Bạn đang đọc Sói Bắc Yến: Chương 187 – Lần Theo Manh Mối
Phụng thư các.
” Bẩm nương nương, có mật thư từ Bắc Yến.” Nhạn Bình cúi người trình công văn mới từ Hoàn hoàn quận chúa cho Sở Kiều.
” Nhạn Bình, ta nói muội đã nhiều lần. Khi không có người ngoài, hãy giữ như trước kia, gọi ta là tỷ tỷ được rồi. Giữa chúng ta không nên câu nệ tiểu tiết.”
Nhạn Bình ấp úng, bẽn lẽn cười trước sự phóng khoáng của người tỷ tỷ nàng theo bấy lâu nay.
” Dạ, muội nhớ rồi.” Hì hì.
Sở Kiều xem thư xong thì thở dài thườn thượt.
” Trong thư nói gì sao tỷ không vui vậy?”
” Hoàn hoàn bảo đứt manh mối rồi. Lúc bọn họ đến thì tên trung gian đó đã bị giết. Sau đó đến chỗ Hội trưởng cũng chết luôn. Manh mối tiêu tan hết. Haizz. Bọn chúng quá nhanh tay.”
” Haiz, chúng ta chỉ còn cách gầy dựng lại thương hội đó lần nữa. Chỉ e còn nội gián còn lẩn trốn ở chỗ khác chưa phát hiện được. Vẫn là diệt cỏ không tận gốc, hậu hoạn sẽ khó lường.”
Sở Kiều ngẫm nghĩ hồi lâu vẫn là tình hình tạm ổn, liền trấn an Nhạn Bình:
” Ta thì nghĩ ngược lại. Nếu chúng biết chúng ta đã dòm ngó thì ra tay không trắng trợn như lúc trước, tất có e dè chuyện về sau. Tạm thời vẫn yên ổn. Tránh đêm dài lắm mộng cần siết chặt việc quản lý hơn nữa. Muội chờ ta một chút. Ta sẽ hồi âm Hoàn hoàn ngay bây giờ.”
Một lát sau Sở Kiều đưa lại Nhạn Bình mật hàm khác, bảo chuyển đến Bắc yến.
…
Vài ngày sau bỗng dưng trong tẩm điện của nàng và Yến Tuân trở nên nhộn nhịp hẳn lên. Nô tỳ và thái giám chạy lăng xăng khắp nơi. Nhất là khu vực mộc dục của hoàng đế vương hậu.
Sở Kiều bước đến hỏi bọn cung nữ:
” Đây là cái gì?”
” Hồi bẩm nương nương, chỗ này là thảo dược từ khắp nơi Hoài Tống lấy về. Yến hoàng biết sức khỏe người không tốt nên đặc biệt sai người hoàng triều sang bên đó cấm túc và thu gom tất cả thảo dược quý hiếm liên quan đến việc phục hồi thể trạng cho nương nương. Người của chúng ta ngày ngày ở đó chỉ để gom thảo dược. Khi bọn họ gom xong liền lập tức chuyển về đây không ngừng nghỉ để bảo đảm dược liệu còn tươi mới, như thế mới chữa trị hiệu quả.”
Sở Kiều choáng váng không ngớt bất ngờ:
” Cái gì? Cấm túc và thu gom…mỗi thảo dược cho ta? Sao người không nhờ Hoài Tống làm giúp?”
” Bẩm nương nướng, nô tỳ nghe kể lại là Yến hoàng sợ Hoài Tống không khuẩn trương mấy việc thu gom tất cả thảo dược khắp nước. Vì để người dùng ngâm mộc dục mỗi ngày thì cần lượng lớn thảo dược cực quý. Với lại nếu để người Hoài Tống tự thu gom từ người hái, rồi qua các khâu trung gian khác như thương lái, về đến hoàng cung rồi mất thời gian vận chuyển qua đây. E có sự chậm trễ nên Yến hoàng đã dùng người của mình cho tất cả các khâu để bảo đảm tốc độ nhanh nhất đủ số lượng mỗi ngày nương nương dùng, không thiếu ngày nào. Cho nên mới có sự việc như thế.”
Haiz… chuyện gì chàng cũng tinh tường, cũng hiểu hết từng bước đi của nàng, chỉ là yêu thương nàng quá đỗi nên không nỡ lật tẩy nàng. Đã vậy còn hao tâm tổn trí giúp nàng chữa trị độc khí còn sót lại trong người. Vẫn là không nói gì nàng, chỉ âm thầm chu toàn tất cả.
” Được rồi. Các người làm việc của mình đi.”
…
Trên đường trở về Phụng các, Sở Kiều đi ngang ngự hoa viên hoàng cung. Nghe phía trước có tiếng rộn ràng liền theo thanh âm ấy đến chỗ đó.
Tiếng Trình Nhã quận chúa thỏ thẻ trong trẻo bên tai Yến hoàng ra chiều rất vui vẻ. Hóa ra huynh muội Trình gia tranh thủ đến bái kiến kết thân hoàng tộc. Bọn họ cũng tốn không ít công sức mấy năm nay nhưng vẫn không chịu từ bỏ ý định. Sở Kiều nhẹ nhàng bước đến. Đám thái giám, cung nữ vây quanh bất ngờ hành lễ chào vương hậu, khiến đám đông trước mặt ngẩng đầu lên nhìn người mới đến. Yến Tuân khẽ đằng hắng với Trình Nhã khiến quận chúa có chút không vui trong lòng. Vương hậu thì đã sao chứ? Huynh trưởng của nàng đã là Hộ quốc công hầu Sơ nguyên đại nguyên soái. Chỉ là một vương hậu ở phương Bắc xa xôi há có thể so bì được sao? Bất quá nàng chỉ có được trái tim Yến hoàng bệ hạ nên một bước lên mây.
Yến Tuân thấy nàng đến, vội đứng dậy đến dìu nàng ngồi bên cạnh mình.
Trình Viễn cũng kéo tay Trình Nhã hành lễ chào vương hậu. Trình Nhã miễn cưỡng nghe theo cũng vái chào Sở Kiều một tiếng.
” Huynh đệ Trình gia bái kiến vương hậu nương nương, chúc người phước thọ vô cương. Mẫu tử sung túc, phước khí đầy nhà.”
” Các khanh miễn lễ. Trình Viễn đã lâu không gặp khanh riêng thế này. Bỗng chốc có chút tiếc nuối. Sau này khanh phải thường đến thăm hỏi bổn cung nhiều hơn mới thỏa hết tâm sự ngần ấy năm của chúng ta.”
Trình Viễn nghe ngữ khí người Phụng thư cát có nhiều ẩn ý liền đoán được chuyện cũ không dễ gì nàng quên đi được. Chỉ là chưa có cơ hội để lật tẩy hắn. Nhưng với con sói đầy dã tâm, hắn sao khiếp sợ trước thế lực Bắc Yến của nàng như thế. Vẫn giữ vẻ ngoài nhất mực trung thành với Yến hoàng mà cúc cung tận tụy là bộ mặt bảo hộ tốt nhất đối với hắn trước mặt hoàng ân.
” Dạ, nương nương quá khách khí. Hạ thần nào dám khinh suất. Nếu có việc đại sự nhất định đến chia sẻ mối lo cùng Yến hoàng và nương nương. À, thần xin giới thiệu với người. Đây là muội muội của thần. Nàng vừa tròn mười bảy. Thuở nhỏ có dịp lui tới hậu cung bên cạnh Yến hoàng nên được người chiếu cố, ban cho nàng chức vị Thái Bình quận chúa. Nàng tuy tuổi cũng không còn nhỏ nhưng tính tình hiếu động. Thần mong nương nương niệm tình Yến hoàng bỏ qua cho nàng những hành động có khiếm nhã đối với người.”
” Hoàng muội Trình Nhã xin bái kiến vương hậu nương nương. Hoàng muội kính mong sự chiếu cố của người.” Trình Nhã miễn cưỡng bái kiến Sở Kiều lần nữa.
Sở Kiều dò xét một lượt hai huynh muội nhà này. Một người tâm cơ muốn loại trừ nàng ra khỏi hoàng cung. Một người muốn chiếm đoạt phu quân nàng. Đúng là huynh nào muội nấy.
Yến Tuân bấy giờ lên tiếng xoa dịu bầu không khí.
” A Sở, hôm nay ta có việc đại sự cần bàn với Trình tướng soái nên bảo hắn vào cung. Trình Nhã vẫn thường lui tới nơi này từ nhỏ nên cũng theo cùng. Bọn ta chỉ bàn chuyện đại sự xong nhàn hạ chơi vài ván cờ. Nàng xem, hay là cùng chúng ta chơi vài ván, có được không? ”
” Thần thiếp tiện đường ngang đây thấy có chút ồn ào nên vào xem thử là ai đang quấy rối chốn hậu cung thanh tĩnh. Nào ngờ Bệ hạ đang giải khuây nơi này. Thiếp chỉ ghé tạt một chút sẽ đi ngay, người không nên xáo động vì thiếp.”
Nói đoạn Sở Kiều quay sang Trình Nhã vui vẻ bắt chuyện:
” Trình hoàng muội dung nhan kiều diễm thêm vào tư chất thông minh có thừa, Trình gia quả thật có phúc lớn.”
” Nương nương nói quá lời rồi. Muội muội tuổi còn quá non trẻ khó nhận được sự ban thưởng ấy khiến nàng trở nên tự mãn hơn. Vẫn là nàng cần trau dồi thêm công dung ngôn hạnh như người.”
” Ca ca, huynh lúc nào cũng chê bai muội. Nhưng bệ hạ thì khác. Người luôn chiều chuộng muội, khuyến khích muội nên chả trách muội vẫn thích lui tới Long thư các. ”
Sở Kiều chỉ cười ôn nhu nhìn huynh muội bọn họ đối đáp qua lại, mà không tỏ ý khó chịu hay phật ý trước lời cố tình chân thật nhưng có vẻ đả kích nàng của vị quận chúa nhỏ ấy.
Nhưng Yến Tuân thì thấy chột dạ vô cùng. Năm năm qua chàng mất ký ức về A Sở nên tâm tính có khác lúc trước. Thoải mái, nhàn hạ và phóng khoáng hơn. Ngày ấy mới ổn định hoàng triều nên Trình Viễn hay vào cung bàn chuyện cùng chàng, mỗi lần đi như thế luôn có Trình Nhã. Cảnh sắc trong cung vô cùng hào nhoáng, mỹ lệ nên khiến đứa trẻ ấy luôn tò mò hứng thú. Gặp Yến hoàng tiêu sái phóng khoáng như thế, lâu ngày khiến trái tim thiếu nữ ngày đêm rung động lớn dần. Yến Tuân thích thú sự hiếu động và trong trẻo trẻ thơ của nàng nên cũng đặc cách nhiều quy cũ, lại còn phong chức vị quận chúa để tiện ra vào hoàng cung. Không ngờ, sự tình ngày ấy bây giờ khiến chàng lâm vào tình thế khó xử với cả hai. Một bên xem như muội muội, một bên là thê tử gắn bó bền chặt. Nhưng có vẻ hai nữ nhân ấy luôn kình chống nhau khiến chàng nhiều phen cũng thấp thỏm trong lòng.
” A Sở, ngoài này gió lớn quá. Chúng ta về nhé.”
Sở Kiều biết chàng vội tìm kế thoát thân nên miễn cưỡng cho qua vở kịch huynh đệ Trình gia đang giở trò.
” Chúng thần cung tiễn Yến hoàng và nương nương hồi giá.” Trình Viễn cùng Trình Nhã hành lễ tiễn hai vị chủ nhân Oanh ca điện hồi cung.
Gió vô tình tạt qua mặt Trình Nhã, thấy hai bóng dáng phía trước chậm rãi bên nhau khiến trong lòng buồn phiền khó tả. Yêu đơn phương một nam nhân vẫn là nỗi đau âm ỉ của nàng bấy lâu nay. Dù là trước đây hay bây giờ cũng thế, trong lòng người vẫn chưa hề có bóng dáng nàng. Chỉ là nàng ôm hoài nỗi mộng tương tư tự gạt mình cho tất cả.
” Ca ca, chúng ta về thôi.”
…
Lò rèn binh khí phía đông Sở Thành luôn ngày đêm hoạt động không ngừng nghỉ. Hàn Thuyết tướng quân đến như thường lệ lấy đơn hàng đã đặt mấy ngày trước.
” Quan gia đợt này lấy gấp và nhiều hơn lúc trước nên chúng tôi chỉ giao được bấy nhiêu, mong người thông cảm.”
” Không phải đã tăng gấp đôi tiền công rồi sao? Các người còn muốn tồn tại với nghề này hay thân tàn ma dại lê la khắp đầu đường xó chợ?” Hàn Thuyết hung tợn cầm kiếm thị oai về hướng chủ sự lò rèn.
” Quan gia, chúng tôi rất cám ơn ngài đã chiếu cố, nhưng quả thật làm không xuể mới liều mình lên tiếng với người. Chứ người xem, tiền không ai không muốn, chỉ là có kham nổi mạng để hưởng hay không mới là vấn đề.”
” Ta không cần biết các người thế nào. Nếu ai dám lơ là chuyện hoàn thành đơn hàng, tất cả đều chết. Người đâu. Cho người canh phòng chỗ này nghiêm ngặt. Không để một ai thoát khỏi nơi này hay lười nhác không làm việc, giết không tha!”
” Quan gia…” Tiếng chủ sự lò rèn khuẩn thiết trong đêm nhưng Hàn Thuyết vẫn lạnh lùng rời đi cùng số vũ khí mới rèn.
Trong bóng tối dày đặc, đoàn người kéo các xe thồ nặng nề phía sau di chuyển về hướng tây Sở Thành đến khe núi Nguyên Lai thì dừng lại. Tại đây có một đoàn người ngựa ăn mặc khác biệt với họ đã đợi từ lâu. Bọn họ tiếp quản số xe thồ ấy rồi mang theo chúng rời đi tiếp tục theo hướng tây.
Bấy giờ trong bóng tối gần đấy, hai sóng mắt sáng quắc trong đêm luôn dõi theo tất cả hành trình của bọn họ.
Khụ khụ… người trong bóng tối bất giác vang lên cơn ho khan vài cái. Khiến đoàn người Hàn Thuyết giật bắn mình quay về hướng phát ra âm thanh nọ.
” Lục soát.” Hàn Thuyết lạnh lùng bảo binh lính chạy về hướng đó. Nhất định phải tìm ra người đó, nếu không sẽ có họa lớn xảy ra ở Sở Thành.
…
Một hồi sau bọn lính quay trở lại nhưng người không tìm thấy được, khiến Hàn Thuyết giận rung người, giơ chân đá vào gốc cây bên cạnh, sau đó đấm vào thân cây kêu răng rắc tiếng thịt va chạm: ” Chết tiệt.”
…
Lúc bấy giờ ở một nơi khác.
Nam nhân trong trang phục dạ hành kín mít, nhẹ nhàng kéo chăn người nằm bên dưới, kề mũi dao sáng quắc vào cổ hắn.
” Hã? Ngươi là ai? Tại sao vào đây được?”
” Ta là ai không quan trọng. Chỉ cần ngươi làm theo lời, mọi việc sẽ ổn thỏa, ngươi và gia quyến cũng được bình an vô sự. Nếu không, chỉ có chết.”
” Ngươi, ngươi muốn gì?” Người trong chăn ấp úng dò xét.
” Bao lâu thì ngươi nhận lệnh người trên xuất hàng ra dân gian?”
” Sao? Sao ngươi biết chuyện này? Không.. không hề có.”
” Hừ. Vẫn còn giảo hoạt. Chết này!”Nam nhân không nương tay lấn dao vào cổ thêm gần hơn nữa khiến người bên dưới hoảng hốt tột độ.
” Xin người tha cho ta. Ta nói thật. Ba ngày nữa sẽ có lệnh từ người trên.”
” Được đến lúc đó ngươi cứ giữ bình tĩnh tiếp lệnh của hắn, rồi tung hàng ra như thường lệ. Còn ta sẽ ẩn nấp gần đó để bắt kẻ truyền lệnh cấp trên. Mọi chuyện xem như không hề biết gì. Việc còn lại đã có chúng ta xử lý. Nếu ngươi dám hó hé chuyện gì ra ngoài, ngươi sẽ không bao giờ được gặp lại người nhà mình nữa. Có hiểu không? ”
” Dạ, hiểu, ngài yên tâm. Ta sẽ giữ kín chuyện đêm nay. Tuyệt đối không sai lời.”
Thoát cái nam nhân dạ hành đã biến vào bóng đen vô định.
…
Cũng đã trễ nhưng Sở Kiều vẫn chưa lui về tẩm điện dù Yến Tuân đã nhiều lần sai người đến hối thúc nàng. Sự việc Bắc yến khiến nàng luôn bức rức khôn nguôi. Có cái gì đó tức tức ở lồng ngực. Tâm tính thai phụ đôi khi nhạy cảm hơn thường ngày, khó trách tâm trạng bị kích động một chút để dư âm âm ỉ đến mấy ngày sau. Chuyện thương hội thuốc làm càn nàng vẫn chưa nói với Yến Tuân vì nghĩ mình có thể dàn xếp được. Nhưng giờ thôi rồi. Mọi manh mối đều đứt sạch thì càng không còn gì để nói. Chỉ đành thuận nước đẩy thuyền, vờ như êm ắng một thời gian ở đế đô. Sau này tính tiếp.
A Mẫn lại đến đối hối nàng hồi tẩm cung.
” Nương nương, người nên giữ gìn phụng thể, đặc biệt long thai. Không nên quá sức như thế.”
” Ừ. A Mẫn chúng ta về thôi.”
Khi nàng về đến tẩm điện, người bên trong đã thiếp đi lúc nào không hay. Người nằm quay mặt vào trong, yên ắng một chỗ. A Mẫn khẽ khàng giúp nữ chủ thay xiêm y rồi chuẩn bị nước ấm cho Sở Kiều mộc dục.
Nước ấm nhè nhẹ thổi vào mang tai, lan tỏa đến các xúc giác khắp thân thể khiến nàng vô cùng thoải mái. Đầu ngã ra phía sau khoan khoái hưởng thụ, mi tâm khép chặt thả lỏng mọi tứ chi chìm vào bọt nước xung quanh.
Sở Kiều ở trong đó hồi lâu mới chịu thả mình bước ra. A Mẫn thổi tắt vài nến để chủ tử buông rèm thỏa giấc mộng đêm xuân. Sở Kiều nhẹ nhàng nằm bên cạnh Yến Tuân. Người bên cạnh vẫn không chịu lay mình quay lại. Đôi tay nhỏ của nàng luồn qua lớp chăn dầy, mươn theo hơi ấm cơ thể chàng mà luồn tay đến trước thắt lưng. Nàng lay người chàng trở lại. Như khúc gỗ cứng. Người vẫn không hề chuyển động như nàng mong mỏi.
Bất lực, Sở Kiều đành nhích người vào sát người bên cạnh, áp khuôn má nhỏ của nàng vào tấm lưng gầy nhưng rắn chắc của chàng, tay kia vẫn đặt ngang hông Yến Tuân, êm đềm đi vào giấc mộng.
Người bên trong dường như không đợi được quá lâu nên quay lại đỡ đầu nàng lên, luồn cánh tay mình qua rồi đặt đầu nàng lên chỗ ấy, chàng ôn nhu mơn trớn vùng thân thể trước mặt.
” Chàng chưa ngủ sao?”
” A Sở. Nàng thật đáng trách. Ta rất muốn bỏ mặc nàng không thèm quan tâm nữa. Nàng mải mê lo chính sự đến bận hơn cả ta. Nhưng suy nghĩ lại vẫn không thể để A Sở lẻ loi một mình bên cạnh phu quân. Vẫn là ta đầu hàng nàng mọi lúc.”
” Yến Tuân, nãy chàng giận thiếp nên mới cố tình như thế?”
” Ừ. Ta giận. Giận định bỏ mặc nàng vài hôm.”
Sở Kiều đưa tay áp lên má Yến Tuân nâng niu trìu mến khuôn mặt anh tuấn ấy. Ánh đèn le lói ngoài mành khiến vài điểm sáng trên mặt chàng thấp thoáng, bất giác dâng lên yêu thương triền miên.
” Yến Tuân, chàng sẽ không giận thiếp được lâu đâu. Vì mỗi đêm nếu không có thiếp, chàng há có thể yên giấc hay sao?” Sở Kiều cười ủy dị, khiêu khích nam nhân.
” A Sở, nếu không phải nàng đang mang thai, ta thực muốn bùng cháy mị lực trong người mình ngay lúc này.” Yến Tuân khổ sở kêu than.
” Yến Tuân, ở thời đại của thiếp. Chuyện ấy vẫn có thể khi nữ nhân đang mang thai, chỉ là nhẹ nhàng một chút. Chúng ta có thể…” Sở Kiều e ấp chuyện vui vẻ của bọn họ, khiến Yến Tuân vui mừng không ngớt. Thời đại nàng luôn có những chuyện đột phá bất ngờ hơn thế giới này, nên chàng tin điều đó có thể thành sự thật. Vậy là nỗi lo lắng qua nay bỗng chốc tiêu tan.
Mành trướng khẽ lung lay vì cử động của hai bóng người trong đó. Oanh ca điện luôn chìm ngập trong tình yêu triền miên của hai vị chủ tử khi bóng đêm phủ xuống, để mặc bao sóng gió, lừa gạt hay máu tanh bên ngoài cung điện vàng son. Tất cả vẫn là đêm xuân giấc mộng ngàn vàng.