Sẽ Đến Một Ngày Anh Hiểu Được Em

Chương 29


Đọc truyện Sẽ Đến Một Ngày Anh Hiểu Được Em – Chương 29

Tổ chức
11:00 am
Phòng chủ tịch
*Cạch*
Cánh cửa mở ra xuất hiện ba chàng trai lịch lãm, vẻ đẹp hút hồn bước vào.
Hồng Quân và Hàn Phong vừa bước vào liền ngồi ngay vào ghế sofa, thả người dựa vào sau ghế, cổ ngửa ra sau, đôi mắt nhắm hờ thể hiện sự mệt mỏi. Lạc Hy đi vào, nhìn hai thằng bạn của mình lắc đầu ngao ngán. Làm nhiệm vụ thì lúc nào cũng than thở, nhưng khi động vào game thì có thức sáng đêm cũng chẳng là gì với họ.
Ông Lục thấy cả ba người bước vào, trên mặt ai cũng thể hiện sự mệt mỏi mà phải phì cười. Ông tiến đến ngồi xuống chiếc ghế đặt ở giữa, hai tay chấp vào nhau, chân vắt chéo. Ông nhìn sang Hồng Quân và Hàn Phong một lúc rồi quay sang nhìn cháu nội Lạc Hy của mình như muốn hỏi: “Mọi chuyện vẫn ổn chứ!? “. Và liền nhận được cái gật đầu của anh.
Ông Lục mỉm cười hài lòng, nhưng ông vẫn còn lo về bọn cô. Đây là một nhiệm vụ không dễ cũng không khó, nhưng đối với Bội Bội và Nại Nại thì không có gì đáng lo vì hai cô đã không ít lần cùng những tiền bối của mình thực hiện nhiệm vụ. Điều đáng lo ngại ở đây là Tiểu Huân, ông biết Tiểu Huân là một người có năng lực tốt, cô có thể trải qua những buổi huấn luyện của Bảo Bảo và điều đạt được thành tích xuất sắc, nhưng Tiểu Huân vẫn là người mà ông lo lắng nhất.
Suy nghĩ của ông bị cắt đứt bởi tiếng mở cửa.
“Cạch”
Nại Nại và Bội Bội bước vào trước theo sau là Tiểu Huân.
Khuôn mặt ai cũng thể hiện sự mệt mỏi vì buồn ngủ. Cả ba ngồi xuống chiếc ghế đối diện về phía của bọn anh, đặt trên bàn chiếc vali tiền màu đen có cài mật mã.

Hàn Phong và Hồng Quân bất ngờ bật người dậy, đôi mắt lơ đãng nhìn xung quanh, có thể các anh đã ngủ được một giấc. Khuôn mặt sáu người ai cũng phờ phợt, thiếu sức sống. Ông Lục nhìn sáu người bọn họ mà cũng mệt mỏi theo, ông đành cất tiếng phá vỡ bầu không khí đầy sự thiếu sức sống này.
– Ngồi nghiêm chỉnh báo cáo nhiệm vụ! Lạc Hy bên con báo cáo trước. Nhiệm vụ như thế nào??
Mọi người ngồi nghiêm nghị lại, sự mệt mỏi không còn xuất hiện trên khuôn mặt của mỗi người nữa. Mọi ánh mắt liền dồn về phía Lạc Hy, con người đang ngồi im lặng, dù khuôn mặt có vẻ mệt mỏi nhưng vẫn không biểu lộ ra bên ngoài.
– Nhiệm vụ tuy có một chút trục trặc về bọn cớm trên đường cướp lô hàng, nhưng cũng may đã cắt được đuôi bọn chúng và có thể cướp được xe hàng một cách dễ dàng, hiện giờ chiếc contenner được đậu ở dưới sân _Lạc Hy nói đều, ánh mắt nhìn ông Lục nói
Ông Lục nghe xong khuôn mặt có chút vui vẻ hơn, đưa ánh mắt nhìn sang ba cô gái rồi lại nhìn chiếc vali trên bàn. Ông khẽ nhíu mày thể hiện hiểu ý rồi nhìn ba cô hỏi:
– Còn nhóm Tiểu Huân, nhiệm vụ ta giao các con như thế nào??
– Dạ! Nhiệm vụ được hoàn thành rất xuất sắc, bọn con đã an toàn giữ trong tay chiếc vali tiền nhưng vào khúc chót. Đã có một bóng người dùng bom khí để tạo ra sương mù và cướp lấy hai va-li. Tụi con đã dùng mọi cách để lấy lại hai chiếc vali nhưng tụi con chỉ cướp lại được một chiếc, còn một chiếc vẫn còn trong tay người đó.
Bội Bội kể tường thuật lại mọi việc xảy ra vào lúc đó không bỏ sót một chi tiết nào. Bọn cô rất tiếc khi mình quá chủ quan về nhiệm vụ lần này mà không lường trước được sự việc.
Ông Lục cầm tách trà lên uống, ông im lặng suy ngẫm không nói gì. Đưa ánh mắt nhìn một lượt sáu người bọn họ, nói:
– Được rồi, Lạc Hy con hãy đem số hàng đó vào trong kho vũ khí, cất. Còn chiếc vali này, hãy đem phân nửa số tiền quyên góp cho một trại trẻ mồ côi, còn số còn lại nộp vào tài khoản công ty. Giờ cũng đã khuya, các con về phòng nghỉ hết đi. Các con vất vả rồi, ta về phòng trước đây! _Ông Lục đứng dậy, đi đến chỗ bọn anh vỗ vai từng người gật đầu.
– Dạ! Chủ tịch ngủ ngon _Bọn anh và Bọn cô đứng dậy đồng thanh nói. Mọi người lần lượt về phòng của mình.
Trên hành lang…
Sáu con người mệt mỏi lê từng bước về phòng, bây giờ cũng đã qua ngày hôm sau tức là đã một giờ sáng. Khuôn mặt ai cũng mệt mỏi.
– Các em làm rất tốt đó! _Hàn Phong nhẹ giọng nói, dù đang rất mệt nhưng anh vẫn phải cảm phục bọn cô
– Bà xã anh hôm nay rất giỏi! _Hồng Quân giơ ngón cái lên trước mặt Nại Nại. Cô mỉm cười rồi chạy lại ôm cánh tay rắn chắc của anh hỏi:
– Thật không vậy ông xã??
– Thật chứ! _Hồng Quân trả lời chắc nịch
– Vậy mai ông xã thưởng cho bà xã, chầu kem đi! _Nại Nại đung đưa tay Hồng Quân mặt cún con
– Được thôi! _Hồng Quân mỉm cười gật đầu, cả hai người cứ âu yếm nhau đi về phòng mặc kệ có tám ánh mắt đang nhìn mình
Bội Bội nhìn hai người họ tình tứ mà cô thấy chạnh lòng, khẽ đưa mắt sang nhìn Hàn Phong, tim cô khẽ đau. Đó là cảm giác gì đây, chính cô cũng không hiểu rõ chính mình đang nghĩ gì.

Hàn Phong thấy có gì đó kì kì, anh đưa mắt nhìn sang phía Bội Bội đang đi cạnh mình, ánh mắt cô đang nhìn anh. Đôi lông mày khẽ chau lại, anh huơ huơ tay trước mặt cô nói:
– Này! Nấm lùn cô làm gì mà nhìn tôi chằm chằm vậy!
Bội Bội giật mình luống cuống nói:
– T.. tôi nhìn anh h… hồi nào!? Anh bị hoang tưởng hả tên Gió Lạnh kia
– Ơ? Này nấm lùn, tôi thấy cô nhìn tôi rõ ràng còn dám cãi nữa sao? _Hàn Phong không chịu thua, anh ngẩng giọng lên cãi
– Hứ! Tôi nghĩ anh nên đi khám mắt mình lại đi. Đồ Gió Lạnh
Bội Bội nói rồi dậm chân vào chân Hàn Phong bỏ về phòng, Anh chàng chỉ biết ôm chân đứng đó cắn răng, khuôn mặt tức giận, gằn từng chữ
– Cô-cứ-đợi-đi. Đồ nấm lun đi động!
Còn về cô nàng, Bội Bội nói đi về phòng nhưng thật chất là muốn che đi khuôn mặt đang đỏ lự của mình. Cô chỉ biết lúc đó cô thật sự rất xấu hổ khi bị anh phát hiện mình đang nhìn trộm anh. Bội Bội gõ vào đầu mình một cái, nhăn mặt nói:
– Tại sao lúc đó mình lại nhìn hắn ta chứ? Xấu hổ chết đi được! Ahuhu!
——————————————————————-
Trong một căn phòng, nơi được trang trí khá là sang trọng, nơi đây có thể nói chỉ có những người giàu sang mới có thể có căn phòng như thế này.
Bên trong đang hiện hữu hai con người, một người đàn ông trạc tuổi đang ngồi vắt chéo chân trên chiếc ghế sofa mắc tiền, khuôn mặt không thể dấu được sự nham hiểm của mình, đứng đối diện ông ta là một cô gái khuôn mặt không biểu lộ một cảm xúc.
Dương Linh đặt lên bàn một chiếc vali tiền, cất giọng nói:
– Tôi chỉ cướp được một chiếc vali tiền!

Ông ta mở chiếc vali ra, xuất hiện trước mắt ông ta là những cọc tiền đô. Khuôn mặt trở nên hài lòng, ông ta nhìn Dương Linh nói:
– Lần này mày làm rất tốt! Coi bộ tao không sai khi kêu mày về nước
Dương Linh không đáp lại lời nói của ông ta cũng không biểu hiện gì chỉ im lặng đứng nhìn ông ta.
– Tôi đã có thể gặp mặt em trai mình??
– Tất nhiên _Dương Quang nhún vai – Ngày mai tao sẽ cho tụi bây có một ngày gặp mặt nhau. Nếu mày còn nghe lời tao thì tao sẽ cho mày gặp mặt thằng em mày, bất cứ lúc nào mày muốn!
– Tốt nhất ông nên giữ đúng lời nói của mình!
Dương Linh phán một câu xanh rờn rồi bỏ đi, Phía sau vang lên tiếng cười đầy bỉ ổi, gian trá của một con người đầy mu mô.
– Mày nghĩ tao sẽ làm theo lời mày nói sao? Mày chỉ là một con rối của tao thôi! Hahahhahahaahhahahahaha
~Dạo này mình bận học vì vậy mong các bạn thứ lỗi khi mình đăng chap trễ. Mình thành thật xin lỗi các độc giả rất nhìu *cúi đầu*
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.