Đọc truyện Sổ Tay Ghi Chép Chuyện Thần Quái Năm Gia Tĩnh – Chương 43: Tiểu Viện Phía Nam
Dù mới là xế trưa nhưng sắc trời đã tối đen.
Ánh nến chập chờn hắt lên tường vệt bóng đổ dài bao phủ toàn bộ đại sảnh tạo thành một không gian tách biệt với thế giới bên ngoài.
Bầu không khí rơi vào im lặng đến rợn người, lúc này trong đại sảnh không có một tiếng động, ánh mắt của mọi người đều dán chặt vào bóng đen hình người trên tường.
Phía bên ngoài cuồng phong gào thét, gió giật mạnh đập rầm rầm vào cánh cửa gỗ.
Bên trong đại sảnh, ánh sáng lóe lên mờ mờ ảo ảo, phản chiếu vào khuôn mặt của đồng tử trong bức tranh treo tường, lộ ra nụ cười quỷ dị.
Ninh Hoàn nhìn chằm chằm bóng người như ẩn như hiện trên tường trong lòng đã có suy đoán, hắn mím môi yên lặng liếc nhìn Túc Tiển đứng bên cạnh.
Túc Tiển ánh mắt hờ hững quét qua biểu tình thấp thỏm lo sợ của ba kẻ kia, y hừ lạnh một tiếng rồi rút đao cắm thẳng về cái đầu của bóng người trên tường.
“Rắc rắc” Lưỡi đao sắc bén cắm vào khe hở trên tường.
“Tường rỗng”, Túc Tiển lên tiếng.
Lại thêm vài tiếng giòn giã, một viên gạch vỡ làm đôi từ trên tường rơi xuống đất…!
Theo tiếng gạch rơi rào rào, bóng người bên trong cũng dần dần lộ rõ.
Đầu tiên là nửa vầng trán đã khô quắt, tiếp sau đó là đôi con ngươi trợn trừng trắng hếu.
Bức tường bị phá bỏ cũng là lúc xác của Cố lão rơi xuống đất.
Thi thể của lão ta cuộn tròn, tứ chi biến dạng, đầu người bị vặn ngược ra sau lưng…!
Ninh Hoàn hít sâu một hơi.
“Cố, Cố lão đầu…” Hầu tử lắp bắp gọi tên thi thể kia, cả người run như cầy sấy quỳ mọp xuống đất.
Hắn kinh hoảng nhìn về Độc quả phụ bên cạnh kéo lấy tay ả ta, “Ta…chúng ta sẽ chết?”.
“Ồn ào cái gì!” Độc quả phụ nhướng mày đá hắn một cuốc, miệng chửi rủa, “Phế vật”.
Nhưng đôi tay run rẩy đã bán đứng nỗi sợ trong lòng ả ta lúc này.
Độc quả phụ quay đầu trợn mắt nhìn về phía Túc Tiển, lên tiếng chất vấn, “Cố lão đến tột cùng có phải là do ngươi giết hay không?”.
Túc Tiển nghe vậy thì cười lạnh, “Đến bây giờ, ngươi còn chưa nhận ra kẻ giết lão ta rốt cục là người hay quỷ?”.
Độc quả phụ nghiến răng, kiểu chết này…sắc mặt của ả ta chợt đổi, cắn răng hỏi, “Vậy ngươi nói xem, quỷ ở đâu?”.
Túc Tiển hờ hững kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, tầm mắt y lơ đãng đảo qua thi thể của Cố lão, “Lời này phải hỏi ngươi, quỷ ở đâu?”.
Túc Tiển nhướng mắt, liếc nhìn đám người, “Từ đầu đến cuối ta có nhắc đến quỷ sao? Ngược lại là các vị, một mực gào rống có quỷ”.
Tầm mắt của y dừng lại ở gã Hầu tử đang câm như hến, y giấu nụ cười mỉa cố giả vờ nghi ngờ hỏi, “Chẳng lẽ các vị còn điều gì gạt chúng ta? A, Cố lão và Khương Thiết, nếu không ngoài dự liệu thì đêm nay ắt hẳn cũng sẽ có kẻ tiếp theo vong mạng.
Ở đây ai cũng muốn sống, không bằng cứ thành thật thẳng thắn mà đối đãi với nhau”.
Ngón trỏ của Túc Tiển khẽ gõ trên tay vịn ghế, y nhếch môi lười biếng nở nụ cười, “Chẳng qua, các người cũng biết, tính khí của ta vốn không tốt.
Ta không dễ chịu thì kẻ khác cũng đừng mong có ngày lành”.
.
Truyện chính ở [ ТRUMtruye n.
M E ]
“Ta, ta…”.
Gã Hầu tử bị cái liếc mắt của y bức lui về sau một bước, hắn hướng mắt về phía Độc quả phụ cầu cứu.
Độc quả phụ cau mày, trầm mặt nhìn Túc Tiển hồi lâu, cuối cùng ả ta hừ lạnh một tiếng, “Ngươi muốn biết cái gì?”.
“Thất nhân cục này là ai bày trận?” Túc Tiển chống cằm hỏi.
“Thất nhân cục?” Ba người đều sững sốt nghi ngờ nhìn Túc Tiển.
Độc quả phụ cau mày lên tiếng, “Ta không biết ngươi đang nói thứ gì”.
Sau một hồi suy nghĩ liền nói tiếp, “Chúng ta đến nơi này vì ước định của Lý Vận”.
Lý Vận? Túc Tiển và Ninh Hoàn nhanh chóng trao đổi một ánh mắt.
“Các ngươi không biết?” Độc quả phụ nhìn Túc Tiển, giọng nói có tia nghi ngờ, “Các người không tới vì thứ yêu vật kia?”
“Đúng”.
Túc Tiển hờ hững đáp, “Nhưng Lý Vận đã chết”.
Nói đến đây Ninh Hoàn không khỏi có chút mệt mỏi, kết quả của thất nhân cục này rốt cuộc là thật hay giả?
“Hắn dĩ nhiên đã chết, nếu không làm gì có chuyện hắn nhả báo bối kia ra”.
Gã Hầu tử bên cạnh lẩm bẩm, “Sau khi bảo bối kia biến mất mười năm trước, mấy người chúng ta đều nghi ngờ chính Lý Vận đã giấu đi.
Hừ hừ.
Nếu không làm gì có chuyện hắn ta chân trước vừa đi thì chân sau bảo bối cũng mất tích.
Quả nhiên, Lý Vận vừa chết, mỗi người chúng ta lại nhận được một tấm thiệp mời.
Nói cái gì mà bảo bối được giấu ở nơi này, ai tìm thấy thì thuộc về kẻ đó”.
Hầu tử ho khan mấy tiếng, khàn giọng nói tiếp, “Không ngờ bảy người đến nơi này lại thừa ra một người”.
Hắn dừng lại, ngẩng đầu đưa mắt dè dặt liếc Túc Tiển, “Vốn là ban đầu chúng ta muốn trừ khử các ngươi trước rồi lên kế hoạch tìm bảo bối.
Không ngờ đêm đầu tiên vừa qua…Khương Thiết đã chết”.
Dứt lời gã cau mày rầu rĩ thở dài một hơi.
“Thứ quỷ kia là thế nào?” Túc Tiển hỏi.
Hầu tử liếc nhìn Độc quả phụ và Tương Ninh, thấy hai kẻ kia không lên tiếng thì liền nói, “Nhắc đến thư mời của Lý Vận kia cũng có điểm kì lạ.
Bìa trắng lại còn viết Song Hỷ, cứ như là thiệp mừng.
Bên trong còn giả thần giả quỷ ghi bốn chữ Cẩn thận có quỷ.
Bọn ta ban đầu không để ý, chỉ…chỉ đến khi Khương Thiết bị giết..mới không thể không tin”.
Thiệp mừng? Song Hỷ? Trong đầu Ninh Hoàn bỗng thoáng qua hình ảnh Minh hôn của Vương Sinh, nhưng đám cưới của y có quan hệ gì với Lý Vận kia chứ? Thất nhân cục, thiệp mừng, mười năm trước, Ninh Hoàn nhíu mày suy nghĩ, rốt cuộc mối quan hệ giữa những thứ này là gì?
Ninh Hoàn bên này còn đang suy nghĩ.
Phía bên kia Túc Tiển đã đi về phía thi thể của Cố lão đầu, y dùng lưỡi đao đẩy cái xác co quắp, quan sát một hồi rồi ngẩng đầu hỏi, “Tay trái của hắn không còn”.
“Tay trái không còn?” Độc quả phụ nhìn chằm chằm thi thể trên mặt đất, chậm rãi nhíu chặt mày.
“Vậy là thứ Quỷ kia mỗi lần giết người sẽ lấy đi một phần thân thể sao?” Ninh Hoàn đưa ra nghi hoặc.
Túc Tiển kinh ngạc nhướng mày nhìn Ninh Hoàn tò mò hỏi, “Là sao?”
Ninh Hoàn mím môi chỉ thi thể trên nền đất, “Cái xác này không có tay trái”.
Tiếp đó hắn bất đắc dĩ quay người chỉ chiếc bàn ăn phía xa, “Thứ trên bàn tuy không còn ra hình dạng gì nhưng chắc chắn là đầu của kẻ kia, vậy thì những phần còn lại…sẽ không chỉ dừng tại đây…”
Túc Tiển trầm ngâm nhìn chăm chú phần cánh tay đã bị chặt mất của Cố lão đầu.
Độc quả phụ nhíu mày lo lắng đi lại trong đại sảnh, cuối cùng ả ta dừng lại nhìn về phía Túc Tiển lên tiếng, “Tiếp theo làm thế nào? Chúng ta không thể ngồi đây chờ chết a”.
Túc Tiển nghe vậy ngẩng đầu lên nói, “Nơi này không thể tra ra đầu mối, ta sẽ đi thám thính ở Tiểu viện phía Nam”.
Hầu tử nghe vậy sắc mặt đại biến, hắn ta vội vàng lên tiếng ngăn cản, “Không được, không được đi! Tiểu lâu kia có cổ quái.
Khương Thiết chính là chết tại nơi đó”.
Ninh Hoàn và Túc Tiển nghe vậy đều bất ngờ, hai người vẫn cho rằng Khương Thiết chết tại phòng mình, không ngờ lại ở chính tiểu viện kia.
Hầu tử bình mẻ không sợ vỡ dậm chân nói tiếp, “Nói thật, bảo bối gì chứ, ta không cần.
Con mẹ nó ai muốn thì đi mà tìm, ta chỉ muốn sống.
Tiểu viện kia chính ta và Khương Thiết ngay chiều hôm đầu tiên đã vào xem.
Chẳng những không phát hiện ra thứ gì kỳ lạ mà ngay sáng hôm sau Khương Thiết lại mất tích”.
Hắn ngao ngán, “Lúc ấy ta cũng chưa ý thức được hắn đã gặp chuyện chẳng lành, vốn nghĩ là do hắn ta không cam lòng nên quay trở lại tìm một lần nữa.
Ai ngờ ngày hôm sau…”
“Vậy thì tối qua Cố lão đầu đã đi đâu?” Túc Tiển hỏi.
Hầu tử vội vàng xua tay chối, “Chuyện của Cố lão thực sự ta không biết gì hết.
Cả ngày hôm qua ta trốn ở trong phòng không ra ngoài nửa bước.
Ai..ai biết…liệu có phải lão ta bị ma quỷ quấn thân có đi sang tiểu viện kia hay không”.
Ninh Hoàn thầm nghĩ quả nhiên, nơi đó nhất định có vấn đề.
Hôm nay Hư Không cũng mất tích, ắt hẳn cũng liên quan đến tiểu viện kia.
“Ninh Hoàn, đi.” Túc Tiển hướng về phía Ninh Hoàn nhẹ giọng gọi.
“Các ngươi đi đâu?” Tương Ninh vẫn đang im lặng đột nhiên lên tiếng.
Tương Ninh? Ninh Hoàn đứng bên người Túc Tiển cau mày lặng lẽ đánh giá hắn ta.
Người này ngay từ ban đầu đã có biểu hiện rất kỳ lạ, hắn ta chăm chăm muốn tiếp cận bọn họ, lại còn tự xưng là tiên sinh dạy học, mười năm trước thì đi theo Lý Vận làm một gã quản trướng, bình thường hơn cả bình thường.
Nhưng Ninh Hoàn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Dù cho hắn ta không quen biết gì Độc quả phụ hay gã Hầu tử kia, nhưng khi nhìn thấy thi thể của Cố lão và Khương Thiết, cái phản ứng kia cũng lãnh đạm đến mức kỳ lạ.
“Tiểu viện phía Nam” Túc Tiển đáp lời.
“Ngươi, các ngươi đây là đi tìm chết”.
Hầu tử không ngừng lắc đầu, miệng lẩm bẩm lo sợ.
“Ta đi cùng các ngươi” Tương Ninh nói.
Quả phụ độc liếc nhìn Tương Ninh với vẻ mặt phức tạp, ả từ từ nhíu mày, “Ta cũng đi”.
“Độc quả phụ ngươi…!Ai ai ai! Các ngươi đều đi để lại ta một mình ở đây?”.
Hầu tử thấp thỏm bất an nhìn thi thể trên đất, hắn cắn răng nói, “Vậy..vậy ta cũng đi”..