Bạn đang đọc Sói Bắc Yến: Chương 194 – Tinh Hoa Đế Quốc
Khi ánh mặt trời lên cao nhất trên hoàng thành thì Yến Tuân trở về tìm nàng.
Nàng đang ngồi trên ghế dài giữa tẩm cung, hai chân duỗi thẳng về trước, dáng vẻ khoan thai nhàn hạ của quý nhân, nàng không có gì giải khuây ngoài việc nghiên cứu kinh thơ trị quốc lấy từ bên Phụng thư các về một ít.
” Bệ hạ hồi cung.” Tiếng thái giám văng vẳng ngoài cửa, sau đó là tiếng bước chân người vội vã, nàng có thể đoán được đó là của Yến Tuân.
Chàng vội vã đi nhanh đến chỗ nàng, giọng rất khuẩn trương:
” A Sở, ta nghe thái giám bảo nàng không khỏe trong người, thế nào rồi? Nàng thấy khá hơn chưa? Thái y đã đến thăm bệnh cho nàng chưa?”
Nữ nhân buông cuốn sách trong tay xuống, nở nụ cười ôn nhu tựa làn gió xuân, nắm bàn tay ấm áp của nam nhân: ” Chàng thấy đó, thiếp đã khá hơn rồi. Thái y cũng vừa về, chỉ là nằm nghỉ ngơi nhiều hơn sẽ không sao.”
” Vậy sao? Có thật không có gì nghiêm trọng không?” Yến Tuân vẫn lo lắng không ngừng.
” Không sao thật mà, chàng nhìn xem, hài nhi vẫn tốt, thiếp cũng vậy. Hoàn toàn khỏe mạnh. Chỉ một chút chấn động nhỏ mà thôi.” Đoạn nàng cầm tay Yến Tuân đặt trên bụng mình, thoáng cái chàng đã rùng tay lại, ngạc nhiên nhìn nàng:
” Chấn động? Ai làm nàng bị chấn động? Có phải chuyện công chúa Ba Hy không?”
Sở Kiều nhớ chuyện lúc sáng ở Long thư các, suy nghĩ một hồi thì nói:
” Không có chuyện gì … Yến Tuân, chàng có bao giờ giấu thiếp chuyện gì không?”
Yến Tuân thở phào, vui vẻ phân bua: ” Ta sao? Có chuyện gì của ta mà nàng không biết chứ? A Sở, chúng ta cùng nhau lớn lên, cùng nhau trưởng thành đến lúc kết thành phu thê ân ân, ái ái như hôm nay. Ta sao có thể giấu nàng chuyện gì cơ chứ? Có phải nữ nhân mang thai hay hoài nghi không? ”
Sở Kiều vẫn hoài nghi: ” Thật không?”
Yến Tuân cười giải trình đến hai mắt phượng căng thành đường thẳng dài trên khuôn mặt tuấn tú: ” Thật! ”
Nàng không gặng hỏi chàng nữa. Nếu chàng thật sự có chuyện không muốn nàng biết tất sẽ không muốn nói ra. Bao nhiêu suy nghĩ, nghi hoặc trong lòng đành thu lại. Câu trả lời của chàng có thể khiến nàng không vui nên nàng không nên biết vẫn tốt hơn.
Yến Tuân ngồi sát vào nàng, choàng cánh tay nam nhân rắn chắc ôm nàng vào lòng, ôn nhu phả hơi ấm áp man mác trên mặt nàng: ” A Sở, đừng suy nghĩ quá nhiều chuyện. Nàng cần nhất bây giờ là dưỡng thai thật tốt. A Sở từ lúc nào đã hoài nghi ta những chuyện như vậy? Tình cảm ta dành cho nàng thế nào, nàng không biết hết sao?”
” Thiếp xin lỗi, chỉ thuận miệng hỏi như thế thôi. Chàng đừng bận tâm. Yến Tuân luôn là nam nhân đối xử với thiếp tốt nhất, yêu thương thiếp hơn bất kỳ ai trên đời. Thiếp biết, thiếp cảm nhận được tất cả. Có lẽ do đang mang thai nên tâm tính dễ sinh hoài nghi và bất ổn. Qua vài tháng nữa sẽ hết thôi. Chàng đừng lo lắng.”
Yến Tuân áp mặt mình vào má Sở Kiều, êm đềm thủ thỉ, mơn trớn yêu thương khiến lòng nàng vui vẻ trở lại. Nữ nhân dù mạnh mẽ thế nào nhưng trong thâm tâm vẫn luôn mềm yếu nhất, chỉ cần một luồng gió dịu dàng lướt qua sẽ xoa dịu tất cả những cảm xúc không vui.
” À, còn chuyện công chúa Ba Hy, chàng định thế nào với nàng ấy.”
Chàng vẫn không ngừng mơn trớn yêu thương trên thân thể nàng, chỉ thì thầm vài câu đáp trả:
” Tùy nàng sắp xếp, cứ làm khó cho nàng ấy tự rút lui vậy.”
” Chứ không phải chàng định để thiếp từ từ dung nạp nàng ấy sao? Nam nhân khi ngồi trên địa vị cao ngất vẫn khó qua được ải mỹ nhân.” Sở Kiều thầm oán trách người bên cạnh.
Yến Tuân khổ sở trong lòng, tỉ tê không thôi: ” A Sở, nàng không phải không biết, ta chỉ yêu thương và sủng hạnh mỗi Tú Lệ vương hậu. Còn thời gian đâu dành cho nữ nhân khác? Na Lệ Hoàng quả thật là một mỹ nhân khuynh đảo thiên địa. Bất cứ nam nhân nào cũng sẽ động lòng vì nàng ấy. Nhưng chuyện đó khác với yêu nàng. Yêu thương một người là muốn gắn bó cả đời với chỉ một người ấy, hoàn toàn không vì vẻ đẹp bên ngoài mà mê đắm nhất thời.”
” Na Lệ Hoàng vẫn là mỹ nhân khiến chàng mê đắm nhất thời đó thôi. Ta làm sao so bì nàng ấy cho được.”
” A Sở là mỹ nhân khiến Yến Tuân mê đắm cả một đời không ngừng nghỉ, từ khi chỉ là một hài tử nô lệ lem luốc đến lúc trưởng thành, bây giờ là Tú Lệ vương hậu. Yến Tuân chưa từng thôi yêu thương nàng ấy. Tấm chân tình của Yến Tuân, thiên địa chứng giám. Không bao giờ thay đổi.”
” Thật không?”
” Ừ. Thật vậy mà.”
” Vậy tha cho chàng đó.” Sở Kiều khẩy nhẹ nuông chiều ngón tay nhỏ vào vùng giữa đôi mày phượng của Yến Tuân. Hai người bên nhau trò chuyện một lúc lâu Yến Tuân mới rời đi xử lý chính sự khác.
” Ta đi đây, chiều ta về với nàng, có được không?”
” Chiều nay thiếp cũng có việc bên cục nghiên cứu không thể về sớm hơn. Gặp chàng buổi tối vậy.”
Yến Tuân nhăn nhó, tỏ vẻ không vui: ” Tối sao? Phải xa nàng lâu như thế thật không cam lòng.”
Nàng kiên định nhìn chàng: ” Ừ, tối. Cai quản hậu phương cho chàng không hề dễ dàng với thiếp. Công việc chất cao như núi, lại còn phải mang cốt nhục cho chàng, ngày đêm vất vả. Chàng nỡ lòng nào mang nữ nhân đó vào cung khiến thiếp thêm phiền muộn. Thiếp không trách chàng thì thôi. Đừng quấy như vậy nữa.”
Yến Tuân ôm nàng vào lòng yêu thương dỗ dành người trong lòng thêm một chút nữa mới thôi: ” A Sở hoàng hậu của ta. Ta tuy trên vạn người nhưng chỉ dưới có mình nàng. Hoàng hậu đã bảo vậy ta chỉ có cách tuân mệnh. Không càn quấy. Không đòi hỏi thêm. Chỉ mong hoàng hậu đừng về muộn quá kẻo người làm phu quân thêm thập phần lo lắng. Có được không?”
Sở Kiều thấy Yến Tuân xuống nước cũng không thể kiên định hơn được nữa, mềm lòng nghe theo: ” Được rồi, thiếp sẽ tranh thủ hồi cung sớm. Chàng đi được chưa?”
” Ừ, ta đi đây. ”
Được hai bước, Yến Tuân quay vào dặn dò một chút: ” A Sở, nàng không được đi bộ nhiều. Phải dùng kiệu di chuyển các nơi.”
” Ừ, thiếp nhớ rồi.”
” Chuyện bên cục nghiên cứu chỉ nên quán xuyến việc phân phó. Còn triển khai thế nào hãy để Nhạn Bình xử lý giúp nàng. Không nên tùy tiện đi, chỗ đó đang còn tu sửa nên khá nguy hiểm. Nàng không nên tự mình dấn thân vào tất cả. Có biết không?”
Sở Kiều mệt mỏi nhìn Yến Tuân. Từ lúc nào chàng trở nên càm ràm nhiều như thế này.
” Thiếp biết rồi. Yến Tuân, chàng còn không đi nữa, hoàng triều sẽ xem thiếp là hồng nhan họa thủy. Thiếp dẫu có tắm ngàn lần sông Hồng Xuyên cũng không hết tội danh thiên cổ đâu.”
” Hoàng đế đang chăm sóc cho bậc mẫu nghi thiên hạ, hoàng tộc hoàng triều yên ổn mới trấn an lòng dân, giữ vững xã tắc. Ai dám xuất ngôn xằng bậy ta sẽ nghiêm trị tất cả.”
” Được, được. Thiếp biết rồi. Yến Tuân chàng đã hết lo lắng chưa?”
” Ừ, vậy ta đi thật đó. Tối ta đợi nàng.”
” Ừ. Chàng đi thong thả.”
Chuttttt. Nàng vừa dứt lời đã bị ai đó đặt nụ hôn sâu lên khuôn môi nhỏ của mình. Cảm giác nóng bỏng len lỏi khắp cả người. Dư vị ngọt ngào xâm chiếm trọn đầu lưỡi. Bàn tay nam nhân đặt sau hông nàng, mơn trớn xoa nhẹ tấm lưng trắng nõn như ngọc, nàng rên khẽ ” Yến Tuân…”
Yến Tuân dịu dàng như rót mật bên tai nàng: ” A Sở, ta nghĩ mỗi ngày mình nên đóng ấn ký mình vào chỗ này, mới yên tâm A Sở là của Yến Tuân.”
” Chàng thật là … ” Sở Kiều vui vẻ, e thẹn đấm nhẹ vài cái vào vai Yến Tuân. Hai người vùng vẫy một hồi lâu Yến Tuân mới chịu rời khỏi thật sự.
Trước lúc Yến Tuân vào bên nàng có vài hạ nhân đứng hầu. Sau đó thì tất cả đều lui ra ngoài hết. Chả trách lúc chàng đi, quanh nàng trống rỗng không một bóng người. Một lát sau A Mẫn và các thái giám mới vào hầu nàng thay y phục. Bọn họ nhìn nhau cười khúc khích. Nàng biết bọn họ đang nghĩ gì. Những chuyện đại loại như thế thường ngày đều xảy ra với hai vị chủ tử điện Oanh ca, nên nàng cũng không buồn e ngại với họ như thuở mới đến đế đô.
” A Mẫn, Bắc Yến có gửi đến vài đặc sản phương Bắc, chốc nữa hãy mang đến Đông cung cho Thái tử điện hạ một ít, cho khuây nỗi nhớ quê hương.”
” Dạ, tuân lệnh nương nương.”
” Người bên điện Thanh Ngân thế nào rồi?”
” Bẩm, nô tỳ nghe các thái giám nói lại, công chúa mang rất nhiều đồ vật tùy thân từ Ba Hy đến đây, nên nô tỳ phái thêm người đến phụ giúp mới xong hết chỗ đồ đó. Công chúa tuy cao quý nhưng tính tình dễ gần và cư xử chừng mực với mọi người. Nô tỳ nghĩ đó là một quý nhân khả ái.”
” Ừ. Nếu nàng có điều gì cần trợ giúp, ngươi cứ tùy ý cho người đến chỗ điện ấy hầu hạ nàng.”
” Dạ, nô tỳ đã nhớ. Nương nương, người định đi đâu?”
” Đến cục nghiên cứu.”
…
Khi nàng đến nơi thì Nhạn Bình đang điểm danh những nhân sỹ đến báo danh. Ròng rã mấy tháng nay cục nghiên cứu cũng tìm ra được đội ngũ những người tài ở khắp nơi hoàng triều tề tựu về đây. Bọn họ đều sở hữu những tuyệt kỹ khác nhau trong nhân gian, có thể được xem là kỳ tài vô tiền khoáng hậu, từ các lĩnh vực như: nặn gốm sứ, may thêu, dệt vải, thủ công mỹ nghệ, đại phu, trồng trọt, … trên dưới hai mươi cục thị. Những cục trưởng đứng đầu các cục thị cũng có đủ danh sách, số lượng các cục viên nghiên cứu cũng có hơn phân nửa nên được xem khá ổn thời gian đầu.
” Vương hậu nương nương giá đáo.” Thái giám đi trước mở đường cho nàng tiến vào sảnh lớn.
” Chúng thần xin thỉnh an nương nương, chúc người cát tường, phước thọ vô biên.”
Sở Kiều bước lên bậc tam cấp, nhẹ nhàng đặt mình xuống trường ghế ở giữa: ” Các khanh bình thân.”
Nhạn Bình lui qua một bên để Sở Kiều chủ trì buổi gặp mặt hôm nay với các kỳ tài quốc gia. Có thể xem như đây là lần đầu tiên bọn họ được diện kiến vương hậu tôn quý nhất hoàng triều, cũng là chủ nhân thật sự của cục nghiên cứu đế đô, một việc tưởng chừng như hoang đường nhưng không hề tầm thường chút nào.
Bởi vì từ khi cục nghiên cứu được xây dựng. Mỗi cục đều phân phó một mảng nghiên cứu riêng khác biệt và được xem là nơi phát minh duy nhất của hoàng triều Sơ Nguyên kéo dài suốt mấy ngàn năm bền vững. Những phát minh mới của bọn họ được đưa vào dân gian sản xuất hay sử dụng, khiến kinh tế hoàng triều phất lên chưa từng thấy. Thúc đẩy hoạt động giao thương, mang gốm sứ đế đô đến khắp nơi xa hơn đại lục mua bán với những đơn đặt hàng cực lớn, thậm chí người Khuyển cũng mày mò đến tận nơi để thu mua gốm sứ về phương tây bán lại.
Nghành dệt vải thô sơ của Chân Hoàng ngày đó cũng được thay thế bằng loại vải mới mềm mại, thoáng mát với từng đường may, sợi chỉ tinh xảo hơn, thay thế cho loại vải bấy lâu nay du nhập từ Hoài Tống vào. Tuyệt kỹ dệt may thậm chí thêu thùa cũng được truyền rộng rãi trong dân gian để người người có thể sử dụng, có thể kinh doanh giao thương khắp nơi. Có thể nói hậu cung hoàng triều đế đô là nơi đi đầu những xu hướng mới, hiện đại nhất, tinh hoa nhất đại lục, sau đó du nhập chúng vào dân chúng khắp nơi trải dài từ Sở Thành đến Biện Đường, Hoài Tống, Bắc Yến, xa hơn nữa là tộc Khuyển phương Bắc, Cao Ly.
Nghề y dược và trồng trọt cũng không kém. Tất cả những bệnh khó trị cũng như các loại cây cỏ, rau củ được dân chúng thường dùng đều được nghiên cứu theo giống mới để tìm ra phương thức tối ưu hơn, những bài thuốc hữu dụng hơn để giúp người dân có cuộc sống vô lo, vô nghĩ và thoải mái tăng gia sản xuất hơn trước.
Có thể nói bên cạnh thiên tài chính trị gia xuất sắc như Yến hoàng, thì Tú Lệ vương hậu là một cánh tay vô cùng sắc bén và tốt nhất từ trước đến nay trong công cuộc đưa hoàng triều Sơ Nguyên đến đỉnh cao đế chế thịnh vượng bậc nhất đại lục Tây Mông trong suốt nhiều ngàn năm qua từ thời Bồi La Đại Đế cho đến hôm nay.
Nhưng đó là chuyện của nhiều năm sau này.
Trước mắt cục nghiên cứu vẫn còn rất thô sơ và non kém, đều họ cần chỉ là vấn đề thời gian mài dũa mà thôi.
Sở Kiều nghiêm trang nhìn xuống bên dưới, ôn tồn phát biểu vài lời chào đón các kỳ tài quốc gia:
” Đầu tiên, bổn cung rất vui mừng khi các khanh đã không vì tình riêng, tuyệt kỹ của bản thân mà gia nhập cục nghiên cứu, đem hết sức mình cùng tài học ra phụng sự quốc gia. Đó là niềm vinh hạnh của hoàng triều cũng như của bổn cung. Hãy nhận của ta chung rượu mừng này, xem như quà gặp mặt ta dành cho các ái khanh. Người đâu, dâng rượu.”
Cung nữ đi từ hai phía đến, dâng lên mỗi người một ly rượu vàng lấp lánh khiến ai cũng vui mừng khôn xiết. Được vương hậu mời rượu thì còn gì bằng niềm hạnh phúc ấy. Mọi người đều nhấc loạt nâng rượu lên trước mặt, tung hô mừng rỡ.
” Bổn cung đang mang thai nên dùng trà thay rượu đáp lễ các vị. Tất cả hãy cạn ly chúc mừng một khởi đầu tốt đẹp cho hoàng triều. Cạn ly!”
” Chúng thần cảm tạ nương nương. Cạn ly!”
Thấy mọi người đã cạn hết chỗ rượu mừng ấy, Nhạn Bình mới bước ra chủ trì tiếp buổi gặp mặt hôm ấy:
” Các vị, mỗi cục sẽ được phân phó chỗ ở riêng. Từng cục trưởng sẽ có lệnh bài riêng cho mình, cũng như quản lý các cục viên, điều phối công việc nghiên cứu. Bây giờ lần lượt từng người sau khi nghe tên mình hãy bước lên chỗ ta nhận lệnh bài sau đó cung nhân khác sẽ dẫn các vị đến nơi ở của mình. ”
Thái giám bên cạnh Nhạn Bình hô to tên từng người. Người này nối đuôi người nọ bước lên nhận ấn lệnh. Sở Kiều cũng nhàn hạ uống trà xem mặt từng thành viên cục nghiên cứu của nàng. Mỗi người một vẻ, thậm chí có hơi kỳ quặc một chút, so ra những người kỳ tài đều có hình dáng không giống người bình thường, đôi khi còn kỳ quặc khó nhìn. Nàng thầm nghĩ như thế.
…
Lương Thiếu Khanh.
” Có ta.”
Tên gọi ấy từ miền ký ức xa xôi nào đó vọng lại khiến Sở Kiều như bật tỉnh, chút nữa thất thố trước hạ nhân. Chẳng phải thư sinh xúi quẩy nàng gặp ở Biện đường đó sao?
” Lương Thiếu Khanh. Ngươi có phải??” Sở Kiều nhìn nam nhân cục mịch vận y phục thanh lam nhàn nhạt, đầu vấn mão tròn để lòa xòa vài sợi tóc sau lưng trước mặt nàng.
Nam nhân cười tươi híp mắt ngô nghê hệt như năm nào: ” Đúng, là thần. Lương Thiếu Khanh người đã gặp qua ở Biện đường. Thần không ngờ sau bao nhiêu năm, nương nương vẫn còn nhớ tên này. Người có khỏe không?”
Sở Kiều vội đứng dậy bước xuống bậc tam cấp, lay nhẹ vai nam nhân, vui sướng bày tỏ trên khuôn mặt thanh tú: ” Là ngươi thật sao? Không ngờ chúng ta lại gặp nhau chỗ này. Ta vẫn khỏe. Còn ngươi thế nào? Sao lại lưu lạc đến đây?”
” Nương nương, người nhìn xem ta vẫn rất khỏe mạnh.” Nói đoạn, Lương Thiếu Khanh xoay vài vòng cho nàng xem. Thư sinh yếu đuối xúi quẩy năm nào trên mặt giờ đã lúng phúng vài sợi râu của người đàn ông trưởng thành thật sự.
” Sau khi từ biệt người chốn cũ, thần đi nhiều nơi để nghiên cứu học hỏi. Sau một thời gian tự thấy mình có duyên với nghề làm gốm được học từ Tây vực. Nên mở một cửa hàng nhỏ nhận làm gốm mưu sinh và cũng để nghiên cứu cho bản thân. Sau này mới biết đế đô chiêu mộ nhân sỹ cho cục nghiên cứu, mới tự mình đến báo danh. Mong được thực hiện hoài bão của mình, lại còn mang sức lực giúp ích cho bá tánh thiên hạ. Một công đôi việc, rất hợp lẽ trời. Nào ngờ lại gặp người ở đây. Quả đúng ông trời thật có tình mà.”
Sở Kiều cũng phụ họa vui mừng không kém: ” Đúng. Cái gì mà: Có duyên ắt sẽ gặp lại. Thật đúng với câu nói đó.”
Đoạn nàng quay qua nói chỗ Nhạn Bình: ” Người này ở cục nào?”
” Bẩm nương nương, vị này là cục trưởng cục gốm sứ.”
” Vậy nàng hãy cho những người khác về nhận cục mình trước, còn vị này bổn cung muốn giữ ở đây đàm đạo một chút, sẽ đến sau. ”
” Như vậy có được không Lương Thiếu Khanh? Ngươi không ngại chứ?” Sở Kiều vẫn ý tứ dò xét nam nhân.
” Không ngại, không ngại. Được đàm đạo cùng nương nương là phước của thần. Với lại cũng là chỗ bằng hữu năm xưa, có khuẩn cũng không dám cầu, sao dám nói e ngại ở đây?”
” Được. Vậy ngươi theo ta qua bên đây. Chúng ta sẽ ôn lại chuyện cũ, bổn cung rất tò mò những chuyện sau đó của ngươi. ”
” Nương nương, thần thật có nằm mơ cũng không ngờ người là nữ nhân bên cạnh Yến Bắc Vương, người dẫn dắt bốn ngàn quân lính Tây nam tiết độ sứ vượt vòng vây Chân Hoàng về phương Bắc. Có nằm mơ thần cũng không ngờ người bị Đại hạ truy nã năm xưa là nữ nhân giả nam trang luôn bên cạnh mình. Thật hổ thẹn, nam tử hán như thần cũng không thể so bì với người.”
” Thiếu Khanh, ngươi lại ca tụng bổn cung đến chín tầng mây rồi. Tất cả đều do may mắn. Chẳng có tài cán gì.”
Haha … hai người đàm đạo với nhau rất lâu sau đó. Tiếng cười nói huyên náo một góc phòng. Qua nhiều năm bươn chải, nam nhân cục mịch, chấc phác ngày nào đã chín chắn, trưởng thành hơn nhiều, không còn sự cố chấp, lọng ngọng va vướng cản trở nàng hành sự như năm xưa.
Chiến sự năm ấy luôn khốc liệt, vội vã và tàn nhẫn, khiến họ không thể có phút giây nghỉ ngơi thật sự huống hồ có thời gian nhìn lại quãng đường mình đã đi qua. Cho đến tận nhiều năm sau quay đầu lại không khỏi cảm thán, được sống sót và có cơ hội ngồi hàn huyên bên nhau hôm nay thật không dễ dàng chút nào. Sự bình yên của họ được đổi lại bởi sinh mạng những người khác đã ngã xuống. Máu xương những chiến sỹ, bá tánh Đại hạ lẫn Bắc yến, Biện đường ngần ấy năm chất cao hơn núi.
Được sống sót trong chiến tranh là sự may mắn, được trùng phùng sau thời loạn là duyên tương ngộ như có hẹn ước. Cũng như nàng và Yến Tuân, Gia Cát Nguyệt và Lý Sách. Ba nam nhân lỗi lạc nhất đại lục đều dành tấm chân tình một đời một kiếp cho nàng, nhưng đến được với ai mới là cái duyên của tạo hóa dành tặng nàng.