, chủy thủ từ cổ quét qua, mang theo vết máu nhàn nhạt.
Y tránh đi, Ngọc Quyết theo động tác của y đung đưa, tơ hồng bị lưỡi dao sắc bén cắt qua đứt đoạn, Ngọc Quyết rơi xuống.
Thắng bại cùng sống chết, chỉ trong khoảnh khắc đó.
Tay trái Cảnh Thự đưa tay bắt lấy được Ngọc Quyết, tay phải cầm kiếm bất động, một kiếm đâm thủng ngực người Hồ.
Khi người Hồ ra chiêu, cơ hồ là tự mình đâm về phía mũi kiếm, máu tươi phun ra trên nửa người Cảnh Thự.
“Thân thủ…….tốt” Người Hồ chậm rãi ngã xuống, đã chết.
Tay Cảnh Thự không khống chế được mà phát run, đã chiến đến hoàn toàn thoát lực, hét lớn một tiếng, dùng sức rút kiếm ra chống trên mặt đất.
Y đã sắp nhìn không thấy, cảnh tượng trước mắt chỉ còn một mảnh nhỏ mơ hồ, chợt xa chợt gần.
Y quay đầu, nỗ lực phân biệt thanh âm, tiếng kêu của Hải Đông Thanh dẫn dắt phương hướng cho y.
“Hằng Nhi!” Cảnh Thự thất tha thất thểu, kéo theo vết máu, một tay nắm chặt Ngọc Quyết, một tay cầm Hắc Kiếm đi xuống núi, nói, “Chờ ta……!Ngươi sẽ không sao đâu……”
Khương Hằng chạy xuống chân núi, khoảnh khắc xuống núi, Giới Khuê cùng người bán hàng rong đồng thời té xuống, đè suy sụp nóc nhà dưới chân núi, phát ra tiếng vang lớn.
Người bán hàng rong bò dậy, đánh về phía Khương Hằng, Khương Hằng hai bước nhảy lên tường, xoay người.
Giới Khuê thu kiếm, đem kiếm ném cho Khương Hằng, Khương Hằng ở trên không trung tiếp được kiếm, xoay người nhảy lên, người bán hàng rong phất lên tay áo, Giới Khuê lại đuổi theo, duỗi tay, bám trụ mắt cá chân gã, ngay lập tức kéo người bán hàng rong ngã xuống đất.
Khương Hằng hô to một tiếng, xuất kiếm chém xuống, ngay lập tức chặt đứt đầu người bán hàng rong.
Khương Hằng: “……”
Cánh tay trái Giới Khuê máu tươi đầm đìa, ngón tay lộ ra cả xương trắng, tay trái đã gần như bị phế đi.
Khương Hằng không ngừng thở dốc, Giới Khuê nói: “Cho ta kiếm, phía sau còn có một đoạn đường đâu.”
“Còn mấy tên nữa?” Khương Hằng nói.
“Ta giết hai tên,” Giới Khuê nói, “Ngươi giết một tên, ca ngươi giết hai tên, như vậy thắng bại khó phân a.”
Huyết nguyệt môn mười hai người, cộng thêm môn chủ nữa là mười ba người, lúc trước ở Giang Châu đã chết bốn người, hôm nay ở An Dương lại đã chết năm người, ngay cả môn chủ, cũng đã bỏ mạng dưới tay Cảnh Thự.
Trước mắt còn có bốn người, chỉ không biết mai phục ở nơi nào, tốt nhất là môn chủ đã chết, bọn họ liền bỏ chạy.
Khương Hằng nói: “Ta cảm giác không có.”
“Bên này không có,” Giới Khuê nhàn nhạt nói, “Bên kia lại có, ngươi xem?”
Ngay sau đó, trên con đường dưới chân núi đi vào trong thành, Ung quân dâng lên, trong ba tầng ngoài ba tầng ước chừng gần 3000 người.
Ung quân ở trên nóc nhà, thủ hẻm nhỏ, chỉa cường nỏ vào giữa đường phố.
Khương Hằng không có lui ra phía sau, chỉ thấy kỵ binh hết tầng này tới tầng khác vọt tới, ngăn chặn phía trước con đường.
“Khương đại nhân.” Vệ Trác nói.
“Muốn mưu sát mệnh quan triều đình sao?” Khương Hằng nói.
Vệ Trác nói: “Ngươi mưu đồ bí mật phản loạn, hạ quan tiến đến chấp hành lệnh vua, hãy châm chước một chút đi.”
Đối mặt với bốn phương tám hướng đều là mũi tên, Khương Hằng biết hôm nay Trấp Tông là quyết tâm muốn giết hắn, nhưng sự tình đã nháo lớn, Khuất Phân không có khả năng không biết, nói không chừng đang suy nghĩ biện pháp tới cứu bọn họ.
“Kéo dài thời gian,” Giới Khuê nhỏ giọng nói, “Người Dĩnh sắp tới.
Không nghĩ tới thế nhưng còn có một ngày, phải đợi người Dĩnh tới cứu mạng.”
Vệ Trác nâng tay lên, mọi người sôi nổi dựng lên cường nỏ.
“Giới đại nhân,” Vệ Trác cất cao giọng nói, “Ta đếm ba tiếng, sau ba tiếng liền bắn tên, phiền toái ngài rời khỏi Khương đại nhân, nếu không nếu như bắn chết ngài, trước mặt Thái Hậu, ta cũng không dễ công đạo.”
Giới Khuê nói: “Ông ta muốn giết chết ngươi ở chỗ này, làm sao đây?”
“Ngươi đi đi,” Khương Hằng nói, “Nói cho ca ta, đừng báo thù thay ta.”
Vệ Trác: “Ba ——!”
Giới Khuê: “Ta không muốn đi, ta muốn cùng chết với ngươi, mười mấy năm trước, ta nên làm như vậy.”
Khương Hằng: “……”
Khương Hằng đi đến trước người Giới Khuê, che cho y, hắn nhìn về phía Vệ Trác, nói: “Dùng hết toàn lực cả nước tới giết ta, ta còn thật sự rất vinh hạnh.”
Vệ Trác: “Có một số người, đáng giá có được lễ ngộ này, hai ——!”
Khương Hằng không có lại nhìn nỏ bốn phía, mà là quay đầu nhìn về phía trên núi, tựa như ngày đó tuyết lở ở Lạc Dương, hắn cách Cảnh Thự nói gần không gần, nói xa không xa, chỉ cách một khoảng cách giữa sự sống và cái chết.
Hết thảy cũng giống như ngày đó, y vẫn đã tới.
Cảnh Thự thất tha thất thểu, nửa người bị máu tươi nhiễm đỏ, tay phải cầm Hắc Kiếm, tay trái nắm chặt Ngọc Quyết, dọc theo đường lớn đi về phía hắn.
“Hằng Nhi……!Hằng Nhi.” Trong cổ họng Cảnh Thự phát ra tiếng dã thú rít gào.
“Ca!” Khương Hằng nói.
Vệ Trác không có lại thúc giục, nhìn một màn này trên đường lớn, giờ khắc này điều ông ta suy nghĩ chính là, có nên chờ Cảnh Thự tiến vào phạm vi tầm bắn, cũng cùng nhau giải quyết sạch sẽ, nếu không sớm hay muộn cũng có một ngày y sẽ đến báo thù, mà mục tiêu báo thù, nhất định không thể thiếu mình.
“Hằng Nhi!” Cảnh Thự nghe được giọng nói Khương Hằng, lập tức sống lại, tuy rằng tầm nhìn của y không còn rõ ràng lắm, nhưng đã biết được hắn ở phía trước.
Y kéo theo một con đường máu, Khương Hằng lập tức phóng về phía y, ôm lấy y.
Cảnh Thự đem Ngọc Quyết nhét ở trong tay Khương Hằng, bảo hắn giữ kĩ, nhẹ nhàng đẩy ra Khương Hằng, lướt qua hắn, che ở trước người hắn cùng Giới Khuê.
“Miểu điện hạ,” Vệ Trác nói, “Vương bệ hạ bảo ngài nhanh chóng trở về!”
“Ta tên Nhiếp Hải.” Cảnh Thự giống như đã chịu vũ nhục cực lớn, bộc phát ra chút sức lực cuối cùng, quát, “Ta tên Nhiếp Hải! Súc sinh! Hãy nghe rõ ràng cho ta! Ta không phải gọi là Trấp Miểu!”
Mọi người đều bị uy thế của Cảnh Thự làm khiếp sợ, gắt gao nhìn chằm chằm y.
Trước mắt Cảnh Thự một mảnh mơ hồ, chỉ có bóng người Vệ Trác ngồi trên lưng ngựa mông lung.
“Vậy làm phiền ngươi nhích ra một chút,” Vệ Trác khách khí mà nói, “Nếu không mũi tên không có mắt.”
“Ta gọi là Nhiếp Hải,” Tay phải Cảnh Thự lật lại Hắc Kiếm, tay trái giơ kiếm quyết, lạnh lùng nói, “Không phải cái gì Miểu điện hạ, nhớ rõ cho ta——”
Lời vừa dứt, Khương Hằng ngay lập tức hô to một tiếng.
Cảnh Thự hóa thành một đạo hư ảnh, xẹt qua đường lớn, trong nháy mắt đã đến ngoài hai mươi bước, nhấc lên Hắc Kiếm ra một chiêu “Quy Khứ Lai”! (Hãy trở về)
Hắc Kiếm thoáng chốc từ phía dưới hướng lên trên, chém về phía bụng chiến mã của Vệ Trác, giống như dãy núi sụp đổ, đất rung núi chuyển, một kiếm đem cả người lẫn ngựa Vệ Trác chém ngã ngay tại chỗ!
Xung quanh bỗng chốc lặng ngắt như tờ, mấy phút sau, Ung quân phát ra tiếng la khủng hoảng, lại hoảng loạn lui ra phía sau.
Nửa người Vệ Trác ngã vào trong vũng máu, không phân rõ là máu của mình hay là máu của ngựa, râu hoa râm giật giật, Cảnh Thự đi qua bên cạnh ông ta, thậm chí không có cúi đầu.
“Nhường đường.” Cảnh Thự trầm giọng nói.
Kỵ binh lại không dám giơ lên vũ khí, bốn phía trên nóc nhà, chủ soái vừa chết, không có người hạ lệnh, Ung quân ngay lập tức sợ hãi, Cảnh Thự ở nước Ung thành danh đã lâu, trước uy thế võ thần kia, lại làm mọi người không dám bắn tên.
“Ta đếm ba tiếng! Nhường, đường! Ba!” Cảnh Thự giận dữ hét.
Cảnh Thự vừa mới bắt đầu đếm, kỵ binh liền theo bản năng mà lui ra phía sau, để trống ra đường lớn, mọi người ngơ ngẩn nhìn Cảnh Thự, lại nhìn thi thể Vệ Trác trên đường, giống như đang đặt mình trong mộng.
Khương Hằng bước nhanh lên, để cánh tay Cảnh Thự đáp lên bả vai mình, tiếp nhận Hắc Kiếm trong tay y, đi qua đường lớn, cứ như vậy rời đi vòng vây Ung quân.
“Khuất Phân!” Khương Hằng rốt cuộc đến nơi dừng chân Dĩnh quân, “Khuất tướng quân!”
“Tới rồi sao?” Cảnh Thự hỏi.
“Tới rồi, rốt cuộc đã tới rồi.” Khương Hằng nói, “Sao lại không có ai? Khuất tướng quân?! Người đâu? Có ai không?” Hắn quay đầu nhìn chung quanh, phải lập tức tìm dược liệu, chữa trị vết thương cho Cảnh Thự cùng Giới Khuê.
Mà liền vào giờ phút này, chỗ đất trống trên bến tàu, vô số Dĩnh quân vọt tới, cầm trong tay cường nỏ, chỉ về phía ba người trên đất trống.
Khuất Phân đứng ở trên nóc nhà, nhìn kỹ ba người bên dưới.
Khương Hằng ngẩng đầu, khó có thể tin mà nhìn về phía Khuất Phân.
Giữa sân tĩnh mịch không một tiếng động.
Cảnh Thự nói: “Ta nhìn thấy không quá rõ ràng……!Hằng Nhi, nói cho ta, làm sao vậy?”
Khương Hằng nhìn mắt Cảnh Thự, lại nhìn Giới Khuê.
“Không có gì.” Khương Hằng nhẹ nhàng mà nói.
“Khương Thái Sử,” Khuất Phân nghĩ nghĩ, nói, “Thực xin lỗi, đây đều là mệnh lệnh của điện hạ, chúng ta cũng không có cách nào.”
Khi Cảnh Thự nghe được lời này liền minh bạch, nói: “Có bao nhiêu người?”
Giới Khuê đáp: “5000, tất cả đều là nỏ thủ, sắp phải bị vạn tiễn xuyên tim.”
Lúc này đã không còn có bất kỳ kẻ nào có thể cứu bọn họ, Khương Hằng quay đầu lại nhìn Cảnh Thự, đi tới phía trước.
“Ta không kháng cự.” Khương Hằng nói, “Thả bọn họ đi, Khuất tướng quân.”
Cảnh Thự nhỏ giọng nói: “Ngươi dẫn hắn chạy, ta giúp các ngươi tranh thủ thời gian, sau lại quay lại nghĩ cách tới cứu ta.”
Giới Khuê nói: “Ngươi dẫn hắn chạy đi, nếu ngươi chết, hắn cũng sẽ không sống sót.”
Khương Hằng nhìn Khuất Phân, Khuất Phân há miệng một cái, như là muốn nói cái gì, trên mặt đều chỉ là tiếc nuối.
“Bọn họ sẽ không giết ta ngay lập tức,” Cảnh Thự thấp giọng nói, “Còn có cơ hội, ta trúng độc, hai mắt không nhìn thấy, ngươi tốt xấu còn có một bàn tay có thể sử dụng kiếm.
Hơn nữa mục tiêu của bọn họ không phải ngươi.”
Giới Khuê nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Đã biết, ta chỉ có thể tận lực.”
“Đây là số mệnh của ngươi,” Cảnh Thự trầm giọng nói, “Từ ngày đó khi ngươi mang hắn rời khỏi thành Lạc Nhạn, liền chú định sẽ có hôm nay.”
Khuất Phân ở chỗ cao nói: “Ta cảm thấy, vẫn là cần phải công đạo với ngài cho rõ ràng, Khương đại nhân, điện hạ không phải chỉ để ý tánh mạng ngươi, còn có ca ca của ngươi.”
“Ta cho rằng Trường Lăng Quân không được nước Dĩnh thích lắm,” Khương Hằng nói, “Là ta sơ ý.”
“Trường Lăng Quân xác thật không được y thích.” Khuất Phân nói, “Nhưng nương ngươi Khương Chiêu, giết chết Thượng tướng quân Thái Tử điện hạ thích nhất, Mị Hà Mị tướng quân, nàng vốn là phải làm Thái Tử Phi, việc này người biết đến không nhiều lắm……”
“Trước mặt nhiều người như vậy nghị luận việc riêng của vương tộc, không thích hợp đi.” Khương Hằng nhướng mày, lạnh lùng nói.
Khương Hằng biết có lẽ Hạng Dư đang ở đây, liệu y có đến cứu bọn họ không?
“Khương đại nhân thật sự thật can đảm,” Khuất Phân nói, “Bây giờ còn có tâm tư nói giỡn, sẽ không còn có người nào tới cứu ngươi.
Thái Tử điện hạ đã dặn dò ta, trước khi ra tay phải giải thích rõ ràng cho ngài, y là thực sự thích ngài, nhưng mà có mối thù không đội trời chung, không thể không đưa ra quyết định này, hy vọng kiếp sau, không nên lại đầu thai thành con trai của thích khách.”
Khương Hằng lại không hề sợ hãi, giơ ra Hắc Kiếm, mặt nhin Khuất Phân cùng một đám binh lính.
“Tới đi.” Khương Hằng lạnh lùng nói, lời vừa ra làm lời nói Khuất Phân chững lại.
“Ngươi nhưng thật ra đã quên, không phải chỉ có ca ta, ta cũng là con trai thích khách.” Khương Hằng trầm giọng nói.
Trận đại chiến thứ ba mở màn với tiếng kêu to của Hải Đông Thanh, mà ngay trong lúc mưa tên vừa tưới xuống, Khương Hằng nghe thấy được tiếng gót sắt quen thuộc cùng tiếng giết chóc.
Có người tới, lại không phải là Hạng Dư, mà là một đội quân Ung khác, dưới sự dẫn dắt của một con Hải Đông Thanh khác.
Đây là quân đội do người Phong Nhung cùng Trấp Lăng suất lĩnh, thậm chí không có bất kỳ lời tuyên chiến nào, cứ như vậy không lưu tình chút nào mà vọt vào chiến trường!
“Trước giết hắn.” Khuất Phân hạ lệnh nói.
Mũi tên bay xuống, Cảnh Thự xông lên phía trước, dùng thân mình đỡ mũi tên cho Khương Hằng.
Khuất Phân nhảy xuống nóc nhà, bỏ qua chiến sự bên ngoài không màng, thề muốn đem Cảnh Thự cùng Khương Hằng chém chết ngay tại chỗ!
Tuyệt không thể thả bọn họ đi, nếu không một khi Cảnh Thự khôi phục, chờ bọn họ sẽ là ám sát không ngừng.
“Giao hai người bọn họ ra!” Trấp Lăng quát, “Nếu không lấy mạng chó ngươi! Khuất Phân! Tên phế vật này!”
Hỗn chiến không hề có dấu hiệu mà bắt đầu rồi, Hạng Dư trước sau không có lộ diện.
Cảnh Thự xoay người, tay trần nhìn Khuất Phân.
Khương Hằng cầm Hắc Kiếm, nhằm về phía Cảnh Thự, nhưng mà đông đảo binh lính vọt tới, Khương Hằng giơ lên Hắc Kiếm, ra sức chém giết.
“Đi!” Cảnh Thự lại cố tình mà rời khỏi Khương Hằng cùng Giới Khuê, quát bọn họ.
“Ca ——!” Khương Hằng hô, “Đừng vứt bỏ ta! Đừng như vậy ——!”
Cảnh Thự đưa lưng về phía Khương Hằng, mặt nhìn quân địch.
Giới Khuê lại không chần chờ, một tay nắm lấy Khương Hằng, không nói không rằng, phá ra thị vệ chặn đường, trúng hai mũi tên, thả người nhảy xuống sông Hoàng Hà.
Cảnh Thự mặt nhìn Khuất Phân, nhắm hai mắt, mắt đã không thể nhìn thấy, lại mở mắt cũng là vô dụng.
Y chậm rãi giơ ra chưởng pháp Hắc Kiếm, trầm giọng nói: “Ngươi có thể thử xem, xem có thể nhân cơ hội ngày hôm nay đánh bại thiên hạ đệ nhất kiếm chút tiền thưởng hay không.”
Khuất Phân cười lạnh, lấy ra binh khí, dùng trường kiếm đánh với hai tay không Cảnh Thự.
Trong tiếng vang lớn, Khương Hằng bị kéo rơi vào Hoàng Hà, trong lúc giãy giụa, Giới Khuê lại ôm chặt hắn, hai người bị nước Hoàng Hà gào thét đẩy xuống hạ lưu.
Trước mắt Khương Hằng một mảnh đen nhánh, ở trong nước sông lúc chìm lúc nổi, Giới Khuê nâng hắn lên khỏi mặt nước, Khương Hằng gắng sức hít thở, không kịp nói chuyện, lại bị nước chảy xiết cuốn đi xuống.
Giới Khuê đã kiệt sức, tới cuối cùng, hơi thở đã thoi thóp, biến thành Khương Hằng một tay kéo y, một tay kia nắm chặt Hắc Kiếm, hướng lên trên mặt nước.
Vào đêm, bên bờ Hoàng Hà dòng nước hơi hoãn lại, Khương Hằng rốt cuộc cũng bò được lên trên bãi đá cuội.
Giới Khuê ho ra máu, vết thương trên tay đã trắng bệch, y mất máu quá nhiều, lâm vào hôn mê.
“Ca,” Khương Hằng run giọng nói, “Ca!”
Trong sơn cốc trống trải vang lên tiếng vang.
Giới Khuê rên rỉ một tiếng, trở mình, muốn ngồi dậy, lại vô lực phác gục trên mặt đất.
“Giới Khuê!” Khương Hằng nói.
“Còn chưa……!An toàn,” Giới Khuê nói, “Bọn họ lập tức liền sẽ……!dọc theo bờ sông tìm tòi……!tung tích chúng ta.
Tìm……!một nơi trốn đi, đừng để ý ta.”
Khương Hằng ở trong đêm tối đứng dậy, tìm kiếm khắp nơi, tìm được hoa hồng dưới vách đá, nhai nát đắp ở trên miệng vết thương Giới Khuê, đem y kéo lên, đỡ cánh tay y đi vào trong khe núi.
“Ta nghe thấy tiếng Phong Vũ,” Khương Hằng nói, “Phải mau chóng trở về cứu huynh ấy.”
“Ung Vương sẽ không giết y,” Giới Khuê yếu ớt nói, “Đừng lo lắng cho y, lo cho bản thân ngươi đi.”
Khương Hằng thở dốc một lát, lấy lại bình tĩnh, gắng sức bình tĩnh lại, biết Cảnh Thự một chốc một lát hẳn là sẽ không có nguy hiểm, nước Dĩnh cố kỵ người Ung còn ở trong thành, sẽ không giết Cảnh Thự ngay tại chỗ, quá nửa là dùng y tới nói điều kiện.
Trấp Tông tuy rằng tràn ngập thất vọng với Cảnh Thự, nhưng đối với ông ta mà nói, Cảnh Thự vẫn là con nuôi.
“Hai người các ngươi không giống nhau,” Giới Khuê mở mắt ra, nhìn chăm chú mặt Khương Hằng, nói, “Chỉ cần có thể không giết y, Trấp Tông liền nhất định sẽ giữ lại tánh mạng của y.
Nhưng ngươi, ngươi cái gì cũng không có, không có người quan tâm tánh mạng ngươi, ngươi hiểu không? Bảo vệ tốt chính mình.”
“Các ngươi để ý,” Khương Hằng thở dài, nói, “Như vậy là đủ rồi.”
Giới Khuê mệt mỏi cười cười, nói: “Có những lời này, ta đi chết vì ngươi cũng không sao, tới đi!” Giới Khuê cố gắng vực dậy tinh thần, cầm lấy Hắc Kiếm, nói: “Ta đi xem……!Có thể liều cái mạng này, lại giết thêm mấy tên hay không.”
“Đừng lộn xộn!” Khương Hằng đè Giới Khuê xuống, nói, “Ta không hy vọng lại có thêm bất kỳ người nào vì ta mà chết!”
Dọc theo đường đi, Khương Hằng đã nhìn thấy quá nhiều cái chết, hắn sinh ra một cổ cảm giác vô lực, lúc này ngay cả Cảnh Thự cũng đang nằm trong tay địch.
Ngươi giết ta, ta giết ngươi, cuộc đời ngắn ngủi mười chín năm này của hắn, đều vượt qua trong giết chóc.
“Bởi vì đây là mệnh của ngươi a.” Giới Khuê nhìn Khương Hằng, ánh mắt hiện ra sự ôn nhu xưa nay chưa từng có, tựa giống như Hạng Dư vậy.
“Đừng nói chuyện,” Khương Hằng nói, “Ngươi nghỉ ngơi một lát.
Ta nghĩ cái biện pháp, làm thế nào để cứu ca ta ra.”.