Bạn đang đọc Sẽ Có Một Ngày Chúng Ta Thuộc Về Nhau: Chương 4
Sáng thứ hai là buổi sáng mà tôi ghét nhất, tại sao ấy hả? Tại vì mỗi buổi sang thứ hai đều có tiết chào cờ, mà tiết chào cờ lại luôn diễn ra trước giờ vào lớp 10 phút và tôi nếu như không muốn bị muộn sẽ phải dậy sớm hơn mọi ngày 10 phút. Ôi! Những người hay thức khuya mới biết 10 phút này quý báu biết nhường nào!!! Sau một hồi lăn lộn giúp cho bản thân tỉnh táo hơn một chút tôi mới chậm chạp đi vào phòng vệ sinh, chỉ còn hai tháng nữa là kết thúc năm học không thể vì một hôm đi học muộn mà đánh mất danh hiệu “học sinh ưu tú xuất sắc’ được.
Không phải khoe khoang gì đâu nhưng danh hiệu này đã theo tôi suốt từ lúc học tiểu học rồi vì vậy tôi coi nó như là một thành tích đáng nể của bản thân mình, hàng năm đều cố gắng giữ cho nó không tuột khỏi tay mình. Nguyên Vũ là người nổi tiếng, thiết nghĩ làm em gái cũng cần phải có cái gì đó để anh trai cảm thấy tự hào và để người ngoài không chê cười chứ.
Chẳng mấy chốc tôi đã đến trường, hôm nay cổng trường có nhiều ô tô hơn hẳn mọi hôm mà còn toàn xe xịn nữa chứ. Khi tôi bước qua chỗ một chiếc Audi R8 đang đỗ, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác chẳng lành mà cảm giác này thường xuất hiện khi tôi gặp tên mặt lạnh – Triệu Đình Phong. Theo bản năng tôi liền nhìn ngang ngó dọc một lượt…thật may là chỉ có mấy bạn học đang ba chân bốn cẳng chạy vào trường. Ơ! Tôi giơ tay lên xem đồng hồ, vẫn còn 5 phút nữa mới bắt đầu cơ mà có cần vội vàng như vậy không? Tôi khẽ lắc đầu, chậm rãi bước vào trường.
Nhưng mà khi vừa đặt bước chân đầu tiên vào đến sân trường, tôi lập tức giật mình vì khung cảnh náo nhiệt trước mặt. À không, không phải giật mình mà là ngạc nhiên mới đúng, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra ở trường tôi thế này?
Tôi đảm bảo rằng bất cứ ai đang đứng ở vị trí của tôi lúc này chắc chắn cũng sẽ rất ngạc nhiên cho coi. Hãy thử tưởng tượng mà xem, một buổi sáng thứ hai như bao buổi sáng bình thường khác, bạn thong thả bước từng bước vào trường chuẩn bị tham gia lễ trào cờ thì trước mắt bạn hiện ra một khung cảnh vô cùng đặc sắc cùng náo nhiệt. Cờ hoa tung bay trong gió, băng rôn đủ màu sắc được treo khắp các lớp học, tiếng nhạc sập sình vui nhộn khác hẳn những buổi lễ chào cờ bình thường và đặc biệt nhất là trên sân trường có rất nhiều người từ trẻ đến già, từ học sinh đến sinh viên, từ các thầy giáo cô giáo cho đến các tầng lớp tri thức khác,…Quả là một màn náo nhiệt và vô cùng bất ngờ. Nhìn quanh một vòng, ánh mắt tôi dừng lại ở dòng chữ đỏ chót được treo ngay giữa lễ đài: “Kỷ Niệm 25 Năm Thành Lập Trường THPT Geogia”. Tại…tại sao không ai nói cho tôi biết hôm nay tổ chức lễ kỷ niệm ngày thành lập trường hết vậy? Hóa ra đây là lý do khiến mấy bạn học sinh chạy như ma đuổi ở cổng trường.
Vì mọi người vẫn đang nói chuyện cười đùa rất vui vẻ nên chắc là buổi lễ chưa bắt đầu, thế là tôi nhanh chân chạy thẳng về chỗ ngồi của lớp mình, mong rằng không có ai phát hiện tôi đến muộn.
Vừa mới thở phào nhẹ nhõm ngồi vào chiếc ghế cuối cùng trong hàng thì tôi lại bị Hạ Băng làm cho giật nảy mình bởi giọng nói to khủng bố của nó, “Ân Ân, sao mày đến muộn vậy, muốn tao ghi mày vào sổ lớp trưởng tội đi học muộn hả?”
Tôi lườm Hạ Băng một cái đầy ai oán, cao giọng nói, “Mày còn hỏi nữa, buổi trước tao nghỉ học đã dặn người nào đó là có gì hot phải thông báo ngay vậy mà có người mải chơi quên cả việc thông báo việc trọng đại ngày hôm nay cho bạn bè, bây giờ lại còn ở đây mà sao với trăng”
Hạ Băng nghe thấy vậy chỉ cười hi hi, cúi đầu xin lỗi tôi sau đó liền cất giọng nhẹ nhàng đến sởn da gà, “Cũng may là chưa bắt đầu suy ra mày vẫn đến đúng giờ, hehe!”
Đúng lúc này thì tiếng của cô tổng phụ trách đòan trường vang lên từ phía trên lễ đài khiến tôi phải nuốt ngược những gì đang định nói vào trong.
“Đã đến giờ…bla…bla”
Sau nghi lễ chào cờ cùng màn phát biểu dài dằng dặc của thầy Hiệu trưởng về lịch sử cũng như truyền thống trong suốt 25 năm qua của trường là bài phát biểu của cựu học sinh. Thật ra tôi cũng chẳng quan tâm đến mấy bài phát biểu này bởi vì nó ngòai biết ơn và khen ngợi trường ra thì chẳng còn gì đặc sắc nhưng điều khiến tôi quan tâm chính là tên của người được mời lên phát biểu – Triệu Đình Phong, học sinh xuất sắc của K17 (khóa 17).
Khi cái tên này vang lên, tôi đã giật mình tự hỏi, ở cái thành phố này có bao nhiêu người họ Triệu tên Đình Phong? Khi nhìn thấy người tên Triệu Đình Phong ấy đứng trên lễ đài, tôi lại tự hỏi, ở thành phố này có rất nhiều trường cấp ba, tại sao tên mặt lạnh đó lại là đàn anh trong trường của tôi?
Tôi chăm chú nhìn cái người đang phát biểu trên lễ đài, hôm nay anh ta mặc một bộ vest màu xám trông vô cùng sang trọng, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người, chưa kể đến khuôn mặt đẹp trai của anh ta đang khiến bọn nữ sinh trường tôi phát cuồng cả lên. Giọng nói của anh ta vẫn lạnh lùng như mọi khi, từng lời từng lời nói ra đều rất rõ ràng mạch lạc khiến mọi người không thể không chú ý lắng nghe.
Tôi cứ chăm chú nhìn như vậy cho đến khi ánh mắt lạnh lùng của anh ta nhìn thẳng về phía tôi. Tôi giật nảy mình cúi mặt xuống, không dám nhìn về phía anh ta nữa. Trời ạ! Tôi bị làm sao thế này, sao lại không dám nhìn anh ta cơ chứ? Đang lúng túng không biết nên làm gì thì câu nói vô cùng dõng dạc của anh ta lọt vào tai tôi: “Trường chúng ta trong những năm gần đây cũng có rất nhiều học sinh ưu tú, đặc biệt là em Trịnh Nguyên Ân K24”
Hở! Sao anh ta lại nhắc đến tên tôi? Ngay lập tức tôi ngẩng lên nhìn anh ta bằng ánh mắt khó hiểu, mà Triệu Đình Phong lại nở nụ cười vô cùng ám muội. Lúc này mới giật mình nhận ra có rất nhiều người cũng đang nhìn về phía tôi, đặc biệt là đám nữ sinh, ánh mắt đó rất không thiện cảm.
Tôi chỉ khẽ than thầm, Triệu Đình Phong tôi có đắc tội gì với anh sao? Tại sao anh có thể gián tiếp hại tôi như vậy chứ, khỏi cần suy nghĩ nhiều cũng biết, rắc rối của tôi chính thức bắt đầu từ đây.
Ngày đầu tiên đi làm
Theo địa chỉ ghi trong hợp đồng, cuối cùng tôi cũng tìm được nhà của Triệu Đình Phong. Đầu tiên là thở dốc vì phải đi bộ một quãng đường dài 2km, tiếp đó là nín thở vì tôi cứ ngỡ mình đang đứng trước mô hình thu nhỏ của tòa lâu đài Peles ở Sinaia, miền trung Rumani. Trời ạ! Tôi không phải đang mơ đấy chứ? Để tôi tả qua về ngôi biệt thự trước mặt mình nhé!
Bên ngoài biệt thự được trang trí theo lối kiến trúc phục hưng Gothic, sự kết hợp của nó tạo lên cảm giác vô cùng lãng mạn. Màu chủ đạo là trắng, xám và nâu, một số họa tiết trên tường được sơn màu vàng để tạo điểm nhấn. Quanh những khung cửa sổ dây thường xuân phủ kín tạo cảm giác vừa tươi mát vừa dễ chịu. Tóm lại là vô cùng đẹp, vô cùng hài hòa.
Phải đến hơn 30s sau tôi mới thở lại bình thường được, nhìn ngắm ngôi biệt thự trước mặt với ánh mắt ngưỡng mộ, so với ngôi nhà tôi đang sống thì…khác nhau một trời một vực bởi vì nếu như ngôi nhà của tôi đáng giá 4 tỷ Đ thì ngôi biệt thự trước mặt chưa kể nội thất bên trong phải có gia cao gấp 5 lần.
Sau một phút mặc niệm vì ngôi nhà mình đang ở, tôi lấy lại tinh thần bình tĩnh, đưa tay bấm chuông. Mở cửa cho tôi là một cô gái tầm hơn 20 tuổi, cô ấy nhìn lướt qua tôi một lượt rồi đứng dịch sang một bên, nói “Em là bảo mẫu mới của Đình Nhi hả, mau vào nhà đi!”
Tôi mỉm cười với chị ấy rồi nhanh chóng bước vào, lúc này đây tôi mới có thể quan sát hết thảy khung cảnh bên ngoài ngôi nhà. Nào là những cây cảnh có giá trên trời mà tôi đã thấy trên một trình ti vi, nào là những bông hoa đủ kiểu dáng màu sắc được trồng hai bên đường dẫn vào nhà chính, còn cả những chiếc đèn đường nhỏ nhỏ xinh xinh xếp thành hàng dài đến tận cửa nhà, phía xa xa là những cây cổ thụ cao vút rợp bóng mát. Tôi có cảm giác như bản thân mình đang lạc vào thế giới cổ tích vậy.
Đúng như tôi dự đoán, nội thất của ngôi biệt thự này quả thực rất sa hoa tráng lệ. Không chỉ đắt tiền mà còn toàn là hàng số lượng có hạn, nếu không phải tỷ phú thì có mơ cũng không chạm đến được. Tôi có thể đảm bảo rằng: bất cứ ai đứng ở vị trí của tôi lúc này cũng sẽ bị đống đồ kia làm cho choáng váng không nói nên lời.
Còn đang mải ngắm nhìn xung quanh thì Đình Nhi không biết từ đâu chạy đến kéo tay tôi, phấn khích nói, “Chị Nguyên Ân cuối cùng chị cũng đến, em chờ chị gần một tiếng rồi!”
Ầy, sao tự nhiên tôi cảm thấy có lỗi thế này, tôi vốn không quen để người khác chờ vậy mà hôm nay lại bắt một đứa trẻ con đợi mình đến gần một tiếng đồng hồ. Cảm giác tội lỗi sâu sắc!
“Xin lỗi! Tại hôm nay trường chị tổ chức lễ kỷ niệm nên mới đến muộn, từ mai sẽ không thế nữa.”
Sau một màn trò chuyện làm quen, tôi với Đình Nhi đã thân thiết hơn, hai đứa tôi bắt đầu bày ra mấy trò chơi con nít và đùa nghịch đến quên trời đất. Đến tận khi chị Hoa, người mở cửa cho tôi lúc nãy chào chúng tôi để về thì chúng tôi mới dừng lại. Theo như Đình Nhi kể thì chị Hoa là giúp việc làm theo giờ mà Đình Phong thuê. Bình thường chị ấy sẽ ở với Đình Nhi đến khi Đình Phong hòan thành công việc mới ra về nhưng hôm nay có tôi nên chị ấy về sớm.
Cũng may là chị Hoa đã chuẩn bị bữa tối cho chúng tôi trước khi về nếu không tôi thật không biết xoay sở như thế nào với cái khả năng nấu nướng có hạn của mình. Sau khi giúp Đình Nhi tắm rửa sạch sẽ, tôi với con bé cùng nhau ăn tối. Hai chị em đang ăn ngon lành thì cửa cạch một cái, tên mặt lạnh đẩy cửa bước vào. Vừa nhìn thấy anh ta không hiểu sao mọi động tác của tôi lại khựng lại, cảm giác ngon miệng cũng biến mất. Chẹp! Đúng là ở cạnh người mình ghét thì cái gì cũng trở nên đáng ghét.
Đình Phong liếc qua tôi một cái rồi đi thẳng về phía cầu thang, đến cả một câu chào xã giao cũng không có. Hừ! Cho dù tôi là bảo mẫu đi chăng nữa thì anh ta cũng không thể coi tôi giống không khí như vậy, thật là tức muốn chết!
Đình Nhi ở phía đối diện thấy mặt tôi biến sắc liền lên tiếng giải thích “Mỗi lần gặp chuyện gì đó không vui anh ấy đều như vậy, chị đừng quá để ý nha”
Bình thường anh ta cũng vậy mà!Đâu cần phải gặp chuyện không vui mới có dáng vẻ doạ người như vậy. Tôi tỏ vẻ không thèm chấp nói với Đình Nhi, “Anh trai em có thế nào chị cũng chẳng quan tâm, nhiệm vụ của chị là chăm sóc em.”
Ngày đầu tiên tôi đi làm cuối cùng cũng kết thúc sau khi tôi giúp Đình Nhi làm bài tập và ru con bé ngủ. Thật ra thì công việc này cũng không khó khăn như tôi tưởng và cũng thật may bởi vì Đình Nhi là một cô bé rất ngoan. Nói thế nào nhỉ, bệnh ghét trẻ con của tôi nhờ có con bé mà giảm đi phân nửa.
Đang cố gắng đóng cửa phòng ngủ thật nhẹ nhàng để không đánh thức Đình Nhi thì một giọng nói trầm khàn lạnh lẽo như âm hồn vang lên khiến tôi giật nảy mình, “Đình Nhi ngủ rồi?”
Cánh cửa đang di chuyển với tốc độ chậm hết mức có thể vì phản xạ của tôi mà đóng cái rầm. Tôi lừ mắt nhìn cái tên mặt lạnh có giọng nói giống âm hồn đang đứng ngay sau lưng, rất muốn nhảy vào đấm cho anh ta mấy phát nhưng cuối cùng vì giữ hình tượng nên tôi nhịn, chỉ “Ừ!” Một tiếng rồi khoác cặp lên vai, hướng phía cầu thang thẳng tiếng.
Đình Phong tiễn tôi ra tận cổng nhưng lại chẳng nói thêm câu nào, ngay cả một câu tối thiểu con trai cần nói với con gái khi cô ấy đi về một mình lúc trời tối như “Đi cẩn thận!” Cũng không có. Trời ạ! Anh ta rốt cuộc có phải con trai không thế? Ít ra cũng phải chào tôi một câu chứ, đúng là mất lịch sự mà!
Tuy anh ta mất lịch sự nhưng tôi là con nhà gia giáo, phép lịch sự tối thiểu tôi đương nhiên là phải thực hiện.
“Tạm biệt, chúc anh ngủ ngon!”
Nguyên Ân vừa đi khỏi thì một chiếc xe thương vụ màu đen đỗ xịch lại trước cửa nhà Đình Phong, từ trên xe một thân ảnh cao lớn bước xuống.
“Sao cậu biết tôi đến mà ra tận cổng đón vậy?” Anh ta tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi.
Đình Phong chỉ liếc anh ta một cái, thản nhiên nói, “Cậu thấy tôi rảnh lắm à? Cậu mau lái xe đi theo cô gái mặc áo đồng phục trường Geogia, cô ấy đang cách nhà tôi khoảng 50 mét.”
“Hở! Cậu từ bao giờ lại quan tâm đến mấy đứa học sinh cấp ba vậy?” Người con trai vừa đến kinh ngạc nhìn Đình Phong, đây là lần đầu tiên anh ta thấy con người lạnh lùng này quan tâm đến con gái mà lại là một học sinh cấp ba.
“Cậu đừng có nhiều chuyện, mau đi theo đi, nhớ là đến khi cô ấy về đến tận nhà đấy!”
“Rồi rồi ok!”