Shangri-la

Chương 23


Đọc truyện Shangri-la FULL – Chương 23


Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên
Editor: Xoài
***
Chương 23:
“Người hôm qua chị hôn là bạn gái của chị à?”
***
Trời mưa rất nhỏ, được một lát là ngừng, Tưởng Dung và Viên Việt xuống xe ở một trạm xa lạ, đêm đã khuya, đường xá rất yên ắng, X thành gần biển, cách đó không xa là bờ biển, có tiếng sóng vỗ vào bờ cát, từng đợt từng đợt, trong không khí là hương vị tanh mặn đặc trưng.

Hai người lại vẫy taxi về nhà trọ.

Nhà trọ cũng yên tĩnh, chị gái ở quầy lễ tân đã chống đầu ngủ gật, ngay cả chú mèo mập màu vàng cũng đã gối lên móng vuốt gật gà gật gù.

Viên Việt đi phía trước, Tưởng Dung theo ngay phía sau, chỉ cảm thấy tối nay hệt như một giấc mộng.

Hai người nhanh chóng đi tới trước phòng Viên Việt.

Viên Việt cầm thẻ ra vào quét mở cửa, bên trong tối đen, có thể nghe thấy tiếng ngáy thấp thoáng của Thạch Đầu.

Anh giữ cánh cửa mở hé, xoay người lại, gõ gõ thẻ ra vào vào khung cửa.

“Ngủ ngon.” Viên Việt hạ giọng xuống rất thấp, mắt nhìn Tưởng Dung chăm chú, trong mắt anh thoáng ý cười.

Tưởng Dung hơi chột dạ, nhưng vẫn bày ra dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng, tròn xoe hai mắt: “Anh ngủ ở đây ạ?”

“Đúng vậy,” Viên Việt đáp, “Không thì sao.”
“Ở đây ồn vậy sao mà ngủ được,” Tưởng Dung ngó vào trong phòng, nhíu mày, “Bên chỗ em yên tĩnh hơn, em không ngủ ngáy.”
Nhưng tướng ngủ của em xấu lắm.

Viên Việt không nói thế, chỉ vươn tay ra, so trên đỉnh đầu Tưởng Dung, sau đó giữ nguyên độ cao di chuyển sang chỗ bả vai mình.

Tưởng Dung bất giác nhón chân lên, khó hiểu hỏi: “Sao vậy anh?”
“Em còn nhỏ, ngủ một mình đi.” Viên Việt sờ đầu cậu, dưới bàn tay anh là tóc quăn mềm mềm bồng bềnh, nhấn nhấn xuống dưới, nhấn cậu về chỗ cũ.

Tai Tưởng Dung đỏ lên liền, nhưng vẫn dõng dạc lý lẽ: “Nghĩ cái gì đó, nghĩ cái gì đó nha, mời anh qua tâm sự trên giường không được à?”
Viên Việt đang định nói chuyện, Tưởng Dung lại đáng thương nói: “Em không muốn ngủ một mình.”
Viên Việt khựng lại, nhớ lại hồi trưa nay, bóng lưng cô đơn của Tưởng Dung khi một mình đi về phía phòng của cậu ở cuối hành lang, nhớ lại cậu từng nói mình hơi sợ bóng tối, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn là thở dài đóng cửa lại, cất thẻ phòng đi, đi theo Tưởng Dung về phòng của cậu.

Rõ ràng chỉ là căn phòng trọ ở tạm một dêm, nhưng lúc mở cửa Tưởng Dung vừa do dự vừa kích động một cách khó hiểu, xông vào phòng ném túi lên giường, lấy đồ ngủ ra, quăng lại một câu “em đi tắm trước” rồi chạy biến.

Đợi đến lúc tắm xong đi ra, cả người Tưởng Dung nóng hổi đỏ bừng.

Viên Việt đang ngồi trên giường, dựa vào gối đầu, cởi giày, chân chồng lên nhau dài thật dài, bày ra tư thế lười biếng cúi đầu bấm điện thoại, nghe thấy tiếng phòng tắm mở, nhấc mắt lên nhìn Tưởng Dung một chút.

Ánh mắt kia rõ ràng là buồn ngủ, hơi híp, nhưng lại lộ vẻ thư thái và ôn hòa, hòa tan tất cả lớp phòng thủ ở mặt ngoài.

Cả trái tim Tưởng Dung vừa mềm mại vừa tan nhuyễn, ngơ ngác nói: “Anh, anh đi tắm đi.”
Viên Việt gật đầu, xuống giường, lê dép về phòng tắm, lúc đi ngang qua, vươn tai nhéo nhéo vành tai no đủ xinh xắn của Tưởng Dung, lại vuốt vuốt mái tóc thấm ướt của cậu.


Tưởng Dung nhô vai lên, cọ xát vành tai ngứa ngáy, đỏ mặt đi lấy máy sấy được cố định ở tủ đầu giường, sấy tung tóc của mình.

Vì lúc đặt phòng đã lường trước việc phải có một người ở một mình, nên phòng này là phòng có giường lớn.

Ban đầu Tưởng Dung đã đắp kín chăn nằm trên giường, nghĩ thế nào, trên mặt đã nóng bỏng đến sắp chín đến nơi, vẫn quyết định chống tay ngồi dậy, đắp chăn đến ngang hông, dựa vào gối đầu nghịch điện thoại.

Nhưng thật ra cậu không hề chú tâm, cậu vểnh tai, nghe tiếng nước trong phòng tắm, ngón chân trong chăn hết cuộn tròn lại thả lỏng ra.

Chốc lát sau tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, Tưởng Dung nghiêm túc làm bộ mình đang nhìn điện thoại, thật ra ánh mắt đều găm lên chỗ cửa phòng tắm.

Cửa mở, Viên Việt bước từ bên trong ra, mang theo một luồng sương mù do nước nóng tạo thành.

Anh mặc áo ba lỗ trắng và quần ở nhà, cơ thể không lau khô, khiến áo ba lỗ thấm ướt, dán vào lồng ngực, còn có mấy giọt nước lăn theo đường cong của cổ, mái tóc ngắn đến nỗi sợi tóc dựng thẳng cũng dính nước.

Anh bỏ quần áo vừa thay ra sang một bên, ngồi bên giường cầm lấy máy sấy.

Tưởng Dung vội vàng chui ra khỏi chăn, duỗi tay đoạt lấy máy sấy, quỳ gối trên giường, nói: “Để em để em.”
Viên Việt nín cười: “Ừ, em làm đi.”
Anh bình tĩnh đưa lưng về phía Tưởng Dung, cảm thấy bàn tay Tưởng Dung đặt trên vai mình, vì bật điều hòa nên da tay cậu hơi lạnh, chợt siết chặt bắp thịt ở vai.

Máy sấy “xoạch” một cái, mở ra, gió ấm thổi qua mái tóc, rất thoải mái, tay Tưởng Dung gảy gảy mái tóc ngắn đến mức không thể ngắn hơn được nữa của anh, có thể nói là hết sức chăm chú, anh thoáng thả lỏng, hơi khom lưng, nghiêng đầu về phía lòng bàn tay cậu.


Tóc Viên Việt chỉ cần một lát là khô, Tưởng Dung vẫn chưa đã thèm, tắt máy sấy đi, sờ soạng đầu Viên Việt, tóc anh găm vào lòng bàn tay ngưa ngứa.

Cậu bỏ máy sấy xuống, nhìn bờ vai rộng vững chãi của Viên Việt, sau đó lại nhìn hình xăm bên gáy anh, hình trăng lưỡi liềm kia.

Rõ ràng tên thì là “trăng tròn”, vậy tại sao lại muốn xăm một hình trăng khuyết cơ chứ.

(*) Tên Viên Việt là 袁钺, chữ 袁 (yuán) đồng âm với 圆 (yuán) – tròn
Tưởng Dung như bị ma xui quỷ khiến, khoác tay lên vai Viên Việt, cúi đầu xuống đặt môi lên hình mặt trăng kia.

Viên Việt giật mình, vành tai thoáng đỏ, vô thức vươn tay ra phía sau, sờ thấy gương mặt nóng rẫy của Tưởng Dung.

Tưởng Dung vội đứng ngồi thẳng dậy, chui tọt vào chăn, lúng búng nói: “Đi ngủ.”
Viên Việt cúi đầu lén cười, phối hợp với cậu: “Ừ, đi ngủ nào.”
Hai người nằm trên giường, Viên Việt cẩn thận để lại một ngọn đèn tường nho nhỏ.

Tưởng Dung kéo chăn lên tận mũi, chỉ lộ ra con mắt, nhìn sườn mặt Viên Việt mờ mờ dưới ánh đèn, nói: “Cảm ơn anh.

Thật ra khi có người ở bên, em sẽ không sợ bóng tối nữa.”
Viên Việt cựa mình, nghiêng người sang, đối mặt với Tưởng Dung, cách rất gần, hô hấp hòa quyện, có một cảm giác thân mật khiến người ta thoải mái dễ chịu.”
“Vì sao lại sợ bóng tối vậy?”
Tưởng Dung lại rụt vào trong chăn, do dự một hồi lâu, mới khẽ nói: “Hồi còn bé cha em kiếm được khá nhiều tiền, nên em từng bị bắt cóc, nhốt vào phòng tối.”
Viên Việt khựng lại, rồi lại dịch sang chỗ Tưởng Dung thêm chút nữa, anh nói: “Không sao rồi.”
Vốn Tưởng Dung định nói thêm gì đó, suy nghĩ lại vẫn quyết định ngậm miệng, xoay lưng qua, xê ra đằng sau, mãi đến khi lưng cậu áp vào lồng ngực Viên Việt mới chịu dừng lại, hài lòng nhắm mắt đi ngủ.

Viên Việt cảm thấy ngực mình như chứa cả một cái lò sưởi hình người, thế là cũng thỏa mãn ngủ thiếp đi.


Ngoài dự đoán chính là, lúc Tưởng Dung được người khác ôm vào lòng ngủ thì tướng ngủ của cậu lại tốt kinh người, say sưa cả đêm, mãi đến khi bị tiếng gõ cửa đánh thức vào sáng hôm sau.

Là Tân Nghiêu gõ cửa, ra mở cửa là Viên Việt.

Cái tay đang gõ của Tân Nghiêu khựng lại giữa không trung, tò mò nhìn thử vào, thấy trên giường vẫn còn người, thế là trên gương mặt cô hiện lên vẻ ranh mãnh trêu chọc, cười hì hì: “Thanh niên trai tráng, chú ý tiết chế lại nghe chưa, tiết chế.”
Cô cứ mang theo vẻ mặt trêu chọc ấy cho đến tận khi cả nhóm lên xe, Tưởng Dung vốn định mang tâm thái mình trong sạch mình không sợ, không để ý đến cô, về sau nghĩ nghĩ, hình như mình không trong cho lắm, hôn thì cũng hôn rồi, trong sạch gì nữa.

Nghĩ đi nghĩ lại rồi lại xấu hổ, cố ý hỏi Tân Nghiêu: “Người hôm qua chị hôn là bạn gái của chị à?”
Tân Nghiêu nhìn cậu một cái, không chút thẹn thùng, cười tủm tỉm: “Không phải.”
Tưởng Dung sợ quá: “Thế sao chị lại hôn chị ấy!”
“Muốn hôn thì hôn, hát sung lên thì hôn thôi, giờ hôn em cũng được luôn.” Tân Nghiêu cố ý chu môi tiến lại gần mặt Tưởng Dung, dọa cậu hoảng hốt đẩy cô ra, chạy trối chết.

Thạch Đầu cũng vẫn chưa dứt cơn buồn ngủ, vừa lái xe vừa ngáp, hoàn toàn không biết tối hôm qua Viên Việt không ngủ cùng mình, vẫn oán Viên Việt dậy sớm mà không gọi cả anh dậy cùng.

Hứa Nhất Tâm lờ đờ vì di chứng say rượu, tiếp tục ngả ra ghế ngủ, Tạ Tấn ngồi bên cạnh như đang kìm nén lời muốn nói, cứ nhìn Hứa Nhất Tâm hoài, nghẹn đến độ mặt đỏ rần.

Tưởng Dung đá nhẹ cậu một phát, hỏi: “Cậu sao thế, táo bón à?”
Tạ Tấn “phì” một tiếng: “Cậu mới táo bón.”
Vu Tiểu Lân đang bận rộn chỉnh sửa ảnh chụp trong mấy ngày nay, mỹ mãn đăng lên vòng bạn bè, nháy mắt kiếm được mười cái tim.

Cả nhóm nhốn nháo về Y thành, ngồi xe lâu đến nỗi xương cũng phải cứng còng.

Vừa về đến nhà là Tưởng Dung lạch bạch lạch bạch chạy lên gác xép, ôm gối chăn của mình lên, ném tất cả lên giường Viên Việt, nằm dạng chữ đại lên trên, đắc ý cười tít mít.

Cuối cùng mình cũng có thể quang minh chính đại nằm lên chiếc giường này rồi!
Hết chương 23..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.