Siêu Cấp Ác Ma

Chương 87: Nói Chuyện Với Nguyễn Sinh


Đọc truyện Siêu Cấp Ác Ma – Chương 87: Nói Chuyện Với Nguyễn Sinh


Vương Minh ngồi xem ti vi mãi cũng chán chợt hắn nhìn cái túi du lịch Vương Minh nhớ ra một chuyện quan trọng, hắn vội vàng mở laptop lên, đăng nhập Google tìm kiếm một số tin tức. Mất khoảng độ hơn một tiếng sau cuối cùng hắn cũng kiếm được thứ mà mình muốn. Nhìn những dòng thông tin và hình ảnh trên màn hình laptop Vương Minh dựa về phía sau, dùng hai tay làm gối đầu, nghĩ
“Không ngờ cái thứ quả đó lại có tác dụng như vậy. Khi nào phải thử nghiệm một chút mới được”
Đúng lúc này điện thoại di động của Vương Minh vang lên. Cầm điện thoại, Vương Minh nhìn thấy số máy là một số máy lạ nước ngoài.
“Alo”
“Vương Minh, anh Mã Đống đây”
“A, Mã ca. Gọi thằng em này có việc gì đấy”
“À. Việc bên này anh đã giải quyết xong rồi. Anh đang ở sân bay chắc tầm chiều mai là trở về Đông Doanh”
“Thế thì tốt quá. Đúng lúc đang có chuyện cần bàn với anh.”
“Ừ”
Vương Minh và Mã Đống nói chuyện vài câu rồi cúp máy. Đang định đặt điện thoại xuống thì thấy nó lại rung lên. Vương Minh nhìn số điện thoại là của Lâm Yên Yên thì liền bật máy. Chưa đợi Vương Minh nói gì thì từ trong điện thoại đã truyền đến giọng nói vô cùng hoảng hốt của Lâm Yên Yên
“Anh Minh, Giai Giai bị bắt cóc rồi”
“Cái gì”
Vương Minh sửng sốt cả người bật dậy khỏi ghế salon. Đầu hắn lúc này tự nhiên không hiểu sao trống rỗng, trong lòng vô cùng lo lắng và hoảng loạn. Hít thở một hơi thật sau thì tâm tình của Vương Minh mới tạm bình ổn. Hắn hỏi

“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra”
Lâm Yên Yên giọng nói hoảng sợ và run rẩy kể lại
“Lúc đó bọn em đang đi trong khu biệt thư của nhà Giai Giai, Giai Giai bảo nàng ta muốn em cùng ngủ với nàng ta một tối, đúng lúc này thì không hiểu một nhóm người từ đâu xuất hiện. Đám người này rất hung dữ, kẻ nào cũng to cao lực lượng, chúng bao vây lấy hai người bọn em. Giai Giai vì không muốn liên lụy đến em nên đã đi theo bọn chúng”
Vương Minh nghe xong thì bàn tay cầm điện thoại xiết chặt lại. Cái lũ Nguyễn gia Nam Hải này thật là đánh chết cũng không chừa, sau mấy lần thất bại rồi mà vẫn còn tiếp tục diễn lại cái bài bắt cóc cũ rích này. Lúc này hắn nhớ ra một chuyện liền hỏi
“Yên Yên giờ em đang ở đâu?”
“Em đang ở trong nhà Giai Giai với ba mẹ cô ấy”
Nghe thấy vậy thì Vương Minh mới an tâm đi đôi chút. Hắn căn dặn Lâm Yên Yên hãy ở trong đó đừng đi đâu, nếu có tin tức gì thì lập tức thông báo ngay cho hắn biết rồi lập Vương Minh mới cúp máy. Hắn bấm số điện thoại của Hầu Dũng.
“Vương ca”
Tiếng nói ồm ồm của Hầu Dũng vang lên. Vương Minh lập tức nói
“Có việc cho các chú đây”
“Việc gì? Vương ca cứ phân phó, bọn em sẽ gắng sức làm”
“Nguyễn Giai Giai, con gái của Nguyễn Sinh, ông chủ của đệ nhất bang hội Đông Doanh Hắc Long bang vừa bị bắt cóc. Nàng ta là bạn của ta, các chú lập tức huy động toàn bộ các anh em trong bang truy tìm tung tích của đám bắt cóc đó. À đúng rồi, chuẩn bị sẵn súng đi, có lẽ lần này phải dùng đến đó”
“Vâng em biết rồi. Em sẽ đi làm ngay”

Vương Minh ngồi trầm ngâm suy nghĩ, một lúc sau hắn mới đứng dậy. Đi vào trong bếp nói với Triệu Vận là mình có việc khẩn cấp cần xử lí, tối này có thể về nhà muộn, bảo nàng đi ngủ trước đừng đợi hắn. Triệu Vận gật đầu, cũng không hỏi nhiều chỉ ân cần dặn dò hắn bảo trọng. Vương Minh thấy thái độ của nàng như vậy thì trong lòng không khỏi xuất hiện một cảm giác ấm áp. Đúng chính cái cảm giác này là thứ mà trước kia Vương Minh hằng mong ước, cảm giác có một mái ấm gia đình thực sự. Hắn hôn một nụ hôn dài tạm biệt lên đôi môi căng mọng của Triệu Vận rồi lái xe đi đến khu biệt thư của Nguyễn gia. Đến khi biệt thự hắn dừng xe lại tại ven đường, hắn không phi xe thẳng vào trong bởi hắn biết đối với các khu biệt thự như thế này muốn đi vào trong là phải có thẻ thông hành, mà Vương Minh làm gì có cái thẻ đó cơ chứ. Vì vậy muốn đi vào trong chỉ có một cách là trèo rào mà thôi.
Đi đến một con ngõ nhỏ vắng người ngay bên cạnh khu biệt thự sang trong. Vương Minh nhìn lướt qua hàng rào đánh giá. Cũng khá là kiên cố, tường rào khá là cao, bên trên còn có các sợi dây thép gai cuốn quanh hàng rào, trên các cột đèn đều có gắn máy quay bất quả những trở ngại này đối với Vương Minh chả tính là gì. Hắn liếc nhìn xung quanh, sau khi xác định là không có ai, hắn đi đến góc khuất của máy quay rồi lập tức phi thân. Một dậm, hai dậm,… lên bước tường rồi Vương Minh búng người bật lên cao, cơ thể hắn trên không trung uốn lại tạo thành một đường cong hoàn hảo. Nhẹ nhàng đáp chân xuống bãi cỏ êm ái phía dưới, Vương Minh không đứng lại mà lập tức di chuyển ngay. Vì đây là lần đầu tiên đến đây nên Vương Minh phải mất một lúc lâu mới xác định được căn biệt thự của nhà Nguyễn Giai Giai. Đó là căn biệt thư ở ngay trung tâm và cũng là căn biệt thự rộng lớn và xa hoa nhất ở đây. Vương Minh không lập tức tiến vào, hắn trèo lên một cái cây cao bên ngoài tường bao của căn biệt thự này, dùng di năng quét vào bên trong. Nhìn vào phòng khách hắn thấy bên trong khá là đông đúc, Vương Minh không khó nhận ra một số khuôn mặt quen thuộc như Lâm Yên Yên, Trần Thanh Thanh, Trần lão gia,… Hắn cũng không có gi là quá bất ngờ khi thấy những người này xuất ở đây vào lúc này. Không thấy Nguyễn Sinh có mặt tại đây, hắn lập tức quét lên các phòng còn lại trong tòa ra. Rất nhanh hắn xác định được Nguyễn Sinh đang ngồi trong thư phòng, ông ta trầm ngâm, khuôn mặt xám xịt lại. Đã xác định được Vương Minh cũng không chậm chễ hắn lập tức dùng Lưu tinh bộ pháp, thân thể nhẹ nhàng đột nhập vào trong căn biệt thư.
——————–o0o——————-
Trong thư phòng của mình, Nguyễn Sinh đang ngồi, khuôn mặt lúc xám xịt, bàn tay của ông ta siết chặt lại khiến tờ giấy trong tay nhàu nát. Điều này chứng tỏ ông ta đang vô cùng là tức giận. Cũng phải thôi, con gái mà ông yêu quí nhất năm lần bảy lượt bị những kẻ đó bắt cóc mà không ông có cách nào đáp trả lại được thử hỏi tâm lí không bị ức chế mới là lạ. Đột nhiên một luồng gió lạnh thổi vào trong phòng khiến cả người Nguyễn Sinh run lên. Nhíu mày khó chịu nhìn ra phía nguồn gió thì khuôn mặt ông ta sững sờ lại trong giây lát rồi rất nhanh Nguyễn Sinh lấy lại tinh thần, bàn tay phải theo bản năng thò tay vào dưới bàn làm việc lấy ra một khẩu súng lục. Vương Minh thấy phản ứng của Nguyễn Sinh như vậy thì nhoẻn miệng cười, hắn nói
“Đừng Nguyễn Sinh tiên sinh, tôi đến đây không phải có ý xấu”
Để minh chứng cho lời nói của mình, Vương Minh giơ hai bàn tay lên trên đầu, ra tư thế đầu hàng. Nhưng Nguyễn Sinh vẫn vô cùng cảnh giác, nòng súng vẫn chĩa vào ngực Vương Minh, nói
“Không có ý xấu. Vậy đêm hôm khuya khoắt ngươi lẻn vào trong thư phòng của ta làm gì?”
Vương Minh cười cười không lập tức trả lời mà tiến về phía trước. Hắn coi như cái nòng súng đang ngắm vào ngực mình không hề tồn tại, thản nhiên ngồi xuống cái ghế đối diện với Nguyễn Sinh. Lúc này Vương Minh mới trả lời câu hỏi của Nguyễn Sinh
“Tôi đến đây về việc của con gái ông, Nguyễn Giai Giai”
“Ngươi là người của Nguyễn gia”
Nguyễn Sinh nhíu mày hỏi. Ngón tay trỏ đặt lên có súng, chỉ cần Vương Minh cử động dù chỉ là nhỏ nhất thì sẵn sàng ngăm vào cơ thể Vương Minh vài viên kẹo đồng. Vương Minh cười cười lắc đầu nói
“Không phải. Tôi chỉ là bạn học của Giai Giai. Không tin ông cứ đi hỏi cô bé Lâm Yên Yên ở dưới kia. Tôi là anh kết nghĩa của cô bé ấy.

Nghe thấy Vương Minh nói vậy thì đôi mày của Nguyễn Sinh mới giãn ra một chút nhưng vẫn không hề hạ súng xuống, ông ta nhìn Vương Minh từ trên xuống dưới rồi mới hỏi
“Vậy cậu đến đây làm gì? Tại sao không đường đường chính chính đi vào bằng cửa chính mà phải dùng cách này?”
“Tại tôi có một việc muốn hỏi riêng ông. Với lại tôi cũng không muốn để quá nhiều người biết rằng hai chúng ta đã gặp nhau”
Vương Minh bình thản đáp. Nguyễn Sinh liền hỏi
“Cậu muốn hỏi gì?”
“Tôi muốn hỏi là tại sao Giai Giai còn bị đám người Nguyễn gia Nam Hải bắt cóc. Theo tôi biết thì ông từ sau lần bắt cóc thứ hai cách đây hơn tuần đã rút lui khỏi cuộc đấu thầu dự án Mở rông. Về lí thì coi như bọn chúng không còn bất cứ động cơ nào để tiến hành vụ bắt cóc lần này, trừ phì…”
Nói đến đây Vương Minh dừng lại, cặp mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Nguyễn Sinh ở đối diện, giọng bình thản nhưng lại vô cùng áp lực nói
“Ông biết một bí mật gì đó của đám người trong Nguyễn gia”
Nguyễn Sinh nghe thấy những lời này của Vương Minh thì cả người cứng đờ lại. Phải mất một lúc sau ông ta mới hồi phục tinh thần, nghi hoắc hỏi
“Làm sao cậu biết những điều này? Rốt cuộc cậu là ai?”
“Tôi là ai ư? Nói thế nào nhỉ…”
Vương Minh xoa xoa cằm, đôi mắt nhìn lên trần phòng được thiết kế tinh xảo, cười nhạt nói
“Tôi chỉ là một sinh viên du học bình thường, chỉ là có máu anh hùng không muốn thấy con cái vì cuộc đấu đá của cha chú mà bị tổn thương thôi”
Nguyễn Sinh nhìn Vương Minh ánh mắt của ông ta đã nói lên thái độ của ông ta. Đại ý là có quỉ mới tin những điều này. Vương Minh đương nhiên hiểu ý tứ này của Nguyễn Sinh, hắn nhún vai ra vẻ bất cần nói
“Ông tin cũng được mà chả tin cũng chả sao cả. Tôi đến đây chỉ là muốn có được câu trả lời kia”

“Tại sao cậu lại muốn biết chuyện này?”
Nguyễn Sinh hỏi. Vương Minh bình thản, vắt hai chân gác lên trên bàn làm việc của Nguyễn Sinh, gả người dựa về đằng sau bộ dạng hết sức thoải mái nói
“Tại tôi được một người giao nhờ một việc là tiêu diệt lũ người Nguyễn gia Nam Hải. Tôi thấy ông là một đối tác thích hợp nên muốn chúng ta cùng hợp tác vì một mục tiêu chung. Mà nhân tiện nói luôn, tôi chính là người hai lần trước đã cứu Giai Giai từ tay bắt cóc.”
Nguyễn Sinh gật đầu. Giờ đây ông ta đã thấy được Vương Minh là bạn, liền hạ súng xuống đặt ở trước mặt, chắp hai tay để lên bàn nói
“Chàng thành niên, cậu muốn hợp tác với ta nhưng ít nhất cũng phải chứng mình một chút tiền vốn của cậu chứ, vấn đề này không thẻ nói suông được”
“Đương nhiên rồi”
Vương Minh cười cười nói tiếp
“Để tỏ thành ý, lần này tôi sẽ dẫn người ra tay giúp ông tiêu diệt căn cứ bí mật của Nguyễn gia ở Đông Doanh khiến chuyển sự chú ý của dám người đó về phía chúng tôi, cho ông có một khoàng thời gian rảnh rỗi chuẩn bị lực lượng”
Nguyễn Sinh nheo mắt ngờ vực hỏi Vương Minh
“Cậu nghĩ là cậu có khả nặng?”
“Có khả năng hay không thì sắp tới ông sẽ biết ngay thôi. Hành động nói lên tất cả mà.”
Vương Minh cười cười rồi nhìn đồng hồ trên bàn làm việc, hắn đứng dậy lấy ra một tấm dang thiếp đặt lên trên bàn, nói
“Cũng muộn rồi không làm phiền Nguyễn Sinh tiên sinh nghỉ ngơi nữa. Đây là số điện thoại của tôi, nếu có tin tức gì về Giai Giai phiền tiên sinh liên lạc với tôi ngay lập tức”
Nói xong thân thể của Vương Minh như quỉ mị, biến mất ngay trước măt Nguyễn Sinh. Nguyễn Sinh nhìn thấy cảnh tượng ma quỉ này nhưng khuôn mặt không có chút gì là ngạc nhiên hay biến sắc cả, ông ta cầm lấy tấm danh thiếp lên nhìn rồi cất vào trong túi áo, miệng nở nụ cười nói thầm
“Rất thú vị”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.