Đọc truyện Sổ Tay Ghi Chép Chuyện Thần Quái Năm Gia Tĩnh – Chương 46: Hầu Tử
Tương Ninh và Độc quả phụ đi trước quay lại thúc giục vài lần, hai người chậm rãi đi ra khỏi tiểu viện, trước khi ra ngoài Ninh Hoàn còn lo lắng quay đầu nhìn lại.
Căn phòng tầng hai vẫn đang bừng sáng, ánh nến Hỉ nhảy nhót lập lòe trong đêm tối phản chiếu trên bóng cửa sổ một vầng đỏ nhàn nhạt.
Bỗng nhiên có một bóng người lướt qua cửa sổ rồi dừng lại, hắn dựa vào chấn song, tầm mắt như thể hướng về phía bọn họ, Ninh Hoàn giật nảy mình mắt không chớp nhìn chằm chằm phiến cửa sổ kia, hắn kéo kéo ống tay áo Túc Tiển.
“Sao vậy?” Túc Tiển quay đầu hỏi.
“Bên cửa sổ có người.”.
Ninh Hoàn chưa kịp nói xong bóng người kia đã biến mất, “Kỳ quái”.
Ninh Hoàn trừng mắt nhìn lại, tay chỉ về vị trí bên cửa sổ, “Rõ ràng vừa nãy ở đúng chỗ này”.
Túc Tiển ngẩng đầu theo tầm tay hắn nhìn qua, lông mi y khẽ run lên trầm ngâm quan sát phiến cửa sổ đóng chặt.
“Các ngươi còn định nán lại đến khi nào? Ta nghĩ hai ngươi cố ý đúng không?”.
Độc quả phụ sốt ruột gọi to, ả ta tâm thần không yên quay đầu nhìn Tương Ninh, “Tương sư gia, ngươi thật sự nhìn thấy Hầu tử đi ra ngoài một mình đúng không? Ngươi chắc chắn không nhìn lầm?”.
Nửa sườn mặt Tương Ninh khuất trong bóng tối, hắn gật gật đầu, “Hắn cầm đèn lồng xông ra khỏi cổ trạch”.
Độc quả phụ nhìn chằm chằm đại môn cổ trạch, thật lâu không lên tiếng.
“Không phải muốn đi ra ngoài tìm sao?” Túc Tiển đến gần hai kẻ kia cất lên giọng mỉa mai, ánh mắt y giễu cợt nhìn Tương Ninh và Độc quả phụ.
“Người cầm đèn không dẫn đường lại còn quay sang trách chúng ta chần chừ, hai vị thật vô lý a”.
Tương Ninh quay lại ho nhẹ, hắn nhìn sắc mặt Độc quả phụ nhẹ giọng nói, “Đi thôi”.
Bao quanh Cổ trạch chỉ có một ngọn đèn lập lòe soi sáng con đường ngay trước mắt.
Mới đi được mấy bước, gió lạnh đã thổi buốt thấu xương, không khí ẩm ướt dày đặc, đất dưới chân càng đi càng tơi xốp mềm mại tựa như bên dưới ẩn giấu thứ móng vuốt quỷ quái có thể hút hai chân xuống chốn âm ty bất cứ lúc nào.
Sương mù trên ngọn tóc Ninh Hoàn dần dần kết thành sương trắng, mỗi bước chân dần trở nên nặng nề, mới đi có nửa giờ hắn đã thở hổn hển.
“Hầu tử rốt cuộc đã chạy đi đâu?” Độc quả phụ cũng chẳng hơn Ninh Hoàn, lúc này ả đã đổ một thân mồ hôi lạnh, toàn thân run rẩy không đứng thẳng được.
“Lại đi thêm chút nữa đã”.
Tương Ninh hổn hển nói.
“Không cần đi”, Túc Tiển bỗng nhiên lên tiếng, “Đi nửa canh giờ cũng chỉ lòng vòng được trăm bước”.
Túc Tiển khẽ mím môi mỏng, y nhìn chằm chằm đường ranh quen thuộc cách đó không xa.
Tương Ninh kinh ngạc, hắn trầm mặc một lúc rồi bất đắc dĩ thở dài, “Xem ra vật kia sẽ không dễ dàng bỏ qua cho chúng ta.
Chúng ta quay lại vậy”.
Hắn suy nghĩ một chút lại nói, “Không chừng Hầu tử đã sớm trở lại”.
Độc quả phụ thở hổn hển, gật đầu.
Bức tường trắng chạm trổ hoa văn quen thuộc, hai ngọn đèn lồng lấp lóe, loáng thoáng có thể trông thấy tiểu viện phía Nam kia, chẳng qua là…!
“Chúng ta đi nhầm chỗ?”, Độc quả phụ nhăn mày hỏi.
Cánh cổng đỏ từ lúc nào đã được treo hai ngọn đèn lồng dán chữ Hỉ đỏ tươi, bốn phía cổ trạch cũng được bao phủ bởi những dải dây đỏ thẫm rực rỡ lặng yên đung đưa trong gió.
Đoàn người đứng do dự trên bậc thềm đá, bỗng nhiên ngọn đèn trong tay Tương Ninh lóe lên, ánh nến bị dập tắt.
Xung quanh bỗng chốc bị bóng tối gặm nhấm, chỉ còn hai ngọn đèn treo trên cửa vẫn lóe lên ánh sáng quỷ dị.
Cánh cửa đột nhiên két một tiếng mở ra.
Ánh mắt Túc Tiển trở nên thâm trầm, hắn nhàn nhạt liếc qua Tương Ninh và Độc quả phụ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, “Xem ra gia chủ đang có hỉ sự.
Nếu hai vị đều có thiệp mời vì sao không đi vào xem một chút?”.
Túc Tiển nhếch mép không quan tâm đến ánh mắt tức giận của Độc quả phụ, y bước chân đi thẳng vào trong.
Ninh Hoàn vội vàng lướt qua biểu tình khó coi của hai kẻ kia, hắn bám theo Túc Tiển.
Tương Ninh và Độc quả phụ ở bên ngoài chần chừ chốc lát rốt cục cũng theo sau.
Mặc dù phía bên ngoài giăng đèn kết hoa nhưng bên trong thì vẫn là cảnh tượng lúc trước.
Ninh Hoàn đi cùng Túc Tiển đến đại sảnh, chính giữa chiếc bàn bát tiên vẫn bày mâm thịt người.
Đầu của Khương Thiết đặt ở chính giữa, thi thể của Cố lão nằm dưới đất, bên cạnh là đống gạch bị Túc Tiển phá vỡ vụn.
“Ngươi nghĩ Hầu tử đã quay trở lại sao?” Ninh Hoàn đứng thật xa, hắn vừa che mũi vừa nói chuyện với Túc Tiển, chỉ hận không thể cách mấy cỗ thi thể kia một trăm lẻ tám ngàn dặm.
Túc Tiển dùng đao tách mở thi thể Cố lão, cái xác co quắp đã tím đen bốc mùi hôi thối.
Y đứng lên nói, “Còn nhớ thứ tự của mấy tấm thiệp mời kia sao? Nếu ta không nhầm đầu tiên là Lý Vận, Khương Thiết, Cố lão sau đó chính là hắn ta”.
Nói là vậy nhưng Hầu tử kia đang ở đâu? Còn sống hay đã chết vẫn là một điều bí ẩn.
“Tí Tách” một giọt nước rơi sượt qua mũi Ninh Hoàn.
Có mùi máu tanh.
Ninh Hoàn nhăn mày lùi về sau một bước.
“Tí tách” lại thêm một tiếng, lần này giọt nước rơi đúng mũi giày của hắn.
Mũi giày màu trắng nháy mắt nhuộm một bông hoa đỏ tươi.
Ninh Hoàn hoảng hốt ngẩng đầu.
Phía trên chính là gã Hầu tử kia, thân thể hắn ta bị treo ngược trên xà nhà với tư thế quỷ dị, đầu hắn gập sâu, đôi con ngươi trợn trắng nhìn thẳng vào mắt Ninh Hoàn.
Ninh Hoàn sợ muốn tắt thở, khí lạnh lập tức bao phủ từ đầu đến từng ngón chân, hắn lảo đảo lùi ra sau đúng lúc đụng phải hai người Tương Ninh và Độc quả phụ.
“Chuyện gì xảy ra?”, Độc quả phụ cau mày tức giận hỏi.
Ninh Hoàn chỉ chỉ phía trên, hai người theo tầm mắt của hắn nhất thời cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây ngẩn.
Lưỡi đao sắc bén phi về phía xà nhà, “soạt” một tiếng dây thừng treo Hầu tử bị cắt đứt, cái xác rơi xuống đất.
Ninh Hoàn nhìn thi thể kia thì cứng đờ người.
Hắn nhận ra tư thế quỷ dị kia, ngoại trừ đầu người, cả thân thể cái xác như bị vật nặng cán qua, một bãi thịt bằm mềm nhũn rơi rớt trên mặt đất.
Túc Tiển dùng đoản đao đẩy lớp quần áo bọc bên ngoài, “Trừ đầu ra xương toàn thân đều đã bị rút hết”.
Độc quả phụ đờ đẫn đứng một bên không còn sót lại chút hống hách nào lúc trước.
Ả ta như bị rút đi hồn phách ngã ngồi trên ghế, móng tay tím đen dùng sức bấm vào cổ tay, miệng không ngừng lẩm bẩm, “Hắn…hắn ta thật sự trở lại”.
“Túc tiểu huynh đệ, ngươi nhìn cái này…” Tương Ninh nhìn thi thể trên mặt đất ấp úng không thốt nên lời.
Gã muốn nhờ Túc tiển thăm dò.
Túc Tiển không quan tâm, y híp mắt chuyển ra bên ngoài, mặt không đổi vỗ vỗ tay áo nói với mọi người, “Nếu hôm nay đã có người chết vậy thì hai vị có thể an tâm trở về phòng nghỉ ngơi”.
“Nhưng mà…”.
Túc Tiển lạnh lùng hoàn toàn không để ý đến tiếng hô to gọi nhỏ phía sau, y lôi Ninh Hoàn ra khỏi đại sảnh.
…!
Trong sương phòng, Ninh Hoàn khoanh chân ngồi trên giường nhìn Túc Tiển trầm tư ngồi cạnh bàn, hắn nhẹ giọng hỏi, “Ngươi đang nghĩ gì vậy?”.
Túc Tiển mở mắt, con ngươi đen nhánh chậm rãi chuyển về phía người ngồi trên giường, “Ta đang hoài nghi…”.
“Hoài nghi gì?” Ninh hoàn tò mò.
Giọng Túc Tiển có chút do dự, “Ta đang hoài nghi, có lẽ thất nhân cục này không phải do Sư bá bày ra”.
“Tại sao? Rõ ràng những kẻ này đều có liên quan đến Thanh Sơn đạo trưởng”.
Ninh Hoàn khó hiểu hỏi.
Túc Tiển lắc đầu, ngũ quan tuấn tú ẩn hiện trong đêm đen, ngón tay y gõ nhẹ vào bàn gỗ, “Thứ nhất, cách thức tử vong của bọn họ quá mức ác độc, không giống tác phong của Sư bá.
Huống chi..”.
Túc Tiển bĩu môi, “Sư bá một lòng vì Đạo, cái chuyện cưới vợ kia chắc chắn không phải hắn làm”.
“Nhưng mà sư huynh không hiện thân, chúng ta chỉ có thể đi một bước nhìn một bước”.
Y mín nhẹ môi, suy nghĩ rồi nói tiếp, “Nếu đúng theo thứ tự của thiệp mừng, người chết kế tiếp là Độc quả phụ.
Nhưng ta còn nghi vấn chưa giải, ngươi có nhớ lúc Sư huynh nhắc về Lý Vận”.
Ninh Hoàn gật đầu.
“Lúc chết hắn mất hai chân”.
Túc Tiển híp mắt, “Một kẻ mất hai chân, một kẻ mất tay trái, kẻ chết hôm nay bị rút hết xương.
Còn thi thể của Khương Thiết, tay chân cổ đều còn chỉ mất phần ngực.
Ta không hiểu, kẻ bày cục này rốt cuộc muốn làm gì?”.
” Cái này…”
Túc Tiển quay đầu nhìn về phía Ninh Hoàn, thấy hắn đan hai tay gác trên đùi, đầu nghiêng nghiêng tựa hồ đang chăm chú suy nghĩ căng thẳng lắm.
Nói ra thì, mấy ngày này chẳng thể an tâm mà vào giấc, quầng mắt của Ninh Hoàn đã xanh đen lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Gương mặt con nít mượt mà ngày nào cũng héo hon gầy đi phân nửa.
Đôi mắt hạnh đen nhánh nhìn chằm chằm ván giường ngẩn người, lúc này lông mi của hắn khẽ rũ xuống, giống như chiếc lông vũ khuấy động trái tim kứng-kỏi của Túc Tiển…!
“Ngươi…”
Túc Tiển chẳng biết đã lên giường từ lúc nào, Ninh Hoàn thấy y thì có chút ngạc nhiên.
Túc Tiển không cởi áo khoác, y dựa vào thành giường trải chăn đắp toàn bộ lên người Ninh Hoàn.
Thấy ai kia ngơ ngơ ngác ngác mặt đầy chấm hỏi thì cong môi cười, “Đừng lo lắng”.
Y xoa xoa đầu Ninh Hoàn rồi đưa tay tắt nến trên bàn.
“Ngủ đi, ta canh cho ngươi”.
Trong đêm tối Túc Tiển nhẹ nhàng nói nhỏ.
Lời thầm thì cùng với hô hấp trong trẻo mà lạnh lùng y như con người ai đó vờn quanh gương mặt Ninh Hoàn.
Hai má hắn từ từ đỏ lên, chẳng biết do thẹn thùng hay nóng nữa, Ninh Hoàn rụt người vào trong chăn, dùng giọng mũi nhừa nhựa đáp lại, “Ta không cần ngươi canh”.
“Ừm?”
“Thật sự, ta..ta sẽ không kéo chân sau”.
Ninh Hoàn chui ra khỏi chăn nghiêm túc nói.
Hắn hơi mím môi, suy nghĩ một hồi rồi sửa lời, “Ta sẽ cố hết sức không làm ngươi vướng bận.
Nếu có người tới ta nhất định cũng sẽ phát hiện ra”.
“Cho nên là?”.
“Cho nên là ta sẽ ngủ trước, đến nửa đêm ta sẽ dậy canh cho ngươi ngủ.
Thay phiên nhau để hai người đều được nghỉ ngơi, như vậy được không?”
Một khoảng lặng ngắn ngủi chậm rãi khuếch tán trong đêm đen, Ninh Hoàn cắn cắn môi có chút xót xa.
Y không tin tưởng mình.
Một cảm giác mất mát chua xót dần dần tràn ngập trong lòng hắn.
Ninh Hoàn bĩu môi muốn xoay người đi thì trong bóng tối có tiếng cười thật khẽ.
“Được.
Ta sẽ suy nghĩ thật kỹ, canh ba ta sẽ gọi ngươi dậy, không được tranh luận nữa”.
Ninh Hoàn kinh ngạc quay đầu lại, hắn vui mừng chớp chớp mắt nhìn về phương hướng của Túc Tiển rồi bỗng nhiên quay phắt đi vùi đầu vào trong chăn cười trộm, khóe môi vẫn đang cong cong mà cố thốt ra một câu đầy phong thái lạnh-lùng-ngầu-đét, “Ừ!”..