Shangri-la

Chương 24


Đọc truyện Shangri-la FULL – Chương 24


Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên
Editor: Xoài
***
Chương 24:
Viên Việt cọ chóp mũi vào cậu, mũi hai người đều thấm một lớp mồ hôi mỏng, lành lạnh…
***
(R 18+)
Đến khi Viên Việt chậm rãi bước lên tầng, anh nhìn thấy Tưởng Dung đang nằm lỳ trên giường, tay chân vung tới vung lui ngốc nghếch, vạt áo lật lên, lộ ra một đoạn eo thon gọn, sống lưng lõm xuống thành một độ cong đẹp mắt, phần mông rất căng rất mềm.

Anh ôm tay dựa vào tường, cảm thấy căn phòng lúc trước vô cùng trống rỗng tịch mịch đã được ních đầy, như ánh nắng tràn vào từng góc nhỏ.

Tưởng Dung phát hiện Viên Việt đang nhìn cậu, mới đầu còn ngượng nghịu vội ngồi dậy, vuốt phẳng lại nếp nhăn trên ga giường do lăn lộn mà ra, sau đó lại nghĩ.

Không đúng! Bây giờ mình quang minh chính đại cơ mà kìa!
Cậu hùng hổ đứng dậy, đi thẳng đến chỗ Viên Việt, nhảy bật lên, tót lên người Viên Việt, ôm lấy cổ anh, hai chân quặp lấy eo, biến thành một con gấu koala.

Viên Việt bị cậu va vào một phát, tựa lưng lên tường mới đứng vững lại được, anh sợ Tưởng Dung ngã xuống, vô thức vươn tay ra đỡ lấy mông cậu.

Tưởng Dung vùi mặt vào cổ Viên Việt, cọ lấy cọ để, ngửi thấy mùi mồ hôi nhàn nhạt và mùi nước cạo râu quen thuộc, cánh tay siết chặt thêm một chút, hít một hơi thật sâu như quỷ biến thái, vờ vịt nói: “Em nặng lắm đúng không…”

Viên Việt cười, hai tay đỡ dưới mông cậu xốc thử để ước lượng, nói: “Không nặng mà, em mới cao được bao nhiêu.”
Tưởng Dung nghe ra ý trêu chọc trong giọng anh, oán hận gặm một miếng lên chỗ giữa tai và cổ của Viên Việt, để lại một dấu răng hồng hồng, hết sức đắc chí khi nghe thấy Viên Việt hít vào một hơi vì bị đau.

Không ngờ Viên Việt không hề tức giận, anh chỉ dùng sóng mũi cao thẳng cọ cọ tóc mai cậu, nhẹ nhàng tựa như đang đặt một nụ hôn vào nơi đó, êm dịu tựa gió.

Tưởng Dung cảm thấy, bề ngoài Viên Việt dữ dằn dọa người là thế, nhưng một khi dịu dàng thì cậu không thể chống đỡ được.

Cậu cảm nhận được đôi bàn tay rất lớn của Viên Việt túm ở mông cậu, nhiệt độ xuyên qua vải vóc, như thể làm bỏng đến tận da.

Cậu ngượng ngùng hắng giọng một cái, lại gần tai Viên Việt, khe khẽ thì thào: “Em…!em cương rồi…”
Viên Việt bế cậu xoay người một cái, đè cậu lên tường, hai người cứ như vậy mà hôn.

Bởi vì được bế nên Tưởng Dung còn cao hơn Viên Việt một đoạn, chân quấn chặt lấy eo anh, cúi đầu, duỗi một đoạn lưỡi đỏ hồng mềm mại ra, phát ra tiếng nước tấm tắc, chưa qua hai hiệp đã bị Viên Việt nghiêng đầu hôn tới mức phải đầu hàng rụt lưỡi về, mặc cho đầu lưỡi của Viên Việt xông vào, công phá mọi ngóc ngách, liếm láp răng lợi, thỉnh thoảng chọc thẳng vào hàm trên mẫn cảm, khiến Tưởng Dung phải hừ hừ thành tiếng.

Cuối cùng hai đôi môi tách ra, môi Tưởng Dung bị gặm đỏ cả lên, tì trán vào vai Viên Việt thở hồng hộc.

Viên Việt cũng thở dốc, phả hơi thở nóng rẫy lên cổ Tưởng Dung, kích thích cả một mảng da gà.

Viên Việt thả Tưởng Dung xuống, thỉnh thoảng hai người lại trao nhau một nụ hôn nhẹ, ôm nhau lảo đảo cùng ngã xuống giường, bị tấm nệm đàn hồi đẩy bật lên một chút.


Tưởng Dung bị đè ở dưới, cậu cảm thấy Viên Việt rất nặng, và cũng cảm giác được rằng anh đã cương cứng, thứ đó thẳng tắp đè vào bụng cậu, cậu duỗi tay với vào khe hở giữa hai người, dứt khoát chộp lấy nơi đó của Viên Việt.

Viên Việt hít vào một hơi, ánh mắt của hai người chạm nhau, cặp mắt hoa đào của Tưởng Dung hơi híp lại, đắc ý cong thành hình trăng non, cười lộ tám cái răng trắng tinh.

Mắt Viên Việt tối xuống, hạ thấp lông mày, không còn dịu dàng như ban nãy, thậm chí còn có vẻ hung ác, lật ngược Tưởng Dung lại, đè cả người lên lưng cậu, luồn tay vào trong quần cậu.

“Oái! Anh…!A…”
Thình lình Tưởng Dung bị lật lại, úp sấp trên giường, chưa kịp nói hết lời đã rên rỉ thành tiếng, cậu nhỏ bị Viên Việt móc ra, kẹp giữa bụng dưới và nệm giường, tuốt lên lột xuống, lực tay anh không mạnh, nhưng vẫn sướng rơn đến nỗi đầu Tưởng Dung váng vất.

Viên Việt đè chặt Tưởng Dung, trầm mặc không nói gì, cúi đầu cắn mút gáy cậu, động tác trên tay không hề qua loa, vuốt từ gốc rễ đến tận quy đầu, ngay cả lỗ nhỏ trên đỉnh cũng không buông tha, hết sờ nắn lại moi móc, nửa người dưới cứng đanh thỉnh thoảng lại dộng vào người Tưởng Dung cách lớp quần.

Quần của Tưởng Dung bị lột một nửa, lộ ra hai bắp đùi trắng nõn, cậu bị anh cắn gáy, ngẩng đầu lên cao, thở gấp và rên rỉ không ngừng, âm thanh cũng không quá lớn, như bé mèo con, tay không có sức túm lấy ga giường, hết nới lỏng lại siết chặt theo động tác của Viên Việt, nhẫn nhịn đến nỗi duỗi căng cả chân, không bao lâu sau thì giao nộp vũ khí, bắn ra đầy tay Viên Việt.

Tưởng Dung lật người lại, ôm cổ Viên Việt, hôn chóc một cái lên chóp mũi anh, dùng phần đùi cọ vào nửa thân dưới vẫn sừng sững của Viên Việt, trong đầu toàn là hình ảnh dâm uế vàng khè, khẽ khàng hỏi: “Có phải anh muốn đi vào không…”
Viên Việt lại cúi xuống cắn cổ cậu một miếng.

“Anh là chó hả!” Tưởng Dung dùng trán cụng vào đầu Viên Việt.


Viên Việt dùng một tay loay hoay cởi quần Tưởng Dung ra, vứt qua một bên, đem chỗ tinh dịch dính đầy tay bôi vào má trong đùi Tưởng Dung, khép hai chân của cậu lại, giọng anh khàn khàn: “Kẹp cho chặt.”
Tưởng Dung cứ thế mà kẹp chặt chân, bởi vì hai người nằm sát cạnh nhau, cúi đầu cũng không nhìn thấy gì, chỉ cảm thấy Viên Việt đẩy dương v*t vào giữa hai chân cậu, nóng như cái bàn ủi, thử lay động vài lần nhờ tinh dịch bôi trơn.

Dần dần Viên Việt đâm càng nhanh hơn, phần đỉnh ứa tuyến dịch ra, khiến cả một mảng trơn ướt, anh va chạm càng thêm hung ác, thỉnh thoảng phần thân gậy sượt mạnh qua đáy chậu, chọc vào giữa mông thịt.

Tưởng Dung cũng từ từ cứng lên thêm lần nữa, cậu ôm chặt Viên Việt, nhìn bờ vai rộng của anh không ngừng chập trùng, quần anh tụt xuống lộ ra mảng hình xăm kỷ hà lớn trên đùi, chân cậu lại kẹp chặt hơn nữa.

Hai người lại cùng nhau bắn ra, chồng lên nhau hôn chưa được mấy cái Tưởng Dung đã lại bắt đầu cụng cựa, rồi bị Viên Việt vỗ một bàn tay vào mông, “bộp” một tiếng lớn.

“Làm nhiều không cao được đâu.” Viên Việt đàng hoàng chững chạc nói.

“Tối nay uống chút sữa bò bồi bổ.”
Tuy Tưởng Dung mạnh miệng là thế, nhưng cũng ngoan ngoãn không động đậy nữa, một là bắn hai lần thực sự rất mệt, được Viên Việt ôm ấp nằm dụi bên nhau thật sự quá dễ chịu, hai là cậu thấy đúng là mình lùn thật, so sánh với Viên Việt là thấy chênh lệch rõ ràng, cả người cậu bị anh che kín dưới thân, thầm nghĩ phải làm thế nào để cao tới 1m8.

“Đói chưa?” Viên Việt cọ chóp mũi vào cậu, mũi hai người đều thấm một lớp mồ hôi mỏng, lành lạnh.

Tưởng Dung đang định trả lời, chợt chuông điện thoại vang lên, Viên Việt duỗi dài tay lấy điện thoại trong túi quần giúp cậu.

Tưởng Dung xem thử, là số máy ở nước ngoài của mẹ cậu, lần trước cậu đã lưu.

Bất giác lòng nặng trĩu xuống, nhưng ngoài mặt không hề thể hiện điều gì, cậu ngồi dậy, tựa vào gối đầu, nghe máy: “A lô, mẹ ạ, con đây.”
Giọng Cố Thanh ở đầu dây bên kia có chút mệt mỏi: “Dung Dung à, trước khi nghỉ đông mẹ và em con sẽ quay về, ăn tết với con.”

Tưởng Dung thoáng do dự, nhưng vẫn “vâng” một tiếng.

Cố Thanh dừng một chút, lại hỏi: “Con không xem em con thế nào à?”
Tưởng Dung nghe lời, lập tức hỏi: “Đan Đan sao rồi ạ?”
Cố Thanh đáp: “Bác sĩ nói em còn nhỏ, không thích hợp để phẫu thuật, chỉ có thể trị liệu theo phương pháp cũ, đợi lớn thêm một chút thì tính toán tiếp.”
Tưởng Dung không khỏi nhớ tới người anh trai sinh đôi của cậu, anh trai qua đời sớm như khoét một cái hố sâu trong lòng Cố Thanh, sau này Cố Đan Đan ra đời mới lấp kín cái hố ấy.

Mà mình thì chính là người giúp một tay đào hố, Tưởng Dung thường xuyên nghĩ như vậy.

Thấy Tưởng Dung trầm mặc, Cố Thanh đành phải tự quyết định: “Dung Dung, con tự chăm sóc tốt bản thân nhé.”
“Vâng, con chào mẹ.”
Tưởng Dung cúp máy, phát hiện Viên Việt đã mặc quần ở nhà lên, đang ngồi trên giường nhìn cậu, lẳng lặng.

“Anh Viên,” Tưởng Dung yếu ớt nói, “Mẹ em về nước ăn tết, em phải về nhà.”
“Ừ,” Viên Việt không nhìn cậu nữa, cúi đầu đeo dép, “Em ăn gì?”
Tưởng Dung nhíu nhíu mày, quấn chăn lăn ra chỗ mép giường, nói: “Em nói là em sắp phải về nhà.”
“Biết rồi.”
Tưởng Dung không buông tha: “Anh có không cho em về không?”
“Dù sao thì em cũng phải về.”
Nói xong câu này, Viên Việt xốc rèm cửa bước ra ngoài, chỉ còn lại một mình Tưởng Dung ngồi trên giường sững sờ.
Hết chương 24..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.