Đọc truyện Sổ Tay Ghi Chép Chuyện Thần Quái Năm Gia Tĩnh – Chương 45: Tân Phòng
(Tên chương “tân phòng” ở đây nghĩa là phòng tân hôn).
Ánh mắt Túc Tiển âm trầm, y vượt qua Ninh Hoàn đi lên trước.
Từng bậc thang vang tiếng cót két nặng nề, ba người kia cũng theo sau.
“Tiểu huynh đệ, ngươi phát hiện ra cái gì?” Tương Ninh thắc mắc, hắn tuyệt nhiên không phát hiện ra sự khác thường của Túc Tiển.
Ninh Hoàn mím môi lo lắng nhìn y.
Túc Tiển rũ mắt, tròng mắt mờ mịt như sương mù trên mặt hồ, nhất thời nhìn không thấy đáy, y nhếch môi nở nụ cười như có như không, “Chẳng phải ngươi cũng nhìn thấy hay sao?”.
Tầng hai của Tiểu viện là một khoảng sảnh rộng rãi trống rỗng, ô cửa sổ kéo dài cả bờ tường, bên cạnh là một gian phòng bị khóa lại, nhưng ổ khóa chỉ khép hờ.
Xem ra có người đã đến đây.
“Lần trước ngươi có vào đây không?” Tương Ninh quay đầu hỏi Hầu tử.
Gã ta gãi đầu nói, “Có đi vào, khóa cửa là do Khương Thiết cạy ra, nhưng mà bên trong chẳng có gì, y hệt như căn phòng bình thường”.
Túc Tiển nhíu mày không lên tiếng, y tiến về phía trước đẩy cửa phòng.
Cánh cửa cũ kỹ “cót két” mở ra một căn phòng được trang trí bằng hàng trăm cây nến đỏ chói kiều diễm.
Trên tường, trên cửa sổ dán từng hàng chữ Hỉ bay phấp phới, chiếc giường gỗ đàn hương mập mờ ẩn hiện dưới tấm màn đỏ.
Ngay cả ngọn đèn lưu ly treo sau ghế tựa cũng được tô điểm bằng sắc màu tươi sáng.
Đây hẳn là một căn phòng tân hôn.
Mọi người đều quay lại nhìn gã Hầu tử với ánh mắt dò hỏi, hắn ta ngẩn người vội vàng giải thích, “Ta…lần trước ta tới đây không có những thứ này a!”.
Ánh nến lấp loáng như nhảy múa mừng vui khiến người nhìn có chút choáng váng.
Trên chiếc bàn nhỏ giữa phòng có một xấp phong thư, Ninh Hoàn tò mò cầm lên tìm hiểu.
Nhìn như là một tấm thiệp mừng, bìa thư đỏ thẫm vẽ chữ Hỉ nhưng bên trong lại trống rỗng.
“Đây là cái gì?” Độc quả phụ nhìn tấm thiệp mừng trong tay Ninh hoàn lên tiếng hỏi.
Ninh Hoàn lật ra sau, một mặt còn lại viết mấy chữ nhỏ “Lý Vận”.
Ninh Hoàn cau mày lại cầm một phong thư khác, trên đó viết “Vương Tử Kỳ”.
Trong lòng Ninh Hoàn dần dâng lên một cảm giác khác thường, hắn không chịu nổi hiểu kỳ tiếp tục cầm một phong khác.
“Khương Tĩnh”.
“Khương Tĩnh là ai?” Ninh Hoàn ngẩng đầu hỏi.
“Đó là tên của Khương Thiết”.
Hầu tử mất hồn mất vía lên tiếng, “Còn..còn tên ai nữa?”.
Ninh Hoàn lần lượt lật mở từng bao thư trên bàn, cái tên tiếp theo là “Cố Ba”, “Trương Cảnh”, “Tề Tam Nương” còn có “Tương Ninh”.
Ninh Hoàn để xấp giấy xuống mặt bàn, thầm suy nghĩ.
Bảy phong thư vừa đúng tên của bầy người, Thất nhân cục này thật sự là chuẩn bị cho bọn họ?
Ánh mắt Hầu tử đờ đẫn, vừa nghe đến tên mình thì ngã quỵ xuống đất chết điếng người.
Lâu sau hắn mới lảo đảo bò dậy, miệng thở hổn hển gào rú như thể trâu già sắp chết vọt về phía Ninh Hoàn.
Ninh Hoàn bị gã xô cho lảo đảo may thay được Túc Tiển kéo lại mới không ngã xuống.
Hầu tử giằng lấy phong thư có ghi “Trương Cảnh” trong tay Ninh Hoàn, hốc mắt hắn ta đỏ rực như máu, chăm chú gằn từng nét chữ trên giấy.
“Đều sẽ chết hết, hắn đã trở lại, hắn nhất định quay lại tìm chúng ta báo thù”.
Gã ta lảo đảo lùi về sau miệng không ngừng thì thào, “Không được, không thể để hắn bắt được ta!”.
Ánh mắt hắn ta tuyệt vọng nhìn phong thư trong tay, dùng hết sức lực xé nó ra thành từng mảnh, cuối cùng nhét hết đống giấy vụn vào mồm cố sức nhai nuốt.
“Hầu tử…ngươi tỉnh táo lại”.
Độc quả phụ nhăn mày, ả ta gằn lên từng tiếng cảnh cáo.
“Lý Vận lừa chúng ta, nơi này căn bản không có cái mẹ gì bảo bối hết!”.
Hắn điên cuồng nhìn từng người trong phòng, chỉ thẳng về phía Tương Ninh, “Còn muốn trông cậy vào hắn cứu giúp chúng ta sao”.
Gã ta cười khùng khục, “Chỉ sợ chính hắn cũng khó bảo toàn a!”.
Vừa nói gã vừa rút trong thắt lưng một hàng dao găm phóng về phía những người khác.
Túc Tiển nhanh chóng kéo Ninh Hoàn ra sau lưng, tay phải chớp mắt đã rút đao, vài tiếng xé gió toàn bộ dao găm bay tới đã rơi xuống đất.
Hầu tử thấy không có kẻ nào trúng chiêu, gã co người hốt hoảng từ từ lùi về sau cướp lấy cây đuốc trên tường xông ra ngoài…!
Độc quả phụ đang muốn đuổi theo nhưng đã bị Tương Ninh ngay bên cạnh ngăn lại.
Ả ta khó hiểu nhìn Tương Ninh, lại thấy hắn khẽ lắc đầu đi thẳng ra đóng cửa sổ.
“Hắn chạy ra ngoài, ra khỏi cổ trạch”.
Tương Ninh khẳng định.
Ninh Hoàn từ sau lưng Túc Tiển ló ra nửa cái đầu thắc mắc, “Có thể ra khỏi đây được không?”.
Tương Ninh lắc đầu tỏ ý hắn cũng không biết.
“Hầu tử điên rồi, ta cản ngươi vì muốn cho hắn một mình bình tâm lại.
Nhưng mà..”.
Tương Ninh nói với Độc quả phụ nhưng ánh mắt lại hướng về phía Túc Tiển, “Hắn đơn độc một người ở bên ngoài không an toàn, thêm một người là thêm một phần bảo đảm.
Chúng ta phải đưa hắn ta trở lại”.
Ninh Hoàn vốn tưởng Túc Tiển sẽ không đáp ứng, không nghĩ tới y lại gật đầu, “Được, chúng ta đi tìm hắn”.
Túc Tiển hất hàm về phía trước, “Đèn của ta bị cướp, các ngươi đi trước dẫn đường”.
..
Từng bậc thang lại vang lên tiếng rên rỉ cọt kẹt, hai người bám sát sau lưng Độc quả phụ và Tương Ninh.
Ninh Hoàn mím môi ghé vào tai Túc Tiển thầm thì, “Tại sao chúng ta phải nghe theo đi tìm gã kia? Nếu như bọn chúng thực sự là…”.
Ninh Hoàn chần chừ chọn lời nói tiếp, “Thà rằng để hắn chết đi chẳng phải tốt hơn”.
Túc Tiển trầm mặc nhìn Ninh Hoàn, lâu sau mới lên tiếng, “Ta hoài nghi, người bày cục này chính là Sư bá”.
Hai người bước từng bậc cuối cùng đi xuống lầu.
Túc Tiển hơi nghiêng mặt nhìn về mặt tường phía xa.
Trên đó khi nãy còn treo tấm họa bố, chủ nhân của nó ắt hẳn là Sư bá đã mất tích mười năm trước.
Sư huynh Hư Không mất nửa đời người trắc trở vào sinh ra tử chỉ để tìm tung tích của y, không nghĩ tới kết quả lại như vầy.
Túc Tiển im lặng thở dài, “Sư huynh chậm chạp không muốn hiện thân, Sư bá tại sao lại xuất hiện trong tranh vẽ.
Ta muốn xem xem bọn chúng còn muốn giở chiêu trò gì tiếp theo”.
Ninh Hoàn gật đầu, “Được”.
Hai người định lên đường thì bước chân Túc Tiển bỗng nhiên chậm lại, Ninh Hoàn ngây người nhìn y đầy vẻ khó hiểu.
Túc Tiển móc từ trong ngực một chồng hoàng phù, tay thi ấn, sau đó nhét vào vạt áo trước ngực Ninh Hoàn.
Y rũ mắt sửa sang lại vạt áo cho người kia, hơi thở ấm áp mơn trớn gò má Ninh Hoàn, đôi mắt đen láy đong đầy dịu dàng.
“Tất cả phù của ta đều nằm ở đây, ngươi cầm cẩn thận”.
“Tại sao?”.
Ninh Hoàn ngơ ngẩn hỏi, ánh mắt đầy vẻ bối rối.
Túc Tiển lắc đầu, y khẽ thì thầm như dỗ dành, “Ta sợ nếu không bảo vệ được ngươi, thì…ít nhất chỗ hoàng phù này cũng giúp ngươi phòng thân”.
“Vậy ngươi định bỏ mặc ta sao?”.
“Ta không có”.
Túc Tiển kiên nhẫn lắc đầu.
Chỉ là đột nhiên y nghĩ đến…ngay cả Sư bá lợi hại như vậy cũng bị người hãm hại, nếu như đến thời điểm y cũng…!Mà Ninh hoàn thì yếu ớt như vậy, lại còn thể chất dễ dàng bị yêu ma quấy phá, nếu thời điểm kia không có y bảo vệ, liệu hắn có thể an toàn sao?
“Không có thì sẽ không có, ngươi để lại lời trăn trối như thế là muốn như thế nào a?”
“Trăn trối?” Túc Tiển nhất thời trở nên mờ mịt, y không hiểu, y đưa cho Ninh Hoàn hoàng phù để tự bảo mệnh sao lại được coi là trăn trối?
“Ngươi chưa xem qua thoại bản sao?”.
Ninh Hoàn hoảng hốt rồi, nghe xong mấy câu kia của Túc Tiển mắt hắn đã ầng ậc nước.
Ninh Hoàn tức giận đưa tay áo xoa xoa đôi mắt.
“Thoại bản?” Túc Tiển hỏi, nhìn Ninh Hoàn im lặng dùng tay áo chùi nước mắt y cũng dâng lên buồn bực khó hiểu.
Ninh Hoàn phồng mang trợn má, “Thoại bản nào chẳng như vậy a.
Cứ có kẻ xưng Tướng quân thề sau khi đánh trận trở về sẽ kết hôn, là kiểu gì hắn tử trận sa trường không thể quay lại.
Lại còn mấy kẻ xưng danh đại hiệp, cứ mỗi lần thề thốt đây là lần hành hiệp trượng nghĩa cuối cùng trước khi quy ẩn thì y như rằng cũng lại bị kẻ gian hãm hại a”.
“Loại thoại bản gì vậy, thô tục”.
Mắt Túc Tiển giật giật, y kiên nhẫn giải thích, “Không có trăn trối gì hết, ta chỉ là lo lắng ngươi quá yếu ớt.
Nhỡ mà không có ta ở đây ngươi bị kẻ khác ám hại thì làm sao bây giờ?”.
Ninh Hoàn hừ hừ giận dỗi, “Thế thì ngươi nói mấy cái câu hùng tâm tráng trí như vậy làm gì.
Sợ ta kéo chân sau thì cứ nói thẳng!!”
Nói rồi hắn lôi đống hoàng phù trong ngực ra ngoài chia làm hai nửa, nghĩ nghĩ chun chút lại rút thêm mấy tấm rồi nhét chồng ít hơn trả lại Túc Tiển.
“Đã nói cho ta tức là của ta, mấy thứ này ta cho ngươi mượn!”.
Túc Tiển mỉm cười, y vốn muốn cự tuyệt.
Dù sao thì hai cây đao “Diệt hồn”, “Lại Tà” vốn là chí bảo chuyên khắc tà sùng, bùa chú chỉ là dệt gấm thêm hoa.
Nhưng mà nhìn vẻ mặt mong ngóng rồi pha lo lắng lại thêm chút chột dạ của ai kia thì…!Túc Tiển dở khóc dở cười cong cong khóe miệng, y nhẹ giọng chê trách, “Cường đạo”.
.