Bạn đang đọc Sói Bắc Yến: Chương 190 – Chân Tướng
Ngô Kiến uống thêm một ngụm trà mới bắt đầu tiếp câu chuyện của mình.
” Ta vốn đến Hình bộ và Tể tướng phủ khai báo chuyện quân khí đáng ngờ kia. Nhưng nào ngờ bọn người ác ấy đều bao vây bên ngoài phủ để lùng bắt. Rất may bọn chúng chưa nhận ra ta nên mới không động thủ. Hôm nay ta đến Binh bộ phủ lại vẫn gặp bọn họ. Cũng may gặp được cô nương ở đó. Vậy cô có cách gì giúp ta kêu án được không?”
Nhạn Bình mặt đầy nghĩa khí trượng nghĩa vỗ nhẹ lên bàn:
” Tất nhiên là được. Ngươi ăn xong chỗ này mau theo ta vào cung diện kiến Yến hoàng.”
Ngô Kiến mừng rỡ reo lên, hai mắt vốn u tối khi nãy không còn nữa. Hắn vốn định kêu oan chỗ các bộ phủ, đến Tể tướng gia là cùng. Nào ngờ được gặp Yến hoàng, thật đúng là ông trời thương xót hắn cùng các bằng hữu ở lò rèn, đoạn với tay níu áo Nhạn Bình định mở lời cám ơn rối rít. Nhưng Nhạn Bình rụt tay lại nhìn hắn e ngại, hắn chợt nhìn đôi tay mình, bỗng có chút hổ thẹn. Người hắn quả thật bẩn vô cùng do lẫn trốn mấy ngày qua, thêm vào không tắm rửa khiến mặt mày trông thật khó coi.
” Xin lỗi cô nương, ta chỉ muốn bày tỏ sự cám ơn của mình. Vậy khi nào chúng ta đi?”
” Nếu ngươi dùng xong, chúng ta có thể đi ngay bây giờ.”
” Được. Mời cô dẫn đường giúp.”
…
Nhạn Bình dẫn Ngô Kiến hồi cung đến chỗ Sở Kiều trình bày ngọn nguồn sự việc trước. Sau khi nghe xong câu chuyện kinh thiên động địa ấy, Sở Kiều cũng tức giận không kém Nhạn Bình nên một hồi có chút choáng váng. Gặp lúc nàng đang mang thai nên Nhạn Bình rất lấy làm e ngại cho sức khỏe của nàng.
” Vương hậu, người đừng nóng giận kẻo ảnh hưởng long thai… Tình hình cho thấy, người có thể ngang nhiên cho quân đội đến chỗ rèn binh khí ở đế đô chỉ có một người.”
” Phải. Chính là hắn. Sơ Nguyên đại nguyên soái, Trình Viễn.” Sở Kiều nghiến răng nén lửa giận trong lòng. Thù cũ và tội ác mới này của hắn. Nàng tất nhiên không dễ gì bỏ qua việc truy cứu đến cùng.
Đoạn quay qua nói mọi người chuyển giá qua Long thư các. Nhưng khi bọn người Sở Kiều đến thì tổng quản thái giám nói Yến Tuân không có trong đấy. Nàng đành trở về Phụng thư các chờ đợi. Còn Nhạn Bình sắp xếp một chỗ ngoài cung cho Ngô Kiến ở tạm chờ ngày diện thánh.
…
Tử lý tự.
” Hắn đã khai?” Yến Tuân lãnh đạm hỏi Phong Miên.
” Bẩm Yến hoàng, hắn vẫn một mực nói mình không biết người sai khiến mình là ai. Thần đã tra khảo nhiều lần nhưng có vẻ hắn không biết thật sự.”
” Dẫn hắn ra đây. ” Yến Tuân vẫn ngữ khí khi nãy. Không khí trong Tử lý tự có phần u tối, lạnh lẽo khiến người có chút không thoải mái. Đây là lần đầu tiên chàng đến đây giám sát việc tra khảo tội nhân. Vì những kẻ cầm đầu tổng đà này phạm tội ác tày trời, ăn tươi uống máu người dân vô tội trong nhiều năm như vậy. Nếu chàng phát hiện ra tên đầu sỏ là ai nhất định giết không tha.
Tên đứng đầu tổng đà vẫn còn bộ y phục hắc y nhân cách đây không lâu nhưng mặt nạ quỷ và tấm mạng che mặt đã bị tháo xuống.
” Quỳ xuống. Đây là Yến hoàng. Khôn hồn hãy nhận tội hoặc khai báo tất cả những điều ngươi biết. Nếu không ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.” Phong Miên hung tợn cảnh cáo người nọ.
” Bẩm bệ hạ, tội dân không biết bọn họ là ai. Ta vốn là thổ phỉ vùng núi phía đông ngoài thành ba mươi dặm. Một lần tình cờ bị người bọn họ bắt được. Sau đó bọn họ bảo ta làm việc cho họ, còn chia cho ta rất nhiều ngân lượng. Công việc ta làm chỉ theo sự sai khiến của họ, sau đó quản lý tin tức từ những người trung gian từ các nơi về rồi tường thuật cho họ biết những chuyện đã xảy ra.”
” Ngươi làm cho bọn chúng bao nhiêu lâu rồi vẫn không biết bọn chúng là ai?” Yến Tuân buông mắt phượng thâm sâu nhìn người bên dưới khiến người nọ nhất thời hoảng sợ:
” Bẩm, tội dân không biết thật sự. Tuyệt không gian dối.”
” Người đâu chặt từng ngón tay hắn. Đến khi nào khai thật mới ngưng.” Yến Tuân nhìn tên sai nha gần đó.
” Khoan, khoan bệ hạ. Để tội dân nói. Tội dân quả không biết bọn họ là ai. Chỉ thấy trên người họ luôn đeo miếng ngọc bội hổ phách hình hổ. Chỉ biết bấy nhiêu đó thôi.”
Phong Miên chợt sửng người nhìn Yến hoàng. Ngọc bội hình hổ mà lại là hổ phách chẳng phải năm đó Đại nguyên soái có công dẹp loạn phía đông nên được Yến hoàng ban tặng khối ngọc hổ phách từ giang Nam cống tiến. Sau đó Đại nguyên soái muốn chia sẻ thắng lợi với các tướng dưới trướng mình nên nhờ người mài khối ngọc ra thành ba miếng ngọc bội nhỏ, còn đặc biệt chạm hình hổ biểu tượng soái tử rồi ban chúng cho ba người tướng: Phong Vân, Lôi Trấn, Hàn Thuyết.
Phong Miên khẽ nhìn Yến hoàng, mắt phượng bỗng trở nên sâu không đáy, chân mày kiếm sắt bén khiến người khác có chút e dè: ” Bệ hạ …”
Yến Tuân im lặng hồi lâu mới lên tiếng: ” Nhốt hắn lại, chờ tra hết án sẽ xử lý cùng.” ” Hồi cung.”
Chúng tướng sỹ quanh đó đồng rạp quỳ xuống thỉnh thánh giá rời đi.
…
Long thư các.
Yến Tuân trăm ngàn lần suy nghĩ vẫn không thể tin chuyện đó có liên quan đến Trình Viễn. Hắn đã thống lĩnh chức vị tướng soái cao nhất hoàng triều, bổng lộc vô số. Hơn nữa muội muội của mình cũng được chàng đặc cách phong tước lộc. Hắn còn điều gì chưa thỏa mãn hay sao?
Có phải khi con người ở địa vị càng cao thì có tâm vọng tưởng càng nhiều?
Hắn có thể điều đình một mạng lưới rộng khắp như thế thì dưới trướng cũng mua chuộc bao nhiêu quan lại địa phương? Thật khủng khiếp! Phải giết tất cả bọn chúng sao? Tru di cửu tộc?
Sống trong cảnh thái bình con người thường thèm khát nhiều hơn một dục vọng. Trình Viễn khi xưa chỉ một lòng báo thù nhà mà hết lòng phò trợ chàng. Dù hắn cũng nhiều lần rắp tâm ám hại A Sở, nhưng vì đại cục, chàng phải làm ngơ cho hắn một số chuyện. Xem ra lần này, chàng không thể nương tay với người của hắn.
” Phong Miên, ngươi cho người bắt ba tên nghịch thần đó tra khảo cho ta đến khi bọn chúng khai nhận nhận lệnh từ Trình Viễn mới thôi. Lục soát tư dinh bọn chúng tra sổ sách, tất cả gia sản sung vào quốc khố. ”
” Nhiếp Viễn, ngươi điều động Hắc Ưng nhân hỗ trợ Phong Miên vì ta sợ quân lính quan nha không khống chế nỗi bọn người kia.”
Phong Miên lẫn Nhiếp Viễn đồng loạt vâng lệnh thi hành.
Bấy giờ chỉ còn mình Yến Tuân ở lại. A Tinh cùng Tổng quản thái giám đứng gần đó cũng không dám đến gần vì thấy sắc mặt Yến hoàng vô cùng mệt mỏi, người cứ vò trán liên tục rồi chốc chốc lại thở dài.
Tổng quản thái giám liền rón rén đền gần hỏi han: ” Bệ hạ, người cần một chút trà sen giảm căng thẳng hay không? ”
” Ừ, cũng được.”
” Người dùng thêm bánh chẻo hoa lê không?”
” Ừ.”
Yến Tuân ngồi xem công văn một lát thì ngủ thiếp đi vì căng thẳng, đầu vẫn tỳ vào mu bàn tay chống một bên.
…
” Thần không biết vương hậu giá lâm. Xin người lượng thứ.” A Tinh đang đứng bên cửa nhìn vào áng thư thì thấy Sở Kiều đến nên vội hành lễ.
” Ừ. Yến hoàng hồi cung lâu chưa?”
” Bẩm, cũng gần một canh giờ rồi.”
” Ừ. ”
Sở Kiều nhẹ bước đến sau lưng Yến Tuân đặt lên vai chàng áo khoát nhẹ. Dường như giấc ngủ không sâu thêm vào có hơi ấm người khác xuất hiện gần đó nên Yến Tuân choàng tỉnh, chàng nhìn nàng bằng nụ cười ôn nhu điềm đạm, nhưng vẻ mệt mỏi vẫn còn lưu lại không ít trên khuôn mặt tuấn tú.
” Mới đến à?”
” Ừ. Chàng mệt mỏi lắm?”
” Ừ. Có vài chuyện xảy ra khiến ta vô cùng bực tức lẫn đau đầu.”
” Chuyện gì khiến chàng lao tâm tổn sức như vậy?”
Yến Tuân thở dài một hồi như trút bớt gánh nặng mới trả lời nàng:
” Chuyện thương hội là do Trình Viễn một tay dàn xếp tất cả. Chỉ là đang tra người chỉ điểm hắn. Có lẽ lần này liên quan đến nhiều người. Ta chỉ nghĩ đến việc trừng trị hết đám ô hợp đó mà phiền phức bực tức.”
Sở Kiều dường như không mấy ngạc nhiên chuyện vừa mới nghe. Vì chuyện nàng biết cũng kịch tính không kém câu chuyện kia.
” Lại là Trình Viễn.”
Yến Tuân nhảu môi lên nhìn nàng cười miễn cưỡng:
” Sao hã? Hắn lại khiến nàng không vui sao?”
” Không phải thiếp. Mà là những người khác. Rồi chàng sẽ được tường tận sớm ngay thôi.”
Trong lúc hai người đang trò chuyện thì Tổng quản thái giám vào mang ít trà sen và bánh chẻo hoa lê đến.
” Tổng quản, ngươi dặn ngự thiền phòng chuẩn bị một ít mang qua cho Đông cung, hoàng nhi cũng rất thích món này.”
” Dạ, nô tài tuân lệnh vương hậu nương nương.”
” Ừ. Ngươi lui ra sẵn tiện truyền người bên ngoài vào đây diện Thánh.”
Một lát sau, Ngô Kiến khép nép bước vào. Đây là lần đầu tiên bước vào Long thư các, lại còn trong khoảng cách gần với những người đứng đầu Yến thị khiến hắn không khỏi lo sợ.
” Ngẩn đầu lên.” Yến Tuân lãnh đạm bảo người bên dưới.
” Ngươi có việc gì muốn thượng tấu cùng ta?”
Ngô Kiến mới tường thuật lại tất cả mọi chuyện xảy ra ở lò rèn, rồi đến khe núi phía Tây ngoài thành. Trái ngược với Sở Kiều, Yến Tuân nghe xong không tức giận như nàng nghĩ. Ngược lại chàng còn khá điềm tĩnh.
Sở Kiều hơi hoài nghi nhìn chàng: ” Yến Tuân dường như chàng đã biết chuyện này?”
” Không, lần đầu ta nghe được. Ta đoán chuyện này sớm muộn sẽ xảy ra, chỉ là không biết người của hoàng triều lại nhúng tay vào chứ không phải một ai khác.”
” Thì ra là vậy.”
Yến Tuân nhìn người bên dưới, liền bảo A Tinh dẫn hắn đi nhận ban thưởng vì có công khai báo chuyện bất công chốn dân gian. Nhân tiện bảo hắn đi mời Ô tể tướng đến bàn chuyện xử lý đám người kia.
” A Sở, chiến tranh Biện Đường sớm muộn cũng sẽ bùng nổ. Chỉ là ta không biết ai sẽ là người ngầm giúp Lạc Vương tương trợ số quân khí này. Chuyện này không thoát khỏi liên can Trình Viễn. Tội chồng tội, lần này xem hắn đối chất ra sao.”
” Nhưng chúng ta vẫn chưa có bằng chứng cụ thể định tội hắn. Thiếp chỉ sợ đêm dài lắm mộng, hắn lại giở tâm cơ khác.”
” Không sao, ta sẽ xử lý được. Nàng đừng lo lắng. Hài tử có làm nàng khó chịu nữa không?”
Sở Kiều nghe vậy thì cũng thôi lo lắng. Mọi chuyện Yến Tuân luôn chu toàn rất tốt. Nàng chỉ nên yên phận chăm sóc hài tử và chữa bệnh thật tốt là đã giúp cho chàng.
Sở Kiều cầm tay Yến Tuân đặt lên bụng mình. Nhẹ nhàng nương theo tay chàng xoa xoa bụng.
” Hoàng nhi đã bớt quấy nên thiếp không còn khó chịu nhiều như lúc trước. Thân thể thiếp cũng khá hơn rất nhiều từ dạo ngâm mình trong thảo dược. Yến Tuân, cám ơn chàng. Cám ơn chàng đã luôn yêu thương thiếp.”
Yến Tuân nhìn thê tử lòng dâng lên niềm yêu thương vô hạn đối với nàng, chàng nâng nhẹ khuôn cằm của nàng lên tầm mặt mình, rồi nhẹ nhàng đặt lên nụ hôn ở vùng môi nhỏ ấy. Nụ hôn cứ triền miên như không thể dừng lại. Sở Kiều cũng đáp lại bằng cách nhướn người lên trước một chút cho gần chàng hơn. Môi răng quấn quýt nhau không rời, cảm giác ngọt ngào len lỏi nơi đầu lưỡi.
Bỗng đâu tiếng tổng quản thái giám vang lên gần đó khiến hai người hơi khựng lại. Yến Tuân thầm mắng nhiếc trong lòng tên ấy không thôi. Sở Kiều nhìn chàng cười khúc khích. Đang lúc cao trào mà hắn lại phá bĩnh khiến chàng muốn nổi cáu.
” Chuyện gì?”
” Bẩm, xin lỗi bệ hạ, nô tài vô ý nên đã phá bầu không gian của hai người. Chỉ tại Ô tể tướng mới đến nên nô tài mới vào thông báo. Xin người bớt giận.”
Yến Tuân lúc này mới nhớ chuyện truyền gọi Ô Đạo Nhai. Liền quay qua ôn nhu nhìn người bên cạnh dặn dò trước khi bàn chuyện chính sự:
” Nàng về nghỉ ngơi trước. Tối đến ta sẽ bù cho nàng, có được không?”
Sở Kiều ngại ngùng nhìn chàng, nàng bất lực trước thái độ tỉnh như sáo của Yến Tuân. Nếu chỉ có riêng hai người thì nàng đã không phải thế rồi, liền không thôi đấm nhẹ vào người Yến Tuân vài lần mới khởi giá hồi tẩm cung.
” Truyền Ô tể tướng vào.”
Lần này cho gọi Ô Đạo Nhai là để phân phó người phụ trách chuyện điều tra chỗ quân khí kia.
Phạm vào tội chế tạo binh khí đã là tội phản thần. Thêm vào chuyện tham nhũng thương lậu kia cũng đã khiến hắn bị tru di cửu tộc. Dù rằng số quân khí kia hắn dùng để trao đổi cho Biện đường chứ không dùng để mưu phản cho bản thân. Nhưng tiếp tay với phản thần tạo chiến tranh cho sinh linh đồ thán đã là bất nhân trong thiên hạ. Tội bất nhân này, Yến Tuân không thể xử hắn ở hoàng triều vì dù gì đó cũng là chiến tranh của Biện Đường. Nhưng hành vi chuẩn bị quân khí kia quả có tâm cơ không nhỏ, thậm chí có thể còn xa hơn là có ý đồ tạo phản, nương tựa Biện đường nếu ở hoàng triều không còn chốn dung thân cho hắn. Trình Viễn, chỉ không ngờ một người có công hầu cao bổng lộc nhiều như vậy lẽ ra có thể sống yên ổn dưới trướng thiên tử. Chỉ tiếc lòng người đa đoan, thế sự đổi dời nên không trách hắn đi vào con đường sai trái này. Yến Tuân chỉ cảm thán một chữ ” Tiếc ” cho Trình gia.