Bạn đang đọc Sói Bắc Yến: Chương 192 – Cố Nhân
Hàn phủ.
” Phu nhân các người ở đâu?” Gã nam tử cao lớn mặc lục bào, lớn giọng gấp gáp với gia nhân Hàn phủ. Người nọ đột nhiên bị hỏi bất ngờ cũng lắp bắp chỉ về hướng hành lang lớn dẫn về hướng Nam của phủ: ” Dạ, phu nhân hiện giờ đang ở thư phòng, hướng đó.”
” Đi.” Gã nam tử ngoắc tay cho mấy người theo sau mình đi về hướng đó.
Gia nhân Hàn phủ nhìn theo đám người vừa rời khỏi trong lòng ngổn ngang bao chuyện. Lão gia bị bắt được mấy hôm, khiến cả phủ thất thần, lo sợ. Phu nhân ra vào không yên, thấp thỏm ngày đêm lo sợ, không biết họa gì sẽ giáng xuống đầu Hàn gia. Người nghĩ Hàn gia mấy năm nay đi theo Trình nguyên soái ắt hẳn có cột cao nhất hoàng triều dựa dẫm, không phải lo sợ bất cứ ai. Nào ngờ, sau một đêm, tất cả những thân cận của Trình nguyên soái đều bị áp giải đến Tử lý tự điều tra, lại còn vướng vào hai tội nghịch tử lớn nhất từ trước đến nay. Xem ra lần này Hàn gia sẽ gặp họa không may. Nghĩ đoạn, hắn chỉ còn biết chặc lưỡi lắc đầu trước sự thay đổi chóng vánh của thế cục như thế, không dám nghĩ tiếp đến viễn cảnh sau này của Hàn gia nữa.
Lúc này ở thư phòng Hàn phu nhân. Hàn thị đang gói ghém một số đồ cho vào nải nhỏ. Trên tay vẫn còn cầm vài chứng từ đủ loại. Có vẻ rất quan trọng nên vô cùng cẩn mật cho vào một bên áo trên người. Thu xếp xong liền quay qua ôm vai hài tử nhỏ bên cạnh:
” Hàn Lân, hài tử hãy nhớ, tất cả mọi chuyện phụ thân con làm đều từ Trình phủ. Hôm nay Hàn gia lâm vào tình thế này, đều do người đó gây ra. Cho nên tuyệt đối không được tin lời của người đó. Chúng ta không thể ở lại đây chờ chết. Bọn họ nếu biết được trong tay Hàn phủ có những chứng cứ giấy tờ trao đổi giao thương với Biện đường có mộc của Trình gia đóng, nhất định sẽ không tha cho chúng ta. Mẫu tử ta rời khỏi đây trước đến trình Thánh đế mới mong cứu Hàn gia khỏi họa bị diệt môn. Phụ thân hài tử vì quá trung thành nên đã bị Trình phủ lợi dụng giao tính mạng cả gia tộc đi vào con đường chết. Sau này nếu con còn sống hãy nhớ lời mẫu thân, nhất định phải giúp Hàn gia rửa oan chuyện ngày hôm nay. Có biết không? ”
Hài tử mười tuổi khôi ngô tuấn tú nhưng khuôn mặt đỏ bừng vì khóc không ngừng:
” Khụ khụ, mẫu thân, Hàn gia sẽ phải chết hay sao? Phụ thân đâu rồi? Con rất muốn được gặp người. Khụ khụ…”
Hàn thị xoa đầu con trẻ, nhìn hắn đằm thắm tình mẫu tử dào dạt, ôm chặt đứa trẻ vào lòng một lúc mới buông ra:
” Đừng khóc. Nam tử không nên khóc như thế. Phải mạnh mẽ, đầu đội chim ưng, chân đạp yên ngựa, mới là nam tử thực thụ. Hứa với mẫu thân, sau này có xảy ra chuyện gì cũng phải sống sót, trọng trách giải oan cho Hàn gia, ta giao lại cho con. Hãy nhớ lời mẫu thân hôm nay!”
Nói đoạn, Hàn thị rút ra lại xấp chứng từ bỏ vào trong y phục trên người hài tử.
” Dạ, hài nhi đã nhớ. Phải giải oan cho Hàn gia. Mẫu thân. Khụ khụ…”
” Được, hài nhi ngoan. Bây giờ chúng ta phải rời khỏi đây ngay.”
” Dạ, hài nhi nghe lời mẫu thân sắp xếp.” Khụ khụ… hài tử đưa tay lau chỗ nước loang lổ trên mặt sang một bên, khuẩn trương nối gót theo thiếu phụ đi trước, họ men theo con đường hầm cánh cửa sau trướng lớn thư phòng đi ra khỏi Hàn phủ. Hai người đi vội vã không dám ngừng nghỉ. Đến khi đến bên ngoài đường hầm ấy mới cảm thấy an toàn được chút. Hàn thị nắm chặt tay hài tử men theo đường nhỏ bên cạnh rời khỏi nơi đó.
” Nhanh, bọn họ sớm muộn cũng phát hiện chỗ này, chúng ta không kịp nữa đâu.”
Một lớn một nhỏ dìu nhau trên đường mòn, xung quanh cây cối um tùm. Có lẽ đây là ngoại thành, Hàn thị mang máng nhớ lời Hàn Thuyết bảo lúc trước. Đường hầm này xây để phòng khi nguy hiểm để nhanh chóng ra khỏi đế đô. Nào ngờ hôm nay lại khiến mẫu tử họ phải làm chuyến ngược dòng vào lại đế đô đến diện kiến Thánh đế. Cửa thành Sở Thành đồ sộ trước mặt, Thánh đế gần trong gang tấc nhưng con đường đến đó đối với họ bây giờ gian nan trăm bề, nguy hiểm trùng trùng.
Phía sau bây giờ đã nghe tiếng sột soạt người rẽ cỏ chạy về hướng bọn họ.
Hàn Lân run rẩy cánh tay đang được Hàn thị siết chặt: ” Mẫu thân, hình như bọn họ đang đuổi theo chúng ta.”
Hàn thị dùng hết sức bình tĩnh và vẻ kiên nghị cuối cùng nhìn hài tử, nàng phải bảo vệ giọt máu duy nhất này của Hàn gia, cũng là niềm hi vọng rửa oan khuất cho gia tộc.
” Hàn nhi, một lát nữa mẫu thân sẽ dẫn dụ họ ra chỗ kia. Hài nhi hãy nấp vào chỗ này. Tuyệt đối không được bước ra. Nhất định phải sống sót đến gặp Yến hoàng, nếu không cả gia tộc chúng ta sẽ gặp họa lớn. Có hiểu không?”
Khụ khụ khụ… ” Mẫu thân. Mẫu thân. Người đừng đi. Khụ khụ…”
” Ngoan nào. Hài nhi đứng chỗ này, không được chạy lung tung.” Hàn thị nhìn hài tử một lúc, hôn một bên má hắn xong mới quay người đi.
Khụ khụ, mẫu thân. Hài nhi sẽ không để người hi sinh vô ích. Hài nhi nhất định sẽ rửa oan cho Hàn gia. Khụ khụ …
Nhân ảnh phía trước dần nhạt nhòa trong màn bóng nước trên khuôn mặt hài tử. Tiếng nói mẫu thân lanh lảnh phía trước, sau đó là những tiếng chân người vội vã chạy về hướng thiếu phụ. Một lúc sau đã không còn nghe thấy âm thanh ồn ào ấy nữa.
Tiếng chim rừng kêu reo inh ỏi trong sự yên tĩnh xung quanh hài tử nhỏ. Hắn lầm lũi trong cô độc đi về phía cổng thành đế đô. Hành trình giải cứu cửu tộc giờ được đặt lên đôi vai nhỏ bé ấy. Liệu có được chăng sự xoay chuyển càn khôn hay chỉ là sự vùng vẫy yếu ớt của những kẻ sắp chết?
…
” Bẩm soái gia, khi thuộc hạ đến nơi mẫu tử Hàn thị đột nhiên bỏ trốn. Sau đó thuộc hạ chỉ tìm được Hàn thị, nhưng ả ta liều chết nhảy xuống núi tự sát cũng không theo chúng ta rời đi. Cũng không biết Hàn Lân bị lạc ở đâu.”
Mấy tên tay chân do Trình Viễn phái đi đưa mẫu tử Hàn gia lánh nạn sát thân, đều quay về tay không, không có người. Nhẽ ra, mẫu tử họ nên theo người của hắn đưa đi để tránh họa cửu tộc bị đồ sát. Vì nguyên nhân gì lại bỏ trốn tránh sự trợ giúp? Còn có chuyện gì hắn không biết hay sao? Tự nhiên trong lòng hắn dâng lên sự bất yên, lo sợ vô định. Nhất định phải tìm ra được hài tử ấy. Nếu không người sẽ chết kia không chỉ có mình Hàn Thuyết, ngay cả hắn cũng khó giữ được mạng.
” Mau cho người đi tìm hài tử ấy, nhất định phải tìm ra hắn. Điều người canh các phủ quan viên lớn trong thành. Nhất thời ai tiếp cận cũng phải đề phòng và tùy cơ hành sự.”
” Tuân lệnh soái gia!”
…
Trong bộ y phục nhếch nhác, khó ai nhận ra đây là thiếu chủ Hàn gia ngày hôm qua. Hàn Lân đi khắp nơi các quan phủ lớn đương triều nhưng đều thấy có người Trình phủ bao vây nên không dám liều lĩnh xông vào, đành lẩn quẩn trong thành đến giờ ngọ thì thấy mọi người tập trung tại quảng trường lớn mới biết đó là nơi hành quyết cửu tộc Hàn gia. Tin đến như sét đánh vào đầu đứa trẻ khiến hắn suýt ngất bên vệ đường. Đau đớn như bị ai vò nát tâm can, máu thịt kiệt quệ sức sống, đất trời như sụp đổ dưới chân. Hai hốc mắt không còn nước để rỉ ra như lúc sáng nay. Hai tay siết chặt vào nhau, cố giữ chút thăng bằng rảo bước đến pháp trường.
Cả gia tộc quỳ hàng loạt trên khán đài, trước mặt họ là tên đao phủ hung tợn với thanh đao lớn trong tay vô cùng sắc bén. Hàn gia ai cũng gục đầu khóc lóc thảm thiết. Phụ thân hắn là người quỳ bên trên cùng. Cũng là người bị hành quyết đầu tiên.
Xa xa đó là Trình Viễn cùng Phong Vân, Lôi Trấn. Những người luôn được cha hắn kề vai chung sức làm nghiệp lớn. Nhưng đến giờ tất cả mọi tội lỗi đều đổ xuống Hàn gia. Hàn Lân nhìn chăm chú từng đặc điểm diện mạo Trình Viễn kia để ghi tạc nỗi hận trong lòng, đến chết cũng không thể quên được khuôn mặt ấy. Hài tử lẳng lặng đứng nép vào đám đông nhìn gia tộc từng người ngã xuống, tâm tư bị vò nát từng cơn liên hồi nhưng vẫn không thể lên tiếng: Phụ thân, gia gia, thúc phụ, cựu cựu, … khụ khụ. Các người hãy yên tâm, hài tử nhất định sẽ báo thù cho mọi người. Khụ khụ.
…
Hai mươi ngày trước khi nội chiến Biện đường xảy ra.
Sở Kiều đang mộc dục trong làn nước ấm thảo dược triền miên. Cả cơ thể thả lỏng, nàng nhấn người chìm vào lòng nước trong hồ. Cố xua đuổi những lo âu và muộn phiền mấy ngày qua về chuyện Trình Viễn và cả chỗ Lý Sách. Trình Viễn quả là con cáo già khó đối phó. Bao nhiêu chuyện phơi bày trước mặt vẫn không thể nào định được tội cho hắn. Chỉ trách Hàn Thuyết quả mực trung thành, hi sinh cả gia tộc cũng không muốn phản bội hắn. Nhưng cũng qua chuyện này, Yến Tuân không còn tín nhiệm hắn như lúc trước nên nàng cũng bớt lo lắng hơn. Chuyện còn lại vẫn là Lý Sách.
Từ ngày nàng đến đế đô, Lý Sách không còn viết thư hỏi han chuyện nàng như lúc trước còn ở Bắc Yến. Có lẽ hắn e ngại chỗ Yến Tuân, với lại nàng bây giờ cũng xem như thê tử của người khác, mà hắn là nam nhân cũng không thể tùy tiện qua lại với nàng, khó tránh người đời dị nghị. Nhưng chuyện Biện Đường sắp có chiến tranh là chuyện giấy không thể gói được lửa. Nàng dĩ nhiên biết hắn cũng bất an chuyện này. Lạc Vương là huynh đệ lớn lên bên nhau với Lý Sách, khó trách hai bên tương tàn là điều không ai trong hai người đều muốn. Nhưng sự cám dỗ ngai vàng và quyền lực của người kia quá lớn, không thể dùng vài câu tình thâm nghĩa trọng để khuyên răn hay kiềm kẹp người nọ. Đặc biệt, người đứng sau ủng hộ cuộc nội chiến này không ai khác là Thái hậu, mẫu thân cốt nhục với Lý Sách.
Nỗi đau chí mạng đối với hắn có lẽ là điểm đó. Bên cạnh hắn chỉ có vài người thân cận ngoài Tể tướng Tôn Đệ thì chỉ còn Thiết Do. Cho nên với tư cách bằng hữu lâu năm, nàng rất muốn an ủi hắn, dù chỉ vài lời hỏi thăm qua lại. Nên mấy ngày trước nàng có truyền đi một phong thư cho hắn. Đáp lại cũng vài lời nói suông thuận tiện, bảo nàng đừng lo lắng. Mọi chuyện rồi sẽ ổn. Trước mặt mọi người hắn luôn lạc quan, vui vẻ thậm chí còn tỏ ra càn rởn, phóng khoáng quá độ, hiếm khi cho người khác thấy bản chất thật sự của mình, cũng như việc hắn giỏi võ công lẫn thổi sáo rất hay. Đó là những tuyệt kỹ phòng thân hắn luôn giấu kỹ, đến ngay cả sự sợ hãi bất an trong lòng cũng thế. Vẫn không thể tùy tiện để bên ngoài.
Haiz… ta phải làm sao để giúp ngươi đây?!
Sở Kiều co hai chân lại để người mình chìm sâu vào hồ nước hơn. Mùi thơm nhè nhẹ của thảo mộc sộc thẳng vào lục phủ ngũ tạng khiến nàng thoải mái được một thoáng. Nàng vuốt ve nhẹ vùng bụng nhô ra của mình. Thai nhi cũng đã bốn tháng nên vùng bụng lên cao rõ rệt, nàng đi lại chút khó khăn hơn trước, người cũng tròn hơn nữa. Mấy ngày nay Yến Tuân cứ trêu nàng suốt vì chuyện này.
” Bẩm nương nương, đã đến giờ người phải thay y phục rồi, không nên ngâm mình quá lâu trong nước, không tốt cho cơ thể của người.” A Mẫn nhỏ nhẹ nhắc nhở nàng.
” Ừ. Ta lên đây.”
Sở Kiều thay y phục xong đến Long thư các tìm Yến Tuân, nhưng chàng không có đó nên nàng đành ở lại một chút chờ chàng.
Đến Oanh ca điện một thời gian, đây là lần đầu tiên nàng dạo một mình trong Long thư các của chàng. Chàng bày biện đồ nơi này rất ngăn nắp, đôi khi còn cẩn mật hơn nàng. Vì chủ nhân thư các yêu mến lan nên loài hoa này được bày biện khắp nơi. Đâu đâu cũng thoang thoảng mùi lan hương nhàn nhạt, đến ngay cả trên thân thể Yến Tuân cũng có mùi hương ấy.
Bàn tay nhỏ ngọc ngà khẽ lướt qua vài kệ nhỏ, bỗng dừng trên một hộp trúc dài cẩn pha lê lục sắc. Vì kiểu dáng chiếc hộp khá bắt mắt và tinh xảo nên trông nó nổi bật hơn những đồ vật khác. Sở Kiều tò mò mở nó ra, thì bên trong thấy một thanh giấy cuộn dài, bên cạnh là chồng thư nhỏ xinh, nhìn chung chỉ có hai luồng chữ. Một luồng chữ nàng nhận ra đó của Yến Tuân, cái còn lại hình như đã gặp ở đâu đó, rất lâu đến nỗi không nhớ rõ khoảng thời gian nào.
Nàng và chàng có một khoảng thời gian rất dài không bên nhau nên khó trách có nhiều chuyện nàng không tường tận. Mà nếu nàng không hỏi thì Yến Tuân cũng không biết bắt đầu từ đâu với nàng. Ví dụ như chuyện này, nàng rất tò mò những thứ này là của ai? Từ ai gửi cho chàng và chàng đã qua lại với ai?
Bao câu hỏi xoay trong đầu khiến nàng bất an. Tuy nàng từ lâu sớm biết trái tim nam nhân ấy chỉ hướng về mỗi mình nàng, nhưng nam nhân tuấn tú, phong phong, lẫm liệt như thế không thể chỉ có mình nàng khao khát có được. Ngay cả Triệu Thuần công chúa cũng dở khóc dở cười yêu chàng sâu đậm đó sao? Huống hồ khi ấy bọn họ không ở bên nhau, trái tim nam nhân liệu có thể giữ trọn tình cảm cho nàng?
Sở Kiều run rẩy đôi tay, từ từ mở bức họa, ống giấy trượt xuống dưới, từ từ mở ra thân ảnh thiếu nữ vô cùng đoan chính, nhân hậu, đài các, thiếu nữ đứng bên song cửa, mắt đăm chiêu nhìn về chân trời xa. Tuy dung mạo không phải mỹ lệ vô song nhưng thần thái vô cùng thông tuệ. Nữ nhân nhìn vẻ cao sang, đài cát, có lẽ là một quý nhân cao trọng. Trang phục và mão trên đầu có họa hình phụng hoàng, theo kiểu cách hoàng triều đế đô.
Nữ nhân khiến nàng bất giác giật mình. Đã lâu nàng mới gặp lại nàng ấy. Người này quả thật là cố Hoàng hậu, Nạp Lan Hồng Diệp!
Tuy biết lòng dạ nam nhân ấy vẫn luôn một mực dành tấm chân tình cho mình. Nhưng việc lưu lại hình ảnh một nữ nhân khác ngoài mình ra bên cạnh cũng khiến nữ nhân ấy chạnh lòng, có chút bất an lẫn khó chịu. Đặc biệt là Nạp Lan Hồng Diệp, vị trưởng công chúa cao cao tại thượng, một trong những nữ nhân được nhiều người ái mộ nhất khắp đại lục Tây Mông nhiều năm trước. Vầng trán nhỏ có chút se lại, mồ hôi rịn ra vài chỗ. Nàng buông bức họa trong tay đặt vào chỗ cũ lại, sự tò mò không dứt khiến nàng phải xem những bức thư kia đến từ đâu?
Huyền Mặc là người Hoài Tống mà chàng thường kể nàng nghe, cũng chính là người giám quốc Hoài Tống hiện tại, bằng hữu nhiều năm tương trợ cho cuộc chiến tranh giành độc lập Bắc Yến suốt ngần ấy năm qua. Phong thư cuối cùng nàng đọc vẫn là nét chữ mềm mại ấy, nhưng lời lẽ như của nữ nhân gửi gắm tâm sự nhiều hơn. Nhìn bút tích ấy nàng chợt nhớ ra đã có lần thấy nó ở thư phòng chàng lúc còn tại Bắc Yến. Lúc ấy nàng cũng vài phần đoán ra ý tứ người gửi, nhưng Yến Tuân vẫn một mực khẳng định bằng hữu đó là nam nhân. Chẳng lẽ nàng hồ đồ hay vốn chàng không biết bằng hữu đó vốn là một nữ nhân bấy lâu nay?
Chàng vẫn luôn lưu lại bức họa Nạp Lan thị bên mình, thư Huyền Mặc gửi cho chàng được đặt chung một chỗ với Nạp Lan thị. Còn bao nhiêu chuyện nàng chưa biết? về hai người đó có quan hệ gì với chàng? Sở Kiều cảm thấy đầu óc trống rỗng, có tiếng ong ong bên tai, hai chân muốn khụy xuống. Hài tử bên dưới dường như cố đạp chống đỡ gì đó khiến nàng đau âm ỉ.
” A Mẫn, ta muốn về.” Sở Kiều yếu ớt tựa người vào góc tường.
A Mẫn nghe tiếng vương hậu khó chịu liền hô to bảo thái giám đến phụ giúp vội vã chạy đến đỡ nàng lên kiệu về tẩm điện.
” Nương nương ráng một chút, thái y sẽ đến ngay.”
” Ừ, ta không sao, nghỉ ngơi một chút sẽ khỏi.”
Sở Kiều khẽ nhắm mắt định thần một chút, nhưng cơn xúc động vừa rồi khiến cơ thể nàng dường như bị chấn động không nhẹ nên mệt mỏi vô cùng, nàng thả mình chìm vào giấc ngủ mê mang đến mấy canh giờ sau mới choàng tỉnh.