Sẽ Có Một Ngày Chúng Ta Thuộc Về Nhau

Chương 6


Bạn đang đọc Sẽ Có Một Ngày Chúng Ta Thuộc Về Nhau: Chương 6


Rắc rối thật đáng ghét!
Sáng sớm trước khi rời đi Nguyên Vũ có sang chào tôi một tiếng. Trước khi ra khỏi nhà còn không quên tặng tôi một nụ hôn lên tóc. Chính vì vậy mà tâm trạng tôi bây giờ vô cùng tốt, tốt đến mức có thể đứng giữa đường mà hét lên ấy chứ. Thế nhưng cái tâm trạng ấy chưa kéo dài được bao lâu thì đã bị cái tên Triệu Đình Phong làm cho tụt dốc không phanh.
Chuyện là thế này: khi vừa bước chân đến cổng trường tôi bị một đám nữ sinh chặn đường, mặt đứa nào đứa nấy đều dữ dằn y như bà chằn, ánh mắt nhìn tôi tỏ rõ vẻ thù địch ghen ghét. Nếu là bình thường tôi sẽ đi qua hỏi thăm xem có chuyện gì nhưng hôm nay tâm trạng vô cùng tốt nên không muốn gây sự với bọn chúng, liền tránh sang một bên để đi qua.
Tôi đã có ý tốt như thế vậy mà mấy đứa đó còn không biết điều, tiếp tục chặn tôi lại một lần nữa. Vì tâm trạng tốt nên tôi định tiếp tục làm ngơ như không có gì, ai ngờ còn chưa đi được một bước đã bị một con nhỏ nào đó nắm tóc kéo lại.
Từ nhỏ đến lớn điều tôi ghét nhất chính là bị người khác chạm vào tóc mà chưa được sự đồng ý của tôi. Do đó, tâm trạng có tốt đến mấy cũng không thể làm ngơ trước hành động vừa rồi.
Thú thực là tôi không hay đánh nhau, một phần do Nguyên Vũ bảo con gái phải dịu dàng một chút không nên gây gổ đánh nhau, còn một phần là do hồi cấp hai tôi đã đánh một bạn nam cùng lớp rách cả trán khiến cậu ta phải vào viện khâu năm mũi liền. Kể từ đó tôi không dám động tay động chân với ai nữa.
“Bỏ tay ra!” Tôi gằn giọng nói với con nhỏ vẫn đang nắm chặt tóc tôi.
“Bỏ ra để mày chạy mất à?” Con nhỏ đó cao giọng nói, lực tay còn tăng thêm một chút.
Bực mình thật rồi nha. “Đừng để tôi phải nhắc lại lần thứ hai.” Lần này giọng nói của tôi còn mang theo chút đe dọa, tay cũng đưa ra sau nắm lấy cổ tay con nhỏ đó.
Cơ mà con nhỏ này như kiểu bị điếc hay sao ý, tay vẫn nắm chặt tóc tôi không chịu buông. Vậy thì đừng trách Nguyên Ân này hạ thủ vô tình. Tôi dùng lực nắm chặt cổ tay nhỏ, móng tay bấm mạnh vào cổ tay nó.

Cùng với lúc con nhỏ hét lên một tiếng đầy đau đớn tóc của tôi cũng được thả tự do. Ây! Đã cảnh cáo trước rồi mà không nghe, bây giờ bị chảy máu mới biết đường bỏ tay ra.
“Này con kia thích gây sự đánh nhau hả?” Một con nhỏ chẳng biết từ đâu nhảy đến trước mặt tôi, hùng hổ nói.
“Tôi đã cảnh cáo trước rồi không nghe thì ráng chịu, mới cả người gây sự trước là mấy người, không phải tôi.” Hừ! Động vào nhầm người rồi mấy cưng ạ!
“Mày…”
“Có chuyện gì thì nói nhanh đi sắp vào học rồi.” Tôi cắt ngang câu nói của nhỏ kia.
“Mày có quan hệ gì với anh Đình Phong?” Con nhỏ vừa nắm tóc tôi ghiến răng hỏi.
Hóa ra là vì tên mặt lạnh nên mới gây sự với tôi. Grừ! Một mình tên đó đã đủ khiến tôi phát điên rồi bây giờ còn thêm mấy đứa fan cuồng này nữa. God! Kiếp trước con có làm gì đắc tội với người sao? Tại sao kiếp này liên tục bị làm cho tức điên lên vậy???
“Tại sao tôi phải trả lời?” Tôi hỏi lại.
“Bởi vì chị ấy muốn biết.” Vừa nói, nhỏ vừa nắm tóc tôi đưa tay chỉ về phía cô gái đứng sau nó. Người này đối với tôi cũng chẳng xa lạ gì, chị ta chính là hot girl chảnh chọe bậc nhất của trường tôi, hiện đang học lớp 12.
“Ồ! Thì ra là chị Thụy An” Tôi nhếch môi cười giọng nói tỏ rõ sự khinh thường.

Chị ta trước đây là fan cuồng của anh trai tôi, suốt ngày bám theo anh ấy làm trò để gây sự chú ý. Tôi thân là em gái tất nhiên là phải đứng ra giải quyết rồi. Chính vì thế mà trường tôi lúc đó đã xảy ra cuộc đại chiến giữa tôi và chị ta. Kết quả khỏi đoán cũng biết là tôi thắng, Thụy An không những thua cuộc mà còn bị đuổi ra khỏi fan club của anh Nguyên Vũ, khiến tôi vô cùng hả hê.
“Mau trả lời đi chứ, mày và anh Phong có quan hệ gì? Hôm kỉ niệm trường anh ấy nhắc đến tên mày, lúc về còn kéo mày lên xe của ảnh nữa chứ.” Con nhỏ vừa kéo tóc tôi tiếp tục hỏi.
Nếu tôi đoán không nhầm thì mấy nhỏ này đang mắc phải bệnh GATO không hề nhẹ. Thôi thì chiều mấy bạn ý vậy, đã mất công đứng chặn đường tôi mà không có được câu trả lời thì thật là đáng thương.
“Thì ra là mấy người đã thấy hết rồi à, vậy thì tôi cũng chẳng giấu nữa. Tôi với mặt…à Đình Phong chính là quan hệ chủ nhân và đầy tớ…”
“Cái gì? Mày được làm đầy tớ cho anh Đình Phong hả?” Một trong số mấy con nhỏ đó ngạc nhiên thốt lên, mặt hiện rõ hai chữ GATO.
Gì chứ! Tôi còn chưa nói hết vế sau mà!
“E hèm…Đình Phong chính là vệ sĩ kiêm luôn chân sai vặt mà ba thuê cho tôi.” Tôi cao giọng nói, mặt còn hơi hếch lên đầy thỏa mãn. Nhìn mặt tôi thế này mà phải đi làm đầy tớ cho cái tên ác ma đấy á? Còn lâu nhé.
“Này em gái, có nhất thiết phải chém bão thế không?” Thụy An im lặng từ đầu bây giờ mới lên tiếng. Giọng nói điệu chảy nước của chị ta thật khiến tôi nổi da gà.
“Chắc chị cũng biết anh trai tôi mới kí hợp đồng với Đình Thiên chứ…thật ra lúc đầu anh ấy không đồng ý đâu nhưng nể mặt Đình Phong đang làm vệ sĩ cho tôi nên mới kí hợp đồng.” Nói xong tôi thản nhiên bước đi, để lại đám fan cuồng đó mặt đơ như cây cơ. Haha, tài diễn xuất lại lên level rồi!

Sau khi thoát khỏi đám fan cuồng đó, tôi thẳng tiến về phía lớp học thân yêu. Vừa đi vừa nguyền rủa cái tên mặt lạnh kia. Nếu không phải vì hôm kỉ niệm thành lập trường Đình Phong cố tình nhắc đến tên tôi lúc phát biểu thì tôi cũng đâu có gặp rắc rối như thế này. Sau đó còn kéo tôi lên xe của anh ta nói linh ta linh tinh nữa chứ. Giờ nghĩ lại rõ ràng là anh ta cố tình làm như thế để hại tôi mà. Tức chết mất! Ở đâu ra cái loại người xấu xa đến thế cơ chứ?
kể cũng lạ, bộ trước đây tôi có làm gì đắc tội với Đình Phong hay sao mà hết lần này đến lần khác anh ta gây sự với tôi thế? Tóm lại, sau những gì anh ta đã làm với tôi thì tên mặt lạnh đó chính thức trở thành sinh vật nguy hiểm số một cần phải đề phòng mọi lúc mọi nơi, tránh càng xa càng tốt.
Cuối cùng cũng đến lớp, tôi phải kể cho Hạ Băng nghe toàn bộ những gì xảy ra với tôi từ sáng đến giờ mới được.
“Này Băng Băng, lại đây tao kể cho chuyện này.” Vừa đặt mông vào chỗ ngồi thân yêu tôi liền vẫy tay gọi Hạ Băng.
Nó hí hửng đi lại chỗ tôi, mặt tươi còn hơn cả hoa, hình như là đang có chuyện vui thì phải.
“Ân Ân của ta, sao hôm trước ngươi không nói cho ta biết cái người đẹp trai đưa chúng ta đi ăn ở nhà hàng Nhật chính là Triệu Đình Phong thiên hạ đệ nhất mĩ nam hả?” Nó khoác vai tôi, vẻ mặt thì tươi cười y như lúc tôi gọi nhưng giọng nói thì không có một chút thiện cảm nào.
“Hơ! Tao tưởng mày biết mặt tên đó rồi.” Tôi giả bộ ngây thơ hỏi.
“Hừ! Tao mới chỉ nghe tên chứ không biết mặt, không ngờ người hoàn hảo như vậy lại là bạn trai của mày, aizz!” Nó nhìn tôi với ánh mắt đầy ai oán, buông ra một câu khiến tôi đứng hình, cộng thêm một tiếng thở dài rõ là phiền não.
Nó vừa nói gì ấy nhỉ? Bạn…Bạn Trai! Tên mặt lạnh đáng ghét đó từ khi nào lại trở thành bạn trai của tôi vậy?
Tôi còn chưa kịp lên tiếng giải thích thì Hạ Băng lại nói tiếp, “Mày đừng giả bộ ngạc nhiên như thế, trên diễn đàn của trường còn có cả ảnh chụp mày đến nhà anh ta nữa cơ.”
ẦM!!! Có ai có thể giải thích cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không? Rõ ràng là quan hệ chủ nhân-đầy tớ sao bây giờ lại trở thành quan hệ yêu đương vậy? Bộ hết việc để làm hay sao mà mấy đứa thừa hơi dỗi việc nào đó lại đi dựng lên câu chuyện nhảm nhí như thế? Ôi! Thật sự là sắp phát điên rồi!
Mới bị anh ta nhắc tên rồi kéo lên xe một lần đã bị lũ fan cuồng hỏi thăm như vậy. Bây giờ còn thêm cái tin nóng sốt là bạn gái của anh ta, tôi lấy trí thông minh của mình ra đảm bảo: lũ fan cuồng ấy sẽ không để cho tôi sống yên dù chỉ một ngày.

“Nghe mấy đứa con gái lớp mình nói lát tan học trưởng fan club của Đình Phong sẽ đến tìm mày nói chuyện đấy.” Hạ Băng vừa vỗ vai tôi vừa nói, không những thế ánh mắt nó còn thể hiện sự cảm thông sâu sắc nữa chứ.
TRIỆU ĐÌNH PHONG! Ta căm thù ngươi. Tại sao chuyện gì liên quan tới ngươi cũng đem lại rắc rối vậy? Đúng là đáng ghét mà!
Cuộc sống yên ổn của tôi từ này coi như chấm dứt rồi nhé. Grừ! Triệu Đình Phong, rốt cuộc thì kiếp trước tôi đắc tội gì với anh mà kiếp này anh lại hại tôi thê thảm như vậy???
Có lẽ bạn Nguyên Ân không nhớ một chuyện xảy ra đã khá lâu rồi. Đó là nhiều năm về trước, lúc ấy bạn Ân mới 10 tuổi thôi, là một cô bé rất hoạt bát và hiếu động.
Trong một lần đi cùng anh trai đến công viên giải trí chơi, do tính hiếu động của mình mà bạn Ân bị lạc. Cơ mà bạn Ân vốn trời không sợ, đất thì lại càng không nên vẫn hồn nhiên đi khám phá công viên giải trí một mình.
Lúc đó Nguyên Ân đang quan sát xung quanh thì thấy một anh đẹp trai và một chị xinh gái đang đứng đối diện với nhau. Trên tay anh đẹp trai là một con gấu bông trắng toát rất đáng yêu. Bạn Ân vừa nhìn thấy đã thích, liền ba chân bốn cẳng chạy đến chỗ anh đẹp trai, kéo kéo áo anh để gây sự chú ý sau đó ngây thơ nói, “Anh đẹp trai, con gấu bông đẹp quá, anh có thể tặng em không?”
Anh đẹp trai đương nhiên là phải dẹp bỏ vật cản đường từ trên trời rơi xuống này, lập tức cúi xuống dỗ dành: “Em gái ngoan, đợi lát nữa anh sẽ tặng em con gấu đẹp hơn, bây giờ anh phải yỏ tình với chị kia đã, ok!”
Từ nhỏ bạn Ân nhà ta muốn gì là được nấy, tất nhiên là không chịu nghe lời rồi. Cho nên vì muốn nhanh chóng có được con gấu bông kia bạn Ân đã ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt chị xinh đẹp và nói rất to: “Chị xinh đẹp ơi, anh đẹp trai này bảo rằng chị là con quỷ xấu xa gớm ghiếc, con gấu anh ấy đang cầm cũng xấu y như chị nên chỉ hợp với chị thôi, em nhìn rất đáng yêu nên không hợp. Nhưng mà em rất thích con gấu này, chị mau bảo anh ấy tặng nó cho em đi.” Giọng nói không chỉ to mà đôi mắt to tròn của bạn Ân lại còn rưng rưng như sắp khóc. Trông tội nghiệp vô cùng.
Chị gái xinh đẹp sau khi nghe bạn Ân nói vậy liền nổi khùng tát cho anh đẹp trai một cái rồi bỏ đi. Để lại anh đẹp trai đứng bất động như tượng đá. Đến con gấu cũng tuột khỏi tay. Bạn Ân nhân cơ hội ấy liền nhặt luôn con gấu ôm vào lòng rồi hớn hở chạy đến chỗ anh trai đang tìm mình cách đó không xa. Không hề biết mình vừa gây nên một truyện khiến bảy năm sau bản thân phải chịu hậu quả vô cùng thê thảm.
Anh đẹp trai phải mất một lúc mới hoàn hồn. Đến lúc tỉnh lại thì hung thủ cũng đã biến mất. Sau lần tỏ tình thất bại đó, anh đẹp trai đã bị em họ của mình bắt lao động khổ sai tròn một tháng. Tất cả chỉ vì con bé đáng ghét nào đó đã phá hỏng vụ tỏ tình của anh, khiến anh vừa bị thua vụ cá cược với em họ vừa bị ăn một cái tát oan. Anh đã thề là nếu sau này gặp lại con bé đó sẽ cho nó một bài học nhớ đời để khỏi đi chọc phá người khác nữa.
À vâng! Chẳng cần nói cũng biết anh đẹp trai kia chính là Đình Phong thiên hạ vô địch. Cơ mà cũng phải công nhận một điều là anh Phong thù dai quá đi, khiến cho bạn Ân nếu không gặp rắc rối thì cũng tức đến phát điên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.