Đọc truyện Sổ Tay Ghi Chép Chuyện Thần Quái Năm Gia Tĩnh – Chương 44: Họa Bố
“Không thể đợi nữa”.
Tương Ninh đứng ở bên trong đại sảnh hướng mắt nhìn bầu trời xám xịt, miệng lẩm bẩm thầm thì những lời vô nghĩa.
Hắn nhấc chân bước ra bên ngoài, hơi khựng lại khi ngang qua Túc Tiển, trước khi có bất cứ ai nhận ra thì hắn đã khuất bóng.
“Hừ!” Độc quả phụ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt ác ý quét qua Túc Tiển và Ninh Hoàn, ả ta nhanh chóng bám theo Tương Ninh.
“Độc quả phụ, Tương sư gia, các ngươi…” Hầu tử nhìn bóng lưng hai kẻ kia cũng vội vàng đuổi theo.
Ba kẻ rời đi, đại sảnh trống trải chỉ còn lại Ninh hoàn,Túc Tiển và hai cái xác biến dạng.
Ninh Hoàn run lông mi, hắn nhích lại gần Túc Tiển nhỏ giọng hỏi, “Ngươi vừa hỏi hắn cái gì?”.
Lúc Tương Ninh lướt qua, Ninh Hoàn đã nhìn thấy môi Túc Tiển khẽ mấp máy.
Tuy không rõ ràng nhưng phản ứng kia..
ắt hẳn Tương Ninh cũng nghe thấy.
“Ta không hỏi”.
Ánh mắt Túc Tiển chuyển từ thi thể dưới đất lên phía Ninh Hoàn, đôi môi mỏng khẽ mở nhàn nhạt lên tiếng, “Ta chỉ nói đúng ba chữ Thất nhân cục “.
Ninh Hoàn sửng sốt, hắn nhớ lại lời của Độc quả phụ nhíu mày hỏi, “Thất nhân cục này là thật hay giả?”.
“Đương nhiên là thật.
Từ mười năm trước, những kẻ này đã bị lừa vào đây.
Lý Vận nói không sai, Cẩn thận có quỷ.
Bất quá, thứ Quỷ kia là người hay là quỷ thì còn chưa biết”.
Túc Tiển quay mặt nhìn Ninh Hoàn còn đang ngơ ngẩn, y liền nhẹ nhàng nhéo một cái, “Ba kẻ kia đều không bình thường, hẳn là còn chuyện giấu chúng ta.
Nếu chúng có manh động thì đừng mềm lòng”.
Ninh Hoàn nghiêm túc gật đầu, “Ta hiểu được”.
“Gã Hầu tử kia”, ánh mắt Túc Tiển hướng ra bên ngoài, “Gã ta không phải kẻ hiền lành gì.
Chớ bị vẻ ngoài lừa mắt, có khi bụng một bồ dao găm*.
Còn ả Độc quả phụ kia, biết tại sao móng tay ả ta lại đen xì không?”.
(Dịch không sát câu thành ngữ của TQ đâu, tớ edittheo ý hiểu ra tiếng Việt nhé)
Ninh Hoàn bối rối lắc đầu, Túc Tiển khẽ hừ một tiếng, “Là kẻ thường xuyên dùng độc”.
“Mọi chuyện kế tiếp ngươi phải thật cẩn thận”.
Túc Tiển nhăn mày, y thầm thì, “Không biết mười năm trước chuyện gì đã xảy ra? Sư bá không phải là người sẽ vướng vào những kẻ như vậy”.
Tiểu viện phía Nam cách đây không xa chừng trăm bước chân, dưới màn mưa và sương mù dày đặc chỉ thấy ẩn hiện một hình dáng xám xịt.
Gió giật từng cơn cuốn đi tia ấm áp cuối cùng của ban ngày, tuy không cuồng nộ như lúc trước nhưng cũng đủ làm ngọn đèn lồng trong tay Túc Tiển rung lắc dữ dội, tim đèn lập lòe chớp tắt.
Ninh Hoàn chà xát hai tay, tứ phía bị bao phủ bởi khí lạnh như hầm băng, ánh sáng mờ mịt chỉ đủ nhìn con đường ngay sát trước mắt.
Khi hai người đến gần mới phát hiện tiểu viện trước mặt lớn hơn tưởng tượng.
Tường cao hơn mười thước, bên trên đại môn không có bất kỳ bảng hiệu nào.
Hai cây cột đỏ trụ vững hai bên, cửa gỗ khép hờ, chỉ có vài họa tiết mẫu đơn được chạm khắc giản dị.
Ba người Độc quả phụ đã sớm đứng bên ngoài, nhìn thấy Túc Tiển và Ninh Hoàn tất cả cùng ngẩng đầu.
“Đi vào?”, Độc quả phụ nhìn lướt qua hai người lên tiếng.
Túc Tiển gật đầu.
“Kỳ quái”, Hầu tử cau mày nhìn chằm chằm cánh cổng khép hờ, hắn thốt lên một câu nghi ngờ, “Lần trước khi ta và Khương Thiết tới, cánh cổng này rõ ràng đã đóng lại, chẳng lẽ tối qua Cố lão đã đến đây?”.
Hắn bất an chuyển về phía mọi người, “Trong này nhất định có quỷ, hay là chúng ta quay về thôi”.
Độc quả phụ nhếch mép, “Muốn về thì một mình ngươi về, ở đây chẳng ai cấm cản”.
Dứt lời ả ta mở cổng bước vào.
Trong không khí có mùi ẩm mốc, Ninh Hoàn nhăn mũi, xem ra đã lâu không có ai ở đây.
Túc Tiển liếc mắt nhìn hai kẻ bên ngoài, cầm chắc đèn lồng cũng đi vào.
Ánh nến soi sáng nội thất bên trong căn phòng, một mặt bàn dài lê hoa cẩm thạch bày vài trương giấy lớn được chặn bởi trấn chỉ phỉ thúy.
Một bên là rương nhỏ đựng chồng chất phát thiếp của danh nhân, tràn đầy bảo vật.
Sau án thư là bức bình phong sáu tấm, hai bên xắp hai giá sách lớn, xem ra đây là một gian thư lâu.
(Phòng sách)
Ninh Hoàn lướt qua vài cuốn sách nhướng mày, “《 trùng hư chân kinh 》, 《 chu dịch tham đồng khế 》, tại sao tất cả đều là kinh thư Đạo gia?”.
Ninh Hoàn quay đầu tìm Túc Tiển đã thấy y giơ cao đèn lồng, nhìn chằm chằm hình vẽ trên tường.
“Đây là cái gì?” Ninh Hoàn đi tới hỏi.
Trên tường vẽ một đôi tân hôn, tân lang khoác hỉ phục, tân nương trùm khăn đỏ thẫm che đi dung mạo, bên dưới là một sảnh đường đầy khách mừng ngày vui.
“Bọn họ là ai? Chủ nhân của tiểu viện này sao?”.
Ninh Hoàn cau mày tìm tòi bức họa treo trên tường.
Thật kỳ lạ, thứ này toát lên vẻ cực kỳ quái dị.
Rõ ràng là hỉ sự vậy sao gương mặt của tân lang và khách mời lại lạnh băng không có chút ý cười.
Túc Tiển nhìn chăm chú khẽ lắc đầu, “Không biết.
Nhưng mà tân lang này nhìn thật quen mắt”.
Túc Tiển nghi hoặc, “Ta hẳn là đã gặp qua ở đâu rồi”.
Ba kẻ Hầu tử lúc này cũng quay qua nhìn.
Vừa thấy bức họa sắc mặt ba người đại biến.
Độc quả phụ đột nhiên xông lên đẩy Túc Tiển và Ninh Hoàn, thô bạo xé rách bức họa làm đôi ném xuống đất rồi vội vàng giẫm đạp lên.
Miếng rách rơi gần chân Hầu tử, hắn giật này mình lảo đào lùi về sau, thất hồn lạc phách lắc đầu, miệng không ngừng thì thào tuyệt vọng, “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào”.
“Cái gì không thể nào?” Nhìn phản ứng cổ quái của ba kẻ kia Ninh Hoàn quay đầu hỏi, “Chẳng lẽ các người biết họ?”.
“Ta…!Ta…” Hầu tử lắp bắp không thốt nên lời, không biết là vì kinh ngạc hay sợ hãi.
Độc quả phụ mím chặt môi quay đầu nhìn về phía Hầu tử, ả cắn răng kiên quyết nói, “Nhất định có người giả thần giả quỷ!”.
“Nhưng mà Lý Vận lẫn hài tử của Vương gia và Khương Thiết đều đã chết, ngay cả Cố lão cũng…!Hắn, hắn đã trở lại rồi sao?”.
Hầu tử xụi lơ trên mặt đất, hai mắt vô thần nắm chặt lấy ống quần của Độc quả phụ, “Hắn, hắn tới đây là muốn báo thù!”.
Độc quả phụ nhìn chằm chằm bức họa bị giẫm trên mặt đất khẽ cười lạnh, ả từ từ ngồi xuống, đầu móng đen sì gỡ từng ngón tay của Hầu từ, giọng điệu đầy điên cuồng, “Chính mắt ngươi và ta nhìn thấy hắn đã chết mất xác”.
Ả ta hừ lạnh, mắt ánh lên tia hung ác, “Có hóa thành quỷ tìm về báo thù thì ta cũng sẽ khiến hắn chết thêm lần nữa, hồn phi phách tán”.
“Đúng! Đúng! Khiến hắn hồn phi phách tán”.
Hầu tử run rẩy lau mồ hôi đổ trên trán, ánh mắt hướng về phía Tương Ninh như muốn van xin.
Vẻ kinh hãi của Tương Ninh khi nhìn thấy bức họa đã phai nhạt, hắn ta như một kẻ ngoài cuộc lùi ra phía ngoài không đáp lời Hầu tử.
Ánh mắt hướng về phía Túc Tiển như có điều muốn nói.
“Hắn” là ai? Ninh Hoàn nhìn ba người trước mắt trong đầu muôn vàn nghi vấn.
Hắn khẽ quay người sang, nãy giờ Túc Tiển vẫn chưa lên tiếng.
“Chúng ta lên lầu xem sao?” Ninh Hoàn thấp giọng rỉ tai Túc Tiển.
Y khẽ rũ mắt không lên tiếng.
Ninh Hoàn cho rằng y chưa nghe thấy bèn đẩy nhẹ.
Túc Tiển ngước mắt, con ngươi trống rỗng, tựa như bị dội một chậu nước lạnh, sắc mặt y khẽ đổi, thân thể cũng run rẩy.
“Túc Tiển?” Ninh Hoàn nhíu mày có chút lo lắng lại thầm thì gọi thêm một lần.
Ánh mắt Túc Tiển vẫn dính chặt vào bức họa dưới đất.
Giấy vẽ đã bị xé thành nhiều mảnh, bên trên còn đầy dấu chân, lúc này chẳng thể nhận ra mặt mũi của tân lang tân nương.
“Ta không sao”, Túc Tiển im lặng mấy giây, y chậm rãi ngước mắt, tia lệ khí từ ánh mắt kia khiến Ninh Hoàn giật mình, Túc Tiển hướng về phía thang lên lầu, “Không phải muốn lên trên kiểm tra sao?”.
Bậc thang cũ kỹ phát ra tiếng cót két nặng nề, Ninh Hoàn một bầu tâm sự đi bên cạnh Túc Tiển thấp giọng hỏi, “Ngươi sao vậy?”.
Bầu không khí ngột ngạt khó thở, Ninh Hoàn gượng cười khô khốc, “Chẳng lẽ tân lang trên tranh vẽ kia là người quen của ngươi?”.
Túc Tiển đột nhiên dừng bước, y nghiêng mặt nghiêm túc nhìn Ninh Hoàn, đôi con mắt đen sâu thẳm soi ngược bóng dáng lo lắng của Ninh Hoàn.
Túc Tiển khẽ nhếch môi đưa tay xoa đầu hắn.
Y quay đầu nhìn thoáng qua ba kẻ bên dưới, đáy mắt tràn đầy hàn khí, “Đúng vậy, ta biết hắn”.
Chờ đã, Ninh Hoàn choáng váng rồi, trừ sư huynh của y, vậy thì người duy nhất quen Túc Tiển ở đây chỉ có thể là…!
Thanh Sơn đạo trưởng?
Đôi mắt của hắn trợn tròn như chuông đồng, Ninh Hoàn vừa muốn mở miệng thì phát hiện mình như bị thất thanh không thốt được một lời…