Đọc truyện Siêu Cấp Ác Ma – Chương 90: Nguyễn Giai Giai Và Triệu Vận
Nguyễn Giai Giai sau một đêm ngủ ngon thì tinh thần sảnh khoái hắn, sắc mặt cũng trở lại vẻ hồng thuận bình thường. Nàng nhớ đến Vương Minh đang nằm viện thì chỉ xuống ăn bữa sáng qua loa rồi vội vã chạy lên phòng, trang điểm ăn mặc thật đẹp đến Bệnh viện số 1 thăm hắn.
Lúc vào phòng bệnh của Vương Minh thì thấy Vương Minh vẫn đang nằm ngủ. Trong phòng không có ai, thấy vậy Nguyễn Giai Giai mới tiến lại gần hắn. Nàng đưa đôi môi mọng nước thơm ngát đầy quyến rũ của mình áp vào môi hắn. Hơi thở đầy nam tính và quyến rũ cả Vương Minh phả vào mũi nàng khiến đầu óc Nguyễn Giai Giai như tê dại đi. Lúc này nàng chỉ mong ước một điều duy nhất là thời gian hãy ngừng trôi để cho cái khoảnh khác này không bao giờ mất. Nhưng thời gian làm sao ngừng trôi được cơ chứ, đúng lúc này thì cánh cửa phòng bệnh mở ra. Nguyễn Giai Giai giật mình, môi nàng rời khỏi môi Vương Minh, nàng nhìn thấy Triệu Vận đang đứng ở ngoài cửa. Bất giác nàng cảm thấy vô cùng xấu hổi và có lỗi, mặt đỏ bưng lên cúi gằm xuống đây, hai tay vân vê vạt áo thun, ấp úng nói
“Triệu Vận, mình… mình…”
Triệu Vận không có gì, nàng nở nụ cười với Nguyễn Giai Giai. Nàng tiến vào kéo Nguyễn Giai Giai ngồi xuống trên giường Vương Minh. Triệu Vận nói
“Mình hiểu mà Giai Giai. Mình biết cậu thích anh Minh từ lâu rồi. Đừng nói gì cả Giai Giai, cậu nghe mình nói đã”
Triệu Vận thấy Nguyễn Giai Giai định nói thì lập tức cướp lời.
“Mình biết anh Minh là một người đàn ông rất ưu tú, rất hấp dẫn và rất tốt nữa. Mình tự bản thân nhận thấy dù thế nào mình cũng không xứng đáng với anh ấy. Nói thật với cậu, mình không để ý đến anh ấy có bao nhiêu người phụ nữ, mình chỉ mong một điều là trong trái tim anh ấy luôn có chỗ dành ình. Được như thế là mình đã rất mãn nguyện lắm rồi”
Ai nói tình yêu là ích kỉ. Ai nói phụ nữ khi yêu thì rất nhỏ nhen. Vậy đây là gì? Những lời nói này của Triệu Vận là biểu đạt ý gì thì đối với một người thông minh như Nguyễn Giai Giai nghe là hiểu ta ngay. Không kìm nổi xúc động, đôi mắt rưng rưng nước mắt, hai tay nàng vươn ra nắm lấy hai tay của Triệu Vận. Nguyễn Giai Giai nói
“Triệu Vận, bạn tốt quá”
“Chị Giai Giai, đứng nói như vậy. Chúng ta về sau là chị em, là người một nhà mà”
Lời nói này của Triệu Vận đã biểu lộ quá rõ ràng. Nàng chấp nhận là người đứng dưới đồng thời với cách xưng hô thành “chị”, “em” nàng muốn thể hiện rằng từ nay quan hệ của hai người không phải như trước nữa, hai người đã là người một nhà. Nguyễn Giai Giai gật đầu, mọi việc diễn ra có phần diễn ra quá suôn xẻ so với tưởng tượng của nàng. Nàng không ngờ cửa ải của Triệu Vận lại qua một cách dễ dàng như vậy. Điều nàng khiến trong lòng nàng vạn phần vui sướng, lúc này trong đầu của Nguyễn Giai Giai bắt đầu tưởng tượng hình ảnh về một gia đinh đầm ấm hạnh phúc trong tương lai của ba người.
Triệu Vận và Nguyễn Giai Giai ngồi nói chuyện phiếm, giao lưu tình cảm thêm một lúc thì Triệu Vận muốn tạo thêm không gian cho Nguyễn Giai Giai và Vương Minh nên nàng viện cớ là ở nhà có việc để rời di. Nguyễn Giai Giai ở lại trong căn phòng, khuôn mặt xuất hiện nụ cười hạnh phúc. Nàng vươn đôi tay trắng buốt, thon dài của mình vuốt ve khuôn mặt điển trai nhưng có phần hơi tái nhợt của Vương Minh. Nàng lẩm bẩm nói
“Vương Minh, em yêu anh”
———————-o0o————————
Vương Minh tỉnh lại thấy mình nằm trên giường bệnh. Bên cạnh Triệu Vận đang úp mặt vào giường nằm ngủ. Thấy vậy Vương Minh cảm thấy vô cùng âm áp trong lòng, hăn giơ tay lên vuốt mái tóc dài đen óng mượt mà của nàng. Triệu Vận đột nhiên tỉnh lại, nhìn thấy Vương Minh đã tỉnh thì nàng không kìm chế được nhào vào lòng Vương Minh ôm lấy hắn, khuôn mặt vui mừng nói
“Anh Minh, anh đã tỉnh rồi. Anh ngủ suốt hai ngày hai đêm làm bọn em lo lắng muốn chết”
“Anh đã ngủ liền hai ngày hai đêm sao?”
Vương Minh hỏi. Triệu Vận gật đầu xác nhận rồi nàng nói
“Lúc anh ngủ, chị Giai Giai và Yến Yến đến thăm anh. Thậm chí cả chị Thanh Thanh nữa”
Vương Minh nghe thấy Trần Thanh Thanh đến thăm mình thì hơi sửng sốt. Nếu nói Lâm Yên Yên và Nguyễn Giai Giai đến thì hắn còn tin chứ Trần Thanh Thanh đến thì đánh chết hắn cũng không tin. Bởi giữa hai người quan hệ cũng chả gọi gì là tốt đẹp cả, thậm chí nhìn nhau như thể thấy kẻ thù đã thế lần trước hắn còn quên ước hẹn lên đài thay hội võ thuật của nàng ta. Chắc chắn lúc này nàng ta hận hắn đến chết, ước gì hắn chết càng nhanh càng tốt là đằng khác. Vương Minh kéo Triệu Vận vào trong lòng, môi dán vào đôi môi ướt át của nàng ta. Hai người trao cho nhau một nụ hôn nồng nhiệt. Vương Minh ở bên dưới một tay đặt lên trên bên ngực căng tròn, một tay đặt lên trên bộ mông đầy đặn co dãn của Triệu Vận bắt đầu nhào nặn. Dưới đôi bàn tay đầy điêu luyện của Vương Minh khiến cho hai bộ phận này liên tục biến đổi thành muôn hình vạn trạng. Triệu Vận khuôn mặt đỏ bừng, từ khi tiếp xúc với thân thể của Vương Minh thì cơ thể nàng trở lên vô cùng mẫn cảm, chỉ cần Vương Minh xoa nắn, khiêu khích một chút là dục hỏa trong người không thể nào kìm chế được mà bừng cháy lên.
Vương Minh trong trận chiến với tên Máy phát điện thì hắc ám nội khí đã bị tổn hao không ít, muốn khôi phục lại phải mất một khoảng thời gian. Lúc tỉnh lại thấy Triệu Vận thì đột nhiên lửa dục trong lòng bị hắc ám nội khí thôi thúc mãnh liệt. Lại nói khí Vương Minh tiếp xúc với cơ thể Triệu Vận hắn cảm thấy hắc ám nội khí trong cơ thể Triệu Vận như đang mời gọi hắn, thôi thúc hắn tiến sâu vào trong cơ thể nàng. Khi bàn tay của Vương Minh đang thò vào trong chiếc quần short của Triệu Vận, luồn từ phía sau ra phía trước dọc theo đường rãnh giữa cặp mông, chuẩn bị khám phá cái khe rãnh ẩm ướt một phen thì cửa phòng mở ra.
“A…”
Một tiếng hét vang lên. Triệu Vận và Vương Minh liền tách nhau ra. Vương Minh nhìn ra ngoài cửa xem kẻ nào dám phá đám chuyện tốt của mình thì thấy Trần Thanh Thanh đang đứng ở đó, khuôn mặt đỏ bừng lên. Thấy vậy Vương Minh bực mình hết sức, hắn tự hỏi không hiểu cái cô gái Trần Thanh Thanh này số khắc tinh của mình hay sao mà không xuất hiện lúc nào lại đột nhiên xuất hiện vào cái lúc quan trọng như thế này chứ. Khuôn mặt Triệu Vận đỏ bừng, nàng cúi mặt vội vàng nói
“Anh Minh. Anh ở đây chơi với chị Thanh Thanh em về nhà chuẩn bị đi học”
Nói rồi không đợi Vương Minh nói thêm gì nàng phi ra ngoài với tốc độ khiến Vương Minh phải trợn tròn mắt kinh ngạc. Triệu Vận đi rồi Vương Minh mới dời sự chú ý lên Trần Thanh Thanh, giọng buồn bực nói
“Cô đến đây làm gì?”
“Đến để hỏi tội cái tên thất hứa nhà ngươi”
Vương Minh nhún vai xua tay phản bác lại ý của nàng, hắn nói
“Không phải tôi thất hứa mà là lúc sau khi cô thông báo giờ, tôi chợt suy nghĩ xem mình được lợi cái gì từ vụ này. Suy đi tính lại thì tôi thấy chả có lợi ích gì cả. Cô biết rồi đấy, tôi là một tên vô lại không có lợi ích thì miễn đi”
Vương Minh cười cười gian xảo. Trần Thanh Thanh nắm hai hai tay, cả cánh tay nàng run run lên vì giận dữ vì độ dày mặt của Vương Minh. Lúc này nàng đã kiềm chế, vô cùng kiềm chế cái ham muốn được đấm nát cái khuôn mặt bỉ ối kia của nam nhân đang nằm trên giường kia. Thực sự lúc vác mặt đi nhờ Vương Minh là nàng đã bần cùng bất đắc dĩ lắm rồi. Số là lần đó Hội võ thuật của trường Tổng hợp Đông Doanh nhận được lời khiêu chiến từ Hội võ thuật của trường Kinh tế Đông Doanh, phải biết hai trường này từ xa xưa đã có quan hệ không mấy tốt đẹp gì, có thể hình dung như nước với lửa. Vì vậy khi nhận được thu khiêu chiến của hội võ thuật của trường Kinh tế thì không cần suy nghĩ những người lãnh đạo của Hội võ thuật trong đó có cả Trần Thanh Thanh lập tức đồng ý. Họ tự tin với thành tích toàn thắng trong tất cả mọi lần gặp mặt ở các giải đấu của mình cộng thêm quán quân võ thuật tự do quốc gia thì chiến thắng cầm chắc trong tay. Nhưng nào ngờ khi hai bên lên đài ,bên đối phương tự nhiên lòi đâu ra một tên to con phương Tây vạm vỡ, tên này một hơi đánh cho những người bên nàng nằm viện cả một loạt. Trước tình hình đó, Hội võ thuật Đông Doanh đành viện lí do để trì hoãn trận đấu đến ngày hôm khác rồi tìm cách. Trần Thanh Thanh tìm khắp nơi nhưng vẫn không có cao thủ nào thích hợp, đột nhiên nàng nhớ đến Vương Minh. Lúc đầu nàng cũng không dịnh nhờ hắn nhưng càng tìm người khác thì càng khiến nàng thất vọng, vì vậy không còn nước nào khác, vì danh dự của Hội võ thuật của mình, nàng phải hạ nước đi cầu Vương Minh giúp đỡ.
Lúc Vương Minh đồng ý thì nàng rất vui vậy mà đến giờ hẹn lại, đợi mãi mà không thấy hắn đâu cả. May mà bên kia có vẻ như sau một trận thắng giòn giã, ra vẻ khinh thường nên cũng không thấy đến nếu không thì nàng cũng chẳng biết làm sao nữa. Vì vậy mà khi nàng đến gặp Vương Minh, sự tức giận bùng phát dữ dội muốn lao vào xé xác Vương Minh ra làm trăm mảnh mới hả được cơn giận trong lòng nhưng lí trí nói cho nàng biết đó là điều không có khả năng vì vậy nàng chỉ có thể làm một việc duy nhất là nén giận, trừng mắt nhìn hắn thôi. Vương Minh híp mắt nhìn bộ dạng của Trần Thanh Thanh, hắn càng lúc càng cưới lớn hơn. Đến khi cười đã rồi hắn mới nói
“Được rồi. Lần trước là do phải bay gấp ra nước ngoài, lần này tôi nhất định sẽ đến. Bất quá lúc này tôi nói rồi đó, không có lợi gì là không làm đâu”
“Ngươi muốn gì”
Nghe thấy như vậy khuôn mặt của Trần Thanh Thanh có chút hoà hoãn. Vương Minh liếc mắt đảo khắp cơ thể nàng từ đầu đến chân, từ trước ra sau, thỉnh thoảng gật đầu vài cái, nói
“Không tệ, không tệ”
Nhìn ánh mắt của Vương Minh đang nhìn chằm chằm vào mình thì Trần Thanh Thanh bất giác cảm thấy trong lòng bất an vô cùng. Nhìn chán rồi Vương Minh mới híp mắt hỏi:
“Số đo của cô là bao nhiêu”
Trần Thanh Thanh không hiểu hắn hỏi số đo ba vòng của mình làm gì, mắc dù có chút nghi hoặc nhưng vẫn trả lời
“75-61-93”
“93? Hèn chi, thảo nào nó lại to và đẫy đà vậy”
Vương Minh xuýt xoa nói. Trần Thanh Thanh nghe thấy lời nói bình phẩm về bộ mông cực đại của mình thì trong lòng lửa giận lại bừng lên. Nàng lao người đến, bộ dạng hung dữ nắm lấy cổ áo của hén kéo về phía mình, gằn giọng nói
“Tên dâm tặc háo sắc này, muốn chết hay sao”
Vương Minh chả để uy hiếp của Trần Thanh Thanh vào mắt, khuôn mặt hắn vẫn duy trì nụ cười dâm đãng hết sức. Hắn liếc mắt nhìn xuống bộ mông vĩ đại hiếm có của Trần Thanh Thanh, vẻ mặt thèm thuồng nói
“Nếu cô cho tôi được nắn bóp thỏa mái một phen thì hôm đó tôi sẽ lên đài”
“Bỉ ổi. Vô liêm sỉ. Dâm tặc.”
Bàn tay của Trần Thanh Thanh siết chặt cổ áo của Vương Minh hơn. Vương Minh híp mắt cười
“Quá khen quá khen”
“Ngươi…”
Thấy Vương Minh mặt dày đến mức này thì Trần Thanh Thanh bó tay, không còn cách gì để nói hắn nữa. Nàng buông cỏ áo Vương Minh ra. Lúc này Trần Thanh Thanh đang hết sức đắn đo. Một bên thân thể trong sạch chưa bị tên nam nhân nào chạm vào kể từ lúc sinh ra của nàng, một bên là danh dự của Hội võ thuật. Cái này đúng là bên tám lạng người nửa cân, rất khó để đưa ra quyết định. Vương Minh thấy nàng ra như vậy thì cũng không muốn trêu nàng nữa liền nói
“Được rồi. Cô về trước đi, quyết định rồi thì gọi cho tôi nhá. Nhớ là gọi sớm sớm vào, dạo này tôi có nhiều việc, thời gian rảnh rỗi ít lắm.”
Nói xong bàn tay trái của Vương Minh nhanh như cắt luồn ra phía sau vỗ mạnh một cái vào một bên mông của Trần Thanh Thanh. Từ bàn tay của hắn truyền đến một cảm giác mềm mại, đàn hồi rất là đã. Phải công nhận là bộ mông của Trần Thanh Thanh rất hấp dẫn, đàn hồi và đẫy đà, Triệu Vận so với nàng ta còn kém vài phần. Trần Thanh Thanh bị Vương Minh tập kích bất ngờ thì giật này mình lùi ra cách xa hắn. Khuôn mặt xám đen vì giận nhìn Vương Minh, môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng lời mãi mã không thể thoát ra khỏi miệng được. Tức giận mà không làm gì được nàng đành phát tiết lên cái bàn đáng thương ở gần đó. Đấm một phát lên mặt bàn, tạo thành một vết rạn sâu rồi Trần Thanh Thanh hằm hằm đi ra ngoài. Vốn nàng hôm nay đến đây hỏi tội hắn nào ngờ lại bị hắn giở trò lưu manh nhưng không làm gì được, đúng là uất ức muốn chết.
Vừa ra đến cửa thì Trần Thanh Thanh đụng ngay Nguyễn Giai Giai. Nguyễn Giai Giai đã đến từ lâu rồi. Đoạn đối thoai giữa hai người Vương Minh và Trần Thanh Thanh nàng đều nghe thấy hết cả, không sót một chữ nào. Nhìn khuôn mặt hằm hằm của Trần Thanh Thanh bước ra ngoài, nàng muốn kéo Trần Thanh Thanh lại để giảng hòa hai người nhưng nghĩ lại thì thấy không thích hợp nên nàng đàng bỏ ý đinh này đi. Cầm cặp lồng sắt trên tay, Nguyễn Giai Giai bước vào trong phòng bệnh của Vương Minh.