Sẽ Đến Một Ngày Anh Hiểu Được Em

Chương 27: Nhiệm Vụ Đầu Tiên (1)


Đọc truyện Sẽ Đến Một Ngày Anh Hiểu Được Em – Chương 27: Nhiệm Vụ Đầu Tiên (1)

Tại một căn phòng được trang trí đơn giản trên tầng hai của một căn biệt thự sang trọng.
Từ phòng tắm xuất hiện một cô gái mặc một bộ pijama màu trắng tinh khiết, với mái tóc vàng óng ả ngắn ngang vai, Cô vừa đi vừa dùng khăn lông lau tóc mình, từng giọt nước nhiểu xuống cổ rồi chảy dọc xuống xương quai xanh. Trông thật gợi cảm.
Dương Linh đi đến bên chiếc giường thân yêu của mình ngồi xuống, ánh mắt nhìn lướt một vòng trên giường rồi dừng lại một điểm. Cô vương người tới, đôi tay thon dài nắm lấy con dế yêu của mình, cô bật màn hình lên thì thấy có hai, ba cuộc gọi nhỡ từ mười phút trước, đó là từ người cha mà cô căm thù.
Cô để điện thoại qua một bên đứng dậy, nhưng không hiểu sao cô lại ngồi xuống, cầm con dế yêu của mình lên và gọi cho một ai đó.
“Ting… ting.. ting”
Tiếng chuông đổ liên tục, chẳng bao lâu bên kia phát ra giọng nói đầy nham hiểm một giọng nói khi phát ra có thể cho người ta biết được con người thật của họ.
– Gọi tôi có chuyện gì?? _Cô dùng giọng nói sắc lạnh, giọng nói mang đầy vẻ khinh miệt, căm thù
-…………………..
– Địa điểm giao dịch??
-……………………
– Được tôi sẽ đến đó ngay!
Dương Linh vừa nói xong liền tắt máy cái rụp không đợi đầu dây bên kia tắt máy. Cô ngước nhìn đồng hồ treo trên tường
– Đã 8h30 rồi sao??
Cô đứng dậy, bước đến chiếc tủ đựng quần áo, Dương Linh đưa bàn tay của mình lướt qua từng chiếc áo, đôi mắt linh hoạt nhìn tới nhìn lui rồi chợt dừng lại tại một bộ quần áo nằm sát tủ. Cô cầm bộ trang phục đó vào nhà tắm.

Mười phút sau
Dương Linh khoác trên người bộ quần áo tông đen. Chiếc áo thun tay lửng đi kèm với chiếc quần jean ôm rách từ đầu gối trở xuống, khoát thêm chiếc áo khoác jean cùng đôi giày thể thao Nike. Mái tóc được cô búi lên gọn gàng làm lộ ra hai lỗ tai nhỏ nhắn với chiếc khuyên tai chữ X mỗi bên.
Cô nhìn mình trước gương, giơ cánh tay của mình lên xem giờ,mỉm cười gật đầu hài lòng.
– Đi thôi!!
Bên dưới sân, một chiếc Lamborghini di chuyển từ gara ra trước cửa và bắt đầu tăng tốc ra quốc lộ.
—————————————————–
***Tổ chức
Mọi người đều chuẩn bị sẵn sàng, khuôn mặt ai cũng hớn hở vì sắp được hoàn thành nhiệm vụ. Chỉ có Tiểu Huân và Lạc Hy vẫn đứng như tượng không nói gì.
Nhiều lúc Tiểu Huân cũng rất muốn điều tra về con người mang tên Mạc Lạc Hy này, mỗi khi có cuộc họp gì phải nói là từ đầu đến cuối anh chẳng nói câu nào, chỉ biết ngồi như một tảng đá (T/g: không phải rất giống nhau sao??). Cô luôn thấy trong đôi mắt đó chứa đầy sự cô độc, trong lòng cô mỗi khi nhìn vào đôi mắt đó luôn dâng lên một cảm giác đồng cảm, anh rất giống cô. Là một con người lúc nào cũng cô độc, và luôn mang trong mình cảm giác cô đơn Tiểu Huân đứng đó suy nghĩ mà đâu hay rằng mình đang nhìn chằm chằm vào một ai đó.
– Tiểu Huân, đi thôi!!
Tiếng Nại Nại vang lên khiến cô ngừng suy nghĩ và trở lại hiện tại, cô vội bước đi khi nhận ra mình đang nhìn anh một cách lộ liễu. Nhưng cô khẽ đưa mắt nhìn người con trai kia và cô liền nhận lại ánh mắt của người đó đang nhìn mình. Tiểu Huân cảm thấy ngay lúc đó tim mình đập rất nhanh nhưng không hiểu là vì sao??.
Lạc Hy nhìn Tiểu Huân khó hiểu. Lúc cô đang suy nghĩ mà đâu hay mình đang nhìn anh, lúc đó anh cảm thấy có một ánh mắt nhìn mình chằm chằm liền xoay người lại nhưng không ngờ lại là cô, một người con gái rất lạnh lùng mà anh từng gặp.
Tất cả mọi người cùng nhau xuất phát, nhưng chỉ có Lạc Hy là ở nhà để chỉ huy đường đi cho bọn anh.

Nhiệm vụ chính thức bắt đầu!!
Một lúc sau
***Tại quán cà phê Mộc Trần
Đây là quán cà phê được trang trí đơn giản và đậm chất làng quê, cả một quán cà phê đều được bao bọc bằng những kính cường lực, giúp thực khách có thể vừa uống trà vừa ngắm phong cảnh bên ngoài.
Trước cửa tiệm xuất hiện một chiếc xe ôtô thể thao màu trắng. Bên trong xe là hai cô gái với hai khuôn mặt sở hữu nét đẹp hoàn mỹ. Cách ăn mặc rất thời trang nhưng có phần bụi, chất.
Cả hai cô gái bên trong xe nhận được tín hiệu từ thiết bị nhỏ bên tai, cả hai cùng nhấn vào thiết bị bên tai, chẳng bao lâu thiết bị đó phát ra tiếng nói lạnh lùng:
– Bàn số 5 có hai người đàn ông mặc trang phục ấn độ. Hai đứa bây hãy bước vào trong đó và tìm mọi cách gắn thiết bị định vị và máy ghi âm vào người của bọn họ. Tao sẽ ở ngoài này theo dõi
– Tụi tao biết rồi! _Nại Nại nói
Bên tai phát ra tiếng “Tút” chứng tỏ người bên đầu dây bên kia đã tắt máy. Nại Nại và Bội Bội nhìn nhau rồi cười tinh nghịch, khuôn mặt ai cũng hớn hở, đã lâu rồi các cô không được thực hiện nhiệm vụ nên bọn cô đã rất ngứa tay chân rồi. Còn hơn hết lại là nhiệm vụ đầu tiên các cô được tự do thực hiện, không phải tuân theo lời nói của một ai.
– Đi thôi!!
Cả hai bước ra khỏi xe, đưa mắt nhìn xung quanh rồi sải chân bước vào quán.
Vừa bước vào quán hai cô liền nhận được rất nhiều ánh mắt của mọi người, bọn cô không quan tâm những ánh mắt đó.

Nại Nại và Bội Bội nhìn mãi vẫn không thấy bàn số 5 ở đâu nên bọn cô đành đi tìm nhân viên hỏi. Có phải là ông trời giúp cô không khi từ đằng xa xuất hiện một nữ nhân viên đang đi đến chỗ bọn cô đứng mà không cần phải đi tìm nhân viên.
– À.. chị ơi cho em hỏi bàn số 5 ở đâu thế?? _Bội Bội đi đến trước mặt nữ nhân viên đang thu dọn hỏi
Nữ nhân viên hơi hoảng hốt khi thấy có một gương mặt đẹp hoàn hảo nhìn mình, nhưng rồi nữ nhân viên cũng lấy lại tinh thần và trả lời.
– Dạ, xin lỗi quý khách bàn số 5 đã có người ngồi rồi ạ
Nại Nại nghe thấy vậy liền đi tới nói:
– Xin lỗi, không phải chúng tôi muốn ngồi chỗ đó, mà là vì chúng tôi muốn tìm người ngồi ở bàn đó thôi!!
Nữ nhân viên hiểu ra ý liền gật đầu và chỉ về hướng đằng sau bọn cô.
– Các chị cứ đi thẳng sẽ thấy một quầy bán rượu đối diện đó là bàn số 5
Nại Nại và Bội Bội cảm ơn nữ nhân viên rồi bước đi, nhưng cũng không quên trao tặng một nụ cười tươi cho cô ấy, khiến nữ nhân viên đó phải đơ vài giây.
Bọn cô đi theo sự hướng dẫn của nữ nhân viên, vừa đi tới bọn cô đã nhìn thấy hai người đàn ông mặc trang phục Ấn đang ngồi bàn số 5 đúng như lời Tiểu Huân nói. Hai cô chọn một chiếc bàn gần đó có thể dễ quan sát mọi cử chỉ và hành động của họ.
– Bội Bội mày ngồi đây, coi tao hành động! _Nại Nại nhướn nhướn đôi lông mày của mình lên kêu ngạo nói
Bội Bội chỉ biết lắc đầu bó tay với con bạn của mình. Bội Bội vắt chéo chân, nhàn nhã gọi một ly nước ép uống, vừa uống vừa nhìn Nại Nại diễn.
Nại Nại sải bước đi đến chiếc bàn có hai người đàn ông đang ngồi, Nại Nại đi gần đến chỗ, cô giả vờ vấp phải thứ gì đó. Một tay chống vào bàn, còn tay kia chống vào người của một trong hai tên nhập cảnh.
Hai tên đó đang ngồi nói chuyện với nhau thì bất ngờ có một cô gái đụng vào người bọn họ khiến bọn họ hơi giật mình và định đứng lên quát, nhưng khi chứng kiến vẻ đẹp của Nại Nại hai tên đó chỉ biết nín câm, tên nào cũng mở to con mắt nhìn cô trông thật ghê tởm.
Nại Nại biết con mồi đã cắn câu nên liền đứng dậy và xin lỗi bọn họ, không quên nở một nụ cười thật tươi trước khi biết đi. Hai tên đó chỉ biết nhìn theo dáng đi của Nại Nại từ từ khuất đi mà hối tiếc.

Bội Bội đang uống nước ép mà phải phun ra hết khi chứng kiến cảnh vừa rồi, cô chỉ biết ngồi ho sặc sụa. Lắc đầu hối tiếc về hình ảnh lúc nãy.
– Biết vậy hồi nãy mình quay lại cảnh đó thì hay biết mấy, Hồng Quân mà nhìn thấy thì có chuyện vui rồi!!
Nại Nại từ đâu đi tới đập tay vào vai Bội Bội, khuôn mặt hớn hở, cười đến nỗi muốn sái quai hàm. Nại Nại ngồi xuống chiếc ghế đối diện Bội Bội, tay giơ lên biểu tượng “Ok” chứng tỏ mọi chuyện đã hoàn thành.
Hai cô ấn vào bên tai của mình đang đeo một thiết bị nhỏ, chẳng bao lâu chiếc máy phát ra tiếng nói của bọn người nhập cảnh. Hai cô cố gắng chú tâm nghe, nhưng cuối cùng bọn họ chẳng hiểu gì, cả hai lắc đầu nhún vai nhìn nhau.
Bên ngoài, trong một chiếc xe thể thao màu đen, có một cô gái đang chú tâm lắng nghe cuộc trò chuyện của người bên đầu dây. Tiểu Huân nghe không bỏ sót từ nào, tuy họ nói tiếng Ấn (T/g: hèn gì hai chị kia lắc đầu nhún vai) nhưng cô vẫn hiểu được phần nào cuộc trò chuyện đó. Tiểu Huân liền nhấn vào bên tai và gọi cho ai đó. Bên đầu dây bên kia nhận được tín hiệu liền trả lời:
– Bọn tao nghe! _Giọng Nại Nại vang lên bên tai cô
– Mười phút nữa bọn chúng sẽ rời khỏi đó và đi đến nơi giao dịch, địa điểm là bãi đất trống phía sau ngọn đồi cát cách đây ba trăm ki-lô-mét.
– Bọn tao hiểu tao, nhưng sao mày hiểu được bọn chúng nói chuyện vậy?? _Bội Bội thắc mắc hỏi
– Lát về tao sẽ nói cho biết! _Tiểu Huân nói rồi tắt máy. Đưa ánh mắt nhìn kính chiếu hậu nhếch mép cười
Mười phút sau
Đúng như lời Tiểu Huân nói, bọn họ đứng dậy thanh toán và rời khỏi quán.
Bội Bội và Nại Nại cũng mau chóng thanh toán tiền nước rồi chạy theo phía sau họ. Khi thấy bọn đó leo lên xe ôtô và phóng đi Nại Nại và Bội Bội cũng leo lên xe đuổi theo.
Tiểu Huân cũng bắt đầu tăng tốc đuổi theo sau xe của Nại Nại và Bội Bội nhưng Tiểu Huân luôn giữ một khoảng cách nhất định để không bị phát hiện.
Từ đằng xa, cũng có một chiếc Lamborghini chạy ra và bám theo xe bọn cô. Không chỉ bám theo mà chiếc xe này đã theo dõi bọn cô rất lâu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.