Sẽ Có Một Ngày Chúng Ta Thuộc Về Nhau

Chương 5


Bạn đang đọc Sẽ Có Một Ngày Chúng Ta Thuộc Về Nhau: Chương 5


Yểu điệu thục nữ hay cô nàng ngổ ngáo.
Chiếc xe thương vụ màu đen đi chầm chậm phía sau Nguyên Ân, người trên xe vừa giữ khoảng cách sao cho cô gái phía trước không phát hiện vừa đưa mắt đánh giá cô từ đầu đến chân.
Áo đồng phục trắng tinh nổi bật trong đêm tối, cổ áo được bẻ vuông vắn, quần jean bó sát làm nổi bật đôi chân thon dài. Nhìn từ phía sau trông cô thật dịu dàng và trang nhã. Chẳng ai ngờ đây là một cô gái 17 tuổi cả.
Đang chìm đắm trong đánh giá của bản thân về cô gái phía trước thì người trên xe bị giật mình bởi tiếng gõ lên cửa xe. Lúc này mới nhận ra bản thân đã dừng xe tự bao giờ, cô gái kia vừa rồi còn ở cách một đoạn khá xa giờ đã đứng ngay bên cạnh cửa xe. Vẻ mặt dò xét nhìn qua lớp kính màu saphia.
Sau một hồi đắn đo suy nghĩ cuối cùng anh ta quyết định hạ kính xe xuống, chưa kịp hỏi có chuyện gì thì đã nghe thấy cô gái kia nói liến thoắng, “Tại sao lại đi theo tôi? Chẳng lẽ anh là tên biến thái mà gần đây mọi người hay nhắc đến?…” Ngừng một lát như đang suy nghĩ gì đó, Nguyên Ân nói tiếp, “Không đúng, tôi đã gặp nhiều tên biến thái nhưng chưa thấy chúng lái xe ô tô để dở trò với nạn nhân bao giờ…chẳng lẽ bây giờ lại có thêm loại biến thái mới?”
Người trong xe hoàn toàn câm nín, bàng hoàng nhìn cô gái đang đứng cạnh cửa xe kia. Nhìn mặt anh như vậy mà cô lại dám bảo anh là biến thái! Có tên biến thái nào lại đẹp trai như anh, gái theo xếp thành hàng dài như anh không?
“Này em gái, đi chơi với bọn anh đi, cần gì phải hạ mình mời mọc mấy tên công tử nhà giàu.” Lời còn chưa kịp ra khỏi miệng thì đã nghe thấy tiếng cười
cợt nhả cùng một câu nói khiếm nhã của mấy tên con trai ăn mặc hầm hố chẳng biết từ đâu xuất hiện. Thầm nghĩ phen này chắc phải làm anh hùng cứu mỹ nhân nhưng còn chưa kịp làm gì đã thấy cô gái kia thản nhiên hỏi.
“Nhìn mặt tôi giống mấy đứa con gái đứng đường vẫy khách lắm sao?”
Ngay sau đó là bộ mặt dữ dằn, giọng nói đầy vẻ uy hiếp “Đã nghe danh tiếng của Trịnh gia – Trịnh Nguyên Hùng rồi chứ? Nếu mấy người còn không mau cút đi thì trong vòng 1 phút nữa ông ấy sẽ có mặt ở đây và cho các người biết thế nào là đi chơi.”
Chỉ chưa đầy 5s sau câu đe doạ kia, đám lưu manh bỏ chạy mất dạng. Nguyên Ân khẽ nhếch môi tỏ vẻ hài lòng, sau đó vẫn giữ nguyên cái vẻ mặt doạ người quay lại nhìn người đang ngồi trên xe ô tô, trầm giọng đe doạ, “Còn anh, nếu còn bám theo tôi nữa thì đừng có trách bản cô nương hạ thủ vô tình.”
Lại một ngày học nữa trôi qua, đồng nghĩa với ngày đi làm thứ hai của tôi bắt đầu.
Hôm nay người mở cửa cho tôi là tên mặt lạnh chứ không phải chị Hoa. À đúng rồi vì anh ta ở nhà nên chị Hoa có thể về, vậy chắc là tôi cũng không cần phải làm nữa đâu nhỉ. Đang hí hửng vì ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu thì giọng nói trầm lạnh của Đình Phong vang lên trên đầu tôi, “Vào nhà đi!”
Ủa! Sao lại vào nhà, không phải là được nghỉ à? Tôi tỏ vẻ bất mãn ngẩng lên nhìn Đình Phong, hỏi: “Có anh ở nhà rồi tại sao tôi vẫn phải làm?”

“Vì Đình Nhi thích.” Câu trả lời vô cùng đơn giản và ngắn gọn, đơn giản đến mức tôi không còn gì để vặn lại.
Ủ rũ cúi đầu bước vào trong nhà, không may tôi lại đâm vào ngực ai đó, một vòm ngực rất rắn chắc. Vừa xoa đầu vừa lùi lại xem cái người mình vừa đâm phải là ai thì bắt gặp ngay một khuôn mặt khá là quen. Vô thức lùi lại vài bước nữa, không ngờ lưng lại đụng phải một vòm ngực khác cũng vô cùng rắn chắc. Bối rối ngẩng lên nhìn không ngờ lại chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Đình Phong.
Bây giờ dù có ghét Đình Phong đến mấy thì cũng không quan trọng bằng việc tên biến thái lái ô tô bám theo tôi tối hôm qua đang đứng ngay trước mặt tôi. Chớp lấy thời cơ, tôi liền nép sát vào người Đình Phong, một tay nắm lấy cổ tay của anh ta, một tay giơ lên chỉ về phía tên biến thái, “Ê tên biến thái kia, tại sao ngươi lại ở đây?…ta đã…”
Nhưng còn chưa kịp nói hết câu đã bị cái người đứng đằng sau đẩy ột cái, cả người lập tức đổ nhào về phía trước.
Uỵch!!! Tôi nằm sấp trên nền nhà lát đá, phía trên bị một con heo vừa to vừa nặng là Đình Phong đè lên. Bởi vì lúc bị hắn ta đẩy, theo quán tính tay tôi càng nắm chặt cổ tay Đình Phong. Tôi ngã, hắn cũng ngã, nên bây giờ tôi mới bị hắn đè cho sắp bẹp dí trên sàn thế này.
Sau một hồi vùng vẫy cuối cùng tôi cũng được tên biến thái kéo dậy, anh ta nhìn tôi từ đầu đến chân, khẽ mỉm cười, nói: “Tôi không phải tên biến thái này biến thái nọ, tôi là Đình Quân, em họ của Đình Phong.”
Em họ! Nếu là em họ của một người khác thì không sao nhưng anh ta lại giới thiệu mình là em họ của tên mặt lạnh thì nhất định phải đặc biệt đề phòng, nâng cao cảnh giác. Mặc dù không phải anh em ruột nhưng vẫn có chung dòng máu của tổ tiên với Đình Phong. Độ nguy hiểm không hơn thì cũng ngang ngửa. Còi báo động trong người tôi chợt réo inh ỏi, với cái tình trạng có đến hai sinh vật nguy hiểm ở cạnh như thế này thì mức độ rủi do phải xếp vào cấp độ nặng nhất. Mà cái tên Đình Phong kia dù không muốn đắc tội với hắn thì cũng bị hắn ép cho buộc phải đắc tội.
“Chào! Tôi là Nguyên Ân, bảo mẫu của Đình Nhi.” Bây giờ cách tốt nhất để tránh rủi do là không được gây thêm thù oán gì với Đình Quân. Riêng chuyện tôi gọi anh ta là tên biến thái cũng đủ để anh ta đập cho tôi một trận rồi.
“Hôm qua, tôi…”
Ầy chắc là định nói đến chuyện hôm qua đây mà.
“A!Hôm qua tôi có gặp anh rồi à! Tại sao tôi không nhớ nhỉ?” Tốt nhất là chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có, hehe!
Vì bị tôi chặn họng, hơn nữa tôi còn giả vờ như không có gì nên Đình Quân cũng không nói nữa, chỉ khẽ nhếch môi cười như có như không, lắc lắc đầu. Coi như thoát được một phần rủi do.
Đã giải quyết xong một tên, bây giờ đến lượt cái tên giới tính nam nhưng cư xử chẳng giống đàn ông một chút nào kia. Càng nghĩ càng thấy tức, tại sao anh ta có thể đẩy một cô gái yếu đuối như tôi ngã lăn ra đất cơ chứ??? Chẳng biết thương hoa tiếc ngọc là gì. Nếu là Nguyên Vũ, trong trường hợp vừa rồi anh nhất định sẽ kéo tôi ra phía sau, bằng mọi giá bảo vệ tôi trước tên biến thái. Aizz! Nhắc đến mới nhớ, ngày mai Nguyên Vũ về nước quay CF mercial film – quảng cáo). Có lẽ ngày mai anh sẽ rẽ qua nhà, phải ở nhà túc trực mới được.
Nghĩ đến đây, cơn giận trong lòng tôi bỗng tan theo mây khói, ý muốn lột da tên mặt lạnh cũng biến mất. Thay vì bày ra bộ mặt dữ dằn dọa người tôi quyết định trưng ra bộ mặt đáng yêu mà mỗi lần muốn xin xỏ cái gì đấy với bố hoặc Nguyên Vũ tôi đều sử dụng. Ai là con trai khi nhìn thấy khuôn mặt ấy của tôi đều phải mềm lòng. Tôi phải xin bằng được Đình Phong cho nghỉ làm ngày mai.
Hình như là tôi đoán sai giới tính của Đình Phong rồi, bởi vì tôi nói đến níu cả lưỡi, miệng nở nụ cười có chút ngây thơ có chút quyến rũ cũng sắp méo đến nơi vậy mà hắn vẫn không động lòng. Trời ơi là trời! Tôi còn phải hạ mình đến thế nào nữa???

Hừ! Đã vậy bản cô nương không thèm xin nữa, quyết định ngày mai sẽ tự nghỉ. Sau khi lườm Đình Phong phải đến gần nửa ngày tôi mới vùng vằng đi lên tầng tìm Đình Nhi.
Nếu ai hỏi tôi bạn hối hận chuyện gì nhất ngay lúc này thì tôi sẽ chẳng ngần ngại mà trả lời rằng: điều tôi hối hận nhất là cách đây ít phút không nhảy vào lột da Đình Phong.
Nhìn theo bóng lưng của Nguyên Ân cho đến khi nó khuất hẳn, Đình Quân mới vỗ vai Đình Phong, tỏ vẻ cảm thán: “Tôi cứ nghĩ cô gái cậu thích là một người yểu điệu thục nữ cơ. Thật không ngờ anh họ à, người cậu thích lại là một cô nàng ngổ ngáo.”
“Nên sửa lại là Đình Nhi thích mới đúng.” Đình Phong liếc nhìn cái tên khuôn mặt đang biểu lộ đầy cảm xúc kia một cái rồi lười biếng cất bước về phía nhà bếp. Trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác thú vị. Xem ra cuộc sống buồn chán sẽ không kéo dài lâu thêm nữa.
Ghét! Cực kì ghét!
Chỉ cần ghét một người là có thể ghét lây sang cả những thứ có liên quan đến người ấy. Mười bảy năm rưỡi sống trên đời vậy mà đến tận bây giờ tôi mới ngộ ra điều này.
Tôi đã định sau khi tan học sẽ chạy thẳng về nhà chờ Nguyên Vũ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ghét Đình Phong là điều không thể phủ nhận nhưng nếu vì ghét mà không báo với anh ta một tiếng, bỏ mặc Đình Nhi thì thật là có lỗi với con bé. Dù sao thì con bé cũng rất ngoan và yêu quý tôi. Thật không nỡ làm nó buồn!
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng tôi gửi cho Đình Phong một tin nhắn nói là tôi bị ốm không thể đi làm, sau đó chạy về nhà với tốc độ ánh sáng.
Chân trái vừa chạm đến viên gạch đầu tiên trong nhà, một dự cảm chẳng mấy tốt lành bỗng ùa đến quấn chặt lấy tôi. Theo phản xạ tôi liền dừng lại và nép vào một bên cửa. Qua khe cửa nhỏ tôi nhìn thấy trong phòng khách có tất cả năm người. Ở chỗ tôi đang đứng chỉ có thể nhìn thấy Nguyên Vũ, ba tôi và anh quản lí còn hai người kia thì quay lưng lại phía tôi. Nhưng mà một trong hai cái bóng lưng kia cho dù có hóa thành tro tôi cũng nhận ra được. Chính là tên mặt lạnh cực kì đáng ghét Triệu Đình Phong.
Aizz! Một người ngày đêm mong được gặp mặt, một người ngàn vạn lần không muốn gặp. Trời ơi! Cái này có được gọi là oan gia ngõ hẹp không?
May mà đầu óc tôi nhanh nhạy cộng với tài diễn xuất đến diễn viên cũng phải gọi bằng sư phụ nên không khó để diễn một vở kịch cho tên ác ma mặt lạnh kia xem. Đã chót nói với anh ta là bị ốm rồi bây giờ tự nhiên cười toe toét đi vào thế nào cũng bị anh ta phát hiện. Đã đâm lao thì phải theo lao.
Bắt đầu kế hoạch tác chiến. Bước đầu tiên là làm cho tóc hơi rối một chút rồi lau sạch lớp son bóng, tiếp theo là lấy phấn mắt màu đen tô quanh mắt làm sao cho nó giống như bị thâm do thiếu ngủ gây ra, sau đó lấy lọ nước dưỡng ẩm xịt xịt lên trán cho giống mồ hôi. Bước cuối cùng là làm cho sự mệt mỏi hiện rõ trên mặt: mắt hơi nheo lại hoặc trông đờ đẫn cũng được, trán hơi nhăn lại nữa. Thế là ok! Cũng may là hôm nay có việc cần dùng đến nên mới mang theo mấy thứ này nếu không khỏi đóng kịch luôn.
Khi đã chuẩn bị xong mọi thứ, tôi bắt đầu bước thật chậm vào nhà, nói như hụt hơi: “Thưa ba, Con mới đi học về!”
“Ừ! Mau lại chào hỏi mọi người đi.” Ba vừa mỉm cười vừa nói với tôi.

Theo lời ba tôi cúi đầu chào từng người một. Xong xuôi mới nói tiếp, “Con hơi mệt nên xin phép lên phòng nghỉ một lát.”
“Ừ!”
Vừa lên đến phòng tôi liền quăng cặp sách sang một bên, lấy đà nhảy lên giường, lăn lộn mấy vòng cho khỏi bứt rứt khó chịu. Có trời mới biết tôi đã phải rất kiềm chế mới không nhảy vào lòng Nguyên Vũ khi anh ấy cười với tôi. Tất cả chỉ tại cái tên đại ác ma mặt lạnh kia, grừ!
Không được! Nếu không được ôm thì cũng phải được ngắm một chút chứ! Nghĩ là làm, tôi lập tức xuống giường, chuẩn bị kế hoạch tác chiến lần hai. Thế nhưng kế hoạch còn chưa kịp lên tôi đã bị đứng hình bởi cái người đứng ngay trước mặt khi cửa phòng mở ra.
Đôi mắt cười lấp lánh như ánh sao, nụ cười tỏa nắng cùng với núm đồng tiền rất duyên. Ôi! Thật sự là làm người khác bị đứng tim mà!
“Không sao chứ?” Anh dịu dàng hỏi.
Bởi vì tôi bị đứng hình nên mất một lúc mới tiêu hóa được câu hỏi của anh. Đã diễn thì phải diễn đến cùng, tôi ngại phải giải thích lắm. Nhanh như cắt tôi nhập vào vai đang diễn dở, giọng đầy mệt mỏi trả lời, “Tại dạo này thi cử nhiều nên em hơi mệt chút thôi.”
Thật là phục tài diễn xuất của mình quá đi! Ngay cả Nguyên Vũ cũng không nhận ra, sắp đi đóng phim truyền hình được rồi, keke!
“Tiếc thật đang định rủ em đi ăn tối cùng mọi người, nếu mệt thì nghỉ ngơi đi.” Khuôn mặt đẹp trai tỏ vẻ tiếc nuối.
Hơ! Đi ăn cơm…không phải chứ? Lâu lắm rồi không được ăn cơm với Nguyên Vũ, có chút ân hận rồi nha. Thế là chẳng kịp suy nghĩ nhiều tôi liền nắm lấy cánh tay anh, quả quyết nói, “Đợi em một chút em muốn đi.”
Sau đó đóng sập cửa lại, thay quần áo với tốc độ nhanh nhất có thể. Chính tôi cũng không ngờ, chỉ vì cái quyết định không thèm suy nghĩ này mà bản thân suýt chút nữa rơi vào một phen nguy khốn.
Lần này anh về nước là để quay CF cho sản phẩm mới của Đình Thiên, nên hôm nay cái tên đại ác ma kia mới đến nhà tôi để mời anh đi ăn cơm, tiện thể trao đổi ý kiến về việc quay CF. Từ lúc biết Đình Phong đến giờ đây lần đầu tiên tôi thấy anh ta hạ mình đến tận nhà người khác chỉ để mời đi ăn cơm. Đúng hơn là mời cả nhà tôi đi ăn. Có một sự nghi ngờ nhẹ.
Đúng là nhà giàu có khác, ăn một bữa cơm đơn giản cũng phải đến nhà hàng năm sao. Trời ạ! Có nhất thiết phải phô trương thế không? Một bữa ở đây phải bằng mấy chục bữa ở chỗ khác, có thể giúp cho bao nhiêu người nghèo. Aizz! Tự nhiên lòng thương người lại nổi lên.
Vì đã đặt trước nên khi chúng tôi vừa ngồi vào bàn thức ăn liền được dọn lên. Ây! Không được tự chọn món sao? Thế này chẳng khác gì ép người khác phải ăn theo ý mình. Thật là vô duyên, mất lịch sự, mất nhân tính mà. Tại sao lại tuyệt đường ăn uống của người khác như thế? Đến ăn cũng không để người ta được thoải mái. Đúng là chỉ có đại ác ma mới làm như thế!
“Thức ăn hôm nay đều là do cậu Nguyên Vũ gọi, hy vọng bác và em sẽ vừa miệng.” Tôi đang nguyền rủa người nào gọi món thì thư kí của Đình Phong lên tiếng. Thật là tội lỗi, tội lỗi! Tôi xin rút lại những gì mình vừa nghĩ.
Thức ăn được dọn lên, toàn là những món tôi thích. Oa! Nguyên Vũ, anh đúng là số một! Đang trong tâm trạng vui sướng và hạnh phúc thì bỗng một giọng nói trầm thấp đầy lạnh lẽo vang lên, cắt đứt tâm trạng vui vẻ của tôi.
“Nguyên Ân có vẻ rất vui, trông không còn mệt mỏi như lúc mới về nữa.”

Định gây sự với tôi đây mà, bản cô nương còn lâu mới trúng kế nhé. Cố gắng kìm nén ham muốn bay sang xé xác Đình Phong, tôi mỉm cười yếu ớt, lại có chút mệt mỏi nói: “Lâu rồi mới được gặp anh trai cộng thêm việc được cùng ăn cơm với anh Đình Phong nên tâm trạng rất tốt, không còn thấy mệt nữa.”
“Vậy à! Chỉ cần tâm trạng tốt là hết mệt xem ra cũng chưa thể nói là bị ốm nhỉ!” Anh ta nhướn mày nhìn tôi tỏ rõ vẻ thích thú.
Hừ! Nguyên Ân, mày phải bình tĩnh, thật bình tĩnh.
“Theo tôi thấy thì mệt với ốm cũng như nhau thôi, đều là tình trạng sức khỏe không tốt. Hơn nữa từ ốm chỉ có hai chữ cái, nhắn tin trong lúc vội dùng từ ốm sẽ nhanh hơn từ mệt, tiết kiệm được hẳn 1 giây.”
“Ồ! Thật không ngờ đấy!” Đình Phong chỉ nói một câu như thế rồi cúi xuống ăn. Không hề đả động đến vấn đề này nữa.
Anh ta không nói, tôi cũng không nói. Lúc này mới nhận ra không khí trên bàn ăn thật yên lặng. Đưa mắt nhìn quanh mới biết mọi người đều đang nhìn tôi với ánh mắt kiểu như: con/em vừa nói linh tinh gì vậy?
Nghĩ lại…quả nhiên là nói linh tinh. Tự nhiên lại nói cái gì mà nhắn tin rồi tiết kiệm thời gian. Đúng là ngớ ngẩn…xấu hổ chết mất! Tôi liếc mắt lườm tên mặt lạnh kia một cái, không ngờ anh ta lại nhếch môi cười khiến áu trong người tôi càng sôi lên. Trịnh Nguyên Ân này xin thề, sau này nhất định cho Triệu Đình Phong một bài học nhớ đời!
Cơn tức còn chưa kịp lắng xuống, Đình Phong lại tiếp tục công kích.
“Chắc bác và Vũ cũng biết Nguyên Ân đang làm bảo mẫu cho Đình Nhi nhà cháu chứ ạ?”
Thức ăn tôi mới nuốt trôi đến giữa họng vì câu hỏi của anh ta mà dừng lại. Chẳng cần nói cũng biết tôi bị ghẹn, ho sặc sụa. Nguyên Vũ ở bên cạnh đưa cho tôi cốc nước, tay còn lại vuốt vuốt lưng cho tôi. Chờ cho tôi hết ho anh mới cất chất giọng ấm áp nói: “Lát về sang phòng anh nói chuyện.”
Cái tên đáng ghét kia chắc chắn là muốn tôi chết nghẹn mà, nếu không thì cũng là chết vì tức.
God! Con vốn dĩ đã định giấu Nguyên Vũ chuyện này. Nếu anh ấy biết lý do con làm bảo mẫu cho Đình Nhi là do bị tên đại ác ma kia ép, nhất định sẽ tìm anh ta nói chuyện, có khi đánh nhau cũng nên. Rồi sẽ làm ảnh hưởng đến việc hợp tác giữa hai bên. Khó khăn lắm mới xin được ba giữ bí mật cho vậy mà người nỡ lòng nào để cho ý tốt của con bốc hơi như vậy?
“Tại sao lại đi làm bảo mẫu, chẳng phải em rất ghét trẻ con à?” Anh hỏi khi cả hai chúng tôi đã ngồi ngay ngắn trong phòng của anh.
Cũng may là tôi thông minh, trên đường về đã suy nghĩ rất nhiều câu trả lời, cuối cùng tìm được một câu nghe có vẻ rất hợp lí: “Bởi vì Đình Nhi rất ngoan, không giống những đứa trẻ khác và vì em muốn tích lũy thêm chút kinh nghiệm về việc chăm sóc cho người khác ý mà.”
Bởi vì câu trả lời của tôi quá ư là hợp lí nên anh không hỏi gì thêm, chỉ dặn dò tôi mấy câu rồi cho tôi về phòng. Coi như thoát nạn.
Thật ra là tôi muốn ở gần anh thêm chút nữa nhưng chợt nghĩ đến cái tên khốn Triệu Đình Phong kia, máu lại bắt đầu sôi sùng sục nên tôi phải về phòng xả giận trước đã.
Grừ! Tên đại đại ác ma kia hãy xem ta làm gì với khuôn mặt xấu xa của ngươi được in trên báo sáng nay.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.