Sói Bắc Yến

Chương 199 - Gió Giang Nam Trỗi Dậy


Bạn đang đọc Sói Bắc Yến: Chương 199 – Gió Giang Nam Trỗi Dậy

Lúc nàng vừa đến Long thư các tìm Yến Tuân cũng kịp lúc cánh cổng vàng kia bỗng dưng mở toang. Chàng đã có quyết định! Sở Kiều nghĩ thầm trong lòng.
Quang cảnh bên trong, trong trí tưởng tượng của nàng khá bề bộn, nam nhân ngồi trên thư án khá lôi thôi tóc tai rối bời. Nhưng hóa ra không phải vậy.
Chính giữa án thư là nam nhân nàng yêu thương hết mực ấy, mày kiếm sắc bén cùng ánh mắt quật cường sâu xa thường ngày, vẫn trong bộ long bào trang nghiêm chỉnh tề. Nhiều ngày trôi qua, Sở Kiều chưa được gặp Yến Tuân, chàng ở suốt trong Long thư các từ buổi thượng triều hôm ấy. Đêm đến cũng không trở lại tẩm điện, khiến nàng thập phần lo lắng, bất an. Nhưng nhìn chàng hiện tại, sự lo lắng của nàng hóa ra quá dư thừa! Vì bên cạnh chàng hóa ra còn có một Na Lệ Hoàng diễm lệ ân cần chăm sóc, nghiêng người mài mực cho chàng phê tấu chương, tình chàng ý thiếp dâng sâu trong đôi mắt thiếu nữ.
Thoáng thấy bóng dáng nàng bước vào, thiếu nữ vội vã bước xuống chào đón vô cùng nồng hậu:
” Thần thiếp thỉnh an nương nương.”
” Nàng bình thân.” Sở Kiều đáp lời vấn an của Na Lệ Hoàng nhưng mắt không rời người ngồi chính điện.
” Thần thiếp thỉnh an bệ hạ.”
” Ừ. Trẫm miễn lễ.”
Yến Tuân không vội ngẩng đầu lên chào nàng, cứ như việc phê công văn trước mặt quan trọng hơn nhìn vương hậu đã mấy ngày không gặp của chàng. Sở Kiều thoáng thấy chạnh lòng, uẩn khuất khó tả!
Sở Kiều quay qua nhìn lại thiếu nữ bên cạnh. Từ dạo nàng đổ bệnh do ăn bánh quế hoa, vị công chúa này vẫn thường xuyên đến thăm hỏi nàng, thái độ vô cùng ăn năn, luôn cho bản thân mình nhất thời hồ đồ mới khiến nàng suýt rơi vào tình thế hiểm nghèo. Trước vẻ đẹp diễm lệ cùng sự ân cần của nàng ấy khiến Sở Kiều có chút chạnh lòng cảm thông. Tuy trong lòng vẫn có điểm hoài nghi bất cập. Nhưng vẻ đẹp động lòng người kia của Na Lệ Hoàng quả thật khiến tâm trí con người điên đảo, nhất thời hồ đồ cho dù người đó là nàng … huống chi là nam nhân trước mặt …
” Nàng đến đây từ bao giờ?” Sở Kiều hỏi.

” Bẩm, từ sáng sớm hôm nay. Thần thiếp thấy Yến hoàng nhất thời buồn phiền nên mang chút điểm tâm đến cho người … sau đó người giữ thần thiếp ở lại bên cạnh hầu hạ việc phê tấu chương, nên … nên thần thiếp đành thuận theo ý người, không dám từ nan. Vương hậu, người không trách tội chứ?”
Sở Kiều bình thản đáp lời: ” Không sao, chuyện nên làm. Nàng là công chúa Ba Hy, nữ nhân chưa qua cửa, không nên đổi cách xưng hô như thê tử hậu cung như vậy. Bổn cung thấy có chút bất tiện.”
Đôi môi anh đào kia chợt xuýt xoa, hàng liễu e ấp ra chiều hổ thẹn, thiếu nữ phân bua: ” Thần thiếp nhất thời hồ đồ … không thần muội nhất thời lỗ mãng, vậy xin tuân mệnh vương hậu chỉ bảo.”
Sở Kiều khẽ gật đầu hài lòng. Đoạn nàng nhìn về phía Yến Tuân. Nam nhân ấy dường như không quan tâm mấy đến người mới vào là nàng, vẫn chăm chú công việc trên áng thư, đoạn nàng nghe gọi đến tên mình, tim suýt vỡ vụn.
” A Sở, nàng hãy xem đi.” Yến Tuân thảy một tín thư được niêm phong cẩn mật, một góc thư đã bị xé toang đến trước mặt nàng.
” Đây là thư thiếp gửi cho Hạ tướng quân Bắc Yến. Sao lại ở trong tay người?” Sở Kiều hoài nghi có điều bất an trong lòng.
” Nàng hỏi ta ư?” ” Hay nàng nghĩ ta không nên biết vẫn tốt hơn?” Yến Tuân lạnh nhạt đáp lời nàng. Một nỗi e sợ băng giá cơ hồ dâng lên buốt trái tim nàng, người trước mặt mới vài ngày mà cứ ngỡ xa cách từ rất lâu.
” Thiếp … chỉ là tín thư công vụ quán xuyến quân tình Bắc Yến. Trước đây chàng có bao giờ quản chuyện này. Yến Tuân, chàng làm sao vậy?”
” Nàng bảo Hạ Tiêu đưa quân đến Thương Lãng Sơn để dẹp phiến quân hay có ý đồ khác? Chỉ có nàng biết chuyện đó! Hừ.. Thương Lãng Sơn cách đế đô không xa, sao không thể viện trợ từ nơi này, nàng làm như vậy không khiến ta nghĩ nàng có tâm cơ khác.” Sóng mắt nam nhân ánh lên vẻ thâm sâu khó lường, lời lẽ khô khốc khiến tim nàng như bị tạt gáo nước lạnh, buốt giá từng cơn.
” Thiếp … thiếp không có ý đó. Chàng biết mà. Yến Tuân…”

” Đủ rồi! Nàng có từng xem ta là Hoàng đế hoàng triều hay không? Chuyện động binh mã gần đế đô như thế thật không thể tưởng được, đó là điều nên làm hay sao? Trẫm đã thao túng nàng quá lâu đến nàng quên mất vị trí của mình?”
Xoảng! Tách trà trước áng thư bị bàn tay thô bạo ném văng mạnh xuống sàn, vỡ tang tành. Na Lệ Hoàng đứng gần đấy thất kinh, vội chạy đến bên nam nhân, vỗ về an ủi, ra chiều thân mật gần gũi vô cùng: ” Bệ hạ bớt giận. Kẻo ảnh hưởng long thể. Nhất định có hiểu lầm. Vương hậu trước giờ vẫn luôn theo bên cạnh người, không thể là người có hai lòng như lời thiên hạ đồn đoán. Bệ hạ, người phải thánh minh soi xét, kẻo trách oan người vô tội.”
” Trách oan?! Chứng cứ rành rành như thế, nàng bảo ta phải tin thế nào?” Yến Tuân cười gằn giễu cợt.
” Vậy tùy ý người phán tội. Thần thiếp xin tiếp nhận.” Sở Kiều xuống nước, cố kiềm chế sự uất nghẹn trong đáy mắt.
” A Tinh.”
” Có thần.”
” Truyền khẩu dụ của ta, từ đây về sau tước binh quyền Bắc Yến trong tay Tú Lệ vương hậu. Thay vào đó, Trình Viễn sẽ dẫn quân thảo phạt phiến quân ở Thương Lãng Sơn. Kẻ nào chống đối, giết không tha.”
” Thần tuân mệnh.”
” A Sở, hôm nay trẫm không nghiêm trị nàng, mong nàng về hậu cung tận tâm hối lỗi, sửa chữa sai lầm. Lui đi.”

” Tạ ơn Yến hoàng, bệ hạ vạn vạn tuế.”
Nhìn bóng dáng nhỏ bé của nàng khuất sau tấm gương đồng phản chiếu bên cạnh, bàn tay nam nhân khẽ siết chặt, ánh mắt vương nỗi xót xa, đau đáu một niềm yêu thương sâu sắc. Nhưng chỉ trong thoáng chốc cử chỉ dịu dàng nhu tình ấy cũng dần biến mất, thay vào đó là sắc mặt lạnh nhạt cùng ánh mắt sâu thẳm tựa hồ đại dương nghìn trượng. Nữ nhân ở lại chỉ ra sức phụng phịu, dỗ dành, mơn trớn Yến hoàng, nàng chỉ muốn xoa dịu chút tình mong manh còn sót lại trong đáy mắt ấy.
” Bệ hạ, trời cũng đã tối, người có muốn đến Thanh Ngân điện dùng bữa cơm vui vẻ một chút không?”
” Được!”
Một lát sau trước Long thư các truyền đến giọng nói the thé nhưng lanh lảnh của tổng quản thái giám, người thường ngày túc trực bên Yến hoàng, có lẽ đây là lời truyền thánh ý lâu rồi hắn mới có dịp tung hô:
” Chuẩn bị kiệu, Yến hoàng xa giá đến Thanh Ngân điện.”

” Nương nương, người đi nghỉ trước đi, có lẽ đêm nay bệ hạ sẽ không về… bệ hạ … người …”
A Mẫn choàng vai khoát cho nàng tấm áo choàng hổ trắng. Chiếc áo phủ quá rộng lớn khiến thân thể vốn nhỏ nhắn của nàng thêm đơn bạc dưới ánh trăng. Đã nhiều ngày như thế trôi qua nàng vẫn trông đèn ngồi chỗ ấy, bên cạnh là mâm cơm thịnh soạn nhưng vô cùng ảm đạm. A Mẫn cứ chốc chốc sai người hâm nóng chúng.
Một cơn mưa rào vừa đi qua để lại không gian bên ngoài có chút ướt át, vạt rèm trước trướng khẽ lung lay khiến nữ nhân mặc phượng bào trắng tinh khôi kia thoáng giật mình, nàng vội nhỏm người chạy đến, bỗng chốc thấy bốn bề vô cùng yên tĩnh, không một tiếng chân khẽ của bất kỳ ai đến gần mới chợt thất thần, cười giễu bản thân.
Đầu mùa thu năm 783, theo lịch Bạch Dương, Tú Lệ Vương hậu của hoàng triều Sơ Nguyên chính thức trao trả bình quyền Bắc Yến về lại đế đô Sở Thành. Chấm dứt thời kỳ hoàng kim của bình nguyên phương Bắc trong suốt năm năm qua, để lại bao tiếc nuối cùng phẫn nộ trong lòng Bắc Yến quân lẫn con dân miền biên ải xa xôi ấy.
Ngược lại, giặc Khuyển cùng các thế lực ngoại bang vô cùng mừng rỡ và kháo nhau ăn mừng, chiêng trống khắp nơi, hô hào sỹ khí để chào mừng chiến thắng trước sự sụp đổ của nữ nhân cường quyền biên giới của hoàng triều. Nàng là linh hồn, là đại diện cho sức mạnh vô tiền khoáng hậu, tượng trưng cho tinh thần bất khuất, dũng sỹ anh hùng mạnh mẽ nhất của vùng đất ấy, chỉ sau vua sư tử đại Yến của nhiều năm trước. Sự buông tay binh quyền của nàng là liều thuốc bổ vực dậy tinh thần xâm chiếm, gây hấn và cả lòng tham không đáy của các thế lực lăm le vùng vẫy khắp nơi.

Bắc Yến vô hình dung không có cánh chim đầu đàn chống chọi trở thành miếng mồi ngon béo bở cho những kẻ đi săn mồi.
Trong khi ấy ở Giang Nam, Biện Đường dần trở nên náo loạn bởi nội chiến của hai thế lực hoàng tộc đứng đầu bởi quốc chủ Lý Sách và người anh em của mình, chính là Lạc vương, người luôn âm thầm ẩn nhẫn, chờ đợi thời cơ manh nha bạo động để cướp hoàng quyền từ tay quốc chủ phóng túng, cao ngạo nọ.
Khá bất ngờ hơn, người đứng đằng sau mọi chuyện ủng hộ cuộc chiến tranh hoàng tộc đẫm máu ấy chính là vị mẫu thân đại nhân, hoàng thái hậu đại Đường. Lịch sử Tây Mông ngày ấy ghi lại cuộc loạn chiến năm 783 ấy chính là cuộc chiến tranh phi nghĩa nhất và tàn khốc nhất trong thời kỳ tam quốc hùng cường những năm ấy, để lại cảnh hoang tàn, đổ nát cùng bao tổn thất không điếm xuể, khiến Biện đường từ một nước trung lập, quốc chủ tách biệt bỗng trở thành một trong những nước chư hầu của hoàng triều đại Yến. Bởi lẽ không có hổ dữ nào ăn thịt con mình cũng như không có vị quốc mẫu thiên hạ nào có thể đồng lõa với nhi tử của mình để bức tử hoàng nhi khác.
Hai thế lực hoàng tộc chống chọi nhau lẽ ra đã cân bằng nhưng một phe cánh bên cạnh quốc chủ họ Lý bỗng dưng phản chủ bởi sự mua chuộc của hoàng thái hậu, khiến thế lực của hắn bỗng chốc thất bại thảm hại. Lý Sách không cách gì hơn là gửi thư cầu cứu đại Yến, hứa hẹn dâng chiến phẩm cùng trân quý cống nạp hàng năm như thần tử để đổi lấy sự bình an cho trăm họ đại Đường.
Trung tuần tháng tám năm 783, Yến hoàng dẫn theo năm mươi vạn quân Hắc ưng nhân cùng vài đại tướng men theo hạ lưu sông Hồng Xuyên là Hàm Thủy vượt thành Hiền Dương đến Nam Vương hội ngộ cùng cánh quân chủ lực của Lý Sách.
Ngày Yến Tuân khởi giá thân chinh Giang Nam, cờ chiếng, trống phất, áo choàng đen kỵ binh Hắc ưng đầu gió bay tứ tung. Chiến mã hí hùng hục vang trời. Kể ra cũng đã nhiều năm qua, đế đô mới có một lần tốc chiến bào, phi chiến mã, gươm tuốc ra khỏi vỏ sắc bén cùng khí thế hùng tráng như vậy. Cuộc viễn chinh lần này của đại Yến không giống nhiều năm trước là để giành độc lập Bắc yến, kiến lập nhà nước hoàng triều Sở Nguyên, mà là một cuộc chiến thanh trừng phản loạn của đế quốc hùng cường, đối với kẻ phản đồ Lạc vương ngông cuồng. Bởi hắn cũng không ngờ sẽ có ngày tên quốc chủ mà hắn luôn xem là phóng túng thác loạn ấy có thể vì con dân thiên hạ mà dâng cả cơ nghiệp Lý thị cho hoàng triều đế quốc. Đó chính là bài toán hắn không kịp nghĩ đến cũng như không thể nào biết được tâm cơ cùng thần trí của người huynh đệ họ Lý của mình.
Sở Kiều nhìn theo nhân ảnh nam nhân chầm chậm rời đi mà lòng trĩu nặng. Thấm thoát đã mười ngày qua bọn họ chưa từng nói với nhau một lời nào. Đó là khoảng thời gian dài đằng đẳng, khổ sở nhất của nàng khi đến đế đô.
Nàng biết chàng muốn bảo vệ nàng nên mới khiến nàng xa rời binh quyền trọng yếu. Nhưng cũng không thể vì thế mà đường hoàng đến bên nữ nhân ấy. Nàng chưa bao giờ có trái tim vỡ vụn và dằn xé mãnh liệt như lúc này. Kể cả khi chàng mất trí nhớ lúc ở Hoài Tống năm ấy.
Huống hồ, chàng vẫn còn rất tỉnh táo, mẫn cán thông suốt như vậy sao có thể mang tình yêu dành cho nàng chia sẻ với nữ nhân khác? Cảm giác tâm liền tâm, thân liền thân, câu nói năm nào của thiếu nữ bên thành Chân Hoàng ngày ấy khiến nàng đau xót đến tim quặn thắt. Tình nghĩa phu thê ân ái cũng không bằng một đêm vui vẻ mặn nồng cùng mỹ nhân mày nghiêng, vóc ngọc Ba Hy ấy.
” Nương nương, sao người không đến đưa tiễn Yến hoàng? Có lẽ rất lâu sau mới gặp lại người.” A Mẫn đứng bên cạnh thăm hỏi nàng.
Sở Kiều chỉ nở nụ cười nhàn nhạt: ” Ngươi không thấy rằng chúng ta cũng rất lâu chưa gặp người ở Oanh ca điện hay sao? Thế thì bao nhiêu cái bao lâu cũng chung quy là rất lâu thôi, có khác biệt không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.