Sói Bắc Yến

Chương 200 - Nhiếp Chính Đại Yến


Bạn đang đọc Sói Bắc Yến: Chương 200 – Nhiếp Chính Đại Yến

Sở Kiều gấp tín thư cẩn thận xong xuôi trao cho Nhạn Bình, vẫn vẻ thản nhiên và điềm tĩnh như mọi ngày, nàng nói: ” Muội đưa giúp ta về Bắc Yến cho Hoàn Hoàn, bảo quận chúa yên tâm, vững lòng chờ tin của ta. Hoàng triều nhất định không bỏ rơi bọn họ.”
” Dạ, chút nữa muội sẽ cho người mang đi. Nhưng tỷ vẫn ổn chứ?” Nhạn Bình lo lắng nhìn Sở Kiều. Tuy trong lòng người trĩu nặng tâm sự bi thương nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản như trước kia khiến nàng cảm thấy xót xa vô cùng.
(*) Từ nay sẽ gọi Sở Kiều là Hoàng hậu vì nàng đã trả lại binh quyền Bắc Yến cho hoàng triều nên quay về với tước phong chủ hậu cung.
” Vẫn ổn. Nhạn Bình. Ta bây giờ không còn là vương gia Bắc Yến như trước, thân đã gánh trọng trách quốc gia, xã tắc cùng chàng. Ta không thể vì chuyện nhi nữ thường tình mà đánh rơi tín ngưỡng. Chàng phụ bạc ta, đối với ta chuyện đó rất khó chấp nhận, nhưng lúc này đang có chính sự Đại Đường, chàng không có ở hoàng triều, nên ta càng khó lòng làm ngơ trước mọi chuyện. Gánh vác đại cuộc vì con dân thiên hạ và cả vì … vì chàng, ít nhất trong lúc này, nơi đây cần có ta. ”
” Tỷ tỷ, người một đời luôn đi theo Yến hoàng, cùng người gánh vác chuyện thiên hạ đại sự, chống đỡ biên cương, giữ gìn non sông Đại Yến, sinh tử không màng. Nhưng những người ở đây, có ai hiểu cho người? Có ai vì công lao của người mà một lòng phò trợ? Bọn họ chỉ ngại không tham công, giành bổng lộc với tỷ không hết, người há một lòng tận trung bảo vệ nơi này? Chỉ một lời sấm hoang đường mà phủi tay tất cả mọi công lao mười mấy năm tỷ bồi đắp. Bá quan văn võ một phần ba số họ là đại thần Đại Hạ, phần lớn bất đồng chuyện tỷ năm xưa phản bội họ Triệu đi theo họ Yến. Một số còn lại là những người xuất thân từ Đại Đồng Hành, ham danh háo lợi thì nhiều nên vô hình dung đã đi theo phe cánh Trình Viễn. Một số khác xuất thân từ viện quốc học của Vũ học sỹ, những người này đa số từ quan tam cấp trở xuống, tuy có lòng chính trực, chính kiến trung quân ái quốc, rường cột quốc gia nhưng e sức mọn, mũ quan thấp bé nên không dám đứng lên về phía tỷ. Yến hoàng, bệ hạ chẳng những không bảo vệ được tỷ, lại còn đầu ấp tay gối với nữ nhân khác. Cả triều thần có thể nói đều quay lưng với tỷ, tỷ há một lòng cam chịu ủy khuất, lần lữa ở đế đô như vậy sao? Chi bằng đợi ngày Yến hoàng hồi kinh thỉnh cầu người để tỷ quay lại Bắc Yến, chúng ta sống những ngày tháng chiến đấu cùng ngoại bang nhưng nơi đó ấm áp tình người, Bắc Yến quân và dân chúng luôn chào đón tỷ và thái tử điện hạ… chỉ có điều … tỷ và Yến hoàng … phu thê cách trở … ”
Ánh mắt hoàng hậu nương theo từng câu nói trải lòng của nàng mà mấp máy sự kiên định, cho đến những lời cuối cùng đã không kiềm chế được lòng, lóe lên chút buồn thương dào dạt, nhưng chỉ thoáng động trong giây lát đã lấy lại sự quán triệt và niềm tin tuyệt đối:
” Ta biết. Cảm giác phấn đấu nửa đời người để bảo vệ cái gọi là tín ngưỡng, tình yêu quê hương, sứ mệnh quốc gia thiêng liêng gì đó. Đổi lại là sự lạnh nhạt của bọn họ, ganh tỵ với chiến công của ta, hiềm khích khi ta được Hoàng đế sủng ái… còn gì nhẫn tâm hơn thế? Con người đâu phải vô tri vô giác mà nhẫn nhục chịu đựng sự bất công ấy để sống qua ngày … mục đích chỉ để tồn tại mà thôi? Hay để tồn tại ta lại dẫm đạp lên bọn họ, tàn nhẫn hơn họ, để đổi lại lương tâm bị gặm nhắm, sự ích kỷ sẽ biến ta trở nên tàn độc hơn. Ta vẫn còn chàng, Oanh nhi, muội và Bắc Yến phải bảo vệ, nên ta không thể bỏ cuộc. Ta tin với sự kiên định và những thứ ta còn để bảo vệ, rồi mọi người sẽ hiểu ta đang chiến đấu vì lẽ gì và cho ai? Nhất định sẽ hiểu và thông suốt! Còn chuyện ta và chàng … đợi khi chàng trở về, ta sẽ nói rõ lòng mình. ”
” Tỷ tỷ, muội không đành lòng nhìn tỷ bị dày vò …” đôi mắt thiếu nữ long lanh sóng nước như sắp vỡ òa sự thương cảm.
Sở Kiều khẽ lau những giọt nước mắt tràn nơi khóe mi của thiếu nữ, vỗ về an ủi bên vai. Người cần dỗ dành nhẽ ra phải là nàng, nhưng người muội muội này còn khiến nàng không an tâm hơn nữa, hóa ra nữ nhân phương Bắc vẫn luôn rất nặng tình. Nhìn khuôn mặt trước mặt suýt chút nữa nhạt nhòa nước mắt, vầng trán ửng hồng vì cảm xúc dâng trào khiến nàng bật cười, pha chút đùa cợt phá tan bầu không khí trầm lắng nãy giờ. Sở Kiều búng nhẹ đầu chiếc mũi nhỏ của nàng ấy, bất chợt bị đau nhói vùng cao trên mặt, Nhạn Bình nhăn mặt, tỷ tê than vãn như trẻ con.
” Muội thật là, người cần được an ủi là ta. Hóa ra muội mới là trẻ con, mãi không lớn. Ta nghĩ nên mau mau cho phu quân đến rước muội đi kẻo có ngày không lấy được nam nhân tốt.” Haha haha. Sở Kiều bật cười khanh khách trong khi thiếu nữ giờ đã đỏ cả khuôn mặt nhỏ, ra chiều e thẹn rất đáng yêu.
” Tỷ lại trêu muội chuyện ấy …”
” Thôi không nói với muội nữa, chút Vũ học sỹ đến bàn công sự với ta. Ta muốn nhờ sức nàng ấy tạo nhóm người ủng hộ mình ở đế đô. Chiến sự Giang Nam không biết đến bao giờ mới dứt. Chậm trễ thêm ngày nào, sẽ rất khó yên ổn ở nơi này ngày ấy. Dù sao những ngày an nhàn của ta ở hoàng triều đã đủ lâu, thiết nghĩ cũng đến lúc ta có sự chống trả lại thế lực của tên Trình Viễn kia.”

” Tỷ có sự chuẩn bị như vậy nên lắm. Nhiều năm ở biên cương quá yên bình, chỉ mỗi việc chiến đấu trên lưng ngựa, dùng tài thao lược quân sự thì dễ đối kháng. Còn việc này … chỉ sợ …”
Sở Kiều cười nói, vẻ giễu cợt:
” Muội nói đúng. Chàng cũng từng nói rằng ta không có tài nhìn người, dụng nhân tâm lẫn thủ đoạn chính trị. Nhưng biết sao được. Đã ngồi trong chiếc lồng son này, ta không thể không học dần cách tự bảo vệ mình, nếu không chỉ e sau này trở về Bắc Yến có lẽ không có xe ngựa xa giá hay đoàn người hộ tống như lúc mới đến đế đô, chỉ sợ bỏ của chạy lấy người cũng không chừng … haha haha.”
Nhạn Bình thấy thế cũng phải bật cười vui vẻ cùng nàng. Đến lúc này rồi, tỷ tỷ của nàng vẫn còn sự lạc quan như thế khiến nàng đỡ phần lo lắng hơn, mấy ngày trước nàng còn e ngại … nhưng bây giờ ổn rồi. Nhạn Bình tự nhủ trong lòng, thấy thoải mái hơn nên không nán lại lâu hơn, lát nữa rời đi.
Nhạn Bình đi rồi, quả nhiên nửa canh giờ sau Vũ học sỹ đến cùng với vài môn sinh của nàng ấy là những viên quan tam phẩm trong triều.
” Chúng thần bái kiến Hoàng hậu.”
Sở Kiều giơ tay lên vội bảo bọn họ bình thân, khuôn mặt nhỏ nhắn bày tỏ sự vui mừng không xiết. Đây là lần đầu tiên nàng tiếp đón các viên quan trong triều tại Phụng thư các của mình như thế. Trước đây nàng và Yến Tuân luôn nương tựa vào nhau. Hai người tuy hai mà như một, đứng cùng chiến tuyến, những người hậu thuẫn phía sau luôn dùng để phò trợ Yến Tuân, nàng ra sức cống hiến tâm tư vì chàng, củng cố lực lượng nhiều năm một lòng để giúp Yến Tuân báo thù nhà, đường đường đi lên ngồi vào chiếc ngai vàng kiên cố kia. Nhưng người bọn họ phải chống đỡ là quốc thổ Đại Hạ, chiến thắng kia chỉ có dùng vũ lực gươm giáo và tắm máu kẻ thù, kẻ mạnh sẽ đoạt được giang sơn. Nhưng cuộc chiến hiện tại của nàng không còn như trước. Nàng và Yến Tuân giờ phải chống đỡ cả giang sơn bao gồm triều thần và con dân trong thiên hạ, phải dùng tâm, dùng đức để đối đãi và khiến họ tâm phục khẩu phục chứ không thể mượn vũ lực hay sát phạt để tiêu diệt tất cả những người chống đối mình. Nhân và trí là hai sở đoản buộc nàng phải dùng đến để trị quốc. Không uổng cho những ngày mới đến đế đô, Yến Tuân sắp xếp cho nàng một khối lượng lớn sách bình dân trị quốc, ngầm bảo nàng nương theo đó mà học theo để cai trị quốc thổ rộng lớn này.
” Tạ ơn Hoàng hậu.”
Vũ học sỹ bước lên, nhẹ nhàng ôn dung nói: ” Bẩm Hoàng hậu, hôm nay thần đến đây mang theo những môn sinh này, một lòng muốn phò trợ người, nguyện vì hoàng triều ra sức cống hiến.”
Ba người nọ cũng lần lướt bước đến xưng hô danh tính với nàng. Nàng nhìn một lượt bọn họ, tất cả đều là những nam nhân ưu tú, mắt sáng tựa sao, thần thái lỗi lạc, đúng là xứng với rường cột quốc gia sau này, không phụ lòng dẫn dắt của Vũ học sỹ.
” Tốt, tốt lắm. Sau này đại cục sẽ phải nhờ các khanh dẫn dắt và góp sức. Tất cả đều vì Yến hoàng đại đế, hoàng triều Đại Yến.” Sở Kiều hớn hở gọi người mang trà đến đãi khách.

” Hoàng hậu là anh tài xuất chúng, chiến công hiển hách nơi chiến trường. Chúng thần xuất thân từ quan hộ khó lòng theo kịp. Buổi thượng triều hôm ấy, bởi sức yếu, thân cô nên không thể nói lên chính kiến của mình bảo vệ hoàng tộc. Thật đáng hổ thẹn.” Một người trong những môn sinh ấy đứng lên nói.
Sở Kiều không có phản ứng gì gọi là hiềm khích hay trách móc bọn họ, chỉ tiêu sái hòa nhã tiếp lời:
” Bổn cung biết các khanh có nổi khổ của mình. Nhưng nếu nhân tài quốc gia như các khanh cứ mặc nhiên thờ ơ với sự nhiễu nhương của cường hào ác bá trong thiên hạ thì quốc thổ đại Yến sau này sẽ đi về đâu? Há chẳng phải đi ngược với lòng trung quân ái quốc hay phụ bạc với sự hi sinh của tổ tiên Yến thị năm xưa hay sao?” Nàng không phải muốn thúc họ đến chỗ khó xử hay uy hiếp, chỉ đang nhắc nhở chuyện họ xuất xứ từ đâu và lòng trung thành nên đặt ở đâu mới đúng chỗ. Lời trần tình của nàng quả nhiên tác động đến tâm tư ẩn chứa dằn vặt trong lòng họ bấy lâu nay, bỗng chốc được khơi thông.
” Các người không nhớ năm xưa chính ta đã nói gì khi dẫn dắt các người sao? Chính là tận sức hiếu trung với hoàng triều, một lòng phò trợ Yến thị. Ủng hộ Hoàng hậu chính là ủng hộ hoàng thất đại Yến, vì Yến hoàng chia sẻ nỗi lo quốc gia. Các người còn nhớ chứ?” Vũ học sỹ quay lại phân trần cùng đám vãn sinh, mắt nàng vô cùng tinh anh và kiên định. Tất cả tâm huyết đời này của nàng đều truyền lại đám hậu bối này, hi vọng đào tạo ra thế hệ nhân tài mới cho quốc thổ Đại Yến vạn dặm, nào ngờ chính quyền thế đương triều lại là rào cản tiếng nói nhân trung ái quốc, làm nhụt chí ở những người nàng vô cùng kỳ vọng, nàng thoáng có chút thất vọng ở những con người đang đứng trước mặt rất nhiều.
” Vãn bối không phút nào quên lời dạy của ân sư, sự tình hôm ấy đúng thật hổ thẹn muôn phần … Nếu có cơ hội được làm lại từ đầu, chúng thần nguyện ra sức vì nương nương và Đại Yến … Bẩm nương nương, để thu phục được đông đảo triều thần, chúng ta cần sự giúp sức của một người, nhưng chỉ e … chuyện này có chút khó khăn.”
Sở Kiều ngạc nhiên, giữa hoàng triều mới thành lập trong vài năm này ai là người có tầm ảnh hưởng trong giới quan trường như vậy thật khiến nàng không nhớ rõ là người nào?! Sở Kiều liền vội vã hỏi: ” Là ai”
” Bẩm, đó là Hà đại nhân, Hà Thụy Nghiêm, ông ấy từng giữ chức quan nhất phẩm triều Đại Hạ năm xưa, những viên quan hiện tại ở triều chúng ta hầu hết là môn sinh trước kia của người. Rất tiếc, Hà đại nhân tuổi cao nên không màng chính sự, đã cáo quan ở gia phủ ngụ tại đế đô. Nếu có sự ủng hộ của người đó thì xem như thế lực trong hoàng triều của nương nương đã chiếm thế hơn phân nửa, chuyện còn lại xử lý dễ như trở bàn tay.” Một người trong số họ giải thích.
” Không có cách nào khác sao?” Vũ học sỹ nuôi hi vọng dò xét.
” Bẩm ân sư, hiện tại môn sinh vẫn đang nghĩ cách.”
Giữa lúc buổi nghị sự đang căng thẳng và bế tắc, thì A Mẫn đến tìm nàng, bảo có người muốn cầu kiến. Sở Kiều bực bội một phần đang nghị sự, phần khác chưa tìm được cách thuyết phục đám quan lại trong triều kia nên đâm ra hằn học với A Mẫn, nàng gắt lên:

” Ngươi không thấy bổn cung đang bàn chính sự hay sao? Không tiếp ai hết.”
A Mẫn miễn cưỡng cười khổ, nhất định không lui ra: ” Bẩm nương nương, người đó nói có chuyện nhất định sẽ giúp Hoàng hậu phân ưu. Rất đáng gặp một lần.”
Nực cười, khắp hoàng triều này ngoài phu thê Ô tể tướng, Yến Tuân thì có ai chịu ủng hộ nàng chứ? Huống hồ muốn giúp nàng phân ưu?
” Không tiếp. Ngươi lui đi.”
A Mẫn nghĩ không nói tiếp được nữaa nên miễn cưỡng lui ra. Một lát sau, Sở Kiều lại thấy A Mẫn vào lần nửa.
” Chẳng phải ta nói không gặp rồi sao?” Sở Kiều gắt gỏng, có vẻ tức giận hơn.
” Bẩm, người đó bảo nô tỳ báo với người, hắn tên Lương Thiếu Khanh. Có chuyện cần thượng tấu. Người nhất định không hoài công chuyến gặp mặt này.”
Sở Kiều thoáng ngạc nhiên, Lương Thiếu Khanh chẳng phải đang ở cục nghiên cứu hay sao lại chạy đến chỗ này? Há chẳng gây chuyện gì ấy rồi kéo nàng vào cuộc như năm xưa ở Biện Đường chứ? Ngẫm nghĩ một lúc nàng cũng gật đầu cho hắn vào, chuyện đã thế này cũng không ngại quản thêm một phiền phức khác nữa.
Lương Thiếu Khanh trong bộ lam y, đầu đội mão quan cục trưởng, thần thái nho nhã như trước, hắn chỉnh tề đến quỳ bái lễ quân thần trước mặt nàng.
” Hạ thần thỉnh an nương nương.”
” Bổn cung miễn lễ. Thiếu Khanh, ngươi đến tìm ta có chuyện gì?”
” Bẩm, thần nghe nói người đang có mối lo ưu chỗ Hà đại nhân. Nên mạo muội đến tìm người xin được phân ưu và giúp sức.”
Những người ở Phụng thư các khi ấy đều hoảng hốt, ngạc nhiên, sau đó là vui mừng khôn xiết.

Sở Kiều thay đổi nét mặt, bỗng chốc nét kiên nghị lúc nãy hóa ra nhẹ nhõm, như trút nhẹ nỗi lòng trăm ngàn tơ vò chất chứa.
” Hóa ra ngươi đến giúp bổn cung. Làm ta còn tưởng ngươi lại gây sự chuyện gì chỗ đó. Nói mau, ta rất muốn nghe.”
” Bẩm nương nương, gia phụ Lương thị vốn có mối qua lại thâm giao với Hà đại nhân, hơn nữa năm xưa Hà phủ chịu ơn nâng đỡ của phụ thân thần. Nếu thần chịu đứng ra phân trần vài lời với Hà đại nhân, ngài ấy biết thần hiện tại đang ra sức vì hoàng triều đế đô, lòng càng cảm kích bội phần, nhất định sẽ đồng ý ra mặt giúp nương nương.”
” Thật sao? Có chuyện như thế à? Thiếu Khanh, bổn cung đã không nhận lầm bằng hữu như ngươi lúc trước. Quá tốt! Quá tốt!” Sở Kiều bật cười hả hê, nàng giương đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Thiếu Khanh, lần đầu tiên kể từ khi quen biết hắn, nàng mới cảm nhận nam nhân này hữu dụng đến như vậy … thư sinh xúi quẩy … haha, Sở Kiều thầm nghĩ trong lòng, nhớ chuyện năm xưa cùng hắn mà vui vẻ đến lạ lùng.
Các môn sinh đứng quanh đấy vui mừng ra mặt, quay lại tay nắm mặt mừng, ôm chầm bả vai Thiếu Khanh vỗ vỗ ra chiều cảm kích bất tận. Thiếu Khanh được một phen làm chuyện cống hiến cho quốc gia được xem trọng như thế nên nét mặt rạng rỡ như ánh dương buổi sáng, hai mắt híp lại chỉ còn nhìn thấy một đường thẳng tắp trên nét mặt nho sinh.
Quả nhiên theo lời Thiếu Khanh giúp đỡ, Hà Thụy Nghiêm cũng chịu bước ra đứng vào hàng ngũ quan lại ủng hộ hoàng thất Yến thị. Lần lượt sau đó những người khác từ quan tam phẩm đến nhất phẩm, môn phiệt lớn khác của triều Hạ cũ đến toàn bộ môn sinh của Vũ học sỹ dẫn dắt đều mạnh dạn ra sức nâng đỡ và giúp sức cho nàng. Xem ra kế hoạch lần này của nàng đã thành công mỹ mãn. Những ngày sau của nàng ở đế đô chỉ còn chuyện tiêu diệt phe cánh gian thần, những người trực tiếp lẫn âm thầm ra mặt giúp đỡ Trình Viễn.
Yến Tuân vội vàng tiến hành viễn chinh để lại việc chấp chưởng hoàng quyền và ấn Hoàng đế cho nàng. Những buổi thượng triều sau đó nàng đường hoàng đứng ở ngôi cao đại Yến bàn luận chính sự triều chính với tất cả bá quan văn võ hoàng triều. Cảm giác là độc nhất, là ngôi cao chính chuyên, ngôi vị chí tôn thiến hạ khiến nàng thập phần sảng khoái. Những năm tháng sống kiếp nô lệ lẫn nữ tỳ bên cạnh Yến Tuân ở Oanh ca viện luôn cúi đầu trước người khác khiến nàng chưa từng nghĩ, cũng như không dám mơ ước có ngày đứng cùng Yến Tuân ở đỉnh cao quyền lực như thế. Sự cám dỗ của hoàng quyền khiến con người có thể bị tê liệt cảm giác thân quyến, tình nghĩa lẫn mối quan hệ đồng sinh cộng tử, vì danh vọng có thể tàn sát lẫn nhau, bất tín, bội nghĩa, chuyện thường thấy trong lịch sử nàng đã kinh qua ở kiếp trước, kiếp này là chuyện của Triệu Đức Chính, Yến Thế Thành …
Một lính vệ vào thượng tấu: Trình nguyên soái đã mã đáo thành công dẹp phiến quân ở Thương Lãng Sơn, vài ngày nữa sẽ về đến đế đô.
Kẻ thù kiếp này buộc nàng không thể không tiêu diệt, chính là hắn. Ngày nàng và hắn chạm trán thật sự khi không có Yến Tuân bên cạnh sắp bắt đầu, có lẽ vô cùng khốc liệt, đẫm máu.
Yến Tuân thu binh quyền của nàng, cũng không ngờ Lý Sách gửi thư cầu tình viện binh. Tất cả kỵ quân tinh nhuệ của hoàng triều lần lượt theo Yến Tuân viễn chinh, chỉ để lại số ít ở đế đô bảo vệ trị an kinh thành. Bản thân nàng tuy có hoàng quyền nhiếp chính nhưng trong tay không hề có quân đội, mà Trình Viễn kia nắm cả đại quân kỵ binh gần hai mươi ngàn người.
Đế đô như một biển cả rộng lớn mà thế lực hoàng thất như hòn đảo nhỏ giữa đại dương. Chỉ một cuộc đảo chính nhỏ cũng khiến hoàng triều lâm vào tình thế hiểm nghèo, nguy kịch.
Vì thế đối với Trình Viễn kia, nàng tuyệt chỉ có thể lấy nhu chế cương, cố gắng kiềm chế thế lực của hắn chờ ngày Yến Tuân trở về, tuyệt không thể thẳng tay đàn áp nếu không hoàng thất Yến thị có thể không giữ nổi mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.