Bạn đang đọc Sói Bắc Yến: Chương 197 – Hồ Nghi
Tiết trời mùa hạ thanh mát, từng con gió nhẹ lay động vạt áo nam nhân, một thân sắc cẩm bào họa rồng tinh tế, ngũ quan tuấn tú, mắt phượng đen sâu, dáng vẻ uy nghiêm của bậc tôn quý. Gió bụi thời gian khiến thiếu niên ngày nào giờ trở thành nam tử hán trưởng thành, dày dạn nét từng trải nhưng nét tuấn lãng chưa hề mất đi.
Bọn họ đang đi trên đường lớn, hôm nay hướng về Oanh Ca điện đang sửa chữa mé Tây phòng nên đành phải vòng qua hướng Đông một đoạn. Phía trước có tòa cung điện sơn phủ nếp đỏ sậm rộng lớn nhưng có vẻ bụi bặm, hoang sơ. Vì nữ nhân nơi ấy đã không còn nên không ai lui tới quét dọn thường xuyên. Mặc dù Yến hoàng vẫn nhắc nhở người lâu lâu đến chăm nom nơi ấy, nhưng từ ngày vương hậu mới lên ngôi, các nữ nhân hậu cung đều bị trục xuất ra ngoài nên các cung điện hậu phi, cung tần dần thưa người lui tới hơn trước.
” Đến trước điện Đông Nam một lát.” Yến hoàng lãnh giọng bảo mọi người dừng chân trước tòa cung điện nếp đỏ lộng lẫy trước mặt.
Cửa tẩm cung Nạp Lan thị dần xuất hiện, nhìn vẻ điêu tàn của nó khiến lòng người se lại, chạnh lòng nhớ một đoạn ký ức của nhiều năm trước, bất giác sống mũi cay cay.
” Hồng Diệp, nàng lại ho nữa. Ngoài này trời lạnh, không nên ở đây lâu.” Yến Tuân vừa nói vừa choàng áo khoát lông tơ trân quý cực kỳ ấm áp lên bả vai gầy yếu cho nữ nhân bên cạnh.
Nạp Lan Hồng Diệp quay lại, khóe mắt ẩn ánh cười dịu dàng, chẳng phải mấy ngày rồi người chẳng đến đây sao? Thiếp cũng vì trông ngóng ai đó mới nhiều ngày trông đợi như vậy. Nàng tự vấn với lòng, chỉ là cảm giác chờ đợi vô định, khoảng cách từ Oanh ca điện đến Đông Nam điện không xa nhưng đối với nàng ắt hẳn dài như từ Hoài Tống đến hoàng triều đế đô. Khoảng cách không xa nhưng lòng người xa cách đến nao lòng, chật vật.
” Thiếp thấy buồn chán một chỗ nên ra đây hóng gió một chút.” Hồng Diệp vẫn tự dối lòng lẫn dối người trước mặt.
” Hoài Tống vừa đưa đến một số thảo dược trị bệnh. Nàng nhớ sai người sắc thuốc uống điều độ, như vậy mới mau khỏi bệnh. Có biết không?” Yến Tuân dịu dàng nắm bàn tay gầy nhỏ của Hồng Diệp, chàng cầm lên cầm xuống như vẻ cân đo trọng lượng bàn tay ấy để đoán ra số cân nặng của nàng.
” Hồng Diệp, hoàng hậu của hoàng triều sao có thể gầy yếu đến vậy? Không khéo Huyền Mặc lại bảo ta không đối đãi tốt với Trưởng công chúa của đệ ấy, khiến người lao tâm tổn sức.”
Yến Tuân tỷ tê trách móc bản thân, tự thấy đau xót vô hạn.
Hồng Diệp yếu ớt buông tràng cười nhàn nhạt như giễu bản thân:
” Thiếp vốn thân thể suy nhược từ trước đến giờ, Huyền Mặc không nỡ trách người đâu. Tuy vậy vẫn khiến người lo lắng, thần thiếp thấy thật hổ thẹn, không làm tròn bổn phận thê tử hầu hạ người, ngược lại khiến người hao tổn tâm tư ở thiếp. Hồng Diệp vạn lần đáng tội.”
Yến Tuân vội đặt tay lên vai thiếu nữ, ôn nhu an ủi nàng không ngớt, nhìn đôi vai gầy guộc trong suốt dưới ánh trăng, lòng dâng lên một cảm xúc vô định, chỉ thấy thiếu nữ trước mặt như đã quen từ lúc nào, nhưng cũng thật xa cách, như lần đầu tiên gặp gỡ nàng ở Hoài Tống mùa đông năm ngoái.
” Hồng Diệp, lo lắng cho thê tử là chuyện nên làm. Tuy đây chỉ là mối liên hôn củng cố quan hệ hai nước, nhưng ta chưa bao giờ xem nàng là người ngoài. Đừng nghĩ đến rồi tự trách bản thân mình, nàng cứ yên tâm dưỡng bệnh, mọi chuyện rồi sẽ qua. Có biết không?”
Yến Tuân thấy đáy mắt người thiếu nữ ấy dâng niềm vui sướng khó hình dung. Chỉ mấy lời an ủi của chàng cũng khiến nàng cảm động sâu sắc đến ánh mắt dịu dàng, yêu thương kia không thể che giấu nỗi lòng trào dâng. Hai người họ chỉ biết nhau vài tháng trước đây, tiếp xúc cũng không nhiều đến nảy sinh mối quan hệ nam nữ gắn bó nồng đượm. Một chút bối rối nhìn nàng, Yến Tuân cảm thấy thật khó hiểu. Nhưng rồi sau đó vài ngày, mọi chuyện dường như cũng được phơi bày tất cả, mọi uẩn khúc, bí mật giữa trời đất này, tất cả đều được gắn bởi hai chữ “Thiên mệnh”.
Đó là một buổi chiều chàng bất ngờ đến Đông Nam điện, chàng đi dạo một lúc ở hoa viên, chợt thấy khói bốc lên một góc mé biệt viện, tuy không lớn nhưng mùi giấy đốt cháy cũng khiến người khác cảm thấy tò mò. Chàng lần theo mùi hương bén lửa đến chỗ thiếu phụ lớn tuổi, người luôn bên cạnh hoàng hậu từ Hoài Tống đến đây.
” Ngươi đang làm gì?” Yến Tuân hỏi thiếu phụ, mắt không rời những vật tựa hồ giấy thư ngổn ngang bên dưới nền đất. Có gì đó khiến chàng không thể rời tầm mắt ra khỏi chỗ giấy kia, cảm giác như chính những thứ đó từ mình tích tụ từ rất lâu về trước.
Thiếu phụ hốt hoảng có người phát hiện ra mình, hai tay lập cập, run rẩy khóe môi, thân thể nặng nhọc đứng lên làm lễ:
” Bẩm… bẩm bệ hạ… là của hoàng hậu… bảo nô tỳ… tiêu hủy chúng đi.”
” Đưa ta xem.”
Thấy nam nhân kiên quyết muốn nhìn chân tướng bút tích bên dưới, ngẫm chắc lần này không giấu nổi. Thôi đành phụ tấm lòng Trưởng công chúa. Trước khi mọi sự vẫn còn cứu vãn được, bí mật ấy vẫn nên để người biết sẽ tốt hơn cho nàng. Yêu đơn phương một người là nỗi đau cô độc nhất thế gian. Yến hoàng mong người hãy tiếp nhận tấm chân tình của công chúa, dù chỉ một chút thôi, như vậy nàng sẽ mãn nguyện vô cùng. Thiếu phụ lớn tuổi thầm van xin trong lòng, một lòng đánh cược với số mệnh cho nữ chủ của mình.
Bà cầm xấp giấy lên, run rẩy thân người, lặng lẽ quan sát vị chủ cung Càn Khôn.
Dòng chữ rồng ngay ngắn trong từng xấp giấy, ý tứ huynh đệ bằng hữu thâm giao được chỉnh chu đưa gửi trong nhiều năm. Huyền Mặc, chẳng phải người đó là nam nhân, bằng hữu nhiều năm trước của chàng ở hoàng triều Đại Hạ năm xưa? Những ký ức xưa tràn về, ý tứ qua từng lời chữ, bút tích sâu xa, cùng mùi hương nhàn nhạt vương vấn mỗi lần chàng nhận thư cảm nhận được, có gì đó không rõ ràng về người bằng hữu của mình.
Giọng hồ nghi, bất ngờ lẫn kích động, Yến Tuân gằng từng tiếng đến sợ người đối diện nghe không rõ lời mình: ” Vậy … Huyền Mặc … là …”
Người thiếu phụ lớn tuổi cả đời mong mỏi chỉ chờ phút này đây để được nói hộ nỗi lòng nữ chủ tử: ” Phải. Là nàng ấy.”
Hóa ra tất cả mọi chuyện là như thế. Chả trách ánh mắt kia luôn ôn nhu dịu dàng yêu thương mỗi khi nhìn chàng. Như chờ đợi, như ca thán, như buông thả mọi thứ ràng buộc, yêu thương sâu đậm nam nhân không mong chờ hồi đáp.
Thời gian như trân quý, chầm chậm trôi qua trong nỗi khắc khoải mong chờ của thiếu phụ. Nhưng đáp lại chỉ là lời nói khô cốc, lãnh đạm của Yến hoàng:
” Chuyện hôm nay đừng cho nàng biết!”
Những lời chàng vừa nói khiến người thiếu phụ lớn tuổi thất vọng đến suýt để lộ sự đau thương ra vẻ ngoài. Biết hay không biết sự thật ấy, Yến hoàng vẫn chọn cách không đối diện nó, cũng như nữ chủ nhân của bà, nàng cuối cùng vẫn âm thầm chịu đựng, chống chọi tất cả.
Không đối diện nhau, không phải không muốn, mà là không thể! Không thể cho nhau hi vọng, thà nghĩ đối phương không biết sẽ đỡ đau xót, cảm thương. Hơn nữa, không làm người kia khó xử cũng là một cách bảo vệ tấm chân tình mong manh ấy!
Yến Tuân nhìn lên biển chữ đề Đông Nam điện, mắt phượng long lanh vài sóng nước, hàng chân mày ảm đạm, ngậm ngùi, tiếc thương lẫn chua xót trong lòng:
” Chẳng phải thường xuyên quét dọn là như vậy?” Yến hoàng chỉ vào lớp bụi dày đóng trên thành cửa, mặt đầy tức khí.
Tổng quản thái giám hoảng hốt, ngữ điệu run rẩy vội vàng đáp lời: ” Bẩm từ khi Tú Lệ vương hậu tiến cung liền đưa tất cả nữ nhân hậu cung trở về cố hương thì nơi này cũng thưa có người đến thăm nom, vì sợ phật ý người. Cho nên … cho nên …”
Yến hoàng gắt lên, không thể kiềm chế sự bực tức trong lòng: ” Hàm hồ, ngươi nghĩ nàng là người lòng dạ hẹp hòi như vậy sao? ”
Tổng quản thái giám lồm cồm quỳ xuống, dập đầu liên hồi van xin không ngớt: ” Nô tài biết tội, tự ý làm bừa, xin bệ hạ khoan hồng, nương tình xử nhẹ.”
Yến Tuân sắc mặt chau lại, hàng mày kiếm nhìn xuống người nọ, lạnh giọng nói: “Lôi hắn ra đánh trăm trượng.”
Tất cả mọi người ở đó đều thất kinh, trăm trượng quả là hình phạt nặng nhất trong cung từ trước đến giờ kể từ ngày Hoàng đế đăng cơ.
” Bệ hạ bớt giận, nếu đánh người một trăm trượng ắt sẽ mạng vong. Xin bệ hạ suy xét.” A Tinh quỳ xuống bên cạnh lên tiếng cầu xin.
A Tinh nhìn sự việc trước mặt, không khỏi cảm khái cho vị thái giám lớn tuổi kia nên cầu xin Yến hoàng đôi lời nhưng đều bị gạt ra, hắn biết nếu là người nào khác có thể khuyên nhủ khiến người chủ cung Càn Khôn nguôi ngoa, nhưng nếu người bị chạm đến là vị quốc mẫu thiên hạ hoàng triều ấy thì có trời mới cứu hắn được. Thấy vậy, đành lắc đầu ngậm ngùi để sau lưng tiếng rên khôn xiết của viên thái giám nọ.
“Đi.” Yến hoàng lãnh giọng nói.
” Ai da. Ai da …” Tiếng rên đứt quãng từng hồi của thái giám nằm trên tấm ván đặt giữa sân khiến các nữ nhân, nô tỳ, người hầu gần đó đều kéo nhau đến xem, người người không khỏi xuýt xoa, đau đớn thay hắn. Bóng nước mắt ngập ngụa trong mắt nhìn bóng dáng hoàng kim dần khuất sau rặng núi nhân tạo nhỏ trước mặt, hắn biết mình đã phạm một trong những trọng tội trong mắt vị ấy nên nhất thời không được tha thứ dù bao năm qua cúc cung tận tụy thế nào, dù chưa một lần phạm sai lầm khiến người thịnh nộ như thế, không dám oán thán chỉ nắm chặt hai bàn tay chống cự lại nỗi đau trên thân thể …
” Người có nghe gần đây ngoài cung truyền nhau một lời sấm không?” Nữ tỳ đứng gần đó nói nhỏ với người bên cạnh, ánh mắt dáo dát liên hồi như đề phòng người khác.
” Là chuyện gì?”
“Ta nói ngươi tuyệt đối đừng nói cho người khác biết. Nếu không nhất định sẽ thê thảm hơn vị trước mặt.” Ả cẩn mật dặn dò.
” Ừ, ta hứa.”
” Đó là Yến thị suy vong, Kiều gia tước vị.”
” Hả!”
…
” Tỷ tỷ, người quả thật không lo lắng chuyện đó ư?” Nhạn Bình lo lắng nhìn nàng.
Từ ngày chính thức bước lên ngôi vị mẫu nghi thiên hạ chí tôn, nàng cũng chịu khó học hỏi phong cách hoàng gia cho phù hợp lễ nghi, không khiến người khác chê cười Yến hoàng, nên từ tốn và điềm đạm hơn tính bốc đồng lúc trước rất nhiều.
” Không lo!”
Sở Kiều chậm rãi buông chén trà trong tay, nở nụ cười vô âu với Nhạn Bình. Bao năm bên cạnh Yến Tuân, nàng há không hiểu tính của chàng hay sao? Chút lời đồn thổi kia sao có thể làm lung lay tín nhiệm một đời một kiếp của bọn họ.
” Tỷ, muội nghe bọn họ nhắc đến Hoàng hậu hoàng triều cũ là Mục Hợp Na Vân và chuyện Mục Hợp thị bị diệt môn, người há không e sợ sao? Hiện tại tuy rằng Yến hoàng luôn sủng ái người nhưng chuyện bọn họ nói ngoài kia há không phải không có lý. Tỷ nên chuẩn bị trước vẫn hơn. Muội chỉ sợ chuyện đến chân e rằng cả tỷ và Bắc Yến đều không thoát khỏi họa diệt vong.”
Sở Kiều có chút đắn đo khi nghe nói đến Mục Hợp thị. Nàng làm sao quên chuyện một gia tộc hùng mạnh tồn tại dưới hoàng triều cũ mấy trăm năm qua, sau một đêm máu tanh khói lửa đã bị càn quét sạch sẽ đến mức nào. Nguyên do cũng bởi đấu tranh quyền lực và củng cố hoàng vị của hoàng đế. Con đường của người ngồi trên ngai vị luôn cẩn mật đề phòng, thậm chí vì quyền vị giang sơn có thể chặt đứt vây cánh có nguy cơ gây hại cho mình. Có thể nói Hoàng đế là người vừa có nhân tâm rộng khắp nhưng cũng phải có thủ đoạn và tàn nhẫn nhất thiên hạ thì mới có thể giữ vững ngôi vị hoàng triều, nắm giữ chiếc lồng son lộng lẫy ấy mãi mãi. Những chuyện tranh quyền đoạt thế nàng đã từng xem qua rất nhiều sử sách ở kiếp trước, kiếp này kinh qua chuyện Bắc Bình Vương Yến Thế Thành, rồi Mục Hợp thị khiến tâm tư không khỏi xáo trộn trước cảnh thế thái nhân tình con người sống ở thời đại này.
Chỉ là chuyện trước đây chỉ tai nghe, mắt thấy, dù sao cũng là người ngoài cuộc. Chẳng biết từ lúc nào chuyện ấy lại xảy ra đến với chính mình và mình có thể là mục tiêu cản trở hoàng quyền của người nàng yêu thương nhất, thân cận nhất.
Lời đồn đoán về lời sấm ấy có thể nàng không để ý đến nhưng chuyện Mục Hợp thị và Bắc Bình Vương, nàng không thể không quan tâm, đắn đo.
” Chàng sẽ không làm vậy. Ta biết. Nhất định thế.” Sở Kiều chậm rãi buông từng lời trong lòng, có phần nặng nhọc, đơn bạc.
” Tỷ nghĩ xem, hiện tại ngoài Hoài Tống ra, tỷ có thể được xem như nắm một phần ba lãnh thổ hoàng triều, cùng binh mã tinh nhuệ nhất trấn thủ biên cương. Vùng đất phương Bắc tuy khắc nghiệt nhưng nếu bảo chúng ta một ngày nào đó rắp tâm làm phản, muội chỉ nói ví dụ như thế. Bắc Yến liên thủ Khuyển Nhung tấn công lại đế đô, há có phải mối nguy hại to lớn đối với hoàng triều? Người ngồi trên cao hoàng vị thiết nghĩ sẽ lo sợ không dứt. Tình nghĩa đồng cam cộng khổ, vào sinh ra tử nhiều năm, thậm chí phu thê tình thâm như Mục Hợp Na Vân và Triệu Đức Chính ngày ấy, chỉ qua một đêm đồ sát tất cả đều chỉ là mối quan hệ mỏng manh, mà sợi dây liên kết con người ấy với hoàng vị cao ngất mới là vĩnh cửu chí tôn. Người có thể đặt lòng tin vào Yến hoàng đến tận cùng như thế?”
Nhạn Bình nhất mực lo lắng không yên, khuyên nhủ Sở Kiều, nàng chỉ e sống trong nhung lụa, hạnh phúc triền miên với vị chủ tử Yến thị kia, một ngày nào đó tỷ của nàng sẽ không chốn dung thân. Chuyện tương lai không rõ, nhưng hậu quả của việc đối đầu vương quyền trong quá khứ há chẳng phải rõ ràng lắm sao.
Sống mũi cao tắp hiện vẻ kiên định hiếm thấy,vầng trán trắng mịn màng điểm hạt ngọc nhỏ màu đỏ tươi giữa mi tâm của vòng chuỗi trang điểm trên mão phượng khiến nàng thêm diễm lệ bội phần:
” Ta tin chàng!”
” Tỷ…”
” Muội đừng khuyên nữa, ta ắt tin chàng. Ít nhất ta vẫn tin rằng tình yêu giữa chúng ta có thể xóa mọi hiềm khích lẫn mọi dèm pha của người thiên hạ.”
” Ngược lại ta có chuyện cần nhờ muội. Muội có nhớ tháng trước ở Bắc Yến xảy ra bạo dân vùng Tây Bắc, bị Tú Lệ quân đánh đuổi càn quét chạy về hướng Nam, nào ngờ tàn dư của bọn chúng vẫn không ngừng nuôi dã tâm, nay đang chiêu binh mãi mã dần lớn mạnh ở Thương Lãng sơn. Ta định lần này để Hạ Tiêu dẫn kỵ binh Bắc Yến xuất quan lần nữa, tiêu diệt sạch bọn chúng để tránh hậu hoạn về sau.”
Biết không thể khuyên nhủ thêm ở vương hậu nên Nhạn Bình cũng chỉ thuận nước đẩy thuyền, theo lời nàng phân phó: ” Ý của tỷ bảo ta gửi vương lệnh về Bắc Yến bảo bọn họ chuẩn bị binh mã?”
” Đúng. Ý ta là thế. Thương Lãng sơn với đế đô nói xa cũng không gọi là xa, với Bắc Yến có vẻ vất vả một chút nhưng dù sao cũng là tàn dư phản tặc phương Bắc nên để chúng ta tiêu diệt vẫn tốt hơn kỵ binh hoàng triều. Đó là trách nhiệm của Bắc Yến quân, vì giang sơn mà bảo vệ, không nên đùn đẩy cho đế đô.”
” Nếu tỷ đã quyết định như vậy, muội sẽ soạn vương lệnh cho tỷ gửi về đó, bảo Hạ tướng quân lên đường trong nay mai.”
” Tốt. Cám ơn muội. Nhạn Bình. Hôn sự đã gần kề, muội chuẩn bị thế nào rồi?” Sở Kiều dịu dàng thăm hỏi, chuyển đổi đề tài tránh đi sự lo âu trong đáy mắt thiếu nữ đối diện, tiện tay kéo nàng ngồi xuống đối diện mình.
Thiếu nữ phút chốc thất thần, e ấp, khóe môi buông khẽ nụ cười xuân phơi phới.
” Dạ, cũng sắp xong. Cám ơn tỷ đã thay muội chuẩn bị số lễ vật cùng quà lễ hồi môn, có nằm mơ muội không thể nào ngờ đến.”
Sở Kiều vươn bàn tay trắng mịn màng như ngọc vuốt ve thiếu nữ, thâm tình mênh mông:
” Nhạn Bình, giữa chúng ta còn nói những lời này sao? Hãy xem ta như tỷ ruột của mình. Cứ nhận những thứ ấy, ta ngặt nỗi không thể cho muội nhiều hơn nữa mới cam lòng. Muội buôn ba ngày đêm bên cạnh ta trong ngần ấy năm, sao ta không biết chứ? Ta chỉ hi vọng muội được hứa gả vào nhà phu quân tốt, bọn họ không khi dễ muội. Nếu như thế thì xem như chống đối lại ta, lại Bắc Yến. Muội hiểu không? Nữ nhân Bắc Yến chỉ có thể ngẩng cao đầu cùng phu quân tuyệt nhiên không thể để người khinh thường.”
Thiếu nữ nghe những lời chân tình, bóng mắt sắp vỡ òa, nước mắt lưng tròng. Tình thâm nghĩa trọng bao năm gắn bó chỉ mong đến đó là cùng. Tuyệt nhiên không thể gì so sánh bằng. Nàng khẽ khàng gật đầu, không quên buông nụ cười hạnh phúc cùng người đối diện.
Họ đâu biết rằng bên dưới sự êm đềm ở hoàng cung ấy là vô số lời dị nghị, dèm pha của người trong thiên hạ. Chuyện đấu tranh hoàng vị bất quá cũng là chuyện của hoàng tộc. Ai bước lên đế vị thì bọn họ vẫn chỉ là dân chúng bình thường, vai không tấc sắt. Chỉ là cảm khái cho vương hậu đến từ phương Bắc ấy, nữ nhân hùng cường trấn thủ một phương khiến động lòng người, nay mai có thể bị vướng vào mối nguy hại cho hoàng vị của hoàng triều họ Yến. Mà kết cuộc cho cuộc tàn sát đó lịch sử há chẳng đủ máu tanh hay sao?
Yến thị suy vong, Kiều gia tước vị!
Lời sấm lan truyền trong dân chúng một cách vũ bão khiến cả đế đô đều lâm vào nỗi hoang mang, lo lắng. Tấu chương được dâng lên Long thư các chất cao như núi, hầu hết trong đó đều mong hoàng đế thu lại ấn phong cùng binh quyền Bắc Yến của nữ nhân bên cạnh người, nếu không thiên hạ ắt đại loạn.
Cục diện rối reng bủa ầm đến hai vị chủ cung Oanh ca điện khiến các cuộc lên triều những ngày sau vô cùng căng thẳng vì sức ép của hoàng triều đối với Yến hoàng. Sau đó là chuỗi ngày binh đao khói lửa, ly biệt không ngờ đến một lần nữa được ghi vào sử sách đại lục Tây Mông những năm tháng ấy.