Siêu Cấp Ác Ma

Chương 88: Máy Phát Điện


Đọc truyện Siêu Cấp Ác Ma – Chương 88: Máy Phát Điện


Đợi suốt cả ba ngày cuối cùng cũng có tin tức của Nguyễn Giai Giai. Vương Minh nhận được tin từ Nguyễn Sinh là bọn bắt cóc muốn ông ta một mình lái xe đến nơi hẹn. Vừa nghe thấy nơi hẹn Vương Minh liền không hề cảm thấy quá xa lạ bởi nơi đó chính là cái kho hàng Vương Minh cùng Nguyễn Giai Giai thân mật. Vương Minh không lập tức đến ngay đấy mà hắn lái xe đến tổng bộ Hắc bang. Vì trước khi đến Vương Minh đã gọi một cuộc điện thoại cho đám Hầu Dũng nên vừa đến cửa thì đã có một chiếc xe 10 chờ sẵn. Vương Minh đỗ xe ngay bên cạnh, song song với chiếc xe 10 chỗ. Hầu Dũng hạ cửa kính xuống, nói
“Vương ca mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi. Các anh em lần này đều là anh em trong quân ngũ lúc trước của em”
Vừa nói Hầu Dũng vừa hất đầu về phía sau. Vương Minh thò đầu nhìn vào những người trong xe, đúng như Hầu Dũng nói tất cả người trong xe đều là quân nhân. Vương Minh có thể cảm thấy khí tức quân nhân toát ra từ cơ thẻ mỗi người. Vương Minh gật đầu hỏi
“Đã chuẩn bị đủ chưa”
“Đã đủ”
“Vậy xuất phát thôi”
Vương Minh gật đầu rồi lái xe đi trước dẫn đường. Hai chiếc xe nối đuôi nhau phi thẳng ra hướng ngoại thành phía Tây. Hai chiếc xe dừng lại cách cái nhà kho khoảng 100 m. Đúng ở chỗ này Vương Minh nhìn cái nhà kho không hiểu sao tâm tình rất là kích động, những hình ảnh lần đó giống như một bộ phim chiếu chậm hiện ra bên trong đầy Vương Minh rõ mồn một, không sót bất cứ chi tiết nào. Vương Minh cố gắng bình tĩnh nhưng không thể, hắn quay ra nhìn Hầu Dũng đứng bên cạnh.
“Cho anh điếu thuốc”
Hầu Dũng hởi sửng sốt, theo như hắn nhớ thì Vương Minh trước mặt hắn chưa từng cầm bất kì điếu thuốc nào. Tuy vậy Hầu Dũng vẫn móc bao thuốc 333 trong túi ra đưa một điếu cho Vương Minh rồi tự giác lấy một điếu cho bản thân mình. Vương Minh châm lửa rồi rít một hơi dài, đôi mắt thủy chung vẫn nhìn chằm chằm vào nhà kho bỏ hoang trước mặt. Lúc này xuất hiện trước mặt Vương Minh là một đám người lực lưỡng, kẻ nào trên tay cũng đang cầm một khẩu M-18, loại súng mới mà quân đội vừa sản xuất. Nhìn thấy vũ khí của đám này Vương Minh hơi nhăn mày lại nhưng cũng không cảm thấy gì khó hiểu bởi với thế lực của Nguyễn gia hiện nay, trang bị được loại vũ khí này cũng là điều dễ như trở bàn tay. Lại nhìn lên phòng trên, vẫn là cái căn phòng tối om nhỏ hẹp lần trước, Vương Minh thấy Nguyễn Giai Giai đang ngồi thu lu ở một góc trên chiếc giường, khuôn mặt nàng hết sức là mệt mỏi hình như là suốt mấy đêm qua nàng không ngủ được. Lại nhìn kĩ nàng thì trừ vẻ tiều tụy và mệt mỏi ra thì cũng không có thêm bất kì vết thương gì cả, Vương Minh lúc này mới thởi phào nhẹ nhõm. Hắn ném điếu thuốc xuống, dùng chân dập tắt rồi nói với Hầu Dũng bên cạnh
“Cái thứ tăm xỉa phổi này tốt nhất là không nên hút nhiều. Chỉ khi áp lực và căng thẳng mới nên hút một điếu”

Hầu Dũng gật đâu rồi hắn nhìn cái nhà kho nói
“Đại ca anh nghĩ sao?”
“Bên trong có khoảng độ hơn 10 người. 7 tên ở tầng dưới và 3 tên ở tầng trên. Tất cả đều trang bị súng M-18 cải tiến của quân đội. Bên chúng ta có 7 người, vũ khí có 7 khẩu AK-47 và một khẩu AWM. Theo anh nghĩ tốt nhất chúng ta sẽ chơi trò chia để trị”
“Ý đại ca là…”
Vương Minh gật đầu nói
“Chú chia anh em ra làm bốn nhóm, tiến tới ba phía nhưng đừng có tấn công chỉ là bắn vài phát để dụ bọn chúng thôi. Bán xong lại rút, nếu có cơ hội thì xử luôn còn không thì cố gắng kìm chân bọn chúng càng lâu càng tốt. Còn ba tên trên lầu để anh lo liệu”
Hầu Dũng gật đầu hiểu rồi lập tức rời đi sắp xếp. Khi mọi thứ đã đúng như bố trí, một loạt súng vang lên phá vỡ màn đêm. Quả nhiên đám bắt cóc vẫn chưa vội ra ngoài, chúng từ trong nhà kho bắn ra vài loạt đoạn thăm dò. Lúc này Vương Minh ở một vị trí từ trên cao, trên tay cầm khẩu AWM, nhắm ngay vào đầu tên ở trước cửa nhà kho
Đoàng…
Lập tức mổ cái xác nằm trên vũng máu. Việc tiếp theo đúng như Vương Minh đã dự đoán, phát súng vừa rồi đã chọc tức mấy tên bắt cóc, chúng bất chấp nguy hiểm lao ra ngoài bắn loạn xạ xung quanh. Vương Minh thấy vậy thì mỉm cười hài lòng. Vương Minh lập tức đi xuống, ném khẩu súng xuống đất, nhanh nhẹn lẻn vào bên trong nhà khó. Lúc hắn bước vào thì nghe thấy phía sau là hàng loạt tiếng súng đạn cùng với một số âm thanh thảm thiết cộng hưởng kèm theo đó. Vương Minh nghe thấy vậy thì gật đầu hai lòng.
Vương Minh bước vào trong nhà kho hắn không lập tức đi lên cầu thang, Vương Minh đứng lại dùng di năng xấc định vị trí của ba tên còn lại, thấy chúng đang đứng trước của phòng giam Nguyễn Giai Giai. Vương Minh nhoẻn miệng cười, hắn nhìn xung quanh rồi cúi người nhặt mấy lá thép mỏng ở dưới đất. Dồn hắc ám nội khí vào trong lòng bàn tay, Vương Minh phi thẳng lên phía trần nhà.
Ba chiếc lá thép hàm chứa hắc ám nội khí bên trong thì trở lên cực kì sắc bén, chúng xuyên qua lớp bê tông cũ kĩ của cái trần nhà, cắm thằng vào thân thể của ba tên trên lầu. Lập tức cơ thể ba tên ngã lăn xuống đất, từ chỗ lá thép cắm vào máu chảy ra lênh láng thành một vũng. Thấy vậy Vương Minh mới thong dong bước lên trên lầu. Khi hắn bước qua đến chỗ ba cái xác thì đột nhiên chân hắn bị một bàn tay giữ lại, kèm theo đó là một cảm giá tê dại như bị điện giật. Thân thể Vương Minh run lên rồi ngã xuống đất. Vương Minh cảm thây tứ chi rất khó khăn để cử động, cố gắng mãi hắn mới lê được thân thể dựa vào cánh cửa phía sau. Lúc này, Vương Minh quay ra nhìn thì thấy hung thủ không ai khác chính là một trong ba cái xác lúc này.

“Không tồi. Hóa ra là khí giả, hèn chi,…”
Tên này híp mắt nhìn Vương Minh. Cái thứ ánh mắt này giống như thể một đứa bé đột nhiên nhìn thấy một món đồ chơi cực kì thú vị vậy. Vương Minh nhìn tên này từ đầu đến chân lại nhìn cái lá thép đang cắm trước ngực hắn thì cam thấy kì lạ hỏi
“Ngươi làm sao lại…”
“Ý người là cái này”
Vừa nói tên này vừa lôi tấm thép, ném xuống đất. Hắn cười nói
“Cũng may tao luôn mắc cái áo giáp chống đạn đặc chế này. Nhờ nó mà tao còn có thể đứng đây nói chuyện với mày, không như hai cái thằng ngu kia”
Nói xong, để chứng minh tên này lập tức phanh cái áo quân phục ra. Một chiếc áo giáp mày đen mỏng lộ ra ở bên trong. Đây là loại áo giáp chống đạn thế hệ mới được chính phủ Mĩ đặc biệt nghiên cứu. Nó được làm từ cái sợi vải đặc biệt, nghe đồn rằng làm theo công nghệ của việc sản xuất thân tàu vũ trụ nên cực kì nhẹ và bền. Cho dù đạn bình thường bắn vào cũng chưa chắc có thể xuyên thủng được nó. Chính vì vậy công nghệ sản xuất chiếc áo này rất khác thường nên chi phí cũng theo đó mà tăng lên không ít. Cũng chính vì điều này mà chiếc áo chống đạn siêu việt này không được sản xuất đại trà mà chỉ sản xuất một số lượng rất nhỏ, được dùng để trang bị cho các nhân vật trong yếu mặc phòng thân. Qua đây Vương Minh đã hiểu thêm được về thế lực của Nguyễn gia Nam Hải, hèn chi khiến chính phủ cảm thấy bị đe dọa nên muốn âm thầm diệt trừ. Nhìn chiếc áo xong Vương Minh lại nhìn xuống hai tay của tên này thấy thỉnh thoảng trên cánh tay trần trụi của hắn có một số dòng điện xuất hiện trong giây lát rồi biến mất. Vương Minh nhìn tên này dò hỏi
“Ngươi là dị nặng giả?”
“Tinh mắt lắm”
Tên này cười cười lớn, vô tay tán dương rồi nói

“Không sai ta là một dị năng giả. Dị nặng của ta là liên quan điện, biệt hiêu của ta là Máy phát điện. Hắc hắc… chắc ngươi đã nghe qua đại danh của ta rồi phải không?”
“Chưa hề nghe qua”
Vương Minh thản nhiên nói. Thấy cái bộ mặt của Vương Minh lúc này không hiểu sao tức điên lên, hắn khinh bỉ nói
“Thằng nhóc, lúc ngươi còn mặc tã thì ta đã mang thân mình nam chinh bắc chiến. Số kẻ chết dưới dòng điện của ta nhiều đến nỗi đếm cả đời không hết. Vậy mà ngươi dám nói là chưa nghe qua đại danh của ta”
Máy phát điện tức giân nói rồi đột nhiên hắn nở nụ cười dâm đang nói
“Nhưng mà nghĩ lại cũng phải cảm ơn ngươi. Mịa nó, nhìn con bé ở trong kia ngon hàng như thế, nếu không có hai tên khốn kiếp này cản mũi chắc là mấy đêm nay tao được thụ một phen rồi. Bất quá bây giờ hai tên này đã bị mày giết chết, vì điều này tao sẽ ày được chết một cách nhẹ nhàng không đau đớn”
Vương Minh nhìn thấy nụ cười dâm dật và những lời nói thối tha của tên này thì trong lòng lửa giận phừng phừng. Hắn đột nhiên cười như điên như dại rồi nhìn tên Máy phát điện này. Trong hắn ta đáng tuổi cha Nguyễn Giai Giai vậy mà… Vương Minh cười lạnh rồi ánh mắt bắn ra sát khí dày đặc nói với Máy phát điện
“Tao nghĩ người chết là mày”
Nói xong cánh tay trái của Vương Minh hất lên, một viên đá nhắm thẳng mi tâm của Máy phát điện mà bay đến. Bị tập kích bất ngờ nhưng kinh nghiện chiến đấu mấy chục năm trên mình khiến hắn trong trường hợp này không có chút hoảng hốt nào, Máy phát điện nhếch thân thể sang trái một bước. Nhưng lúc này thân thể Vương Minh đột nhiên xuất hiện trước mặt Máy phát điện, giơ một cú đấm nhắm thẳng vào vị trí trái tim mà công kích. Máy phát điện trong lòng thầm kêu không ổn, vội vàng thu hai tay lên trước ngực đồng thời vận dụng dị năng của bản thân để chống đỡ. Cú đấm này của Vương Minh cực mạnh. Một đấm khiến thân thể của Máy phát điện lùi về phía sau mấy mét, đồng thời lúc cú đấm chạm vào hai cánh tay của tê này thì vô số tia lửa điện lóe ra. Vương Minh chỉ cảm thấy cánh tay của mình tên rần, muốn thu tay lại nhưng không cử động được.
“Cảm thấy tê dại phải không?”
Máy phát điện nhìn Vương Minh mỉm cười, lúc này hắn đã hạ hai cánh tay xuống, đứng thẳng người lên. Hắn nói tiếp
“Ngươi vừa rồi đã đánh vào lớp điện tích ta tạo ra xung quanh mình. Nếu là người thằng chắc có lẽ đã bị lớp điện tích này làm cho đứng tim mà chết rồi. Ta phải công nhận là ngươi rất khá, không nhớ bao năm rồi ta mới lại được đánh một trận như hôm nay”

“Tao coi đó là một lời khen”
Vương Minh cười cười. Lúc này cánh tay đã khôi phục lại nên Vương Minh lập tức thu tay lại, chuẩn bị tư thế phát động tấn công tiếp theo. Máy phát điện thấy vậy liền liếc nhìn xung quanh một chút rồi nói
“Ngươi có thấy nơi này có vẻ hơi chật chội không? Có muốn đổi địa điểm không?”
“Ở đâu”
Vương Minh nhìn nơi này công nhận là cũng hơi chật hẹp, nếu hai người cứ tiếp tục chiến đâu như vậy ở trong này e rằng cái nhà kho cũ kĩ này không chịu đựng được mà đổ sập xuống mấy. Máy phát điện lắc đầu về phía cửa sổ bên ngoài. Vương Minh gật đầu rồi hai người cũng nhảy xuống thảm cỏ phía bên ngoài.
Hai người đáp xuống bãi cỏ rậm rạp phía dưới. Đi ra một khoảng cách nhà kho không xa lắm. Lúc này hai người nhìn nhau, tuy rằng không gian xung quanh rất tối, nguồn sáng duy nhất chỉ có là ánh trăng mờ mờ ảo ảo ở phía trên cao nhưng Vương Minh vẫn có thể thấy được sự ngạo mạn trên khuôn mặt của Máy phát điện.
Vương Minh híp mắt nhìn hắn. Vương Minh vận hắc ám nội khí, một làn khói đen chứa huyết tinh xuất hiện bao lấy hai cánh tay của Vương Minh. Đây là một dạng biến thể của hắc huyết đao mà Vương Minh đã ngộ ra được khi còn ở trong rừng. Hắn tạm thời gọi đây là hắc quyền. Hắc ám nội khí hàm chứa bên trong nó là sát khí cực kì mạnh mẽ nên khi Hắc quyền vừa xuất hiện thì cả không gian và nhiệt độ xung quanh đều bị sát khí tỏa ra bao trùm.
Máy phát điện chứng kiến cảnh này thì cảm thấy có chút rùng mình. Hắn đã sống trên đời này ngót nghét cũng gần 40 năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp một kẻ có sát khí mạnh mẽ như thế này. Sống lưng lạnh ngắt, tâm thần có chút hoảng loạn nhưng bằng kinh nghiệm hắn cố gắng thu tâm tình lại, nói
“Không tệ”
Đồng thời như cũng để phát huy, dọc theo hai cánh tay hắn cũng xuất hiện vô số các tia điện năng chạy loằng ngoằng, chớp nháy.
“Ngươi cũng vậy”
Vương Minh nhàn nhạt nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.