Bạn đang đọc Sếp Lúc Nào Cũng Trêu Chọc Tôi – Chương 56: Đại Kết Cục
Bọn họ không về thẳng nhà.
Cũng đã đồng ý với nhau rồi, không có lý nào lại ở riêng, Đàm Tự trực tiếp chạy thẳng xe tới chung cư của Túc Duy An, thúc giục cậu thu dọn đồ đạc, hoàn toàn dọn tới nhà của hắn sống.
Túc Duy An có rất nhiều thiết bị ngoại vi và cả poster, thu dọn xong cũng phải mất rất nhiều công sức.
Cậu đi vào phòng bếp, dọn các chén đũa, đồ đạc có hình manga anime vào trong rổ, vừa đi ra thì bỗng dừng chân lại.
Cậu nhìn thấy cái hộp nhựa lớn bị giấu dưới đáy giường bị kéo ra, nắp tuỳ bị ý ném sang một bên, người đàn ông xem những tư thế ái muội ở trên mặt bìa rồi mỉm cười nhìn chằm chằm cậu.
“Lần sau thử đọc cái này xem sao.” Đàm Tự búng búng trang giấy trên tay mình.
“….” Gương mặt của Túc Duy An đỏ lên, đặt rổ xuống muốn đi tới đoạt lấy truyện.
Nhưng lại bị Đàm Tự nhẹ nhàng bắt được, hắn hôn lên mặt cậu, đặt sách vào rồi chuẩn bị đóng lại.
Ánh mắt hắn hơi híp, phát hiện bên dưới các cuốn truyện còn có rất nhiều thứ đang bị đè lên, hắn nhìn kỹ, những thứ lộ ra bên ngoài kia…!hình như là đùi?
Đàm Tự lấy hết truyện ra ngoài, rút ra thứ đồ vật ở bên dưới, sau khi đã thấy rõ ràng thì ánh mắt lại tối sầm đi.
Túc Duy An đã ngồi sang bên cạnh hắn, tay bận đăng quảng cáo ở trên weibo.
Hà Khoan gần đây lại giúp cậu nhận thêm một cái khuyến mãi, hơn nữa bây giờ cậu đã có thể đăng tranh vẽ của mình lên rồi, vì thế đăng quảng cáo cũng không còn áy náy nữa.
Đang bận xem vô cùng chuyên chú, ở bên người lại có một bàn tay to một phát ôm lấy cậu sang.
Một tấm ảnh đưa ra trước mặt cậu, giọng điệu của Đàm Tự cực kỳ không vui, “Đây là cái gì?”
Ở trên bức ảnh là sốt Sakura đăng mặc một bộ bikini…!bên phần dưới và phía trên đã được che chắn lại những nơi quan trọng bằng các mảnh vải, cô đang tạo ra một dáng chụp tinh nghịch.
Là những kiểu tạo dáng thường thấy trong các bức ảnh Nhật Bản.
“Là ảnh thôi mà ạ.” Túc Duy An thành thật trả lời, còn cẩn thận nhắc nhở, “Tự ca, đừng làm nhàu góc ảnh.”
“….” Đàm Tự đột ngột lấy tay bẹo gương mặt nhỏ nhắn trước mặt, “Trước đây có phải em dùng những loại đồ vật này để giải quyết hay không?”
“Giải quyết cái…” Túc Duy An nói đến một nửa thì đột nhiên hiểu ra nên đỏ mặt, “Không có, em chỉ collect* thôi!”
*Văn hoá fandom sưu tập card bo góc, poster và goods từ thần tượng.
Đàm Tự cắn vành tai cậu, bất mãn bảo, “Em collect mấy thứ này để làm gì?”
Túc Duy An bị hỏi dồn dập, thật lâu sau mới trả lời, “Em không biết, mọi người đều collect mà.”
Đàm Tự lại đưa tấm ảnh lên trước mặt cậu, “Dáng người của cô ấy đẹp hay là dáng người của anh đẹp?”
Túc Duy An: “….”
Đàm Tự tiếp tục hỏi, “Cô ấy đẹp hay anh đẹp?”
Túc Duy An: “…”
Đàm Tự ôm chặt lấy cậu, dụi vào cổ, “Thích anh hay là thích cô ấy?”
“…” Túc Duy An rụt cổ lại, “Anh anh anh, đều là anh hết ạ.”
Vài tháng sau, Hoạt Động Tuyệt Mật đã có thể được download, trở thành trò chơi di động có lượt tải xuống cao nhất trong ngày đầu tiên ở các cửa hàng điện tử.
Cũng ngày hôm nay, người phụ trách dự án này lại đang ở Nhật Bản, một tay cầm chiếc banner và một chiếc lightstick, bất đắc dĩ nhìn người ở bên cạnh mình đang cầm di động tích cực xem Weibo.
Túc Duy An vừa mới phân loại xong các bức ảnh chụp trước khi đi vào địa điểm, lúc quay đầu, cậu cười đến nỗi đến mắt cũng híp lại, “Quả nhiên.”
Đàm Tự đầu tiên là cúi đầu hôn cậu rồi mới hỏi, “Quả nhiên gì nào?”
Mọi người ở xung quanh họ trông thấy, thế nên vẻ mặt cực kỳ phức tạp.
Nhưng Túc Duy An không để ý, cậu chọn một vài tấm hình rồi đăng lên weibo.
“Anh thật sự có thể cầm tới ba cây lightstick trên tay đó.” Cậu nói nhưng đầu không ngẩng lên, “Lần đầu tiên gặp anh là em đã nhận ra rồi.”
Đàm Tự cười trêu cậu, “Ngài đúng thật là tuệ nhãn thức châu* ạ.”
*Có mắt tinh tường, sáng suốt.
Túc Duy An cười, “Tự ca, lúc về em mua cho anh mấy cái từ điển thành ngữ bốn chữ nha.”
Hôm nay là buổi biểu diễn tốt nghiệp của Sakura-chan.
Túc Duy An quyết tâm phải tới, cậu nhìn lịch đếm ngược mỗi ngày, còn rủ rê Đàm Tự đi cùng.
Đàm Tự không nhiều lời đặt ngay vé máy bay, còn tìm công ty của Qs-7 để lấy hai vé.
Không nghĩ ra rằng công việc khi mình tới đây chỉ là để đi lấy đồ.
Sắc mặt của hắn không quá tốt, cúi đầu liên tục xem điện thoại, dù sao cũng là ngày cho ra mắt trò chơi di động mới, việc cần phải làm rất nhiều.
Túc Duy An phát hiện ra, cậu xoay đầu lại, nhỏ giọng hỏi hắn, “Tự ca, nếu anh có việc bận thì…!hay là chúng ta đi thôi, có thể rời khỏi đây đấy.”
“Anh không bận.” Đàm Tự xoa xoa tóc cậu, “Em xem đi, dù sao từ giờ về sau cũng không được tới nữa.”
Từ lần trước bị Đàm Tự phát hiện ra toàn bộ photobook, Túc Duy An đã bị cấm collect, buổi biểu diễn lần này suýt chút nữa hắn cũng đã không cho cậu đi.
Một ông già mang lòng ghen tỵ.
Không quá một lúc sau, những tiếng fanchant quen thuộc bắt đầu bao vây xung quanh Đàm Tự, ông chú lớn kia còn không ngừng va vào bả vai của hắn.
Hắn cau mày đứng ở bên cạnh Túc Duy An.
Mu bàn tay của hai người chạm vào nhau, lòng bàn tay của Túc Duy An xoay lại, nắm chặt lấy tay hắn.
Đàm Tự vừa định nói một chuyện, đột nhiên lại cảm thấy có một đồ vật lành lạnh, cứng rắn cộm ở trong lòng bàn tay của mình.
Thấy hắn không phản ứng, đồ vật lại bị đẩy về phía trước.
Hắn nắm bắt rất tốt, vừa mới sờ đến rìa đã biết ngay nó là thứ gì.
Vừa cầm lên đã thấy, quả nhiên, là một chiếc nhẫn nam, bên mặt trong còn có thể nhìn thấy chữ “S&T” vô cùng rõ ràng.
*Phiên âm tên của Túc Duy An là Su Wei An và của Đàm Tự là Tan Xu.
Hắn bật cười: “Em đây là…”
“…!là bởi vì trước đây anh đã nói muốn kết hôn.”
Giọng nói của Túc Duy An có chút ấm ức, cậu cũng thật sự ấm ức.
Từ lần trước khi trở về từ quê của ba cậu, Đàm Tự cũng không nói qua chuyện này nữa, ngược lại để cho cậu chờ đợi rất lâu.
Tháng trước bạn trai của Trầm Thần vừa mới cầu hôn với chị ấy, Trầm Thần đã cho cậu xem nhẫn, cậu bây giờ mới nhận ra 一一 nếu như Tự ca không cầu hôn cậu, cậu vẫn có thể cầu hôn Tự ca mà.
Đàm Tự đeo nhẫn vào tay của mình trước, sau đó mới bảo, “Anh nói sẽ lấy em thì nhất định sẽ lấy em, em còn sợ anh quỵt sao?”
Đàm Tự cũng có hai chiếc nhẫn.
Hắn để ở trong tủ đầu giường của hai người, nhưng tại vì Túc Duy An quá ngoan thôi.
Có hai chiếc tủ ở hai bên trái phải, Đàm Tự bên trái, Túc Duy An ở bên phải, thế nhưng từ trước tới giờ Túc Duy An chưa lần nào chạm qua tủ bên trái của hắn.
Vốn là chuẩn bị sẽ đem ra vào ngày sinh nhật của Túc Duy An, là vào tuần sau.
Không ngờ rằng Túc Duy An còn sốt ruột hơn cả hắn.
Vẻ mặt của Túc Duy An vô cùng nghiêm túc, “Là em cầu hôn đấy chứ, cho nên là em lấy anh về.”
Đàm Tự bật cười thành tiếng, ở trên sân khấu thần tượng đang hát bài hát tốt nghiệp để tạm biệt, những người khác đều khóc tới rối tinh rối mù, vậy mà tiếng cười của hắn lại vô cùng rõ ràng.
Hơn nửa ngày sau hắn mới dừng lại nụ cười, hỏi cậu, “Vậy xin hỏi, tại sao bé chồng của anh lại muốn cầu hôn anh ở tại đây?”
Túc Duy An đỏ mặt, không hề né tránh, “Nơi này thì có làm sao đâu? Là lễ tốt nghiệp của sốt Sakura mà, em cảm thấy đây là khung cảnh long trọng nhất.”
“….” Đàm Tự nói, “Có bản lĩnh thì tối nay lặp lại một lần nữa, xem ngày mai em có xuống giường nổi hay không.”
Túc Duy An không thèm để ý tới hắn, trên sân khấu thần tượng đang rơi nước mắt nói lời tạm biệt với fan hâm mộ, làm cho Túc Duy An bị thu hút đi toàn bộ sự chú ý.
Túc Duy An đang cảm thấy buồn bã, lạch cạch hai tiếng 一一 tiếng của lightstick rơi xuống nền.
Gương mặt bị một người nhẹ nhàng kéo sang, Đàm Tự không nhịn được lập tức hôn xuống.
Hai người ở giữa một đám người đang lau nước mắt mà hôn môi, ngẫm lại cũng biết có bao nhiêu là hoành tráng.
Các fan chú không khóc nữa, tiến lên vỗ vai họ dùng lời lẽ chính đáng bằng tiếng Nhật dặn dò bọn họ phải chú ý, không được làm hỏng bầu không khí và cướp spotlight.
Các fan nữ cũng không khóc nữa, các cô vội vàng lấy điện thoại ra chụp vội.
Đàm Tự hôn rất lâu mới chịu buông cậu ra.
Túc Duy An thở dốc, còn chưa kịp lên tiếng thì điện thoại ở trong túi không ngừng rung lên.
Ở trong buổi trình diễn không được phép nghe điện thoại, cậu phải giấu ở trong túi của mình để nhìn tin nhắn của người khác gửi tới.
Tìm cậu đúng thật là người không trúng được vé cho buổi biểu diễn lần này, Hà Khoan.
[Hà Khoan]:….!An An.
[Hà Khoan]: Cậu có biết là buổi biểu diễn này của sốt Sakura sẽ được phát sóng trực tiếp và được nền tảng XX trong nước tiếp sóng không? Mua bản quyền, vậy nên âm thanh sống động và chất lượng hình ảnh siêu rõ rét.
[Hà Khoan]: Tớ vừa mới nhìn thấy cậu ở nơi đó, một bên mặt rất rõ ràng, còn có vị phó tổng kia nữa.
Đến nỗi mà bọn họ đang làm cái gì…không cần phải nói tới cũng có thể biết
Túc Duy An: “!!!!!!!!!!”
[Hà Khoan]: Bây giờ đã có một bigV đăng bài ở trên weibo rồi.
Hai phút nữa trôi qua.
[Hà Khoan]: Bình luận hot nhất, có nhân viên ở trong công ty đã nhận ra hai người rồi.
Túc Duy An: “….”
Túc Duy An không thể ngờ rằng, bản thân lại ở concert tốt nghiệp của thần tượng mà mình theo dõi suốt mất năm để come out.
Đàm Tự: “Sao thế em?”
“Chúng ta vừa mới…!bị camera bắt gặp rồi, bị chụp ảnh màn hình lại, còn lên hot search của Weibo nữa.” Gương mặt của Túc Duy An mang vẻ nhân sinh không còn điều gì để luyến tiếc.
“Lên thì lên thôi, còn giúp chúng ta tiết kiệm thời gian đi công khai.” Đàm Tự chẳng hề để ý, nhặt cây lightstick ở trên mặt đất lên, nhét vào tay cậu, “Nào, em tiếp tục hô fanchant đi.”
Lần truớc, một cụm từ là #đột nhiên không kịp chuẩn bị lại come out# náo nhiệt ở trên hot search của Weibo mấy ngày liền.
Dạo gần đây chuyện xưa tiếp tục bị nhắc lại.
Bởi vì đôi tình nhân trước đây bị chụp đến, hôm nay tổ chức lễ kết hôn.
Đúng vậy, là lễ kết hôn, còn là ở khách sạn lớn của Thiên Húc, hai chú rể sóng vai với nhau, mười ngón tay đan chặt đứng ở cửa nghênh đón quan khách.
Chàng trai tóc bạc đã nhuộm trở về màu đen, trông càng thêm hiền lành đáng yêu.
Cả quá trình cả hai đều mỉm cười, theo lời của cư dân mạng thì chính là “Khi hai người nhìn nhau, phảng phất trong đáy mắt như có những vì sao.”
Trên tay họ mang một cặp nhẫn, trên cổ cũng đeo thêm một cặp.
Sau đó không lâu, bên trong và bên ngoài của thiệp kết hôn được công khai.
Nội dung không khác gì so với những lời mời thông thường.
Nhưng ở góc phải bên dưới của thiệp mời lại được vẽ thêm hai nhân vật nhỏ:
Ở trên sân khấu, người đàn ông mặc tây trang, dáng người cường tráng, đeo một chiếc kính râm rất ngầu, cả người tràn đầy phong độ.
Bên dưới sân khấu là một cậu bé đeo chiếc banner, trên tay vụng về cầm hai cây lightstick, hòa theo người ở trên sân khấu múa may.
Giữa hai người, có một trái tim bé nhỏ.
一 Hoàn 一.