Sói Bắc Yến

Chương 191 - Tắc Kè Đổi Màu


Bạn đang đọc Sói Bắc Yến: Chương 191 – Tắc Kè Đổi Màu

Ở giữa quảng trường lớn dẫn đến điện Càn Khôn có đoàn người áp dẫn ba người mặc áo tội nhân, A Tinh dẫn đầu đoàn người đi trước.
Khí trời sắp sang hè nên có chút oi bức, đượm vẻ thê lương trên ba khuôn mặt hốc hác tiều tụy nọ. Không ai nói với ai lời nào, chỉ đang ngầm tính sẽ thế nào khi đối diện vị chủ cung điện trước mặt. Trước lúc bị bắt đến Tử lý tự, Trình Viễn có gặp qua bọn họ lần cuối với vài dặn dò. Mấy người họ mấy năm qua đều đi theo chủ soái ấy, nhiều lần vào sinh ra tử cùng nhau nên hết mực trung thành, tận tụy.
Sự việc xảy ra liên tục quá nhanh khiến bọn họ trở tay không kịp. Khi tên lính còn sống sót duy nhất chổ tổng đà chủ lén chạy khỏi nhà hoang về báo với Trình Viễn, sau đó thì mật thám trong cung cũng phát hiện ra hành tung khả nghi của tên thợ rèn nọ khi đến diện kiến người điện Oanh Ca thì Trình Viễn cũng nắm được chút tình thế khó khăn nên đã chủ động gặp khuẩn các tướng lĩnh của mình.
Hàn Thuyết chắp hai bàn tay vào nhau đặt trước trán rồi cúi đầu trước vị chủ soái:
” Mạt tướng chịu ơn nâng đỡ của chủ soái, nay xả thân vì đại cục, không hề oán thán. Chỉ xin người bảo vệ giọt máu cuối cùng của Hàn gia, có như vậy mạt tướng nguyện dưới cửu tuyền không một lời oán thán. ”
” Hàn Thuyết, không hổ cho ta luôn mực tin tưởng ngươi. Ngươi yên tâm gia quyến của mình. Ta sẽ cho người đến đón họ đi sớm. Bảo đảm bọn họ sẽ được an toàn.”
Trình Viễn cúi người đỡ Hàn Thuyết đứng lên rồi choàng vai ôm khích lệ lòng trung thành của hắn. Hai người Phong Vân, Lôi Trấn cũng xúc động không kém, cảm động trước sự can đảm của người nọ. Nhất trí đồng loạt hứa sẽ bảo vệ mẫu tử Hàn gia được bình an nếu bọn họ được thả ra ngoài.
Ngoài trướng, ánh trăng đung đưa hình lưỡi liềm trên bầu trời đen sâu thẳm, nếu xoay ngang, nó giống như nụ cười nhạt giả tạo của ai đó, nhưng nếu lật úp xuống thì giống mặt buồn thê lương. Mọi sự việc ở đời luôn thật thật giả giả bên cạnh nhau, dễ khiến người khác luôn lầm tưởng mà hi vọng, đôi khi niềm tin bị đặt sai chỗ.

Khi cánh cửa cung điện uy nghiêm nhất hoàng triều đại lục dần hiện rõ trước mặt bọn họ cũng là lúc bọn họ phải đối diện với sự chất vấn của những người trong ấy. Có thể một đi không còn trở lại.
Bên trong có tiếng thái giám dong dõng truyền lại: ” Giải nghi phạm vào điện.”
Từ ngoài nhìn vào, Càn Khôn điện uy nghiêm, hoành tráng chưa từng thấy, thậm chí hơn cả hoàng triều Đại Hạ lừng lẫy đã từng tồn tại mấy trăm năm qua. Phía tay trái bên trong được bố trí một đỉnh chuông đồng cực lớn, trên đỉnh có treo một dải tua rua đỏ được bó thành chùm lớn rũ xuôi theo thân chuông. Tiếng rung chuông có thể vang đến nghìn dặm, vì lẽ đó nó không được dùng để rung hay gióng chuông như những loại khác, chỉ được dùng làm vật trang trí, để thể hiện sự uy nghiêm, hùng cường cũng như thanh thế của dân tộc phương Bắc, những anh hùng một cõi thảo nguyên mà vó ngựa của họ đi đến đâu, kẻ địch đều khiếp sợ, cỏ bụi tung mù mịt một khoảng trời lớn.
Vào trong nữa sẽ thấy các cột được họa tiết ánh vàng bởi rồng lượn uốn, ôm trọn cả trụ cột cao ngất. Xà ngang trạm trổ hoa văn hình thoi, bên trong điểm sắc các họa tiết uốn lượn vừa mềm mại vừa đủ sự tinh tế khiến người xem không khỏi trầm trồ.
Bá quan văn võ từ tam phẩm trở lên tề tựu đông đủ, ngợp cả hai bên lối đi. Một khoảng lớn chính giữa điện được trải dài bởi thảm đỏ sậm dẫn lên đầu điện tam cấp đến long ngai bệ vệ, bên cạnh là phụng ngai của vương hậu hoàng triều. Khác với những triều đại khác, Tú Lệ vương hậu được đặc cách tham dự chính sự với tư cách công thần vương gia Bắc Yến.
” Quỳ xuống.” A Tinh lạnh lùng bảo người đứng sau mình.
” Chúng thần xin thỉnh an bệ hạ và vương hậu nương nương, vạn vạn tuế.”
Một giọng trầm khàn bên trên bậc tam cấp vang lên: ” Bên dưới là ai?”

Lần lượt ba người Hàn Thuyết, Phong Vân, Lôi Trấn đồng loạt xướng tên mình.
” Còn chưa khai nhận?”
” Bẩm, bọn thần không biết khai nhận chuyện gì? Phải chăng có sự nhầm lẫn ở đây? Bệ hạ, chúng thần đều bị oan.” Ba người bọn họ mặt đầy oán khí, kêu ca khổ sở một hồi không ngớt trước mặt bá quan văn võ, khiến bên dưới ồn ào một lúc mới thôi.
Yến Tuân giơ tay lên ra hiệu người bên dưới im lặng: ” Các ngươi thuộc quân đội của ai? ”
Bên dưới, một võ tướng mặc khôi giáp đen bước ra hành lễ: ” Bẩm bệ hạ, bọn họ thuộc quyền quản lý của thần. Thần vô năng quản lý không nghiêm tướng lĩnh. Kính xin bệ hạ trách tội.”
” Ngươi có tội gì trong khi bọn họ đều không thừa nhận?”
” Bẩm bệ hạ. Bọn họ theo thần cũng đã nhiều năm nên ít nhiều thần cũng hiểu rõ. Lỗi của thần không dạy bảo họ nghiêm túc để tránh dính vào một số hiểu lầm không đáng có. Chứ bọn họ không có đủ can đảm để làm những chuyện liều lĩnh như vậy. Xin bệ hạ minh xét.”
” Phải, phải, kính xin bệ hạ minh xét.”
Giảo hoạt, đúng là hắn, bản chất vẫn không thay đổi. Sở Kiều nhìn màn kịch bên dưới thấy vô cùng hài hước.
” Truyền nhân chứng.” Yến Tuân nhìn A Tinh bảo hắn gọi người bên ngoài vào.
Người đi vào có vóc dáng vạm vỡ, nước da ngăm đen, râu ria xồm xoàm, vẻ mặt ít nhiều mang sự hung tợn khác người.
” Bẩm bệ hạ, tội dân A Tứ, người đứng đầu tổng đà hội trong dân gian. Nay xin khai báo tất cả các tội trạng và nguyện làm nhân chứng chỉ điểm người sai khiến tội dân dẫn dắt mạng lưới tổng đà từ Sở Hoàng đến phương Bắc biên giới. Một lời không dám dối trá. Chỉ mong thánh ân tha cho tội dân con đường sống sót. ”
Sở Kiều tức giận mắng người vừa nói:
” Nghiệt súc không bằng. Ngươi được hưởng thái bình thịnh trị của hoàng triều, mà tất cả những thứ đó đều được đổi bằng mạng sống người cha, người anh, người con của dân chúng đế đô. Vậy mà nỡ lòng nào chèn ép dân chúng, đầu cơ tích trữ, nâng giá, bán hời hòng kiếm tư lợi riêng. Ngươi không bằng loài heo chó đã đành còn mong có con đường sống sót? ”
” Xin vương hậu minh xét, tất cả tội trạng của tội dân đều do người khác xúi giục, tội dân chỉ vì bị ép buộc mới như thế.” A Tứ dập đầu cúi lạy liên tục không khéo cũng khiến người khác nhầm tưởng hắn bị người khác sai khiến không ngoa.
Một lát sau, người của Thương phủ Phong Miên cũng vào trình tấu chuyện đến lục soát tư gia ba người nọ cũng không thu được vật gì khả nghi, nếu quả thật chuyện không có chứng cứ rõ ràng, Yến hoàng không vô cớ cho buổi chất vấn công khai giữa hoàng triều như thế. Nên khiến không khí buổi chầu sớm càng thêm căng thẳng.
” Là ai xúi giục? Còn không mau khai báo?” Từ hàng viên quan đứng đầu có một vị mặc khôi phục vàng nhạt, đầu đội mũ nhất phẩm đương triều. Người đó chính là Tể tướng Ô Đạo Nhai.

” Bẩm, tội dân không nhìn rõ mặt người đó, chỉ có thể nhận dạng qua một vật người ấy luôn mang bên mình, đó là một miếng ngọc bội hổ phách hình hổ.”
Lời người vừa nói khiến những người có mặt trên buổi triều hôm ấy thất kinh. Nguồn gốc của miếng ngọc bội ấy có một không hai ở đế đô. Đích thị có liên quan đến người đó không sai.
” Cho truyền vật chứng vào điện.” A Tinh hô to với người bên ngoài.
Một lát sau thái giám mang vào khay gỗ nhỏ, bên trên có đặt ba miếng ngọc bội soái tử, mang đến trước mặt A Tứ khiến mắt hắn bất ngờ sáng rỡ lên:
” Đúng, đúng, chính là nó. Nhưng sao có đến ba cái? ”
Yến Tuân đập bàn quát lớn:
” Các ngươi còn gì chối cãi? Trình Viễn còn không mau khai nhận việc các ngươi đã làm? ”
” Bẩm bệ hạ, hạ thần không ngờ bọn họ có thể làm ra những chuyện đại nghịch bất đạo như thế. Những chuyện đó quả thật không liên quan đến hạ thần. Xin bệ hạ minh xét.”
Nói đoạn, Trình Viễn quay qua trừng mắt nhìn ba người nọ, vẻ mặt hung tợn hơn thường ngày, dường như cũng mất đi sự tiết chế vốn có, nắm cổ áo những người trước mặt với nộ khí lớn:
” Người nào đã làm chuyện này? Nói mau?”
Sau một hồi đôi co qua lại, một người cũng chịu quay đầu về hướng chánh điện cúi đầu nhận tội:
” Thần biết mình tội nghiệt sâu nặng, không còn gì chối cãi được nữa. Xin cúi đầu nhận tội.”
” Chỉ mình ngươi sao?” Yến Tuân gằn giọng hỏi.
” Phải, thưa bệ hạ.”
” Chỉ mỗi tội đó sao?”

” Hồi bệ hạ, chỉ một tội.”
” Người đâu, cho truyền chủ lò rèn và Ngô Kiến vào đối chất.”
Vừa nghe xong tên những người thợ lò rèn, bốn người đang quỳ dưới triều bỗng thấy mặt đất như sập tại chân mình.
” Thảo dân là chủ lò rèn phía đông ngoại thành, là người được vị này đề cử cho việc rèn quân khí cho họ. Vị này nói dùng cho việc quân cơ đế đô nên thảo dân mới chịu nhận số lượng lớn vũ khí để rèn. Nào ngờ sự việc càng ngày càng tồi tệ hơn, suýt nữa hại chết bản thân mình cùng các anh em thợ rèn. Kính xin bệ hạ làm chủ cho thảo dân và mọi người ở đấy.” Nói đoạn hắn chỉ điểm vào Hàn Thuyết.
” Phải, phải, thảo dân cũng chính tai nghe được những lời hăm dọa sẽ giết tất cả những người chống đối hay lười nhác làm việc nếu làm lỡ tiến độ của họ. Các người quả thật nhẫn tâm vô cùng.”
Lần này Yến Tuân tức giận hơn trước, hai mày phượng xếch ngược lên, vẻ mặt muốn đỏ rực nhìn người bên dưới quát:
” Hàn Thuyết, ngươi còn chối cãi hay sao?”
” Hụ hụ, thần nhất thời mê muội tiền tài nên làm chuyện có lỗi với bệ hạ. Xin nguyện dùng cái chết để tạ tội.”
” Một mình ngươi làm tất cả hay sao?”
” Dạ phải!”
” Láo toét! Còn không khai thật?” Sở Kiều nhất thời không chịu được sự ngoan cố của người nọ, rõ rằng hắn đang cố nhận hết tội trạng cho Trình Viễn.
Phong Vân và Lôi Trấn cũng hoảng hốt nhìn hắn:
” Hàn Thuyết, sao ngươi có thể phụ ơn thánh đế? Phụ sự trọng vọng của chủ soái? Ta thật tin lầm ngươi mà. Súy chút nữa hại mất chủ soái rồi!”
Bốp! Hàn Thuyết như muốn ngã sấp sang một bên bởi cú đánh như trời giáng kia từ Trình Viễn, hai mắt hắn như khói lửa, hung tợn gằn từng chữ trước mặt Hàn Thuyết:
” Ngươi sao có thể làm nên chuyện tày đình như vậy? Có chết ngàn lần cũng không hết tội.”
Hừ, chết ngàn lần không hết tội ư?, Sở Kiều cũng gằn giọng vọng xuống người đang hung tợn bên dưới: ” Không liên quan đến ngươi hay sao? Hàn Thuyết hắn ăn gan hùm cũng không dám làm như thế. Ngươi khó trách không liên can! ”
” Bẩm vương hậu nương nương minh xét. Đó là trọng tội, thần có chết cũng không thừa nhận những chuyện không liên quan đến mình. Trừ khi người có chứng cứ thật sự. Nếu không thần không phục!”
Yến Tuân bấy giờ mới lên tiếng: ” Hàn Thuyết, ta hỏi lại lần nữa. Có kẻ chỉ thị ngươi làm hay có người đồng lõa với mình?”
” Bẩm bệ hạ, chỉ một mình thần làm tất cả. Không liên hệ đến ai.”

” Ngươi vận chuyển quân khí đến đâu? Vì sao lại rắp tâm làm chuyện đó? Muốn mưu phản?”
” Bẩm, thần được Lạc Vương Biện đường mua chuộc với số tiền lớn vận chuyển vũ khí cho người đó, vì lợi lộc trước mắt mà mờ lối đi. Nên mới phạm tội tày trời. Xin nguyện một mình nhận tất cả tội trạng của mình, không liên quan đến người vô tội khác.”
” Có biết phạm tội mưu nước, hại dân sẽ có kết cục thế nào không?” Ô Tể tướng nhắc nhở hắn.
” Bẩm, đó là tội chết.”
” Sai! Tru di cửu tộc. Ngươi há không sợ sao?” Ô Tể tướng vẫn một mực muốn hắn khai rõ kẻ tòng phạm.
Hàn Thuyết nhìn lên chỗ Trình Viễn một chốc, lát sau trả lời bằng giọng bình thản hết sức:
” Không sợ.!”
” Được. Giờ ngọ ba khắc ngày mai lôi hắn cùng cửu tộc xử trảm cùng lúc. Những kẻ không liên quan được phóng thích tại chỗ. Trình Viễn không nghiêm quản lý người dưới trướng, phạt bổng lộc nửa năm. Bãi triều. ” Yến Tuân buông ra lời phán xét sau cùng với kẻ ngoan cố chết thay chủ tướng bên dưới.
Ồ.. đám đông quan lại bên dưới xì xào không ngớt chuyện một tên tướng nói nhỏ không phải nhỏ, lớn cũng không phải lớn, nhưng gan hắn quả thật không khiêm tốn chút nào. Người chê, kẻ khinh miệt nhưng không tiện bày tỏ ra mặt nhất là khi Trình Viễn còn ở đó.
” Xin chia buồn cùng nguyên soái.”
” Thật hổ thẹn, không biết quản lý môn hạ khiến các vị đồng liêu chê cười rồi. Tại hạ cũng không thoát khỏi có một phần trách nhiệm. Đã phụ tấm lòng thánh đế! ”
” Người đừng buồn, dù sao vẫn còn Phong Vân và Lôi Trấn. Ít nhất bọn họ vẫn rất trung thành với người. Vậy ta xin cáo lui trước. Người bảo trọng.” Quan tam phẩm phủ Giang Châu vờ giả lả chào hỏi Trình Viễn.
” Bảo trọng. Người đi thong thả.”
Nói đoạn hắn cùng hai người Phong Vân, Lôi Trấn dìu nhau rời khỏi cung Càn Khôn như vừa thoát khỏi đợt thập tử nhất sinh vô cùng ngoạn mục.
Tất nhiên không thể qua mặt vị chủ cung Oanh Ca điện, nhưng rất tiếc không có bằng chứng nào có thể buộc tội hắn, buộc Yến hoàng chỉ có thể phạt răn đe hắn trước mặt các bá quan văn võ chứ không thể làm gì hơn. Chuyện răn đe ấy cũng là hành động cảnh cáo hắn cùng đồng bọn con đường phía trước đã trở nên gai góc không còn bằng phẵng như những năm qua. Đặc biệt bây giờ hắn mất đi sự tín nhiệm của Yến hoàng thì chức vị chủ soái trở nên bù nhìn dưới hoàng triều đế đô, hắn chỉ cần phạm thêm một lỗi nhỏ nào khác sẽ bị đoạt binh quyền dễ dàng. Đó là viễn cảnh hắn không hề muốn nhìn thấy nhất. Vất vả khó khăn đi theo Yến hoàng gần mười năm trời, từng bước đi trên con đường vàng son lộng lẫy, nên khó lòng chịu sự đè nén yên vị một chỗ. Binh lực, quyền hành và tiền tài là những thứ luôn cám dỗ con người, khiến họ luôn dấn thân vào không muốn thoát ra, như thiêu thân, như bạch cốt táng khiến con người lâng lâng, sảng khoái tận hưởng sự nhung lụa, hậu lộc muôn vàn.
Thay vì ngồi nhìn hai vị chủ cung kia từng bước đối phó mình, chi bằng hắn tìm cách xoay chuyển sự chú ý đó sang người khác, hoặc giả dụ chia rẻ bọn họ như lúc trước thì chẳng có ai lo đối phó với hắn như bây giờ.
Ha ha … như tìm lại tia sáng trong đường hầm tối tăm, hắn cười như điên dại giữa quảng trường trước điện Càn Khôn khiến hai người mặc áo tù đi sau không khỏi ngạc nhiên hoảng hồn.
” Đi thôi.!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.