Bạn đang đọc Sếp Lúc Nào Cũng Trêu Chọc Tôi – Chương 57: Ngoại Truyện 1 Mười Năm Đặng Văn Thuỵ X Lăng Nguyên
Ngoại truyện 1: “Mười năm” (Đặng Văn Thuỵ x Lăng Nguyên)
Trên màn hình TV lớn, nhân vật trò chơi đang cầm theo súng ở trên tay, cẩn thận bước đi về phía trước.
Tiếng chuông điện thoại một lần nữa vang lên.
“Này, điện thoại của cậu đổ chuông nữa rồi kìa, cậu có thể để ý tới nó một chút được không?” Cậu thanh niên đang trang điểm ở bên cạnh bất mãn nói.
“Trang điểm đi.” Lăng Nguyên không quay đầu lại.
“Vậy ít ra cậu cũng phải tắt chuông đi chứ.”
Lăng Nguyên: “Không quan tâm.”
“Xấu xa.” Cậu thanh niên kia trừng mắt một cái rồi đứng dậy, “Tôi đi chạy show đây.”
“Cúi đầu chào ạ.”
“Mà khi nào thì cậu mới chịu đi khỏi nhà tôi, bây giờ tôi đang trên đà nổi tiếng rồi, nếu như cậu bị bên truyền thông chụp được thì tôi tới công chuyện ngay đấy.” Cậu trai kia vừa mang giày vừa nói, “Này, trước kia cùng cậu diễn trò, lúc ấy tôi đã nhận được hết sự xem thường từ người nhà của cậu rồi.
Bây giờ còn muốn tôi giữ cậu ở đây, tôi phải hỏng mấy cuộc đời mới có được người anh em như cậu chứ, cậu đi ra ngoài khách sạn ở được không?”
“Không được, họ sẽ kiểm tra chứng minh thư của tôi.” Lăng Nguyên nói, “Tôi ở lại vài ngày nữa sẽ đi mà.”
Người kia đi rồi, Lăng Nguyên mới thu lại tầm mắt rồi vứt máy game ở trên tay đi, cầm lấy điện thoại vẫn đang không ngừng vang lên ở sô pha.
Trên màn hình sáng, ba chữ Đặng Văn Thuỵ khiến cho cậu tức giận đến nỗi muốn ném bay điện thoại.
Một tình yêu thầm lặng không được hồi đáp liệu có thể kéo dài tới bao lâu, người khác thì cậu không biết, nhưng tình yêu đơn phương của cậu đã kết thúc rồi.
Mười năm.
Suốt mười năm, đều dành cho một người là Đặng Văn Thụy.
Trong lòng đã đâm tên nhân vật phản diện viết tên Đặng Văn Thuỵ trăm ngàn nhát, màn hình tắt, rồi một lần nữa sáng lên.
Nhìn thấy hai chữ “Đàm Tự”, cậu giật mình một cái, động tác nhận điện thoại còn nhanh hơn cả khỉ.
“Anh, bữa trưa tốt lành, anh ăn cơm chưa?”
“Im miệng đi.” Thanh âm của Đàm Tự nhàn nhạt, “Định bỏ nhà đi tới khi nào?”
“Anh.” Lăng Nguyên do dự một lát, “Anh còn nhớ trước đây từng đồng ý với em là để em vào Thiên Húc làm không?”
“Tôi không hứa với cậu.”
Lăng Nguyên nói, “Ba của anh hứa với em.”
“Vậy thì cậu đi mà tìm ông ấy.”
Lăng Nguyên vô cùng tức giận, cậu là con một, từ nhỏ đã đi theo sau anh họ Đàm Tự để bị bắt nạt, còn khi lớn lên lại bị bỏ rơi, cậu dường như chưa từng cảm nhận được tình thương của người anh này.
Truyện Khác
Còn đang muốn nói chuyện, tiếng chuông cửa lại vang lên.
Lăng Nguyên ở lại nhà bạn tốt vài ngày, ngoại trừ quản lý ra thì không có mấy ai khác tới cửa.
Người bạn tốt này nếu đi ra ngoài thì sẽ thông báo, quản lý tất nhiên không đến đây để gõ cửa nhà cậu ta.
Ngắt điện thoại, cậu đi tới mắt mèo để nhìn ra bên ngoài.
Đặng Văn Thuỵ mặc một thân tây trang, quả nhiên là mới từ công ty tới.
Người này sao lại có thể tìm được tới đây?
Lăng Nguyên còn chưa kịp suy nghĩ gì, Đặng Văn Thuỵ lại đưa tay, không nhanh không chậm ấn vài cái lên chuông cửa.
Cậu đã quen biết Đặng Văn Thuỵ lâu như thế rồi, cậu phiền nhất chính là dáng vẻ này của anh ta.
Dường như trên thế gian này không có chuyện gì là có thể làm sắc mặt của anh ta thay đổi 一一 ngoại trừ cháu trai nhỏ của anh ta, Túc Duy An.
Điều cậu thích nhất ở Đặng Văn Thuỵ lúc ban đầu là tính tình tốt đẹp, bây giờ ghét nhất cũng chính là cái tính tình tốt đẹp ấy.
Nội tâm đấu tranh mất mười giây, cậu mới lạch cạch mở cửa.
Đặng Văn Thụy: “Về nhà.”
“Bây giờ anh đang dùng cái thân phận gì để quản tôi vậy?” Lăng Nguyên nói.
Đặng Văn Thụy: “Thầy giáo.”
“Cút mẹ cái thầy giáo đó đi, có loại thầy giáo nào lại cùng học sinh hôn môi không?” Lăng Nguyên chế nhạo.
“….” Rõ ràng chính mình bị cưỡng hôn, Đặng Văn Thuỵ lại không nói ra được lời nào.
Lăng Nguyên đóng sầm cửa lại.
Lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt của Đặng Văn Thụy, Lăng Nguyên đã biết mình si tình rồi.
Đặng Văn Thuỵ mặc một chiếc áo phông trắng sạch sẽ, quần jean, ôm đàn ghi ta cùng một đám người Mỹ biểu diễn ở trên sân khấu.
Khi cậu chạy vào hậu trường, Đặng Văn Thuỵ đã đi rồi.
Người ta nói anh chỉ tham gia chương trình tạm thời thôi, những người Mỹ đó thậm chí còn không có số điện thoại.
Một tuần sau đó, mỗi ngày Lăng Nguyên đều đi xem ban nhạc này trình diễn, nhưng cuối cùng thì Đặng Văn Thuỵ đã không còn xuất hiện nữa.
Khi gặp lại nhau, Đặng Văn Thuỵ mặc một thân tây trang, mỉm cười hiền lành đi bên cạnh Đàm Tự, chào hỏi cậu.
Anh họ của cậu rất có năng lực, những người giao tiếp với hắn đều là những người cao tuổi hơn hắn rất nhiều.
Trước đây Lăng Nguyên không có chút hứng thú nào đối với những người đó, cảm thấy khoảng cách tuổi tác quá xa, sẽ có sự khác biệt.
Nhưng bây giờ thì cậu có.
Cậu dày mặt bám theo Đặng Văn Thụy, bắt anh ta làm thầy dạy ghi ta cho mình.
Tính tình của Đặng Văn Thuỵ rất tốt, nhưng không hiểu sao lại rất khó nói chuyện.
Lăng Nguyên phải làm phiền anh mất vài tháng, chiêu thức gì cũng đã phải dùng qua rồi, nhưng cuối cùng vẫn phải là do ba cậu ra mặt, Đặng Văn Thuỵ mới chịu gật đầu.
Quá trình đã phải trải qua bao nhiêu lần cũng không quan trọng, kết thúc đúng như ý cậu muốn là được.
Kết quả là khoá dạy ghi ta còn chưa có bắt đầu được bao lâu, một ngày nọ, Đặng Văn Thuỵ kéo một chàng trai đến trước mặt cậu, giới thiệu đây là bạn học mới, là một cậu bé mồ côi rất đáng thương.
Lăng Nguyên khi đó vẫn còn là một học sinh trung học, cậu không hiểu tại sao một thứ cậu phải làm bằng mọi cách mới có được, người khác tình cờ thôi cũng có.
Bạn học mới so với cậu có thiên phú hơn 一一 nhưng Lăng Nguyên cũng không để ý lắm, dù sao cậu cũng không phải thật sự muốn đi học đàn ghi ta.
Đặng Văn Thuỵ dường như cũng phát hiện cậu không thật lòng thích nó, vì vậy anh thường âm thầm mở một lớp học riêng cho bạn học mới này.
Lăng Nguyên không quá vui, nhưng cậu không thích học, cậu cũng không thể làm ảnh hưởng tới người khác.
Không ngờ chẳng được bao lâu, bạn học mới này lại trộm tiền sinh hoạt một tháng của Lăng Nguyên, khi ấy Lăng Nguyên vừa mới từ nhà vệ sinh trở về nên thấy được toàn bộ.
Cậu không thiếu tiền tiêu, chút tiền ấy cũng không đáng cho cậu để vào mắt, thế nên cậu cũng không làm to chuyện, chỉ giữ chặt ví tiền của mình.
Cậu biết gia cảnh của bạn học mới không tốt, cho tới tận khi người kia về thủ đô rồi cậu vẫn không nói ra chuyện này.
Những năm sau đó, Lăng Nguyên xem như đã hiểu rõ Đặng Văn Thụy.
Là một thẳng nam, đã từng có bạn gái, nhưng ở bên nhau chưa được hai ngày thì cô ta đã đi cùng người khác rồi nói lời chia tay, thế nên cũng không nhắc đến nữa.
Lăng Nguyên cảm thấy thích trai thẳng giống như một cái tội, nhìn anh ta gần gũi với phụ nữ cũng thấy phiền, mà nhìn anh ta gần gũi với đàn ông cũng buồn lòng không kém.
Đặng Văn Thuỵ đôi khi cũng sẽ mất bình tĩnh, nhưng chưa bao giờ thật sự cãi nhau với cậu.
Không, không phải…!từng có một lần.
Thời điểm mà cậu come out, bị ba mẹ đánh suýt chết, khóc thành chó đi tới gõ cửa nhà Đặng Văn Thụy, Đặng Văn Thuỵ lại lên cơn tức giận.
Hỏi tại sao cậu lại biết, bởi vì lúc Đặng Văn Thuỵ bôi thuốc cho cậu, lực ở tay anh làm cậu cảm thấy đau như đang ăn thêm một trận đòn nữa.
Lúc ấy cậu còn muốn hỏi, tôi vì anh mà mở rất nhiều đường rồi, anh vì cái gì mà còn nổi giận với tôi?
Sau này cậu nghĩ lại, Đặng Văn Thuỵ tức giận, có phải vì cũng thích cậu một chút không? Vậy nên anh mới đang đau lòng cho cậu 一一 Nếu không cho bản thân mình một chút hy vọng, cậu căn bản không có cách nào ở bên cạnh anh.
Vài lần nhịn không được nữa, cậu mới tìm một người bạn diễn trò ân ái, muốn nhìn xem Đặng Văn Thuỵ có thể thông suốt hay không, kết quả đổi lấy một câu nhớ đeo bao của anh ta.
Lăng Nguyên nghĩ, xem mày biến bản thân mình trở nên ti tiện tới mức nào rồi kìa.
Vốn dĩ cậu cảm thấy bản thân mình có thể chịu đựng thêm một khoảng thời gian nữa 一 chờ Đặng Văn Thụy, hoặc là chờ cho đến khi tình cảm của cậu chẳng còn.
Nhưng bạn học kia quay trở về, lại mang theo bộ dạng đáng thương hệt như trước đây.
Sự đồng cảm của Đặng Văn Thuỵ lại tái phát mạnh mẽ, bởi vì anh ta đưa Tô Kỳ đi theo sắp xếp hết cái này đến cái kia 一一 ít nhất là Lăng Nguyên đã nhìn thấy như thế.
Cậu đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.
Vì vậy cậu mới ôm lấy Đặng Văn Thụy hôn thật lâu.
“Hoặc là làm người yêu, hoặc là trở thành hai người xa lạ.”
Lúc ấy hình như cậu đã nói như thế.
Tác giả có lời muốn nói: Một truyện ngắn đã được viết cách đây hai năm, rồi cất vào kho lưu trữ..