Sẽ Đến Một Ngày Anh Hiểu Được Em

Chương 26


Đọc truyện Sẽ Đến Một Ngày Anh Hiểu Được Em – Chương 26

– Dương Tổng đến gặp tôi có chuyện gì sao?? _Ông Lục ngồi nghiêm nghị trên ghế, ánh mắt nhìn người đối diện mang vẻ thận trọng
-Tôi qua đây gặp chủ tịch là để bàn về chuyến hàng tối nay của bọn nhập cảnh _ Dương Quang điềm tỉnh nói, ánh mắt đâm độc
– Chuyến hàng của bọn nhập cảnh? Chẳng phải đã phân công nhiệm vụ để cướp lô hàng rồi sao??
– Dạ, tôi qua đây cũng là vì chuyện này.Tôi nghĩ nhiệm vụ cướp lô hàng lần này nên giao cho Tam ma nữ và Tam ma vương. Và chúng ta cũng có thể xem Tiểu Huân có đủ năng lực để làm thủ lĩnh của Tam ma nữ không??
Dương Quang vừa nói xong ông Lục lập tức bỏ tách trà xuống bàn. Nhìn ông ta nghi hoặc, ông biết chắc một điều rằng lão ta là một con cáo già, ý kiến lần này chắc chắn điều là mục đích của lão ta.
– Chủ tịch, tại sao chúng ta không nhân cơ hội này để cho bọn chúng thực hiện nhiệm vụ đầu tiên của mình _ Dương Quang vẫn tiếp tục nói mặc cho ông Lục vẫn im lặng
– Được, Dương Tổng nói rất đúng, nhiệm vụ lần này cũng không khó, nên cho bọn trẻ thực hiện nhiệm vụ lần này. Tôi sẽ xem xét lại, Dương Tổng có thể ra ngoài, tôi còn rất nhiều tài liệu cần xem. _Ông Lục đứng dậy
– Tôi sẽ không làm phiền chủ tịch nữa,tôi xin phép _ Dương Quang đứng dậy cuối chào rồi bước ra ngoài
Ông Lục ngồi trên bàn làm việc trầm tư, ông suy nghĩ về lời nói của lão ta lúc nãy, chẳng phải lần trước Tiểu Huân cũng đã chứng minh cho họ thấy năng lực của mình và còn được rất nhiều người khâm phục. Lúc đó ông ta cũng có mặt tại sao lại muốn thử năng lực của Tiểu Huân thêm một lần nữa. Đúng là có một điều kì lạ, lão ta vốn là người thâm độc nhiều mu mô, mỗi một điều ông ta làm đều chỉ muốn phục vụ những kế hoạch của ông ta.
Ông Lục suy nghĩ khuôn mặt trở nên đăm chiêu. Một lúc sau, ông Lục gọi cho một ai đó:
– Nhắn cho Tam ma nữ và Tam ma vương sau khi tan học gặp ta gấp
Đầu dây bên kia trả lời, ông Lục liền cúp máy, ngã người về phía sau ghế, khuôn mặt trở nên mệt mỏi.
———–
***Học viện Fly High
Giờ tan học.
Tíng tìng ting.

Bầu không khí yên tĩnh, cả sân trường không một bóng người chẳng phút chốc biến mất thay vào đó là tiếng la hét của tất cả học sinh.
Mọi học sinh sau khi nghe tiếng chuông liền bỏ hết sách vở vào tập, đợi giáo viên bước ra khỏi lớp thì bọn chúng ùa ra như một đàn ong vỡ tổ.
***Tại lớp 11A1
Tất cả mọi người đều về hết chỉ còn bọn cô và một số người của FanClup Hội đồng học sinh.
Bọn cô đang thu dọn sách vở và mau chóng đi về vì nhận được thông báo của chủ tịch. Tiểu Huân đang loay hoay xếp sách vở thì hai hàng chân mày khẽ chau lại thể hiện sự khó chịu. Bên trong cặp cô chỉ toàn gián, thằn lằn, và một số động vật sâu bọ. Bội Bội và Nại Nại xách cặp bước ra ngoài đứng đợi Tiểu Huân mà chờ mãi chẳng thấy Tiểu Huân bước ra nên hai người định bước vào lớp xem sao thì thấy Tiểu Huân đang đi tới. Nại Nại buộc miệng hỏi:
– Sao ra lâu thế?? Bộ có chuyện gì à??
– Không, đi thôi!
Tiểu Huân bỏ đi trước, mặc kệ hai người với khuôn mặt khó hiểu phía sau
– Nại Nại, cái cặp của Tiểu Huân hình như không thấy nó xách??
– Tao chịu, thôi đừng đứng đây tán dóc nữa, về nhanh
**Quay lại lúc Tiểu Huân còn trong lớp.
Cô nhìn quanh lớp xem ai dở trò tiểu nhân này thì thấy có một vài nụ cười mỉm của bọn “FanClup” dành cho cô khi cô mở cặp ra.
Tiểu Huân không nói gì, bước từng bước đến phía cửa sổ đang đóng, mở cửa ra.
“Rầm”
Tiếng mở cửa vang lên khiến bọn kia khẽ rùng mình nhưng vẫn tiếp tục đưa mắt nhìn Tiểu Huân khó hiểu.

Tiểu Huân cầm chiếc cặp lên và quăng ra ngoài cửa sổ một cách không thương tiếc. Cô rất ghét bọn sâu bọ nên khi phát hiện có kẻ dở trò dám bỏ những con vật này vào cặp của cô thì cô chỉ muốn vứt đi chiếc cặp cho xong.
Tiểu Huân đóng cửa sổ lại rồi quay người bước đi thong thả như chưa từng xảy ra chuyện gì, trên môi nở nụ cười nửa miệng.
Bọn kia sau khi chứng kiến hành động đó của Tiểu Huân liền khẽ rùng mình, hành động đó chẳng khác gì một lời cảnh cáo, bọn họ nhìn nhau nuốt nước bọt.
– Khuôn mặt của cô ta khi phát hiện có lũ sâu bọ bên trong thật mắc cười hahaha
– Đúng vậy, nếu có đại tỷ ở đây chắc chị ấy cười banh ruột
– Nhưng… lúc nãy cô ta làm hành động đó thật đáng sợ, như cô ta đang cảnh cáo chúng ta vậy
Bọn họ nhìn nhau gật đầu khẳng định, ai cũng cảm thấy nổi da gà khi nhớ lại cảnh lúc nãy, từ ánh mắt đến hành động của Tiểu Huân khiến tụi “Fanclup” phải rùng mình. Nhưng họ sẽ không vì sợ hãi mà dễ dàng bỏ qua cho Tiểu Huân, có một thế lực đằng sau họ, một người được mệnh danh là “Đại tỉ” của trường bảo kê, thì dù có bất cứ chuyện gì xảy ra họ vẫn có thể vênh váo bản mặt của mình trước mọi người.
—————————————————————————————–
***Tại tổ chức
Phòng chủ tịch
Bầu không khí im lặng đến nghẹt thở bao phủ khắp phòng, tám con người với tám sắc thái biểu lộ khác nhau, Tiểu Huân và Lạc Hy im lặng thì không nói gì, ngay cả những người khác cũng trở nên im lặng, chẳng ai nói với ai câu nào, chỉ nhìn nhau trao dồi ánh mắt cho nhau.
– Mấy đứa làm gì mà im lặng thế, nói gì đi chứ _Ông Lục nhìn cả bọn mà không thể nhịn cười lên tiếng, lần đầu tiên ông thấy một cái chợ trời luôn náo nhiệt mà hôm nay lại trở nên im lặng như thế
– Chủ tịch, ông gọi tụi cháu về gấp có chuyện gì sao ông?? _Nại Nại từ nãy giờ im lặng giờ mới thấy cô cậy miệng nói
– Ông nói luôn đi ạ, đừng im lặng như thế làm tụi cháu hồi hộp lắm! _Hồng Quân vừa nói vừa lấy tay nghịch tóc Nại Nại, kết cuộc là nhận được ánh nhìn cháy lửa của cô

– Mấy đứa mới làm ông lo đó. Ông kêu về gấp thì đúng là có việc quan trọng, nhưng mấy đứa chẳng ai nói câu nào làm ông còn tưởng hôm nay cái chợ của bọn cháu ngừng hoạt động nữa _Ông Lục uống ngụm trà, nói
– Ông….!! _Hồng Quân, Nại Nại, Hàn Phong, Bội Bội cùng đồng thanh hét lên
Bảo Bảo từ nãy giờ ngồi đối diện Tiểu Huân, anh quan sát cô từ nãy đến giờ, khuôn mặt cô trở nên đăm chiêu dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Anh rất muốn hỏi cô xem có chuyện gì nhưng ngồi ở đây thì không tiện hỏi, anh thừa cơ hội mọi người không chú ý mà đá vào chân cô một cái khiến cô giật mình nhìn anh nhíu mày.
Anh thấy cô nhìn mình liền ra hiệu kêu cô nhìn vào màn hình điện thoại, cô không nói gì cầm điện thoại lên xem thì cô thấy có một tin nhắn của Bảo Bảo nhắn cho mình. Cô bấm vào xem:
“- Em bị gì thế?? Có việc gì sao?? “
Đưa ngón tay thon dài lướt trên màn hình điện thoại, cô bấm gì đó rồi tắt máy. Khuôn mặt trở lại bình thường, không còn trở nên đăm chiêu như lúc đầu, vì cô không muốn mọi người sẽ chú ý mình vì khuôn mặt đó.
“Ting”
Tiếng chuông thông báo có tin nhắn vang lên từ điện thoại của Bảo Bảo, anh mở màn hình rồi đọc:
“- Không!”
Anh nhìn lướt qua cô rồi tắt máy, nhưng anh vẫn lo lắng cho cô dù cô nói không có chuyện gì.
– Ông gọi mấy đứa về gấp là vì chuyến hàng tối nay của bọn nhập cảnh!
– Chẳng phải chuyến hàng đó đã có người đảm nhận rồi sao ông?
– Đúng! Nhưng ông muốn lần này mấy đứa hãy làm nhiệm vụ này cũng coi như đây là nhiệm vụ đầu tiên của các con! _Ông Lục điềm tĩnh nói
– Vậy thì dễ quá còn gì! _Nại Nại búng tay nói vẻ mặt vênh váo
– Đặc biệt không được sự trợ giúp của những bậc tiền bối khác. Lần này các con sẽ tự mình thực hiện nó, Tiểu Huân và Lạc Hy sẽ là người dẫn dắt mấy đứa thực hiện nhiệm vụ
– Có quá sớm không ông?? _Bảo Bảo nhìn ông hỏi
– Cứ cho bọn nó thử, trước sau gì cũng sẽ nhận nhiệm vụ, vậy nhân cơ hội lần này cho chúng tự mình thực hiện để trao dồi thêm kiến thức cho bản thân
Mọi người không nói gì nữa mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng của mình. Bầu không khí ban đầu trở lại

– Đừng im lặng mãi thế, mọi người nghĩ sao?? _ Bội Bội lên tiếng phá vỡ bầu không khí, cô nhìn mọi người muốn tìm câu trả lời nhưng nhận lại vẫn là sự im lặng
– Tiểu Huân, mày nghĩ sao? Đây là lần đầu tiên mày thực hiện nhiệm vụ. Nếu mày đồng ý thực hiện nhiệm vụ lần này bọn tao sẽ theo ý mày!
Tất cả mọi người dồn toàn bộ ánh nhìn về phía Tiểu Huân. Cả bọn đang đợi câu trả lời.
– Tao đồng ý!!
Tiểu Huân nhìn mọi người trả lời dứt khoát không cần suy nghĩ.
Mọi người nhìn Tiểu Huân rồi đưa mắt nhìn nhau gật đầu.
Ông Lục vui vẻ nói:
– Tối nay 9h tại bến cảng A1 sẽ có chiếc xe vận chuyển hàng. Tam ma nữ và Tam ma vương sẽ chia nhau thực hiện nhiệm vụ, Tam ma nữ sẽ đi đến chỗ bọn chúng giao dịch để cướp hai vali tiền, Tam ma vương sẽ đi cướp lô hàng của bọn chúng. Nên nhớ nhiệm vụ lần này các con sẽ tự lên kế hoạch và thực hiện nó bằng chính năng lực của mình. Đặc biệt là Bảo Bảo, con không được giúp bọn nó nhiệm vụ lần này. Các con có gì thắc mắc không??
Ông Lục nhìn Bảo Bảo ánh mắt cảnh cáo, vì ông biết thế nào bọn nó cũng sẽ nhờ Bảo Bảo trợ giúp. Anh chỉ cười rồi gật đầu hiểu ý. Mọi người nhìn nhau bĩu môi, coi như hy vọng cuối cùng cũng vụt tắt.
Hàn Phong, Bội Bội, Nại Nại, Hồng Quân ỉu xìu đồng thanh trả lời:
– Dạ không!!
-Tốt!! Giờ mấy đứa về chuẩn bị cho nhiệm vụ của mình đi
Cả bọn cùng nhau rời khỏi phòng chủ tịch, mạnh ai nấy về phòng người đó.
Trong phòng, ông Lục ngồi trên ghế làm việc khuôn mặt trầm tư. Ông luôn có niềm tin về bọn cô và bọn anh, và ông chắc chắn rằng bọn họ sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc. Nhưng không hiểu sao ông vẫn cảm thấy bất an trong lòng khi giao bọn cô và bọn anh nhiệm vụ lần này.
– Phải chăng là quá sớm!?
Liệu các chàng trai và cô gái của chúng ta có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này??? Mời mn đọc chap kế tiếp. Chúc mnđọc truyện vui vẻ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.