Đọc truyện Siêu Cấp Ác Ma – Chương 91: Nguyễn Giai Giai Chủ Động
Nhìn thấy Nguyễn Giai Giai bước vào Vương Minh hơi sững người. Nguyễn Giai Giai khoác trên người một bộ váy liền thân màu hồng nhạt, cái váy ôm sát thân thể nàng làm lộ rõ mọi đường con quyến rũ của người mặc. Ở phía dưới, Nguyễn Giai Giai diện một đôi tất chân mỏng màu đen, điều này làm tôn lên cặp chân thon dài của nàng đồng thời tạo một hiệu ứng thị lực cực kì mãnh mẽ đối với những người nhìn vào.
Nguyễn Giai Giai nhìn thấy ánh mắt của Vương Minh thì mỉm cười mãn nguyện. Con gái mà ai chả muốn người yêu mình thường thức vẻ đẹp của mình chứ. Lúc này nàng thấy 1 giờ trang điểm kia không hề lãng phí chút nào. Nguyễn Giai Giai đặt túi táo lên chiếc bàn nhỏ cạnh đầu giường, nàng ngồi lên giường, bên cạnh Vương Minh, nụ cười vô cùng ấm áp và trìu mến hỏi
“Anh Minh, giờ anh thấy thế nào rồi”
Vương Minh nhìn Nguyễn Giai Giai đến mê mẩn. Lúc này hắn mới chú ý đến nụ cười và ánh mắt của nàng. Vương Minh thấy từ trong ánh mắt của nàng xuất hiện một tia yêu thương trìu mến, giống ánh mắt của một người thiếu nữ nhìn người yêu mình vậy. Vương Minh mở miệng định nói thì bàn tay thon nhỏ đẹp đẽ của Nguyễn Giai Giai đặt trên môi hắn không cho hắn nói. Nguyễn Giai Giai ánh mắt si mê nhìn hắn.
“Em biết anh muốn nói gì nhưng giờ đây em đã hiểu, trái tim em đã hiểu”
Nói xong nàng nhào vào trong lòng Vương Minh, trông như một con mèo nhỏ nằm trong lòng hắn. Mùi thơm của nước hoa nhàn nhạt cộng với mùi hương của thiếu nữ từ trên người Nguyễn Giai Giai khiến tâm Vương Minh rung động dữ dội, ham muốn vừa mới dập tắt được lại bị nàng khơi dậy. Nguyễn Giai Giai nằm trong lòng Vương Minh, nàng vươn đôi tay vòng qua cổ hắn rồi chủ động vươn người lên. Môi hai người chạm vào nhau, đầu lưỡi thơm tho của nàng như con rằn chủ động thò ra tiến vào trong miệng Vương Minh, bắt đầu mút lấy đầu lưỡi của Vương Minh.
Vương Minh nếu như không hiểu đây là ý gì thì đúng là còn ngu hơn heo. Đến đây hắn chỉ thở dài trong lòng, quyết định đi bước nào thì hay bước nấy, cứ tuân theo tự nhiên thôi. Nghĩ thông suốt, Vương Minh không cam lòng ở thế hạ phong, đầu lưỡi của hắn mút chặt lấy đầu lưỡi của Nguyễn Giai Giai. Với kĩ thuật điêu luyện, không mất bao lâu Vương Minh đã chuyển bãi chiến trường từ miệng mình thành miệng của Nguyễn Giai Giai. Ở phía trên Vương Minh đang thưởng thúc mùi vị thơm tho của cái miệng anh đào nhỏ nhắn thì ở dưới song thủ hắn đã linh hoạt bắt lấy ngực và mông nàng bắt đầu những đợt xoa nắn. Cảm giác mềm mại, đàn hồi khiến Vương Minh đã tay vô cùng. Có thể nói trong những nữ nhân mà Vương Minh đã tiếp xúc từ trước đến nay thì hai bộ vị của Nguyễn Giai Giai là mang đến cho hắn khoái cảm nhất, thậm chí ngay cả Triệu Vận cũng không thể nào sánh với nàng ta được. Vì vậy càng bóp thì Vương Minh càng cảm thấy kích thích.
Bóp mông chán rồi, bàn tay Vương Minh bắt đầu dọc theo cái khe rãnh giữa hai bên mông trắng ngần, luồn từ đằng sau ra trước. Bàn tay hắn đặt trên vùng tam giác của Nguyễn Giai Giai, hắn không lập tức làm gì mà chỉ để tay ở trên đó thỉnh thoảng cạ cạ nhe nhẹ, mâ mê trêu đùa ở bên ngoài chiếc quần lót màu phấn hồng. Nguyễn Giai Giai là một cô gái thuần khiết, nếu kể lần này đây mới là lần thứ hai tiếp xúc thân mật như thế này với đàn ông vì vậy rất nhanh bị cảm giác ở dưới hạ thân làm cho hưng phấn, khuôn mặt đỏ ửng làn đến tận cổ và hai bên tai, bộ ngực phập phòng dữ dội, môi tuy vẫn đang dán chặt môi Vương Minh nhưng từ trong cổ họng đã phát ra những tiếng rên rỉ.
“Ưm… ư… ư…”
Vương Minh nghe thấy tiếng rên rỉ nhỏ nhỏ động lòng người của nàng thì hắn bạo dạn hơn. Bàn tay ở phía dưới vén một bên đũng quần lót của nàng, luồn một ngón vào bên trong. Cảm giác rậm rạp của những sợi lông chạm vào ngón tay của Vương Minh khiến Vương Minh càng cảm thấy hưng phấn. Ngón tay của hắn miết nhẹ dọc theo cái khe nước. Nhưng Vương Minh không ngờ rằng vừa mới miệt nhẹ một cái mà bên trong nước nôi đã lênh láng như dòng nước lũ chảy ra khiến bàn tay và quần lót của nàng ướt hết . Cả người Nguyễn Giai Giai dã run lên dữ dội rồi sau đó cả người mềm nhìn ra, lúc này môi nàng tách ra, ánh mắt mê li có chút bối rối nhìn Vương Minh, nàng thẹn thùng nói
“Em xin lỗi. em không ngờ”
Vương Minh cườ ha hả rồi hôn lên trán nàng nói
“Cô bé ngốc này, đó là phản ứng bình thường của cơ thể. Không có gì phải ngượng ngùng cả”
Nguyễn Giai Giai nghe thấy vậy thì gật đàu, “ưm” một tiếng rồi lại rúc vào trong lòng Vương Minh. Vương Minh ôm nàng, lần này hắn đã khám phá ra một bí mật rất lớn a. Cơ thể Nguyễn Giai Giai chính là cơ thể vô cùng nhạy cảm a, hắn từng đọc qua trên trang Liên Xô, một tên chuyên gia có nói cơ thể phụ nữ càng nhạy cảm thì càng mang lại kích thích và khoái lạc khi chiến đấu hơn bình thường. Vương Minh ôm nàng, không dám đùa bỡn ở phía dưới nữa, hắn tập trung trêu đùa cái cặp bánh bao ngon lành ở phía trên. Lại nghĩ đến việc vừa rồi, thằng nhỏ của Vương Minh dựng đứng lên, chọc chọc vào phần bụng dưới của Nguyễn Giai Giai. Nguyễn Giai Giai cảm thấy ở phần bụng dưới của mình có cái gì đó chọc vào thì liếc mắt nhìn. Không nhìn thì thôi, khi nhìn xuống thấy cái thứ nhô lên ở hạ thân của Vương Minh, Nguyễn Giai Giai đỏ hết cả mặt, thẹn không có lỗ nào chui xuống.
Hai người vân nhau trên giường bệnh một lúc thì mới tách nhau ra. Nguyễn Giai Giai ngồi dậy nhìn thấy vết chiến tích vàng ố loang lổ trên ga giường trắng tinh thì mặt lại một phen đỏ bừng lên. Nàng vội vàng chạy đến cái tủ ở góc phòng, lấy ra một tấm ga khác thay ngay. Vương Minh thấy vậy thì cười cười, giúp nàng trải ga mới. Tiễn nàng ra cửa, hai người trao nhau một nụ hôn dài rồi Nguyễn Giai Giai mới lưu luyến rời đi. Rời khỏi phòng bệnh của Vương Minh, Nguyễn Giai Giai rất nhanh chạy đến xe ô tô của mình phóng về biệt thự bởi lúc này cái quần lót ướt sũng khiến hạ thân nàng cảm ẩm ướt và ngứa ngáy, nói chung là vô cùng khó chịu.
Vương Minh quay ở lại trong phòng bệnh, tâm trạng có phần sung sướng và cao hứng vô cùng. Hắn nằm xuống một lúc thì cẩm thấy buồn chán liền lấy laptop ở đầu giường của Triệu Vận bắt đầu lên mạng. Vừa mới bật Yahoo, đập vào màn hình hắn là một loạt tin nhắn. Đa phần toàn là tin nhắn ra thì còn có một số tin nhắn của Hắc Cẩu. Nhìn những tin nhắn này Vương Minh lấy vớ lấy cái điện thoại ở trên cái bàn đâu giường gọi cho Hắc Cẩu
“Mọi việc thế nào rồi”
“Vương ca. Mọi việc rất ổn, đúng như theo kế hoạch. Anh không cần phải lo lắng”
Hắc Cẩu nói. Vương Minh gật đầu, hắn tin tưởng con mắt nhìn người của mình, hắn tin với khả năng làm việc của đám người Hắc Cẩu thì mọi việc chắc chắn sẽ diễn ra đúng như đã dự tính ban đầu. Vương Minh nói
“Kể cho anh tình hình bên đó xem như thế nào”
Hắc Cẩu nghe thấy vậy liền lập tức báo cáo
“Hiện giờ thành phố Giang Kiều này đang hết sức hỗn loạn. Hai bang phái đánh nhau đến đầu rơi máu chảy. Ước tính hiện giờ thương vong của cả hai bên đã đạt đến con số không dưới 300 người. Bên phía cảnh sát thì chỉ có thể hô hào, thỉnh thoảng cho vài đợt ra quân rồi cuối cùng đều trở về tay trắng cả”
“Vậy còn các thế lực bên ngoài. Chắc chắn thấy tình cảnh Giang Kiều như vậy, chẳng lẽ lại có kẻ chịu ngồi yên”
“Vâng. Đúng là đại ca tiên đoán như thần. Có vài kẻ có vẻ như không ngồi yên được nữa rồi”
“Là những kẻ nào?”
“Chỉ là mấy bang phái nhỏ có cùng mục đích với chúng ta trong đó đám người Tam Hổ bang ở quận 14 là nhiệt tình nhất. Nghe nói chúng đang chuẩn bị hợp tác với Uy Thiên bang.”
“Tin tức có chính xác không?”
Vương Minh hỏi. Nếu đúng như lời Hắc Cẩu nói thì thật là nguy hiểm. Để một con cáo già như Phương Thiên Uy kết hợp với một đám ruồi muỗi đông đảo như Tam Hổ bang thì đúng là rắc rối, mặc dù không ngăn được Hắc bang chiếm Giang Kiều nhưng cũng sẽ tạo không ít cản trở.
“Thông tin chính xác 100%. Mấy hôm trước em còn thấy Nhị lão đại của Tam Hổ bang cùng với Phương Thiên Uy cùng nhau ăn trưa trong nhà khách của thành ủy Giang Kiều nữa”
Vương Minh gật đầu. Vương Minh nghĩ đến đám người của Tam Hổ bang thì càng tức, tính đến nay người của bọn chúng đã ba lần gây hắn với hắn. Lần thứ nhất là trong lần tiêu diệt Mặt Sẹo, lần thứ hai là với Triệu Vận, lần thứ ba chính là lần này. Vương Minh quyết định trong thời gian sắp tới, tìm một ngày đẹp trời nào đó đến thăm ba lão gia ấy, uống trà đàm đạo nhân sinh một phen mới được. Suy nghĩ như vậy, Vương Minh liền nói
“Được rồi. Tạm thời chúng ta chưa ra tay. Nằm yên quan sát động tĩnh trước đã”
“Vâng.”
Hắc Cẩu đáp. Đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó Hắc Cẩu vội nói
“Vương ca, bao giờ anh xuống Giang Kiều”
“Sao có chuyện gì khó khăn ư?”
“Chả là thế này. Chị nuôi của em, Dương Hân, anh còn nhớ chứ”
“Tất nhiên. Có chuyện gì sao?”
Vương Minh gật đầu. Làm sao hắn có thể quên được một mĩ nhân với vẻ đẹp thành thục, lại thông minh cơ trí như nàng ta cơ chứ.
“Chị Dương Hân vừa đến Giang Kiều nhận chức phó thị trưởng thường trực. Chị ý muốn cảm ơn anh vì đa giúp chị điều chuyển công tác cho chị và những người đi theo chị nên muốn mời anh ăn một bữa cảm ơn”
“À ra thế. Làm anh cứ tưởng chuyện gì trọng đại lắm chứ. Không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao”
Vương Minh cười lớn. Vương Minh nghe lời Hắc Cẩu mới nhớ ra mình giúp nàng ta chuyển công tác, không ngờ lại nhanh đến như vậy mọi việc đã được sắp xếp xong. Đồng thời lúc này sau khi nghe báo cáo của Hắc Cẩu xong thì Vương Minh cũng muốn xuống Giang Kiều một phen xem tình hình thế nào vì vậy hắn mới không do dự mà đồng ý luôn. Suy tính thời gian thì hắn mới nói
“Khoảng ba ngày nữa, anh sẽ xuống. Được rồi anh hơi mệt, muốn nghỉ ngơi nếu không còn gì nữa thì cúp máy đây”
“Vâng.”
Hắc Cẩu đáp một tiếng ngắn ngọn rồi cúp máy. Vương Minh ném điện thoại sang bên cạnh, lấy hai tay đặt ra phía sau làm ngồi. Hắn nhìn trân trân vào trần nhà ở trên cao, bắt đầu suy tính về mọi việc sau này. Đang suy nghĩ miên man về quan hệ với Nguyễn Giai Giai sau này thì cánh cửa phòng bệnh mở ra. Vương Minh nhìn ra phía của thì khuôn mặt nở nụ cười. Hắn ngồi dậy nhìn người ngoài cửa nói
“Anh Mã, về bao giờ vậy?”
Mã Đống tay xách hành lí, đặt xuống dưới sàn, ngồi lên chiếc ghế cạnh giường Vương Minh, thở phì phò nói
“Anh vừa xuống sân bay, nghe tin chú vào viện liền lập tức đến ngay. Còn chưa kịp về nhà cất hành lí đây này. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
“À đánh nhau với một tên dị năng giả để giải cứu người đẹp”
“Dị năng giả?”
Mã Đống sửng sốt. Hắn đã từng nghe đến những kẻ này, đó là những kẻ có sức mạnh phi nhân loại. Được liệt vào hàng đối thủ cực kì đối phó của sát thủ. Vương Minh gật đầu nói
“Bất quá tên dị năng giả đó đã bị em đánh phế tứ chi rồi. Chắc giờ này đang bị đám Hầu Dũng tạm giam ở đâu đó”
Mã Đống nghe thấy vậy thì thở phào. Đồng thời trong lòng cũng cả kinh, không ngờ đến là Vương Minh có thể đánh một dị năng giả đến tàn phế. Mã Đống cười cười nói chuyện phiếm với Vương Minh vài câu về chuyến đi lần này sau đó khuôn mặt chợt nghiêm nghị nói
“Thời gian sắp tới chú phải cẩn thận”
“Có chuyện gì sao?”
Vương Minh nhìn thấy sự nghiêm túc của Mã Đống thì biết chắc chắn là sắp tới có chuyện gì đó rất hệ trọng sễ xảy ra. Vì vậy thái độ cũng nghiêm túc hơn. Mã Đống gật đầu nói
“Vương gia chủ sẽ tới thành phố Đông Doanh này”
Vương Minh nghe thấy vậy cả kinh, vội hỏi
“Tin chính xác không?”
“Chắc đến tám phần”
Vương Minh hơi sững người. Hắn không ngờ người đó lại đến đây. Im lặng một hồi Vương Minh hỏi
“Bao giờ Vương gia chủ đến?”
“Không biết cụ thể, chỉ biết là đầu năm sau”
Vương Minh gật đầu. Có lẽ bởi vì chủ đề này làm bầu không khí trong phòng trở lên nặng nề nên Vương Minh và Mã Đống đều trông rất tâm sự, không muốn nói nhiều. Nói thêm với Vương Minh vài câu rồi Mã Đống cũng đứng dậy, xách vali đi ra về.