Bạn đang đọc Sói Bắc Yến: Chương 198 – Hoàng Quyền
Mấy ngày nay tấu chương được gởi lên Long thư các chất cao hơn núi khiến Yến hoàng buồn bực không vui, sầu não suốt ngày. Không khí xung quanh vô cùng căng thẳng đến một luồng gió mát lạnh thổi qua cũng khiến những người nơi đó giật mình hoảng loạn. Thái giám ra vào liên tục, lúc dâng trà, lúc mời điểm tâm, lúc mang đến tấu chương, lúc vào báo có quan lại trong triều đến thiết bái. Bởi đã mấy ngày qua kể từ buổi thượng triều huyên náo mấy hôm trước, người đã đóng cửa Long thư các không tiếp bất kỳ ai. Tấu chương chỉ có thể trình lên nhưng tuyệt nhiên không gặp bất cứ người nào. Ngay cả vương hậu cũng đến rồi về mấy lần.
A Tinh chau mày lo lắng không nguôi, khẽ hỏi tổng quản thái giám nọ: “Yến hoàng vẫn không dùng chút gì sao?”
” Bẩm tướng quân, nô tài đã vào thay điểm tâm mấy lần nhưng tất cả đều nguội lạnh, một chút bệ hạ cũng không động đến. Thật khiến người lo lắng …”
” Haiz, ngay cả vương hậu người sủng ái nhất cũng không thể xoay chuyển được gì, chúng ta làm sao có thể? Thôi ngươi để ý người thêm chút nữa, tuyệt đối đừng lơ là.”
Xoảng! Âm thanh va đập mạnh bên trong vang lên càng khiến không gian thêm căng thẳng tột cùng!
Cút hết ra ngoài cho ta! Giọng lạnh lùng gắt gỏng của người trong ấy khiến bọn hạ nhân run rẩy lập cập, co rúm bước ra, vừa tới cửa bọn họ nhìn thấy A Tinh và tổng quản thái giám, cũng chỉ dám lắc đầu rồi lặng lẽ lui, một lời cũng không dám phân bua, chỉ e làm cơn thịnh nộ của Hoàng đế thêm thập phần đặc sắc.
Mọi chuyện bắt đầu từ vài ngày trước.
Buổi thượng triều hôm ấy vẫn như thường lệ, bá quan văn võ hai bên quỳ rạp bên dưới, cung kính tung hô đầy vẻ trịnh trọng, hào sảng:
” Tham kiến Yến hoàng, ngô hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Bốn bước chân không nhanh, không chậm bước vào chánh điện. Một bên hài nam nhân thêu chỉ kim xuyến hoàng kim long tung gió lướt mây. Một bên hài của nữ nhân nhỏ nhắn hơn, phủ kim sa lẫn ngọc bích phía đỉnh giày, hương thơm nồng đượm lan tỏa khắp châu thân. Hai vị quốc chủ hoàng triều Sơ Nguyên bước trong không khí vô cùng trang trọng và uy nghiêm, nam nhân từ tốn nắm bàn tay nhỏ nhắn của nữ nhân bên cạnh, đưa nàng đến phượng ỷ bên cạnh hoàng ngai của mình trước, sau đó mới ổn định vị trí cho mình, nam nhân cất giọng khàn không lớn không nhỏ cũng đủ khiến người người cung kính: ” Các khanh bình thân.”
” Tạ ơn bệ hạ.”
Sau một loạt các cuộc khởi tấu Đông, Tây, Nam, Bắc khác nhau kéo dài đến vài canh giờ sau đó. Yến Tuân định cho người tuyên bãi triều thì bên dưới có người bước lên khởi tấu, chàng nheo mắt, đó chẳng phải là quan Ngự sử, tên Viên Hoành đó sao.
” Bẩm bệ hạ, gần đây trong dân chúng đang lưu truyền một lời sấm khiến người thất kinh, trời đất phẫn nộ, không biết Bệ hạ, người đã từng nghe qua?”
Yến Tuân vui vẻ, từ tốn nói: ” Chưa. Nói ta nghe nào.”
” Bẩm, sau khi nghe qua, kính mong bệ hạ bớt giận. Đó chẳng qua lời đồn thổi của vài nơi, nhằm chia rẻ hoàng thất…”
” Trẫm cho phép. Khanh đừng câu nệ.”
” Bẩm, lời sấm truyền rằng: hoàng triều Yến thị sắp đổi chủ bởi Kiều gia.”
” Hỗn xược! Nói năng hàm hồ.” Yến hoàng tức giận, đập tiếng chát lớn trên án thư trước mặt.
” Bẩm, đúng là lời mị dân, khiến người lo lắng. Bọn họ thật quá đáng.”
Lúc này Ô tể tướng mới bước lên phân trần, nhìn một lượt trên dưới viên ngự sử trước mặt, bình thường hắn ta lên triều ít dâng tấu chương, hôm nay bỗng dưng phá lệ, có thể đoán ra chẳng có ý đồ tốt với quốc gia đại sự mà, Ô Đạo Nhai thầm nghĩ.
” Bẩm bệ hạ, bất quá đó là lời truyền đồn thổi của vài người trong dân gian, không đáng bận tâm. Mong người bớt cơn thịnh nộ. Giữ gìn long thể mới là mối quan tâm của quốc gia.”
Sở Kiều ngồi bên cạnh, phần nào cảm nhận được hỏa khí từ người nam nhân của mình, nên nhẹ nhàng đặt đôi tay của mình lên tay chàng, nhu tình trấn an. Yến Tuân quay qua, bốn mắt nhìn nhau tựa hồ đã thấu hiểu tâm tư đối phương muốn gửi gắm nên nam nhân có vẻ bớt sự bực tức trong lòng hơn đôi chút. Chàng định nói thêm điều gì nữa thì bên dưới lại có người bước ra thượng tấu lần nữa, phá tan bầu không khí vốn đã được xoa dịu lúc nãy.
” Bẩm bệ hạ, lời sấm kia nghe có vẻ hoang đường nhưng không thể không có lý. Mong bệ hạ suy xét.” Người vừa tấu là Lễ bộ thượng thư, Tào Khiêm, ông nổi tiếng yêu dân như con nhưng chính trực và cực kỳ bảo thủ nguyên tắc. Khó trách luôn ngầm không ủng hộ những hành động gần đây của Hoàng đến đối với nữ nhân mới tiến cung là nàng.
” Lý ngươi đang nói phải chăng vương hậu đang có âm mưu giết vua, đoạt vị phải không?” Yến hoàng gằn từng tiếng rõ chậm rãi, quét đôi mắt giận dữ xuống người bên dưới.
Tào Khiêm sống nhiều năm ở hoàng triều Đại Hạ năm xưa nên vẫn có chút bản lĩnh kiên thủ chống đỡ không hề e sợ cặp mắt sắc bén kia: ” Bẩm ý thần không phải như vậy. Nhưng chuyện một nước có hai vua chẳng khác nào khiến thế sự dị nghị, lời dèm pha không đúng. Vẫn mong người nên suy xét.”
” Suy xét?” Yến Tuân bật cười khanh khách, ánh mắt giễu cợt nhìn người bên dưới nhưng lời nói không buông chút nương tình:
” Các khanh nghĩ rằng hễ những người bên cạnh Hoàng đế có hoàng quyền trong tay đều giống Mục Hợp thị hay Triệu Đức Chính? Giết bằng hữu, phản huynh đệ, dứt tình nghĩa phu thê. Những chuyện kinh thiên, hại lý như thế sao có thể so sánh với mối quan hệ bền chặt và tín nhiệm giữa Tú Lệ vương hậu và trẫm trong suốt mười mấy năm qua. Sẽ không bao giờ có chuyện đó. Hoang đường!”
” Xin bệ hạ suy xét.”
” Xin bệ hạ suy xét.”
” Xin bệ hạ lấy lại binh quyền Bắc yến từ tay vương hậu hoặc phế hậu.”
” Xin bệ hạ lấy lại binh quyền.”
Lần lượt các quan văn võ hai bên quỳ rạp dưới đất, nhất mực đồng loạt ra sức ép Yến hoàng. Yến Tuân giận dữ ném tấu chương trên cao xuống: ” Hóa ra các khanh đang bức ép trẫm?”
” Chúng thần không dám. Chỉ mong hoàng triều bền vững mới là cái phúc của trăm họ. Chúng thần nguyện dùng tính mạng để mong bệ hạ suy xét.”
Ô tể tướng khổ sở nhìn bọn họ, chẳng phải đang cấu kết nhau bức ép vương hậu nhường binh quyền về đế đô? Ô Đạo Nhai nhìn một lượt bọn họ, quét cặp mắt tinh tường của mình dừng chỗ Trình Viễn. Hắn vẫn dửng dưng không một lời trần tình hay thượng tấu, rõ ràng sự điềm tĩnh ấy khiến con mắt vốn tinh tường của Ô Đạo Nhai phải hồ nghi.
” Đủ rồi. Bất quá chỉ là một lời sấm do người người lan truyền không căn cứ. Mà các khanh lại ra sức bức ép Hoàng đế như vậy. Nếu chẳng may lời sấm đó đổi thành “Tào gia tước vị.” Chẳng nhẽ Tào khanh không khỏi liên can hay sao?”
Tào Khiêm giật mình ngẩng đầu lên nhìn về hướng mấy lời trong trẻo sắc bén kia vừa mới thốt ra. Hóa ra đó chính là vương hậu, nàng từ lâu vẫn ngồi bên cạnh Hoàng đế, lẳng lặng theo dõi những chuyện về mình. Tuyệt nhiên đó không phải nữ nhân bình thường, người có khả năng mê hoặc Yến hoàng phải có chút bản lĩnh, ít nhất là khả năng che đậy dã tâm của mình rất tốt.
” Bẩm vương hậu quá lời. Thần chỉ phỏng theo lời sấm mà lo âu cho an nguy xã tắc. Tuyệt không vọng ngôn, bất kính.”
” Vậy hãy cho bổn cung và chư vị ái khanh ở đây cùng biết. Bổn cung và Bắc Yến đã làm nên những mối nguy hại gì đến an sinh quốc gia cùng hoàng tộc Yến thị? Nếu không nói ra được những chứng cứ xác thực, nhất định không khỏi tội miệt thị hoàng thất, xử trí nghiêm minh.”
Sở Kiều cứng rắn, ngữ khí kiên cường chống đỡ đám quan lại nuôi võ mồm của hoàng triều. Quả thật ở trên ngôi vị càng cao càng nhiều kẻ thù, nhiều ánh mắt dò xét. Nếu đổi lại, nàng chẳng thà làm một Tú Lệ Vương đỉnh đỉnh an an ở Bắc yến doanh bảo vệ biên giới còn hơn vất vả xuôi về phương Nam làm cái gai trong mắt bọn họ.
” Bẩm bệ hạ, những năm gần đây Bắc Yến quân không ngừng chiêu binh mãi mã, tập kết quân lực nhiều nơi biên giới, chẳng những thế còn lôi kéo các phiên vương Đông, Tây Bắc nhằm xây dựng vây cánh. Những điều thần vừa nói không một lời ngụy tạo. Xin bệ hạ tra xét.” Một viên quan khác đứng lên trần tình.
Sở Kiều cười gằn, nói:
” Phải. Những điều khanh vừa nói quả thật chính xác. Nhưng đó không phải là lôi kéo xây dựng vây cánh, mà là củng cố lực lượng, tạo mối quan hệ bền chặt giữa các phiên vương bảo vệ biên cương cho các người sống yên ổn tại đế đô. Các khanh nói Bắc yến không ngừng chiêu binh mãi mã, tập kết quân sự. Há chẳng phải chúng ta đứng ở chiến tuyến tiền phương mà bất cứ lúc nào cũng có thể hi sinh trước người Khuyển đó chăng? Không tập kết quân sự, giương oai thanh thế lãnh thổ sao bọn người Khuyển có thể khiếp sợ trước nhuệ khí hoàng triều mà nối nhau tháo chạy? Chúng ta dùng máu thịt đổi lấy sự bình an không chiến sự ở Sở Thành cho các người. Bây giờ lại khép bổn cung vào lời sấm chết tiệt kia hòng chia rẽ hoàng thất. Có phải các khanh quá bức ép người chăng?”
” Chúng thần không dám. Xin nương nương bớt giận.”
Tả hữu đô úy, Vương Chấn Lang bước lên dõng dạc nói:
” Hồi bẩm bệ hạ, nương nương. Còn nhớ hai năm trước, Khả hãn tân nhiệm Thổ Phồn đã từng đến thăm dò chuyện hôn sự với nương nương, khi ấy người còn là Tú Lệ Vương Bắc Yến. Tuy chuyện ấy không thành nhưng Khả hãn vẫn rất xem trọng người, hết lòng ca ngợi, khắp cả Thổ Phồn đều kinh ngạc. Vì mọi người đều biết, Khả hãn tiền nhiệm đã bị nương nương giết ngay tại rừng Nguyên Sắc năm đó. Nên mối hận ấy còn chưa nguôi ngoa. Nhưng vị tân Khả hãn mới lên lại ở phe đối lập với người ấy nên sinh lòng cảm kích lẫn cảm mến nương nương. Hằng năm Thổ Phồn mang đến bao nhiêu tiền tài, châu báu để đổi lại giao thương tơ lụa từ Bắc Yến. Tuy người không có tình, nhưng người bên đó chưa chắc không có ý. Không khỏi khiến thiên hạ dị nghị, người đời đàm tiếu hậu cung hoàng triều.”
Sở Kiều dở khóc dở cười, đây là lý lẽ gì? Bao nhiêu chuyện trước đây hóa ra bị bọn họ phanh phui, xuyên tạc thành ra mớ hỗn độn, đến vô lý như vậy?
Nàng còn định phân trần thì đã nghe Yến Tuân lãnh giọng hỏi bên tai, sắc mặt cùng ngữ khí khiến nàng trở nên lo lắng:
” Nàng chưa bao giờ nói ta biết chuyện Khả hãn Thổ Phồn từng có qua lại với nàng.”
” Thiếp …”
” Kính xin bệ hạ thánh minh, lấy lại binh quyền Bắc Yến.”
” Các người định tạo phản?” Yến Tuân nói.
” Chúng thần không dám. Nguyện dùng cái chết để khuyên can người.”
Ô tể tướng đứng bên cạnh cũng hết sức khuyên can:
” Sao các người có thể hàm hồ, chỉ vì lời sấm kia mà khuấy đảo thị phi như vầy sao? Đúng là hồ đồ hết sức. Tất cả hãy đứng dậy hết đi. ”
” Không cần khuyên bọn họ. Lôi Vương Chấn Lang và Tào Khiêm chém đầu. Những người còn lại hãy mau đứng lên bãi triều, nếu không thì cùng ra ngọ môn quan chung với hai người kia luôn thể.” Yến hoàng sắc lạnh buông lời phán quyết.
Vừa nghe Yến Tuân nói xong Sở Kiều thất kinh, hai người bọn họ tuy xàm tấu những lời không hay về nàng, nhưng suy cho cùng cũng là trọng thần, chém đầu quả thật nặng nề đối với bọn họ. Nàng định bước đến khuyên can Yến Tuân thì đám quan lại cánh tả, hữu nãy giờ đứng im lặng lắng nghe thất thanh đồng loạt quỳ xuống xin tha cho bọn họ.
Sở Kiều nhìn xuống đám đông ấy, rất nhiều, rất nhiều người đứng về phe cánh ấy. Hơn phân nữa triều thần đều bất mãn với nàng, mà nàng biết trong số đó đố kỵ công lao của nàng nhiều hơn là lo cho cái gọi là xã tắc bền vững trong mắt họ. Một nữ nhân biên ải xa xôi một ngày bỗng dưng đến đế đô trở thành mẫu nghi thiên hạ, cùng binh quyền trấn thủ trọng yếu phương Bắc không khỏi khiến bọn họ ganh ghét, thêm nữa cũng cướp mất cơ hội tiến cung của bao nữ nhân danh gia môn tộc mà bọn họ luôn thèm khát bấy lâu nay. Hơn nữa, với tài khôn khéo cùng sự ranh mãnh của Trình Viễn kia, hắn sao có thể để nàng và Yến Tuân nhìn ra sơ hở của hắn như lần trước, nàng tất nhiên hiểu rõ người đứng sau tất cả những màn đấu đá vừa rồi, không ai khác ngoài hắn. Đúng, chỉ có thể là Trình Viễn. Kẻ thù duy nhất, ám ảnh nhất trong đời này của nàng.
” Các người muốn quỳ bao lâu thì quỳ. Bãi triều.”
” Bệ hạ!…”
Yến Tuân phẩy tay áo rộng bước xuống bậc tam cấp, giận dữ quá độ bước nhanh ra cửa điện. Sở Kiều thấy thế cũng nối gót theo sau. Để lại sau lưng những lời xì xầm của bọn quan lại trí óc thô thiển kia. Nàng không quan tâm bọn họ nghĩ thế nào về nàng. Dưới gầm trời này, nàng đã kinh qua bao chuyện sai trái lẫn đen tối, máu tanh ghê người như thế. Bấy quá chỉ phút nhất thời kích động bọn họ mới càn rỡ để tên kia sai khiến như vậy, qua vài ngày ắt sẽ nguôi ngoa và lắng xuống.
Điều nàng quan tâm bây giờ là nam nhân ấy. Người nàng yêu thương liệu có bị những lời xàm ngôn kia làm khuấy đảo thị phi, liệu lòng tin bất hối của nàng có đặt đúng chỗ? Liệu nàng có một lần nữa thấy bất an về chàng như chuyện năm xưa, … Gia Cát Nguyệt … hồ băng …
Vài sự bất an trong lòng nàng chợt nhen nhóm lên như ngọn lửa nhỏ lâu nay vẫn tồn tại, chỉ là quá nhỏ bé khiến nàng không để ý đến sự hiện diện của nó từ nhiều năm trước. Liệu sự đối kỵ, hoàng quyền, tín nhiệm có cùng nhau tồn tại trong tình yêu giữa hai người họ?
Một đời, một kiếp. Vĩnh kết đồng tâm. Nàng cứ luôn lặp lại câu nói ước hẹn của chàng trong tâm trí, ít nhất trong lúc lòng thấy bất an nhất, điệp khúc ấy lại vang lên như xoa dịu sự nghi vấn trong lòng mình.
Đã mấy ngày rồi, nàng không gặp Yến Tuân. Nàng biết chàng đang khó xử. Bọn người kia thay vì quỳ ở điện Càn Khôn, mấy hôm nay đã đến trước Oanh Ca điện quỳ suốt ngày đêm. Bọn họ đang ép chàng. Đang ra sức hạ bệ nàng. Nhưng một ngày Yến Tuân còn chưa mở cánh cửa Long thư các kia là chàng còn chưa có quyết định hay đối sách gì để chống đỡ hoàng triều. Nghĩ đến đoạn, nàng thấy vô cùng nghẹt thở và khó chịu. Từ lúc nào mình đã trở thành mối nguy hại cho chàng, là cái gai trong mắt người trong thiên hạ đế đô?
” Về Bắc yến, chúng ta sẽ cùng nhau cai trị đất nước.” Đó là những lời non trẻ, thiếu chính chắn, chưa biết mùi vị hoàng quyền phức tạp ra sao trong mắt hai đứa trẻ ngày ấy.
Sở Kiều cảm thấy bất lực, tự giễu bản thân. Chàng có thể bỏ qua mọi định kiến đem vương quyền đến trao cho nàng, nhưng xã hội nàng đang sống vẫn còn là nơi nguyên thủy của loài người. Họ không phải Yến Tuân. Yến Tuân không thể thay hết người trong thiên hạ đứng về phía nàng. Chàng bảo vệ nàng, nhưng nàng cũng không thể vì bản thân để chàng mất cả thiên hạ, người người quay lưng.
” Yến Tuân, giang sơn này vất vả lắm mới giành được, ta không muốn chàng vì ta mà mất lòng dân. Nguyện vì chàng đánh đổi tất cả!