Sói Bắc Yến

Chương 193 - Thật Thật, Giả Giả


Bạn đang đọc Sói Bắc Yến: Chương 193 – Thật Thật, Giả Giả

Khi Sở Kiều tỉnh dậy thì một thái giám thường ngày hầu hạ chạy vào báo nàng biết một hung tin không kém chuyện vừa xảy ra khi nãy, nhưng có vẻ nghiêm trọng hơn nhiều:
” Hồi bẩm nương nương, quốc chủ nước Ba Hy đang cho sứ thần đến cống nạp như lễ hàng năm vào đế đô.”
Sở Kiều không khỏi buồn bực trong lòng liền mắng hắn: ” Càn rỡ! Chuyện này hàng năm đều có, làm gì phải khuẩn trương như vậy?”
” Bẩm nương nương, lần này thì khác. Ngoài chuyện dâng cống phẩm, quốc vương Ba Hy còn muốn liên hôn và dâng công chúa mỹ sắc nhất Ba Hy quốc là Na Lệ Hoàng cho hoàng và Thánh đế để bày tỏ lòng thành liên minh tuyệt đối.”
” Hả!” Sở Kiều hoảng hốt làm rơi tách trà trong tay suýt nữa bị bỏng, nàng cất giọng thều thào hỏi tiếp lòng đầy nghi hoặc: ” Vậy Yến hoàng quyết định thế nào?”
” Bẩm, người vẫn chưa nói rõ thánh ý. Nên thần gấp rút về bẩm báo nương nương rõ sự tình. Mong người hãy bình tĩnh. Cũng chưa chắc Yến hoàng sẽ đồng ý chuyện liên hôn này đâu. Người đừng lo lắng quá mức.”
” Ta biết rồi, ngươi lui đi.”

Điện Càn Khôn.
Quỳ giữa chánh điện là sứ thần Ba Hy quốc, sau lưng hắn một chuỗi những rương châu báu đầy ắp đến hai mươi người khiêng mới xuể.
” Bẩm bệ hạ. Cũng như hàng năm, quốc vương của thần đều dâng cống phẩm đến đế quốc, mong thể hiện sự tôn trọng cũng như thần phục tuyệt đối với người. Đặc biệt lần này, quốc vương muốn bày tỏ tấm chân tình của mình nên đặc biệt dâng lên ái nữ người yêu thương nhất, đồng thời cũng là nữ nhân mỹ lệ tuyệt sắc nhất xứ sở Ba Hy, chính là công chúa Na Lệ Hoàng. Kính mong bệ hạ thu nhận tấm lòng quốc vương Ba Hy cũng như đón nhận công chúa vào hậu cung của người để có thêm người sớm chiều bầu bạn.”
Cả hoàng triều ai cũng đều bất ngờ bởi mối liên hôn này. Khắp đại lục Tây Mông không ai không biết công chúa Na Lệ Hoàng là mỹ nhân chim sa cá lặn. Chỉ một nụ cười của nàng cũng khiến nam nhân điêu đứng, hoa cỏ ngừng khoe sắc. Biết bao môn hào, danh gia vọng tộc hay những quốc chủ lân cận muốn cầu thân vẫn không được nàng đồng ý. Nhưng hôm nay, mỹ nhân ấy muốn được ban hôn với Yến hoàng, chấp nhận làm hậu cung sau vương hậu hoàng triều, quả thật bất ngờ với người khác, cũng có thể là khó tin nếu không phải từ sứ thần kia tấu lại, người ta sẽ cho đây là chuyện nực cười nhất thiên hạ.
Trên kia, Yến hoàng bật cười khanh khách:
” Quốc vương Ba Hy quả rất có tâm tư với đế quốc. Trẫm rất xúc động. Còn chuyện công chúa. Chắc không có hiểu lầm ở đây chứ? Mối giao hảo hai nước hiện giờ vẫn rất tốt, trẫm cũng không cần nạp thêm hậu cung. Quốc vương Ba Hy không cần câu nệ chuyện này giúp trẫm. Sứ thần cứ về tấu lại quốc vương nguyện vọng của trẫm. Tin chắc ngài ấy sẽ thông suốt.”

” Hồi bẩm bệ hạ. Chuyện liên hôn quả thật là chuyện mong muốn của quốc vương Ba Hy lẫn nguyện vọng của công chúa. Như mọi người cũng biết, có rất nhiều công hầu, vương giả lẫn quốc vương các nước khác muốn cầu thân cùng Ba Hy nhưng công chúa một mực khước từ, bởi nàng từ nhỏ chỉ ngưỡng mộ một người duy nhất. Đó chính là Yến hoàng.”
Yến Tuân cười không ngớt, chỉ vào mặt mình: ” Là trẫm sao? Ngay cả gặp mặt nàng, trẫm còn chưa có làm sao gọi là ngưỡng mộ từ lâu? Hoang đường!”
Bá quan văn võ cũng xì xào, cười vui ra mặt, có lẽ lúc Yến hoàng rong ruổi trên lưng ngựa, công chúa còn là hài tử quanh quẩn khuê phòng, làm sao biết thế nào là ngưỡng mộ chứ?
” Bẩm bệ hạ, quả là có chuyện như vậy. Nếu người không tin lời hạ thần, có thể cho truyền công chúa vào thưa chuyện.”
” Được, được, vậy cho truyền nàng vào điện.” Yến Tuân vẫn còn rất buồn cười chuyện vừa rồi.
Ánh nắng sớm xuyên những tia vàng rực đổ nghiêng cổng điện một vệt dài. Bóng dáng thiếu nữ trên thềm cửa lả lướt thân áo lay động theo từng bước chân di chuyển. Vệt nắng sáng rực khiến nhân ảnh trước mặt bị che đi một phần dung mạo mỹ lệ vô đối, chỉ lộ ra khuôn mặt thanh tú, thân hình cân đối, mảnh khảnh với các đường nét vô cùng tuyệt mỹ.
Ồ, bá quan trong triều đều tấm tắc khen ngợi nhan sắc mỹ lệ có một không hai của nữ nhân mới vào. Quả đúng như lời mọi người đồn đoán, công chúa Ba Hy quả xứng danh mỹ nhân khuynh nước khuynh thành bậc nhất đại lục từ trước đến nay.
Mỹ nhân tuyệt thế chả trách trái tim luôn hướng về nam nhân ưu tú nhất đại lục, đó chính là Yến hoàng, Yến thế tử khốn khó ngày nào, một tay gầy dựng cơ đồ hoàng triều Sơ Nguyên rộng lớn nhất trung nguyên.
” Người bên dưới hãy ngẩng đầu lên cho trẫm nhìn rõ.” Yến Tuân ôn nhu dịu dàng với người bên dưới.
Na Lệ Hoàng từ từ nâng khuôn mặt lên nhìn Thánh đế. Nam nhân nàng luôn ngưỡng mộ từ rất nhiều năm về trước, một lòng vọng tưởng được theo bên chân người, mộng ước thiếu nữ bao năm qua vẫn chỉ có thế. Nam nhân hùng tài thao lược, một chính trị gia sắc sảo, một người quân sự tuyệt vời! Suốt năm tháng khốn khó luôn rong ruổi trên lưng ngựa nhưng thưởng phạt phân minh, tâm thông, trí tuệ, vó ngựa chàng đi đến đâu, quân giặc phải khiếp sợ uy trấn. Một bàn tay trắng gầy dựng cả dải giang sơn gấm vóc, trải dài vô tận chiếm gần hết lãnh thổ đại lục trung nguyên.
Nam nhân ấy giờ đây đang trước mặt nàng, khuôn mặt tuấn tú như tạc của trời đất, phong thái cao ngất, mắt phượng tâm cơ khó lường nhưng thần thái uy võ khiến người đối diện vừa khiếp sợ, vừa ngưỡng mộ.
” Hồi bẩm bệ hạ, thần thiếp là Na Lệ Hoàng, công chúa Ba Hy, kính chúc bệ hạ phước thọ vô cương. Vạn vạn tuế. Vạn vạn tuế!”
Giọng nói oanh vàng, thánh thót của thiếu nữ khiến nam nhân vốn lãnh đạm với người khác như Yến Tuân có chút mềm mại trong lòng, bất giác có sự vui vẻ, vuốt ve trong tâm trí. Khuôn trăng như xoan, như ngọc, đôi mắt thanh tú, làn da trắng trẻo mịn màng, hương thơm nhàn nhạt tỏa khắp nơi khi nàng xuất hiện.

” Công chúa miễn lễ.”
” Đa tạ bệ hạ.”
” Trẫm nghe sứ thần tấu, công chúa muốn liên hôn với hoàng triều. Chẳng hay đó là ý muốn của nàng hay do quốc vương Ba Hy sai khiến. Nàng cứ nói thật sự tình. Nếu là do sai khiến, trẫm sẽ hủy bỏ hôn sự này. Nếu do ý của nàng, trẫm chỉ muốn nàng suy nghĩ lại, đừng vội vàng kẻo lỡ mối hôn sự tốt khác của mình.”
” Bẩm bệ hạ. Quả thật chuyện này do thiếp cam tâm tình nguyện cầu thân đến đế đô. Bởi vì …”
” Vì sao? Nàng cứ nói, đừng ngại.” Yến Tuân dịu dàng nhìn thiếu nữ.
” Bởi vì, vì thiếp ngưỡng mộ người đã lâu. Tuy biết bệ hạ đã có vương hậu, nguyện chỉ làm một hậu phi nhỏ bên cạnh người sớm chiều bầu bạn. Như thế thần thiếp cũng đã mãn nguyện suốt kiếp này.”
” Chắc công chúa cũng từng nghe chuyện hậu cung hoàng triều từng cho hơn ba ngàn tú nữ, phi tần xuất cung vài tháng trước. Mọi chuyện của hậu cung đều do Tú Lệ vương hậu làm chủ, trẫm cũng không có cách nào can thiệp chuyện của nàng ấy. Nàng được gả vào hậu cung sẽ rất thiệt thòi cho thân phận công chúa cao quý của mình hiện nay. Trẫm hi vọng nàng nên thận trọng hơn với chuyện chung thân đại sự của mình.” Yến Tuân tuy rất mến mộ nhan sắc khuynh nước, khuynh thành của Na Lệ Hoàng, nhưng cũng không thể vì vậy làm chuyện có lỗi với A Sở, càng không thể để công chúa bẽ mặt trước hoàng triều vì bị từ chối hôn sự, nên đành kiếm cớ thoái thác, chỉ hi vọng nàng ấy sẽ biết khó rút lui.
Nào ngờ Na Lệ Hoàng không biết có phải do tuổi trẻ nhiều nhiệt huyết hay quá yêu mến Yến hoàng nên một mực muốn được cầu thân vào hậu cung vốn nơi chỉ có mỗi Tú Lệ vương hậu duy nhất ấy. Đối đầu với nàng ấy đến cả Yến hoàng còn giơ tay đầu hàng, huống hồ chỉ là một thiếu nữ sự đời chưa hiểu gì như Na Lệ Hoàng. Bá quan văn võ bên dưới tuy ngưỡng mộ nhan sắc của nàng nhưng không khỏi cảm thán cho viễn cảnh trước mắt của công chúa Ba Hy.
” Bẩm bệ hạ, thần thiếp nguyện chỉ muốn được cùng người chia sẻ bớt âu lo trong thiên hạ, tuyệt đối không chê bai vị trí hay thân phận thấp kém. Kính mong bệ hạ ân chuẩn cho mối liên hôn này.” Khuôn miệng nhỏ nhắn hồng liên khuẩn khoản cầu xin khiến Yến Tuân có chút rung động, chàng không tiện từ chối nữa, đặc biệt chuyện này ảnh hưởng đến giao ban hai nước nên đành đưa ra kế sách tạm, hi vọng công chúa sau này sẽ tự rút lui:
” Được. Trẫm tạm thời chưa đồng ý mối liên hôn này. Nhưng sẽ để công chúa vào hậu cung một thời gian, để nàng làm quen với hoàng triều và vương hậu. Sau này, mọi chuyện ổn thõa trẫm sẽ có câu trả lời thỏa đáng với chuyện cầu thân này. Công chúa và sứ thần thấy thế nào?”
Sứ thần và công chúa liền mừng rỡ không ngớt. Yến hoàng không tùy tiện từ chối cũng không đồng ý ngay, nhưng người có thể mở rộng hậu cung tiếp công chúa xem như chuyến đi này thành công được hơn phân nửa. Đúng là một chuyện vui không ngờ.
” Chúng thần tạ ơn bệ hạ đã chiếu cố, tùy theo sự sắp xếp của người.”

Ha ha ha. Yến Tuân vui vẻ bảo thái giám dẫn công chúa vào hậu cung diện kiến Tú Lệ vương hậu, nhờ người sắp xếp chỗ cho Na Lệ Hoàng ở một thời gian.
” Sứ thần về tấu lại quốc vương trẫm rất vui mừng trước tấm lòng của ngài ấy. Nếu có dịp đến đế đô, nhất định sẽ hậu đãi quốc vương.”
” Đa tạ bệ hạ. Thần sẽ truyền lại những lời của người. Hi vọng hoàng triều và Ba Hy sớm có mối giao tình son sắt, bền vững hơn nữa. Thần xin cáo lui.”
” Được. Khanh đi bình an.”

” Hồi bẩm nương nương, công chúa Ba Hy, Na Lệ Hoàng xin được diện kiến.”
” Cho nàng vào.”
Nhạn Bình đứng bên cạnh nói khẽ với Sở Kiều: ” Nàng ta quả thật muốn tranh bệ hạ với tỷ sao?”
Kiều thở dài, không hẳn không vui nhưng vẫn có sự khó chịu nhẹ trong người:
” Ta biết làm sao bây giờ. Nàng ấy đã dẫn mình đến tận đế đô cống nạp mối liên hôn này. Giữa hoàng triều Yến Tuân không thể từ chối thẳng thừng khiến nàng ấy nhục nhã ôm hận về nước. Một Triệu Thuần khi xưa cũng đã là một sai lầm nghiêm trọng. Nên chỉ đành đợi nàng ấy thấy khó rút lui, thì chuyện này mới qua dễ dàng được. Chàng đã đẩy thuyền về phía ta, ta không thể không nương theo về phía trước. Chàng tự dưng chuốc phiền phức cho ta, thật bực mình.”
Nhạn Bình nghe thế cũng chỉ còn thở dài chứ không biết làm gì hơn.
Một lát sau, Na Lệ Hoàng một thân y phục ngũ sắc bước vào. Thiếu nữ tầm hai mươi tuổi quả thật là một tuyệt thế giai nhân mà Sở Kiều chưa từng gặp qua trong đời, từ kiếp trước lẫn kiếp này. Chả trách Yến Tuân cũng không nỡ từ chối. Tự nhiên Sở Kiều có chút cay đắng nơi cuống họng.
” Thần thiếp là Na Lệ Hoàng, xin chúc nương nương mãi mãi xinh đẹp, phúc cao hỷ lộc muôn trượng.”
” Miễn lễ, công chúa quá khách khí rồi. Nàng được Yến hoàng cho vào hậu cung cũng như xem là khách quý. Sau này hãy ở đây làm bạn với bổn cung. Đừng ngại. Nào lại đây ngồi đi.” Sở Kiều vui vẻ chào đón Na Lệ Hoàng, đoạn chỉ vào chỗ trống đối diện mình cho nàng vào ngồi.
” Đa tạ nương nương. Thần thiếp từ lâu cũng đã nghe uy danh của người vang khắp đại lục. Lòng thầm ngưỡng mộ, nay mới có dịp tấn kiến, thật khiến người khác mở rộng tầm nhìn.”

Sở Kiều có chút oán trách trong lòng. Nàng ấy đã biết nàng từ lâu, chắc cũng biết Yến Tuân và nàng luôn bên nhau không rời, vậy hà cớ chi còn rắp tâm vọng tưởng chen vào giữa hai người nàng. Thật ngông cuồng!
” Nàng uống chút trà đi. Đây là loại thơm ngon nhất giang nam tiến cống. Có lẽ Ba Hy không có loại này đâu.”
Thiếu nữ uống một hớp trà nhẹ, khóe mắt chợt reo lên sự thích thú:
” Đúng, quả là trà ngon, Ba Hy chưa từng có loại như vầy.”
” Hậu cung chỉ có mỗi ta nên đôi khi có chút buồn chán, nay có nàng có lẽ sẽ khá hơn. Do Thánh đế muốn làm gương cho trăm họ nên đặc biệt kiêng dè vật chất sinh hoạt chốn hậu cung, có phần không hậu hĩnh như các hoàng triều khác, sẽ khiến nàng có chút không thoải mái. Mong nàng không phiền lòng.”
” Không hề, không hề. Chỉ cần được ở bên Thánh đế bầu bạn và chia sẻ nỗi lo với nương nương, thần thiếp không dám nề hà chuyện chi.”
” Tốt lắm. Vậy lát nữa thái giám sẽ dẫn nàng đến hậu cung ở tạm điện Thanh Ngân. Nếu nàng cần thêm cứ bảo hạ nhân là được. Lúc nhàn rỗi hãy đến tìm ta bầu bạn. Đừng ngại.”
” Nương nương, người thật tốt. Thần thiếp xin cảm tạ người.”
” Quá khách khí rồi. Giờ có lẽ nàng cũng thấm mệt do đường sá xa xôi, để bổn cung cho người đưa nàng về điện của mình nghỉ ngơi trước, hôm khác gặp nhau không muộn. Có được không? ”
” Thần thiếp tùy nương nương sắp xếp. Vậy xin cáo lui trước. Người giữ gìn sức khỏe.”
” Ừ, đi đi.”
Bóng dáng thiếu nữ vừa khuất bóng sau cánh cửa Phụng các, Sở Kiều hối A Mẫn mang thêm nước đến cho nàng, nàng uống một hơi gần cạn bình nước. Lần đầu tiên nàng gặp tình thế khó xử như vầy. Tình địch của mình nhưng vẫn phải đối xử khách sáo, ngoài mềm trong nhạt. Từ khi ngồi vào vị trí vương hậu cao cao tại thượng này, mọi chuyện nàng làm đều ảnh hưởng đến thể diện cả hoàng triều nên không thể cư xử cảm tính như lúc trước, ghét ai đều thể hiện ra mặt và ngoài lời. Nàng thầm ao ước được trở về như một Tú Lệ Vương trước kia, một mình một cõi ở phương Bắc, không cần giả lả với người khác hay đặt nặng trách nhiệm thể diện hoàng tộc trên vai. Sống theo khuôn khổ và phép tắc dường như không phải bản tính trời cho của nàng, đối với nàng tất cả những thứ ấy mới thật giả tạo và ngụy trang làm sao!
Rất tiếc. Đó cũng chỉ là suy nghĩ nhất thời, nàng bây giờ đã là mẫu nghi thiên hạ, tâm phải rộng mở hơn nữ nhân bình thường nên cách hành xử cũng phải mẫu mực hơn trước. Nàng nhớ nhiều năm về trước, nàng đã nhiều lần oán trách Yến Tuân sao phạt nặng chuyện quân đội Hạ Tiêu xung đột với quân Trình Viễn, sau đó phạt họ chuyện làm rối lòng quân mặc cho nàng van xin thảm thiết. Đứng ở cương vị Bắc yến vương, Yến Tuân có trách nhiệm đối với toàn quân, giữ gìn uy phong và phép tắc quân đội nên không thể mềm yếu tha cho quân lính Hạ Tiêu chỉ vì nàng cầu xin cho bọn họ.
Khi người có sứ mệnh và trọng trách trên vai, sẽ khó làm chủ cảm xúc cá nhân hay vì tình riêng. Tất cả đều lấy lợi ích toàn cục mà cư xử. Nàng hiện tại cũng như thế. Đứng ở vị trí hôm nay nàng mới hiểu nỗi khổ của chàng ngày ấy. Quả thật ngồi ở vị trí càng cao càng khó làm chủ được bản thân mình, ngay cả một sự ghen tuông rất bình thường của nữ nhân nàng cũng không nên có, huống hồ là những chuyện khác.
Haiz… ai bảo làm Tú Lệ Vương hậu là chuyện dễ dàng chứ nàng thấy chức vị ấy vô cùng thách thức sự nhẫn nại của nàng, đặc biệt với con người thẳng thắn, đôi tay dùng đao kiếm còn nhanh hơn lời nói thì những lời nói giả tạo kia khiến nàng nhất thời không thoải mái tý nào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.