Bạn đang đọc Sói Bắc Yến: Chương 188 – Bồi La Huyết Tử
Một tháng trước khi Biện đường có binh biến.
Hôm ấy, theo kế hoạch Yến hoàng sắp đặt, Phong Miên lẩn trốn gần đó để dụ bắt người liên lạc các thương nhân đế đô với người của tổng đà thương hội.
Quả nhiên hắn không đề phòng, người của Thương ty bộ ập vào tóm gọn những người móc nối nọ. Tên thương nhân kia thấy người quan phủ vào đông nên nhất thời kích động, tay chân luống cuống rồi run bần bật, luôn miệng van xin bọn họ tha cho hắn.
” Đại nhân, xin người đừng làm khó người nhà tiểu nhân. Tiểu nhân xin hứa giữ lời, tuyệt không khai báo với ai nửa lời. Hàng sẽ xuất ra dân gian đúng ngày tổng đà phân phó.”
Phong Miên tỏ vẻ nguy hiểm gian ác trước mặt hắn để trấn áp tinh thần kẻ nọ biết đường khôn khéo giữ mạng cho mình lẫn người nhà.
” Ngươi hãy nhớ những lời hôm nay. Nếu không sẽ sớm thôi được đoàn tụ với gia tộc mình dưới cửu tuyền.”
” Chúng ta đi.” Phong Miên ra lệnh người Thương ty rút lui.
Tại Tử lý tự đế đô.
Tên trung gian bị tra khảo đến người không ra người, ma không ra ma. Đầu gục trên vai, máu tuôn xối xả. Hai tay thì bị kẹp vào hai móc sắt cột hai bên.
” Làm hắn tỉnh dậy.” Phong Miên lạnh lùng nhìn viên lính bên cạnh.
Người mới bị tra khảo đang hôn mê bỗng chốc bị xô nước lạnh tạt vào mặt khiến bật tỉnh, nhướn con mắt nhầy nhụa sưng húp nhìn người đối diện. Vẻ mặt cực kỳ khó coi.
” Vẫn còn ngoan cố?” Phong Miên tiếp tục gặng hỏi.
” Quan gia, ta không phải ngoan cố. Vì nói ra cũng bị người tổng đà truy sát. Không nói cũng chết trong tay người. Chi bằng chết ở đây vẫn tốt hơn trốn nhui trốn nhủi, chết không toàn thây bên ngoài. Người giết ta đi. Ta không khai báo gì hết.”
Phong Miên buông ngữ khí sắc lạnh đến viên quan tra khảo phạm nhân:
” Tiếp tục.”
Phong Miên sốt ruột trong lòng, hắn đã cố tình ngoan độc nhưng tên nọ vẫn kiên trì đến cùng. Bảo hắn không nhẫn tâm hơn cũng không được. Chờ đợi cả ngày vẫn không tra được gì khó về ăn nói Yến hoàng, nên dù có nhẫn tâm hơn cũng phải làm. Chuyện này liên quan đến nhiều người dân vô tội, nếu khoan nhượng bọn họ thì không biết bọn chúng còn làm ra những chuyện kinh khủng cỡ nào.
” Tăng hình phạt.”
Viên quan tra khảo chỉ vào dàn gỗ kẹp ở góc phòng, bảo khiêng đến trước mặt người đang bị trói kia.
Á … a … a … a …
Lần lượt các phương thức tra khảo ngày một đau đớn hơn cũng được dùng đấu với sự kiên trì của người nọ. Cuối cùng hắn cũng chịu khai.
” Ngày kia, tổng đà có cuộc gặp mặt định kỳ với những người trung gian như ta ở các thành, trì lân cận về đó. Đến lúc đó, ngươi sẽ gặp người của tổng đà chủ.”
” Nhốt hắn lại, chờ ngày định tội sau.” Phong Miên buông lời căn dặn quan nha, nhốt hắn lại vẫn cho hắn con đường sống còn hơn thả hắn đi chỉ có chết. Nói đoạn, Phong Miên cùng người của mình rời khỏi Tử Lý tự sau gần một ngày trong đó.
…
Tổng quản thái giám đến tìm Sở Kiều.
” Hồi bẩm nương nương, Yến hoàng cho truyền người đến Long thư các có chuyện chính sự cần thương lượng.”
” Ừ, ngươi về trước, chút nữa ta đến ngay.”
Đợi thái giám nọ đi, Nhạn Bình thắc mắc hỏi Sở Kiều.
” Tỷ tỷ, bình thường Yến hoàng không bàn chuyện chính sự với tỷ ngoài Bắc Yến và chuyện hậu phương đế đô. Sao lần này người muốn bàn chuyện này với tỷ? Không biết có điều gì liên hệ đến Bắc Yến chăng? Hay là chuyện thương hội tham ô nọ?”
” Yến hoàng là người luôn chu toàn cẩn thận. Ta cũng không tiện xen vào chuyện chính sự của chàng. Thương hội Bắc Yến cũng không phải tổn thất lớn đến quốc gia nên không đến nỗi người đứng ra gặng hỏi ta. Ta nghĩ có chuyện khác liên quan nên mới cần ta tham gia vào.”
” Vậy muội cáo từ trước. Hôm khác vào cung nghị sự với tỷ sau.”
Nhạn Bình định quay lưng đi thì Sở Kiều gọi lại:
” Nhạn Bình. Ta thật vô tâm. Chẳng hề lo chuyện chung thân đại sự của muội như tỷ tỷ Kinh Tử Tô đối với ta lúc trước. Chiến sự và công vụ luôn khiến ta phiền não và chi phối. Lần này ta sẽ xin Yến hoàng ban cho muội mối nhân duyên tốt tại đế đô. Muội yên tâm.”
Nhạn Bình cười nhẹ nhàng nhìn Sở Kiều, nàng trưởng thành hơn nên không còn sự tinh nghịch như trước.
” Tỷ, được theo bên người là niềm mong mỏi nhất cả đời muội. Nguyện cứ mãi như thế mà bình an là được.”
” Muội không cần, nhưng ta cần. Ta có phu quân sớm chiều bầu bạn, cũng không thể để muội giống như ta phòng đơn gối chiếc như xưa. Lần này muội không được khước từ.”
” Vậy thì tùy tỷ sắp xếp. Tốt nhất đừng gả ta đi quá xa. Nếu không ta sẽ oán trách tỷ lắm đó.”
” Ai dám đem muội rời khỏi ta, ta sẽ liều mạng với người đó.”
Hai nữ tử nhìn nhau cười êm đềm như năm tháng lặng lẽ bên đời họ đã luôn có nhau bầu bạn.
Cô nương cũng hơn hai mươi nhưng chưa từng đòi hỏi bổng lộc hậu hĩnh cho mình. Ngày còn ở Bắc Yến thì chạy ngược xuôi hậu phương khắp nơi đôn đốc dân tình làm rẫy, đơm giỏ, dệt vải, may chiếu đưa xuống trung tâm cho Hoàn hoàn điều phó luân chuyển.
Cô nương luôn theo bên cạnh sớm chiều bầu bạn từ Bắc Yến đến Chân Hoàng rồi Biện đường, Hoài Tống, bây giờ là Sở Thành. Nếu ở kiếp này nàng có một tri kỷ, một phu quân tốt là Yến Tuân thì Nhạn Bình là bằng hữu thân như thủ túc. Ấy vậy mà nàng luôn viện lý do này nọ để biện hộ cho sự vô tình của mình, không chăm sóc tốt cho muội muội, nên thấy có chút hổ thẹn trong lòng.
…
” A Mẫn, chúng ta đi thôi.”
…
Lúc Sở Kiều đến Long thư các thì Phong Miên Thương ty bộ đã ở đó. Cũng đã lâu từ ngày đến đế đô trong buổi phong hậu có thấy qua hắn. Hôm nay mới có dịp gặp trực tiếp nên không khỏi vui mừng.
Phong Miên thoáng thấy vương hậu đến luống cuống hành lễ vẻ mặt rạng rỡ.
Sở Kiều vội đến đỡ hắn:
” Phong ái khanh, bình thân. Bổn cung và ngươi cũng lâu không gặp nay xem như cố nhân hội ngộ, thật vui mừng khôn xiết.”
” Bẩm nương nương, do chính sự bề bộn nên vẫn chưa có dịp về Bắc Yến tìm người hàn huyên. Nhưng những chiến công của người nơi ấy, hạ thần vẫn luôn cảm khái sự uy phong của người. Người và Yến hoàng quả là trời sinh một cặp. ”
Sở Kiều bật cười khanh khách. Yến Tuân đang ngồi trên cao cũng không thể không vui vẻ.
” A Sở, nàng xem. Phong Miên hắn bây giờ ăn nói lưu loát và biết lấy lòng người hơn xưa rất nhiều. ”
Sở Kiều chợt nhớ hình hài một tiểu gia nô bên cạnh Yến Tuân lúc nhỏ, bên cổng sau của phủ Gia Cát. Hôm ấy hắn đến truyền lời giúp Yến Tuân nói việc muốn gặp nàng trước khi rời khỏi Chân Hoàng.
Năm tháng qua đi vốn như nước chảy vô tình. Bọn họ giờ đều trưởng thành hơn xưa rất nhiều. Trên mặt Yến Tuân và hắn cũng có chỏm râu đen lúng phúng. Thanh xuân quả như giấc mộng đêm hè, mới thoáng cái trời đã hừng sáng.
” A Sở, lên đây. ” Đoạn Yến Tuân chỉ vào một bên còn trống của long ngai.
” Bệ hạ, như thế sao được. Thiếp nên giữ lễ nghi mới hợp lẽ.”
Sở Kiều e ngại vì có Phong Miên ở đây nên đoạn bảo tổng quản thái giám mang ghế phụng đến cho nàng. Nhưng Yến Tuân vẫn không đồng ý.
” A Sở, đừng cố chấp như thế. Ta là Yến hoàng, ta nói là được. ”
Miễn cưỡng nên Sở Kiều mới lên ngồi bên cạnh Yến Tuân. Lúc đầu có hơi lúng túng, nhưng Yến Tuân biết ý, đặt bàn tay ấm áp của mình lên tay nàng, khiến sự e ngại ấy dần tiêu tan.
Lúc này Phong Miên mới trần tình lại chuyện điều tra thương nhân thời gian qua, là hắn sắp bắt được kẻ cầm đầu tổng đà.
Yến Tuân quay qua nói với nàng:
” A Sở hôm nay ta mời nàng đến cũng vì chuyện này. Việc thương nhân đế đô câu kết với người tổng đà đầu cơ tích trữ hàng hóa trong dân gian, khiến ta luôn suy nghĩ mãi không có cách nào tường tận hay lần ra manh mối, cho đến khi nghe vài người thương nhân ở Bắc Yến nói chuyện tham ô của thương hội thuốc, ta mới ngộ ra vài điều ở đế đô. Từ đó bí mật điều tra đường dây bên dưới. Vốn để móc nối chặt chẽ các nơi như vậy cần có người bên quan phủ tiếp tay mới qua ải trót lọt nhiều khâu. Ngay cả Thương ty lại của Phong Miên cũng không có cách điều tra.”
Sở Kiều chợt ngập ngừng e dè: ” Vậy là chàng đã biết chuyện tham ô thương hội Bắc Yến sao?”
Yến Tuân bình thản trả lời nàng: ” Ừ, biết trước lúc làm tiệc sinh thần cho Oanh nhi.”
Sở Kiều buồn bã trong lòng, chuyện gì chàng cũng biết. Hóa ra nàng lo ngại công cốc.
Yến Tuân dường như hiểu ý nên trấn an nàng: ” A Sở, ta nghĩ chuyện tham ô đó không đơn giản chỉ ở Bắc Yến, thậm chí từ đế đô mà ra.”
Lúc này Phong Miên mới lên tiếng:
” Bẩm bệ hạ và nương nương. Theo thần điều tra được, để hàng hóa qua khâu kiểm định chất lượng thường qua các quan nha địa phương đóng dấu, truyền ra dân chúng, sau đó mới đến thương ty lại của thần thu thuế cho quốc khố. Giá đưa trong dân chúng luôn cao hơn giá kê sổ sách nộp thuế thương gia nên người quan phủ Thương ty không lần ra được sơ hở. Quốc khố họ vẫn nộp đều đều nên khó trách người của thần sinh nghi. Cho đến một ngày Yến hoàng phát hiện ra điểm nghi ngờ nọ mới lần theo dấu vết mà truy tìm kẻ đứng sau chuyện tham ô đó.”
Sở Kiều vẫn chăm chú nghe Yến Tuân và Phong Miên phân trần tình hình, nhưng ngay cả nàng cũng bị đứt dây chỗ Bắc yến thì làm gì được ở đế đô đây.
” Thật ra Bắc yến cũng đứt manh mối điều tra nên thiếp vẫn không thể lần theo dấu người như ở đế đô. Dù gì Phong Miên cũng có chút khả quan, chàng cần thiếp vào việc gì đó chăng?”
” Nàng quả thông minh. Ta chỉ muốn nàng hiểu được tình hình nơi này và Bắc yến có chút liên quan nhau. Nên sau khi Phong Miên tìm ra người đứng đầu tổng đà ở Sở Thành tất sẽ có tin tức người ở Bắc Yến, chỉ hi vọng nàng không vì chuyện nơi đó mà tâm không an, nghỉ không ngon giấc nữa.”
” Ngoài ra, còn một chuyện ta muốn nhờ nàng giúp. Ta muốn làm theo như Bắc yến, thành lập các thương hội. Nhưng bây giờ chưa điều tra rõ tổng đà chính ở đâu nên không thể chiếu cáo thiên hạ lập thương hội, như vậy sẽ bứt dây động rừng. Chỉ hi vọng nàng ra tay giúp đỡ Phong Miên lo khoản này ở đế đô, từ từ chuẩn bị để sau khi tra được người đứng sau tất cả, chúng ta sẽ bắt tay vào việc dựng thương hội luôn mà không chần chờ lâu thêm nữa.”
” Bẩm nương nương, thần cũng biết người đang mang long tử nên không dám phiền nhiễu nương nương nhiều hơn, chỉ là người chỉ điểm cho hạ thần các bước thực hiện việc lập thương hội và khống chế hàng hóa lưu thông thế nào, thì việc còn lại thần sẽ tự mình sắp xếp được. Kính mong nương nương tiện tay giúp đỡ hạ thần.”
” Haiz thì ra là như vậy. Bổn cung cũng không phải người hẹp hòi biết không chỉ dạy người bên dưới. Hơn nữa cũng là việc giúp đỡ quốc gia đại sự, bổn cung đâu thể làm ngơ. Vậy ngươi hãy lui tới Phụng thư các một thời gian, ta sẽ dành chút tâm tư chỉ điểm cho người.”
Phong Miên vui mừng khôn xiết nên cảm tạ Sở Kiều liên hồi.
Yến Tuân cũng không kém, ” A Sở, cám ơn nàng.”
Sở Kiều đáp lại bằng ánh mắt nhu tình không ngớt nhìn người thương. Vẫn là chàng muốn nàng ngồi yên một chỗ ít chạy lui tới chỗ đang xây dựng phía sau hậu cung kia để dưỡng thai nên bày chuyện này chuyện nọ giữ chân nàng, nhưng vẫn không tiện nói ra sợ nàng ương bướng nên dùng việc công khiến nàng hàng phục. Yến Tuân chàng thông minh lắm!
…
Một lát sau Phong Miên lui khỏi Long thư các thì Ô tể tướng cùng vài quan cận thần lớn vào bàn chuyện chính sự khác với Yến Tuân. Nàng nhỏm dậy định rời đi thì Yến Tuân kéo nàng lại.
” Nàng cứ ở đây. Không việc gì phải đi.”
” Nhưng … chính sự đế đô không phải …” Sở Kiều chưa dứt lời Yến Tuân đã cắt ngang bảo nàng cứ vững dạ yên chỗ cũ. ” A Sở, nàng là mẫu nghi thiên hạ, hơn nữa là cánh tay đắt lực bên cạnh ta, chuyện quốc sự nàng không thể can dự nhưng tìm hiểu sự tình vẫn nên biết chút đỉnh vẫn hơn.”
Sở Kiều lần nữa miễn cưỡng nhưng vui vẻ ở lại bên cạnh Yến Tuân. Chính sự Ô tể tướng và các trọng thần bàn bạc rất nhiều. Trong đó có một chuyện nàng vô cùng lo lắng. Chính là Biện đường sắp có binh biến lần nữa. Chuyện đó khiến nàng không yên tâm chút nào nên buổi tối hôm ấy cứ trao đổi với Yến Tuân suốt khi về đến tẩm điện.
” Yến Tuân, chàng nghĩ xem Lý Sách có chống đỡ nổi loạn lần này không?”
Yến Tuân cười lãnh đạm:
” Không nổi cũng phải thắng. Cuộc chiến lần này để củng cố ngai vàng của hắn. Hơn nữa Lý Sách thông minh như thế, không nỗi nào lại thua một Lạc Vương.”
” Chúng ta có giúp hắn không?” Sở Kiều dò hỏi.
” A Sở, con dân và binh sỹ hoàng triều không phải cũng có cha mẹ, thê tử đó sao? Bọn họ chỉ xả thân vì đế đô, chứ không thể vì một Lý Sách hay Biện đường có mối quan hệ qua lại đơn thuần với hoàng triều. Hắn bảo vệ giang sơn mình, còn ta cũng sẽ bảo vệ con dân của mình.”
” Nhưng hắn đã nhiều lần giúp đỡ và cưu mang thiếp khi gặp khốn khó.” Sở Kiều phân vân giữa giang sơn và bằng hữu nên vẫn không thôi hi vọng chỗ Yến Tuân.
” A Sở, chiến tranh luôn chết chóc không phải nàng không biết điều đó. Nên khi không phải cần thiết ta không thể để mình tốn một binh một tướng nào vì cuộc chiến nội bộ của hắn. Nhưng nếu hắn gửi thư cầu cứu đế đô và chấp nhận làm một nước chư hầu cho hoàng triều, thì ta sẽ suy nghĩ lại.” Yến Tuân vẫn ngữ khí kiên quyết giữ vững lập trường.
Bấy giờ nàng mới hiểu, dã tâm thôn tính thiên hạ, không ngừng mở mang bờ cõi luôn chảy trong huyết quản con cháu Bồi la đại đế, cũng là động lực khiến họ sinh tồn mạnh mẽ trên thảo nguyên khắc nghiệt ấy. Tạo cơ ngơi rộng lớn, dân chúng được nhiều hơn, chiến tích oanh liệt luôn khiến họ không ngừng vươn đôi tay dài khắp đại lục. Chỉ có điều con đường trị quốc của Yến Tuân bây giờ lấy dân làm gốc nên tâm tính kia vẫn xuất phát từ ngọn nguồn dân tộc, vì nhân dân nên tranh đấu không ngừng. Nhưng bản tính hiếu thắng và dã tâm kế thừa ngàn đời, chẳng thể nào thay đổi.