Bạn đang đọc Sếp Lúc Nào Cũng Trêu Chọc Tôi – Chương 58: Ngoại Truyện 2 Mười Năm Đặng Văn Thuỵ X Lăng Nguyên
Ngoại truyện 2: “Mười năm” (Đặng Văn Thuỵ x Lăng Nguyên)
Đối với phản ứng của Lăng Nguyên, Đặng Văn Thuỵ cũng không ngạc nhiên lắm.
Anh khẽ thở dài nhưng cũng không có rời đi, thẳng tắp đứng ở ngoài cửa lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý của mình, bắt đầu sắp xếp công việc.
Anh đi vội nên còn rất nhiều việc vẫn chưa giải quyết xong.
Lấy ra một cuốn sổ màu đen, vừa nói vừa ghi ghép điều gì đó.
“Được rồi.” Trợ lý cũng rất có năng lực, không hỏi thêm cái gì vô nghĩa, “Vậy ngày hôm nay anh có về công ty không? Vừa rồi bên dưới có đưa lên vài văn kiện, nói là muốn được anh ký.”
Đặng Văn Thuỵ nhìn cánh cửa đóng chặt trước mắt mình, “Không về, ngày mai tôi sẽ ký.”
Ngắt máy, đang định gọi lại cho Đàm Tự thì cánh cửa lại được mở ra.
Vẻ mặt của Lăng Nguyên không chút kiên nhẫn, “Anh đứng ở phía trước đây làm cái gì vậy?”
Gương mặt của Đặng Văn Thuỵ không đổi sắc, “Về nhà đi.”
“Về nhà? Nhà nào?” Lăng Nguyên nói, “Nhà của tôi, tôi có về hay không cũng không phải việc của anh, còn nhà của anh…!tôi còn phải xem xét.”
Đặng Văn Thụy: “Vậy đi về nhà của tôi trước, tôi sẽ nói chuyện cùng cô chú sau.”
Lăng Nguyên cười lạnh, “Anh đang đón học sinh tan học đấy à?”
Lăng Nguyên ngoài miệng mắng chửi, mười phút sau lại thu dọn hành lý, hùng hùng hổ hổ ngồi lên xe của Đặng Văn Thụy.
Gương mặt cậu thối hoắc không để ý tới người kia, nhắn cho bạn của mình một tin nhắn, “Tôi về đây.”
Đối phương dường như là đang chờ để quay phim, trả lời vô cùng nhanh, “Tạ ở trời đất, đi đi, không tiễn nha.”
“Cút mẹ đi.” Lăng Nguyên sau khi nhắn xong câu này, cậu lại mở ghi âm tin nhắn thoại, giọng điệu nhẹ nhàng, “Bảo bối, anh về trước đây, em làm việc tốt nhé, moa moa.”
Trên màn hình nháy mắt bị tên bạn tốt kia gửi tới vài tin nhắn nôn mửa, nửa phút sau, một tin nhắn thoại lại được gửi tới.
Lăng Nguyên chỉnh âm lượng điện thoại đến mức to nhất sau đó mở ra.
“Yêu anh, nhớ chú ý thân thể, không bận thì gặp em.”
Gương mặt của Lăng Nguyên tràn đầy hạnh phúc khoá màn hình lại, nghĩ thầm, tên mắt chó Đặng Văn Thụy, ở bên cạnh kẻ ngu ngốc như anh lâu ngày, ông đây cũng có thể đi làm được diễn viên.
Lăng Nguyên đã ở nhà của Đặng Văn Thuỵ đến mức quá quen rồi, sau khi về đến nơi cậu buông hành lý xuống lập tức đi tới phòng ngủ chính, đóng cửa lại rồi nằm hẳn ở trên giường.
Cậu vùi mặt vào gối đầu, cảm nhận mùi hương của Đặng Văn Thụy.
Bên ngoài truyền đến hai tiếng đập cửa, “Tối nay muốn ăn cái gì?”
Lăng Nguyên hỏi, “Anh nấu sao?”
“Một lát nữa dì nấu ăn tới, cậu muốn cái gì tôi sẽ bảo dì tiện đường mua đem sang.”
“Tôi muốn ăn mì anh nấu, bảo dì đừng tới.”
Không lâu sau, Lăng Nguyên lại nghe thấy ở bên ngoài vọng vào có tiếng trò chuyện vụn vặt, mặc dù cậu không nghe rõ lắm, nhưng nhắm mắt lại cũng có thể đoán được là Đặng Văn Thuỵ đang gọi điện thoại cho dì nấu nướng.
Nhìn xem, Đặng Văn Thuỵ đối xử với cậu tốt như thế, chỉ tuỳ tiện dạy dỗ hai câu, mọi hành động của cậu đã tuân theo ý muốn của anh ta.
Khả năng nấu nướng của Đặng Văn Thụy chỉ được xem là tạm, một bát mì thôi cũng nấu chẳng ra làm sao.
Lăng Nguyên há miệng thật to để ăn mì, ghét bỏ nói, “Nhạt nhẽo quá, đây là mì luộc à?”
“Mùi vị không nên quá mặn.” Đặng Văn Thuỵ buông đũa xuống, “Khi nào cậu về nhà?”
Lăng Nguyên mặc kệ anh, ăn xong thì tiện tay đặt đũa trên bát, đứng dậy trở về phòng.
Ngày thường thì Đặng Văn Thụy sẽ không để cho cậu ngủ ở trong phòng của mình.
Nhưng lần này xem ra anh không thể đuổi người được, Đặng Văn Thuỵ đặt chén đũa vào máy rửa bát, trước khi làm việc thì gọi điện cho mẹ Lăng.
Lăng Nguyên vừa tắm rửa xong, lúc đi ngang qua phòng khách thì vừa lúc nghe thấy nội dung của cuộc trò chuyện.
“Không sao, tôi đang trông cậu ấy…!Được, vâng, phu nhân yên tâm.
Được, tôi sẽ bảo cậu ấy về nhà càng sớm càng tốt.”
Lăng Nguyên lẳng lặng lắng nghe một lúc lâu, càng nghe càng muộn phiền, tiếng bước chân của cậu nặng nề, sau đó vào phòng đóng sầm lại cửa.
“Đứa nhỏ này, thật không hiểu lễ phép gì cả.” Mẹ Lăng nghe được âm thanh qua điện thoại, dịu dàng nói, “Còn may là từ nhỏ nó đã dính lấy cậu, cũng chịu nghe lời cậu nói…!Vậy phiền cậu chăm sóc nhiều cho nó, khi nào có thời gian thì đến nhà chúng tôi dùng cơm.”
Lăng Nguyên ngồi ở trên giường, bực bội xoa xoa tóc, tự mình ngẫm lại.
Tại sao cậu lại đi về cùng Đặng Văn Thụy chứ? Khí thế trước đây đâu rồi? Chúng vô ích cả rồi à?
Ngày hôm sau, lúc Lăng Nguyên thức dậy thì Đặng Văn Thuỵ đã đi làm.
Trong nhà không có bữa sáng, dì nấu nướng cũng không có tới, nhưng trên bàn thì có để lại tiền, bên dưới là một dòng chữ vô cùng tiêu sái: Ở ngã tư có một quán bán điểm tâm.
Tên ngốc này thật sự cho rằng mình đang nuôi con trai đấy à?! Ai không đủ tiền mua nổi một bữa sáng cơ?
Lăng Nguyên vò tờ giấy này lại thành cục, ném vào trong túi của mình.
Đang tuỳ tiện ăn một quả trứng chiên, người bạn tốt khác gửi đến một tin nhắn.
[Đại ca, nhân vật trong trò chơi điện thoại kia thế nào rồi? |ôm đùi|]
Nhắc tới đây, động tác nhai của Lăng Nguyên nhanh hơn rất nhiều.
Đây là anh em tốt của cậu đã gia nhập giới giải trí mấy năm, độ nổi tiếng cũng không tệ, gần đây còn ra mắt một ca khúc mới.
Vừa lúc trò chơi của công ty anh họ cậu mới có một minh tinh bị tai tiếng, người anh em tốt này tìm đến cậu, muốn cậu giúp đỡ khơi thông mối quan hệ.
Người khác giúp mình nhiều như vậy rồi, tình nghĩa đương nhiên phải có.
Hơn nữa, độ nổi tiếng của người anh em này cũng đâu có thấp, giọng nói lại dễ nghe, giúp đỡ một lần xem như là đôi bên cùng có lợi.
Kết quả ngay khi vừa đồng ý, cậu lại nghe nói Đặng Văn Thuỵ đã nhét Tô Kỳ vào vị trí để trống đó.
Tuy rằng sau khi Tô Kỳ về nước không có gặp mặt với bọn họ, nhưng Lăng Nguyên đã nghe qua không ít chuyện của cậu ta.
Nam nữ cũng không tha, miệng dẻo nên sống rất tốt, nói ngắn gọn thì là chỉ cần đưa tài nguyên cho cậu ta thôi, ở xung quanh cậu cũng đã có vài người được Tô Kỳ hầu hạ rồi.
Mỗi người đều có cách kiếm sống khác nhau, trên đời này người ta chê cười kẻ nghèo mạc chứ không chê bọn trèo lên giường người khác.
Cậu sẽ không khinh thường ai, nhưng nếu Tô Kỳ dám đến chỗ của Đặng Văn Thuỵ ăn vạ thì nằm mơ đi.
Hai miếng ăn xong ngay bữa sáng, cậu uống bừa một ngụm sữa bò rồi vội vàng rời khỏi nhà, bắt xe gần đó để đi tới công ty của anh họ.
“Anh, anh có thể đổi Tô Kỳ được không?” Vất vả lắm mới chờ được Đàm Tự họp xong, Lăng Nguyên lập tức đi thẳng vào vấn đề.
“Được.” Đàm Tự không nhìn cậu, “Cậu trả lương tăng ca cho nhân viên hai ngày qua đi rồi muốn đổi ai thì đổi.”
Lăng Nguyên dùng chiêu xấu, “Nếu anh không đổi, em sẽ…”
“Sẽ cái gì?”
“Em lôi theo An An bỏ nhà đi đấy!”
Đàm Tự cười lạnh một tiếng.
Lăng Nguyên vừa nói xong đã hối hận, cậu mất bò mới lo làm chuồng, vội bảo, “Anh, em nói đùa thôi, anh đừng nghĩ là thật nhé, hơn nữa, An An cũng sẽ không đi theo em đâu.”
“Cậu muốn thay ai?” Đàm Tự hiếm khi không đâm chọt cậu.
Lăng Nguyên nói tên bạn tốt của mình, còn tìm ở trên Baidu ra một tấm ảnh đưa tới trước mặt Đàm Tự, “Cậu ta đẹp trai, giọng nói rất hay, còn nổi tiếng hơn cả Tô Kỳ nữa đó.”
Đàm Tự liếc nhìn một cái, người này không phải là một trong những mình tinh muốn cùng dùng cơm với hắn hay sao, “Cậu ta không tới tham gia casting à?”
“Có tới mà.”
Đàm Tự nhướng mày, trí nhớ của hắn rất tốt, trong danh sách phỏng vấn rõ ràng không có người này.
“Được rồi, cậu về trước đi.”
Lăng Nguyên: “Vậy việc này…”
Đàm Tự lặp lại câu nói, “Chuyện này tôi đã biết rồi, cậu đi về trước, tôi sẽ xem xét sau.”
Lăng Nguyên vừa muốn đi ra khỏi văn phòng thì lại nghe thấy người ở phía sau hỏi, “Còn tiền tiêu không?”
“Còn chứ.” Lăng Nguyên mỉm cười xoay đầu, “Chỉ thiếu một chút nữa là mua được một chiếc xe thể thao siêu ngầu rồi.”
“Đi ra ngoài đi.”
“…”
Đặng Văn Thụy đang đi về phía phòng làm việc của Đàm Tự với một xấp văn kiện lớn, nhìn thấy Lăng Nguyên từ bên trong trở ra, bước chân của anh thoáng dừng lại.
Nét tươi cười trên mặt của Lăng Nguyên còn chưa kịp thu hồi, khi nhìn thấy Đặng Văn Thụy, khoé miệng của cậu cứng đờ hạ xuống.
Đặng Văn Thuỵ hỏi: “Ăn sáng chưa?”
Lăng Nguyên trừng mắt nhìn anh một cái, không thèm nói chuyện mà lướt qua anh muốn bỏ đi.
Đặng Văn Thuỵ đi tới chắn trước mặt cậu, “Lại muốn đi đâu?”
“Tới nhà bạn trai.”
Đặng Văn Thuỵ cau mày, trầm mặc một lúc lâu mới hỏi, “Không phải đã chia tay rồi à?”
Lăng Nguyên: “Tình cũ vẫn chưa dứt.”
Đặng Văn Thuỵ bỏ vào văn phòng, Lăng Nguyên thì nổi giận đùng đùng bước đi, lúc đi ngang qua một văn phòng cậu bỗng trông thấy một gương mặt quen thuộc.
“An An, An An!” Dừng lại bước chân, cậu mở cửa sổ ra thấp giọng gọi lên.
Thính lực của Túc Duy An rất tốt nên lập tức xoay đầu lại, “Lăng Nguyên ca?”
Lăng Nguyên vẫy tay với cậu, “Ra đây, cùng anh đi uống cà phê.”
Bởi vì đang ở nơi làm việc nên Túc Duy An không thể cùng cậu đi uống cà phê được, hai người chỉ có thể tới gian uống nước trò chuyện.
Lăng Nguyên nếm thử một ngụm cà phê, chậc lưỡi bảo, “Anh của anh cho mọi người uống cái thứ này à? Khó nuốt quá đi mất.”
Túc Duy An mỉm cười, “Lăng Nguyên ca, sao anh lại tới đây vậy?”
“Anh có chút việc.” Lăng Nguyên đặt cà phê xuống, châm lửa một điếu thuốc.
Hút thuốc cũng là học từ Đặng Văn Thụy.
Từ nhãn hiệu thuốc, tư thế và thậm chí hành động gẩy thuốc.
Lăng Nguyên vừa thở ra một mảnh khói vừa nghĩ, mình thật sự không thể cứu chữa được nữa rồi.
Túc Duy An không quen ngửi mùi thuốc cho nên cậu bắt đầu ho rất nặng.
“Anh xin lỗi, anh tiện tay.” Lăng Nguyên nhanh chóng dập tắt điếu thuốc, “Mà em mẫn cảm với mùi thuốc như thế, ở cùng với anh họ không phải tội nghiệp lắm hay sao?”
“Không đâu ạ.” Túc Duy An lắc đầu, “Tự ca đã bỏ thuốc rồi.”
Lăng Nguyên ngạc nhiên, sau đó nở nụ cười, “Anh của anh tốt thật đấy, chỉ là hơi độc miệng thôi.”
Túc Duy An buột miệng nói ra, “Cậu của em cũng rất tốt đó.”
“…”
Ý thức được là mình nói sai, Túc Duy An nhanh chóng im lặng.
Tay đang cầm điếu thuốc đã bị dập lửa, Lăng Nguyên cười nhưng không nói tiếp.
Lúc tạm biệt Túc Duy An, cậu vẫn trở về nhà của Đặng Văn Thụy.
Phim ở trên tầng hai đều là do cậu mua, nhưng không một bộ nào là đã xem hết.
Cậu tuỳ ý mở một bộ rồi nằm ở sô pha đợi Đặng Văn Thuỵ về nhà.
Khi Đặng Văn Thuỵ về thì đã là một giờ sáng.
Nghe thấy động tĩnh ở dưới lầu, trên mặt Lăng Nguyên mang vẻ không tình nguyện đi tới cầu thang để xuống thăm dò.
Đặng Văn Thuỵ chỉ mặc một chiếc áo trong màu trắng vô cùng lộn xộn, đằng sau cõng lấy một chàng trai, áo khoác ngoài tây trang của anh thì được đắp lên người của chàng trai đó.
Là Tô Kỳ.
Đặng Văn Thuỵ ngước mắt, đối diện với Lăng Nguyên.
Lăng Nguyên đã suy nghĩ cả đêm rằng phải nên nói như thế nào, nhưng vào thời khắc này, ý định bỏ đi chạy qua đầu cậu nhiều không ngừng nghỉ.
Cậu chỉ ở lại mỗi đêm qua thế nên hành lý đem tới đây không nhiều lắm, Lăng Nguyên ôm chiếc vali lớn của mình, lạch cạch đi xuống lầu.
Tô Kỳ nằm ở trên sô pha, lúc mở mắt thì nhìn thấy cậu, mỉm cười chào hỏi.
“Anh cũng ở đây à, chào buổi tối nhé.”
Đặng Văn Thuỵ cầm trên tay hai bình nước khoáng bước ra, “Đã muộn rồi, cậu đi đâu vậy?”
Lăng Nguyên không có nổi giận, cũng không có bị Tô Kỳ chọc cho tức điên lên.
Cậu cất dép lê vào lại tủ giày, giọng nói bình thản.
“Về nhà.”.