Bạn đang đọc Sói Bắc Yến: Chương 195 – Gai Độc
Mấy ngày sau.
Khi Sở Kiều đang trên đường về Oanh ca điện thì thấy Na Lệ Hoàng đang dùng tiệc trà với Trình Nhã trong vườn ngự uyển. Thoáng thấy kiệu nàng đến, Na Lệ Hoàng ríu rít đến chào hỏi vui vẻ.
” Thần thiếp thỉnh an nương nương.” Na Lệ Hoàng nhoẻn khuôn miệng nhỏ như hoa đào mùa xuân tỉ tê mời nàng vào tán gẫu cùng các nàng.
Trình Nhã cũng vội đứng dậy chào nàng: ” Thần muội thỉnh an nương nương.”
Sở Kiều miễn cưỡng bảo Nhạn Bình về trước, còn mình vào uống chút trà. Hậu cung từ khi có vị công chúa Ba Hy ấy đến trở nên nhộn nhịp hơn hẳn. Lúc Na Lệ Hoàng đến đế đô, nơi này luôn có tiếng cười khúc khích vui vẻ của thiếu nữ ở hậu cung, lúc ca múa náo nhiệt, lúc khẩy những khúc uyên ương hồ điệp say đắm lòng người , Sở Kiều cũng thấy thoải mái hơn lúc trước.
” Nương nương, người dùng thử món bánh này đi. Là đặc sản của quê hương thiếp, nổi tiếng trứ danh một vùng.” Na Lệ Hoàng gắp miếng bánh nhỏ nũng nịu mời nàng. Thấy dáng vẻ yểu điệu của nàng, Sở Kiều không nỡ từ chối. Trình Nhã vừa đặt chung trà xuống, cũng phụ họa lời thiếu nữ:
” Bánh này có tên là quế hoa. Quả thật rất ngon. Nương nương sẽ không hối hận đâu.”
” Được, vậy ta nể lời Trình Nhã quận chúa, thử tài công chúa Ba Hy nàng xem thế nào?” Sở Kiều vui vẻ gắp miếng bánh cho vào miệng. Vị ngọt thanh vừa tan vào cuống họng đã nghe hương quế thơm nồng nơi đầu lưỡi. Bánh mềm xốp vừa phải, không béo ngậy khiến người cứ muốn dùng thêm hết chỗ bánh kia.
” Ngon lắm. Lần đầu tiên bổn cung được thưởng thức món bánh tuyệt vời như thế này.”
Na Lệ Hoàng mắt sáng rỡ reo lên sung sướng: ” Nếu vậy nương nương dùng thêm chỗ này đi. Tý nữa thiếp sẽ cho người mang đến Oanh Ca điện để người cùng bệ hạ thưởng thức.”
” Chỗ này do nàng làm sao?”
” Dạ phải. Thiếp học được từ ngự thiền phòng trong cung ở Ba Hy.”
Trình Nhã không kiềm lòng nên gắp thêm một mẩu bánh nhỏ, khuôn miệng nhỏ nhắn của thiếu nữ chuyển động khiến người ngoài có thể mường tượng dư vị ngọt ngào của bánh quế hoa mang đến có hình dáng và mùi vị ngon hơn tất thảy những món bánh trên thế gian này.
” Vậy hôm nào công chúa có thể truyền lại cho muội một chút tài nghệ được không?”
” Được, được chứ. Ta rất sẵn lòng.”
Ba người các nàng trò chuyện với nhau vui vẻ rất lâu sau đó. Từ dạo gặp nhau lần trước ở hoa viên với Trình Nhã. Nàng ấy dường như có chút xa cách với nàng. Nhưng từ sau lần hội ngộ giữa các nàng hôm nay, Trình Nhã có vẻ gần gũi nàng hơn hơn sự khách sáo như lúc trước. Thậm chí còn vài lần trêu đùa nàng khiến nàng vô cùng thích thú đáp trả lại nàng ấy.
Nàng tuy có vị trí cao nhất hậu cung nhưng đến một tỷ muội qua lại ngoài Nhạn Bình cũng không có. Yến Oanh cũng đến Đông cung chuyên tâm chịu sự rèn luyện thành thái tử tương lai nên ít có sự gần gũi với nàng như trước kia ở Bắc yến. Vì thế đôi khi nàng cũng muốn có một người bạn ở hậu cung thật sự cùng mình hàn huyên.
Khí trời sang mùa hạ có chút oi bức nhưng vị ngọt thanh nồng của quế hoa khiến nàng vui vẻ hơn ngày thường. Cả vườn ngự uyển đã sớm ngập đầy hoa thạch thảo tím một khoảng trời lớn. Từng con gió dịu mát thổi qua mang theo hương hoa len lỏi qua từng kẻ lá, lung linh dưới ánh chiều tà khiến buổi hoàng hôn thêm rực rỡ sắc tím nồng đượm.
Nàng đến đế đô cũng thấm thoát bốn tháng qua. Mọi chuyện cứ ngỡ như giấc mơ không bao giờ được chạm đến. Hơn nữa năm trước, nàng vẫn còn là một Tú Lệ Vương trấn giữ phương Bắc. Còn chàng là Yến hoàng cao cao đĩnh đĩnh tại hoàng triều Sơ Nguyên. Những tưởng cuộc đời hai người chỉ là những đường thẳng song song thẳng tắp bên nhau, vô tình va chạm vật cản nên gặp nhau tại một khoảng thời gian nào đấy trong định mệnh của vũ trụ.
Thế sự luôn là chữ ngờ khiến con người không thể nào nắm bắt được tất cả, ngoài lòng tin và sự kiên định. Nàng cứ hi vọng, chờ đợi chàng trong vô định. Cuối cùng định mệnh của vũ trụ thần không cũng đưa Yến Tuân một lần nữa về bên nàng. Nàng tin tương tình yêu bất biến, không bao giờ thay đổi của chàng cho đến khi khám phá bí mật đằng sau chiếc hộp gỗ kia. Cảm giác sự tuyệt đối kia không còn sự thuần chất như nhiều năm trước ở Chân Hoàng, cũng chính ở nơi này, là Oanh ca tiểu viện ngày trước.
Nàng rất muốn hỏi chàng nguồn cơn chuyện ấy, nhưng có điều gì ấy khiến nàng không thể mở lời. Có thể là chuyện Gia Cát Nguyệt. Tự trong một góc sâu thẳm con tim mình, một khoảng thời gian nào đó của nhiều năm trước ở Biện đường xa xôi, con tim nàng cũng từng lạc lối vì nam nhân ấy. Vậy thì nàng có lý do gì đế oán trách chàng hay gặng hỏi chuyện đó?
Yến Tuân cũng chưa từng hỏi nàng chuyện tình cảm nàng dành cho Gia Cát Nguyệt như thế nào. Chuyện nàng có từng yêu hắn hay không? Bởi chàng tin tưởng sự lựa chọn của nàng quan trọng hơn việc tình cảm nàng dành cho ai nhiều hay ít. Yêu chàng, tin tưởng chàng, lựa chọn chàng là người nam nhân nắm tay nàng đi hết quãng đời còn lại mới là ý nghĩa thật sự cho sự kết tinh tình cảm bao nhiêu năm qua của hai người.
Nhưng liệu nàng có đủ lòng tin như thế đối với chàng? Có đủ bao dung cho những lần lạc lối của chàng? Chuyện đó cứ mãi ám ảnh và day dứt trong lòng nàng suốt mấy ngày qua, khiến nàng không thật sự vui vẻ hoàn toàn khi ở bên chàng.
Vì cho cùng, nam nhân và nữ nhân luôn có những cách yêu khác nhau. Nữ nhân đôi khi không thể nào chấp nhận một vài hạt sạn nhỏ trong tình yêu của họ, đặc biệt là người họ vô cùng tin tưởng, yêu thương, trân trọng. Nạp Lan Hồng Diệp, rốt cuộc nàng ấy là người thế nào đối với chàng? Chàng đã từng rung động vì nàng ấy? Khoảng thời gian nàng rời Bắc yến, giữa hai người đã xảy ra chuyện gì? … Vô vàn câu hỏi xoay quanh nàng, khiến nàng quay cuồng, khó chịu, không vui.
Nàng nghe vùng bụng mình đau râm ran, sau đó là cơn nôn ọe tuôn xối xả, cảm giác tức ngực và đau bụng dữ dội, mồ hôi trong người bắt đầu rịn ra thấm cả vùng trán thanh tú.
” Người đâu truyền ngự y, nương nương gặp chuyện rồi.” Nàng nghe tiếng A Mẫn hốt hoảng trong không trung, cả thân thể nàng được vài người đỡ đưa lên chiếc giường rộng lớn. Thân thể rã rời, cơn đau kéo đến ngày một dài hơn và mạnh hơn khiến hai tay nàng nắm chặt lớp chăn dày trên người trễ xuống một bên. ” Đau, đau quá. Người đâu?”
” Mau đi tìm bệ hạ. Nhanh lên.” A Mẫn quát thái giám bên cạnh trong khi tay mình luôn xoa vùng bụng Sở Kiều để giảm đau.
” Đưa khăn lại đây.” Miếng khăn nhỏ thấm mồ hôi trên người Sở Kiều lần lượt đều ướt hết nhưng người nàng vẫn không ngừng tuôn ướt một góc lớn y phục.
Một lát sau, Yến Tuân đã xuất hiện, ngự y cũng nối gót theo sau, hối hả đến bên giường của nàng.
Yến Tuân gấp gáp lo lắng không ngừng, mặt chàng đã chuyển sắc theo người nằm trên giường kia: ” Vương hậu thế nào? Mau nói.”
“Bẩm. Thần không tìm ra được bệnh của người.”
Yến Tuân tức giận gạt bàn trà trước mặt sang một bên, quát lớn: ” Hàm hồ, nếu không có bệnh sao nàng vẫn còn đau nhức như vậy? Đúng là vô năng.”
Người ngự y hốt hoảng, run lẩy bẩy tay chân, quỳ xuống trước mặt Yến Tuân như muốn tìm một khe hở nào đó dưới mặt đất để trốn sự giận dữ của Yến hoàng.
” Bệ hạ bớt giận. Thần đã xem kỹ nương nương. Quả thật không có bệnh gì…. Thần mạn phép được hỏi, hôm nay nương nương đã dùng món ăn gì?”
A Mẫn đứng gần đó nhanh trí đáp lời ngự y: ” Hôm nay các món nương nương dùng đều như những ngày trước. Nếu có bệnh sao chỉ có hôm nay. Người đã phán đoán sai rồi.”
Thái giám đứng sau lưng A Mẫn chợt nhớ ra điều gì liền bước đến thưa: ” Bẩm bệ hạ, chiều nay trên đường hồi cung, nương nương có dùng qua bánh quế hoa của công chúa Ba Hy. Không biết có phải vì chuyện này?”
” Bánh quế hoa? Công chúa Ba Hy? Mang bánh đó đến khám nghiệm cho ta. Bắt nàng ta lại.”
” Yến Tuânnnn…” Sở Kiều thều thào bên giường. Yến Tuân vội đến bên cạnh, nắm tay nàng dịu dàng an ủi không ngớt: ” A Sở, ta đây. Nàng đợi chút thôi sẽ bớt đau. Đừng sợ.”
Thái giám trở về mang khay bánh quế hoa thơm nồng đặt trước mặt ngự y. Công chúa Ba Hy theo sau khép nép, mặt biến sắc, nàng quỳ ngoài cửa điện đợi sắc dụ của chủ điện Oanh ca.
Ngự y dùng kim châm thử độc đưa vào. Lúc sau lấy ra vẫn thấy màu trên kim châm không đổi. Sắc mặt ngự y càng thêm hoảng sợ. Hai chân mày chau lại cố tìm ra phương án tra bệnh của vương hậu. Người không có bệnh, thức ăn không có độc, vậy nguyên nhân là gì?
Ngự y triền miên trong suy nghĩ, nhưng Yến Tuân nào cho người thời gian lâu như thế, chàng tức giận, mắt phượng như đổ ánh lửa rực cháy nhìn hắn:
” Vô năng. Lôi hắn ra đánh tám mươi gậy cho ta. Cả hoàng triều hết ngự y rồi sao? Mau gọi người khác cho ta. Dù phải giết cả người trong thiên hạ cũng phải tìm ra người chữa bệnh cho vương hậu.”
Từng đoàn người hối hả vào cung, lui tới bên giường Sở Kiều không ngớt. Cơn đau quyết liệt vừa nãy khiến nàng ngất đi một lúc khiến Yến Tuân như sắp điên. Chàng la hét tất cả mọi người xung quanh, ném đồ đạc tứ tung. Các ngự y đến tìm bệnh không ra cũng quỳ hàng dài trước điện. Không khí vô cùng oi bức bởi sắc mặt vị chủ cung bên trong kia.
Bỗng nhiên trong đám đông có người đứng dậy đi vào điện. Hắn khép nép đứng trước mặt Yến Tuân tuyên bố mình đã tìm ra bệnh của vương hậu. Yến Tuân nghe lời tuyên bố chắc nịch của người sau lưng liền quay lại, vẻ mặt đã bớt sắc đỏ tức giận đôi chút, ném ánh mắt sắc bén nhìn hắn: ” Mau nói.”
” Bẩm, vương hậu không có bệnh, chẳng qua bị ngộ độc thức ăn tương tác.”
Yến Tuân hồ nghi bởi cách lý giải của hắn, chẳng phải bánh quế hoa không có độc tính sao?
” Bẩm, vì bây giờ tiết trời sang mùa hè, hậu cung khắp nơi nở đầy hoa thạch thảo. Phấn hoa thạch thảo bay trong không khí nếu gặp người ăn bánh quế hoa cùng lúc sẽ vô cùng nguy hiểm tính mạng. Vương hậu nếu lỡ thêm một khác nữa e rằng tính mạng sẽ không thể giữ được.”
Hai mắt Yến Tuân như nổ ra muôn ngàn tia lửa giận ngút trời, chàng ném cái nhìn cay độc về nữ nhân xinh đẹp đang quỳ ngoài cửa kia: ” Lôi ả vào đây.”
Na Lệ Hoàng hoảng sợ run rẩy phân trần. Nàng chưa từng nghĩ Yến Tuân người mình ái mộ yêu mến bấy lâu lại có những lúc khiến mình khiếp sợ như thế này. Có đánh chết nàng cũng không thể tưởng tượng khuôn mặt hung tợn kia với Yến hoàng nàng gặp mấy ngày trước là cùng một người.
” Bẩm bệ hạ, ngự y vu khống cho thiếp. Lúc đó cũng có Trình Nhã quận chúa có mặt. Ba người thần thiếp cùng dùng chung bánh quế hoa. Quận chúa vẫn bình an vô sự nên trong chuyện này chắc có hiểu lầm. Mong bệ hạ minh xét.”
” Bẩm bệ hạ. Quả thật người bình thường ăn nhằm hai loại này với nhau sẽ không có vấn đề gì. Nhưng nếu đó là thai phụ thì hoàn toàn ngược lại. Vô cùng nguy hiểm.”
Na Lệ Hoàng bấy giờ mặt thất sắc không chút máu, cúi đầu van xin khóc lóc thảm thiết nhưng Yến Tuân vẫn lạnh lùng ném cái nhìn sâu cay về phía nàng, tựa hồ một chút nữa thôi sẽ giết nàng không nương tình bởi tình giao hảo giữa hai quốc gia.
” Nếu đã biết nguyên nhân bệnh nàng. Mau kê đơn cho nàng bớt đau.”
” Tuân lệnh bệ hạ. Thần làm ngay.”
Thái y khua hai tay cực nhanh trong không khí ghi vài dòng thuốc bảo A Mẫn cho người đi sắc ngay. Trong lúc này Sở Kiều đã tỉnh lại một chút. Yến Tuân nhìn khuôn mặt tiều tụy không tấc máu của nàng chỉ mới sau vài canh giờ lòng đau đớn khôn xiết. Hai tay chàng nương theo cơn đau của nàng mà xoa bụng nàng liên hồi: ” A Sở, sắp có thuốc rồi. Nàng phải cố gắng, có biết không?”
Sở Kiều tuy đau đớn không dứt nhưng vẫn nghe loáng thoáng lời Yến Tuân thì thầm nên gật đầu nhẹ ra chiều đã biết. Chỉ là nàng có vẻ sắp không chịu đựng được nữa. Hài tử trong bụng dường như bất ổn.
” Thuốc, thuốc đến rồi.” A Mẫn cầm chén thuốc nâng niu như vàng ngọc trong tay trao cho Yến hoàng. Chàng thổi qua mấy lượt mới cho nàng uống chúng.
Quả nhiên đoán đúng bệnh, thuốc sắc đúng liều. Môt lát sau nàng bớt đau rất nhiều. Cả cơ thể dần thả lỏng ra không còn vẻ gượng bấu tay chàng kịch liệt như lúc nãy.
Yến Tuân lấy khăn thấm mồ hôi sót trên người nàng, nhẹ nhàng lau tay chân nàng để bớt sự oi bức do cơn đau mang đến suốt buổi tối nay.
Chàng cứ thế ngồi bên giường nàng suốt mấy canh giờ liền. Người đang quỳ ngoài kia cũng không ngoại lệ. Màn đêm buông xuống kéo theo những giọt sương tinh khôi rơi trên phiến lá thạch thảo, vẻ mỏng manh của nó dường như không chịu được sự oằn nặng của sương nên rũ dài một bên nhường cho sương kia rơi xuống tầng tầng lớp lớp hoa bên dưới.
Sự vật sinh sôi tươi đẹp trong vũ trụ như lẽ bình thường của tạo hóa. Nhưng đôi khi sự tồn tại của nó cũng có thể cướp đi sinh mạng một ai đó trong trời đất này. Vô tình hay hữu ý, hoa đẹp luôn có gai góc có thể khiến người ta bị tổn thương không hay biết.