Sơn Hữu Mộc Hề

Chương 156: Khúc Hát Bi Thương


Bạn đang đọc Sơn Hữu Mộc Hề – Chương 156: Khúc Hát Bi Thương


Đêm khuya, Dĩnh quân vận dụng hàng phòng giữ nghiêm mật nhất từ trước tới nay, thời khắc đề phòng Ung quân liều chết đến cướp người.
“Hỏi ngươi một câu cuối cùng, Miểu điện hạ.” Khuất Phân cùng Hạng Dư đi vào đại lao, nhìn Cảnh Thự.
Hạng Dư nghiêm túc nói: “Thái Tử điện hạ quyết định, nể tình hữu nghị trước đây, cho ngươi một lần lựa chọn cuối cùng, ngươi có thể tự mình chọn một cách để chết.”
Khuất Phân nhìn Hạng Dư, gã không có nhận được mệnh lệnh này, nhưng không quan trọng, người cũng phải chết, xử tử như thế nào, lại có quan trọng gì đâu?
“Ta tên Nhiếp Hải.” Cảnh Thự nhàn nhạt nói, lưng ngồi dựa vào vách tường nhà giam, nhìn bóng đêm phía bên ngoài tử lao.
Hạng Dư nói: “Nói, ngươi muốn chết như thế nào?”
“Thiêu chết ta đi.” Cảnh Thự nghĩ nghĩ, dựa theo phân phó trước đó của Hạng Dư.
Khuất Phân nói: “Chết cháy chính là tương đối thống khổ.”
Cảnh Thự nói: “Ta thích lửa, thời điểm thiêu chết ta, để mặt ta nhìn về phương Nam, ta muốn nhìn về phương Nam.”
Khuất Phân hoài nghi mà nhìn Hạng Dư, Hạng Dư gật đầu ý bảo làm theo là được.
“Ta bồi hắn uống ly rượu,” Hạng Dư nhìn Khuất Phân nói, “Bằng hữu một hồi, các ngươi đều đi ra ngoài đi.

Ngày mai ta không xem hình, không muốn nhìn hắn chết.”
Khuất Phân nghĩ nghĩ, để hai ngươi một chỗ thì có làm sao? Còn có thể đào đường đầm chạy trốn hay sao? Gã tự nhiên rất rõ ràng, Hạng Dư không muốn gánh cái trách nhiệm này, cũng được, dù sao công lao đều thuộc về mình.
Khuất Phân rời đi đại lao, phân phó thị vệ trưởng: “Trông coi cẩn thận hơn, chú ý con ưng kia.”
Gần 5000 người vây quanh ngoài địa lao, dựng nên tường người, cường nỏ trắng đêm không rời tay, cho dù Hạng Dư đem phạm nhân trộm thả chạy, thằng nhãi này cũng chỉ có chạy đằng trời.
“Cho hắn một cái giá treo hoả hình.” Khuất Phân lại phân phó.
Dĩnh quân mang theo trụ đồng cùng xích sắt vọt tới giữa phố Phi Tinh, cách một phố chính là phòng tuyến Ung quân, nhà ở xung quanh đã bị hủy đến sạch sẽ, chừa ra một mảnh đất trồng gần ngàn bước chân.
Dĩnh quân ở giữa đường phố đóng lên trụ đồng, xích sắt leng keng rung động, phương xa dần dần truyền đến tiếng ca.
“Khởi viết vô y, dữ tử đồng bào……..”
*”Há rằng huynh không có quần áo, thì cùng tôi mặc chung một cái áo bông vậy……”
Đó là bài ca vang lên từ đâu đó trong đại doanh Ung quân thành Bắc.

Ánh trăng được bao phủ từng tầng quầng sáng, đêm này, tám vạn người Ung trắng đêm không ngủ, cùng cất tiếng ca, ngay lập tức một truyền mười, mười truyền trăm, quanh quẩn trong đêm trăng An Dương.
“…!Vương vu hưng sư, tu ngã qua mâu.


Dữ tử đồng cừu…”
*Sắp dấy binh theo lệnh thiên tử, sửa soạn cây giáo cây mâu, cùng nhau đi đánh kẻ thù chung…!Xuất từ Vô Y của Khổng Tử.
Binh lính Dĩnh quân nghe được tiếng ca, động tác ngừng một lát.
“Nhanh lên!” Gã trông coi thúc giục.
Mọi người lần lượt đem những bó rơm ném ở dưới trụ đồng, xếp thành một đống nhỏ, tưới lên dầu hỏa.
Ngoài thành, Khương Hằng cùng Giới Khuê lặng yên không một tiếng động, xoay người xuống ngựa.
“……!Khởi viết vô y? Dữ tử đồng trạch……”
*Há rằng huynh không có quần áo, thì cùng nhau mặc chung một chiếc áo lót vậy.
Một tay Giới Khuê ngăn trở Khương Hằng, hai người ngẩng đầu nhìn vào bên trong thành.
Quân đội Dĩnh quân đều đã tập trung tới trong thành, thủ vệ ở cửa Nam ngược lại trống trãi, toàn bộ bá tánh đều đã rút khỏi thành.
“Có người đang ca hát,” Giới Khuê nói, “Người Ung.”
Trong lòng Khương Hằng chợt sinh ra cảm giác xấu.
“Vương vu hưng sư, tu ngã mâu kích.

Dữ tử giai tác…”
*Sắp dấy binh theo lệnh thiên tử, sửa soạn cây giáo cây mâu, cùng nhau đứng dậy xông lên…!
Bọn họ nghe thấy xa xa từ trong thành truyền đến tiếng ca, đó là một bài ca được hát bởi tám vạn người ở dưới đêm trăng, bọn họ bày tỏ sự tiếc thương, tiếng ca cuối cùng hội tụ cùng nhau, hình thành nước lũ cuồn cuộn chấn động giữa trời đất.

“Ta phụ trách gã bên trái, ngươi phụ trách gã bên phải.” Khương Hằng nhắm ngay hai gã vệ binh trên chỗ cao tường thành, thấp giọng nói với Giới Khuê.
Khương Hằng ném lên sợi dây móc trong tay, ném lên mấy vòng, Giới Khuê lại phi thân bước lên góc vuông tường thành, phi bốn năm bước lớn, lật lên thành lâu.

Hai gã binh lính im hơi lặng tiếng ngã xuống.
Giới Khuê xoay người, thổi tiếng huýt sáo về phía Khương Hằng, Khương Hằng chỉ phải ném ra móc câu, được Giới Khuê kéo đi lên.
Hai người nhìn về phía đại doanh Dĩnh quân, phòng thủ ngoài đại lao nghiêm ngặt đến như tường đồng vách sắt.
Hạng Dư rời đi đại lao, thân binh Khuất Phân đánh giá y một cái, sau đó lại nhìn vào trong đại lao.

Hạng Dư quay đầu lại, thoáng nhìn vào trong cửa đại lao đầy ẩn ý, thân binh đầu tiên là đi vào kiểm tra, thấy Cảnh Thự còn ở bên trong liền nhìn lên bên trên ra hiệu.

Hạng Dư không có nói nữa, xoay người lên ngựa, rời khỏi đại doanh Dĩnh Quân, lúc này, tiếng ca Ung quân truyền đến.
“Khởi viết vô y, dữ tử đồng thường…”
*Há rằng không có quần áo, thì cùng nhau mặc chung một cái quần vậy.
Hạng Dư không nhanh không chậm, giục ngựa tiến lên trên phố, lại quay đầu lại nhìn về nơi xa.
“…!Vương vu hưng sư, tu ngã giáp binh.

Dữ tử giai hành ——”
*Sắp dấy binh theo lệnh thiên tử, sửa soạn áo giáp và binh khí, tôi với anh cùng sánh vai…!
Đó là bài ca tiễn đưa của người Ung dành cho Cảnh Thự, là lời gởi gắm cuối cùng của bọn họ đối với hắn, cũng là lời thề trang trọng nhất trên đời này.
Trong tiếng ca kia, Hạng Dư chậm rãi rời đi đại doanh, phóng về hướng thành Nam.
Khương Hằng cùng Giới Khuê đứng ở chỗ cao thành lâu, nhìn về phương xa.
Khương Hằng nhìn ra kế hoạch của Dĩnh quân, bọn họ đang ở trên đường sông phương xa trú đóng hơn vạn binh mã, đánh vào cọc gỗ, đến lúc đó chỉ cần đem cọc gỗ kéo ra, nước sông Hoàng Hà liền sẽ tràn vào An Dương.
“Ngày mai bọn họ sẽ đào lên Hoàng Hà, thả nước nhấn chìm thành, cần phải mau chóng truyền tin cho Võ Anh công chúa.”
Giới Khuê nói: “Trước cứu người rồi lại nói.”
Dĩnh quân toàn là thuỷ quân, khi nước lũ tràn lan ngay lập tức liền có thể lên thuyền, tiện tay bắn chết người Ung không biết bơi ở trong nước, không hề có sức giãy giụa.

Cũng nguyên nhân chính là đã nghĩ kỹ toàn bộ kế sách rồi, Khuất Phân mới không hề sợ hãi như vậy, gã đánh đố toàn bộ Ung quân nhất định sẽ lưu lại bên trong thành, tận mắt nhìn thấy gã xử tử vương tử điện hạ của bọn họ như thế nào, lại tình cảm quần chúng hỗn loạn mà tuyên chiến với bọn họ.

Đến lúc đó chỉ cần nước lũ mạnh mẽ tràn vào! Bảo đảm làm bọn chúng có đi mà không có về!
Khuất Phân đã hưng phấn đến có chút phát run, ngày mai liền sẽ là ngày tên của gã nổi danh khắp thiên hạ, trước bắt Trấp Miểu, lại dìm chết Trấp Tông, danh tướng thiên hạ không ta thì là ai?!
Khương Hằng nhìn chăm chú phương hướng Hải Đông Thanh xoay quanh, bọn họ chỉ có hai người, muốn đột phá phòng thủ 5000 người này quả thực là không có khả năng, Khuất Phân nhất định sẽ vô cùng cảnh giác, cần phải có người đi thu hút sự chú ý của bọn chúng.

Chỉ cần Trấp Lăng bắt đầu tấn công trận địa Dĩnh quân, là hắn có thể cùng Giới Khuê nhân lúc hỗn loạn trà trộn vào, tiếp cận đại lao.

Khương Hằng muốn triệu hồi Hải Đông Thanh, thông tri Trấp Lăng, để nàng hiệp trợ bọn họ.

Huyết sáo mấy cái, Hải Đông Thanh bay tới gần một chút, nhưng lai không có đáp xuống.
Hắn không dám phát ra tiếng huýt sáo quá lớn, sợ làm cho quân coi giữ gần đó phát hiện, nhất thời nôn nóng vạn phần.
“Có người tới.” Giới Khuê nói.
Dưới ánh trăng, một con ngựa bay nhanh phóng tới trước cửa lớn thành Nam, một tướng lãnh ăn mặc trang phục người Dĩnh.

Hạng Dư giục ngựa, một tay ở trên mặt xoa xoa cởi bỏ lớp dịch dung ngụy trang, lộ ra dung mạo Cảnh Thự.
Hải Đông Thanh lập tức đáp xuống, ngừng ở trên vai y.
“Phong Vũ!” Từ trên chỗ cao truyền đến một giọng nói.
Cảnh Thự khó có thể tin mà ngẩng đầu, ánh trăng chiếu vào trên khuôn mặt y, khi Khương Hằng chạy xuống thành lâu, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Cảnh Thự xoay người xuống ngựa, đi tới phía trước vài bước, trong nháy mắt Khương Hằng khóc lên một tiếng, hoảng loạn nhào về phía Cảnh Thự.
“Thiên địa cùng ta cùng đau thương, muôn đời cùng ta cùng kẻ thù ——”
Chiến ca Ung quân lần lượt vang lên, càng về sau, đã không còn là bi phẫn, sự phẫn nộ trong quân đang không ngừng lan tràn, lính liên lạc tới tới lui lui, ra lệnh cưỡng chế không được tiếp tục ca hát, nhưng lại ngăn không được sự xúc động phẫn nộ của cảm tình quân đội.

“Sống chết xa cách, cùng người thề ước……”
Trong tiếng ca kia, Khương Hằng lao xuống cầu thang tường thành, không màng tất cả mà chạy về phía Cảnh Thự.
Cảnh Thự: “Không có việc gì, Hằng Nhi, ta đã tới……”
Khương Hằng đem đầu vùi ở trước vai Cảnh Thự khóc lớn, Cảnh Thự gắt gao ôm lấy hắn, quay đầu lại nhìn về phía trong thành.
“Đi mau,” Giới Khuê nói, “Đừng trễ nãi nữa! Đi ra ngoài rồi lại khóc! Ta đi truyền tin cho Trấp Lăng!”
Cảnh Thự mang theo Khương Hằng, bay lên thành lâu, trở tay phóng móc câu câu lấy tường thành, giống như chim bay rơi xuống, hòa vào bóng đêm.
“Nắm lấy tay người……!Cùng nhau bạc đầu……”
Cảnh Thự ôm Khương Hằng, để hắn ngồi ở trước người mình trên lưng ngựa, hai người cùng nhau cưỡi một con ngựa, Giới Khuê đã dọc theo tường thành rời đi, truyền tin cho Trấp Lăng.
Cảnh Thự ngơ ngẩn nhìn bức tường thành ngăn cách vương đô An Dương ngàn năm, lúc gặp lại, hai người đều không có nói chuyện, yên lặng nghe trong tường thành truyền đến tiếng ca.
“Nắm lấy tay người, cùng nhau bạc đầu……”
“Nắm lấy tay người, cùng nhau bạc đầu……”
Tiếng ca dần ngừng lại, giống như đang đưa tiễn bọn họ, cuối cùng Cảnh Thự quay đầu ngựa lại, mang theo Khương Hằng dọc theo quan đạo phía Đông rời đi.

Trời dần dần sáng, Khuất Phân tự mình đi tới trước đại lao, một đoạn đường cuối cùng này vô cùng quan trọng, cũng không thể để hắn thành công chạy trốn.
Thân vệ đem Cảnh Thự từ trong nhà lao áp giải ra ngoài, toàn thân hắn đầy vết thương chồng chất, áo rách quần manh, trên ngực trắng nõn tràn đầy vết máu, tóc tai hỗn độn, ba ngày không có đồ ăn nước uống, đã tra tấn hắn đến hơi thở thoi thóp.

Khuất Phân tự mình xem xét phạm nhân, nói: “Vương tử, lên đường bình an, ngày đó cha ngươi Cầm Minh Thiên Hạ, ngươi liền đã được định sẵn sẽ có một cái kết cục như vậy, oanh liệt một hồi, khi chết được nhiều người tiễn đưa như vậy, cũng coi như không uổng công một lần xuống nhân gian.”
Cảnh Thự không có trả lời, nhắm lại hai mắt.
Thân vệ kéo xích sắt trên cổ hắn, Cảnh Thự để chân trần, xiềng chân leng keng rung động, một đường bị kéo dài tới trước phố Phi Tinh, trói lên trụ đồng.
Ung Quân vừa ra, ngay tức khắc từ bốn phương tám hướng, trên đỉnh vương cung, trên nóc nhà, trong đường phố, tất cả đều là quân đội hai bên.
Không có người nào lên tiếng, An Dương to như vậy, giống như thành chết, tất cả mọi người đều gắt gao nhìn chằm chằm người trên giàn hỏa ở giữa phố Phi Tinh.

Cảnh Thự bị trói ở trên trụ đồng, hai tay rũ xuống bên người, cúi đầu.
“Uy,” Cảnh Thự lạnh nhạt mà nói với vệ binh phía dưới, “Để mặt ta nhìn phương Nam.”
Vệ binh tiến đến xin chỉ thị, nhận được đáp án, liền thong thả đem trụ đồng xoay qua.
Giờ phút này, Trấp Tông đang đứng ở trước đài cao vương cung, nhìn ra giữa phố Phi Tinh, suy đoán xem sau đó nếu không kìm chế được quân đội, hỗn chiến nổi lên, phe mình có thể có mấy phần thắng.
Đáp án ít nhất là bảy phần, có khi y cảm thấy người nước Dĩnh tự cao tự đại, thật sự là điên rồi, một đám thuỷ quân xuất thân man di, lấy cái gì khai chiến với Ung quân?
Nhưng khi nhìn thấy Cảnh Thự bị trói ở trên cọc thiêu sống, trong lòng Trấp Tông thế nhưng vẫn có vài phần khổ sở cùng không nỡ.
“Ung Vương!” Khuất Phân hô, “Rời khỏi thành đi, ta tạm tha cho hắn không chết!”
Trấp Tông nghe thấy giọng nói từ nơi xa truyền đến, thầm nghĩ, muốn trách thì trách Khương Hằng đi, ngươi đã theo nhầm người rồi.
Sau khi chinh phục thiên hạ, y quyết định sẽ truy phong cho Cảnh Thự thành vương, dù sao bọn họ cũng làm cha con một hồi, đến lúc đó trong nước sẽ truyền lưu sự tích của hắn như thế nào, làm sao công đạo với triều thần, y đều đã nghĩ kỹ rồi.

Y sẽ kích động lên lửa giận trên dưới cả Đại Ung, cũng dẫn dắt bọn họ, đốt cháy từng tấc đất Trung Nguyên.

Y ở một bên ngồi xuống, trong tay cầm một hạt thông, bóp ra, bình tĩnh theo dõi một màn tử hình sắp tới.

Dĩnh quân tưới đầy dầu hỏa ở dưới cọc, hốc mắt Tằng Vũ đỏ bừng, cho đến khi thấy nhóm vệ binh xoay chuyển trụ đồng, rốt cuộc kìm nén không được, mất khống chế mà quát: “Xoay hắn qua đây! Đó là vương tử của chúng ta! Thượng tướng quân của chúng ta!”
Ung Quân đã gần đến bên bờ vực làm phản, Cảnh Thự lại cất cao giọng nói: “Đừng có gấp ——! Mọi người đều sẽ chết! Sớm một ngày, muộn một ngày, sớm hay muộn đều sẽ chết, gấp cái gì?”
Giọng nói Cảnh Thự không giống như trước đây, trở nên vô cùng khàn đặc, đồng thời mở ra hai mắt, hài hước mà nhìn Khuất Phân ngoài trăm bước đang chuẩn bị hạ lệnh.

Hắn nhìn không thấy mặt Khuất Phân, nhưng lại biết y ở đàng kia.
“Chết đến nơi,” Khuất Phân cười lạnh nói, “Còn mạnh miệng, đốt lửa, thiêu chết hắn.”
Lính liên lạc giơ cây đuốc lên cao, ở dưới cái nhìn chăm chú của mười tám vạn binh lính phóng ngựa đi đến, khói đen trên cây đuốc bị gió Bắc xa xa thổi về phương Nam.
Một trăm bước, năm mươi bước, ba mươi bước, mười bước…….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.