Bạn đang đọc Sẽ Có Một Ngày Chúng Ta Thuộc Về Nhau: Chương 35
Nguyên Ân dùng sức giãy giụa, cố gắng thoát khỏi nụ hôn của Đình Phong. Nhưng sức của cô làm sao có thể đấu lại Đình Phong, rốt cuộc vẫn phải nằm yên cho anh hôn.
Nụ hôn của Đình Phong vừa hung hăng lại vừa mãnh liệt, khiến Nguyên Ân dù không muốn cũng bị sự nhiệt tình của anh lôi kéo, dần dần chuyển từ bị động sang chủ động, không ngần ngại đáp trả lại anh.
“Em vẫn không thể thoát khỏi sức quyến rũ của tôi.” Đình Phong nói bằng điệu bộ hết sức thỏa mãn, trong mắt ánh lên niềm hạnh phúc không gì diễn tả nổi. Cô còn yêu anh. Nguyên Ân vẫn còn yêu anh.
Nguyên Ân nghe vậy thì mặt đỏ bừng, trong lòng cảm thấy vô cùng bực mình, tự trách bản thân không biết kiềm chế, bị anh xỏ mũi dắt đi lúc nào không hay. Mặc dù biết mình không thể thoát khỏi Đình Phong, Nguyên Ân vẫn cố chống chế: “Ai bị anh quyến rũ chứ, bị bắt ép thì đúng hơn.”
Đình Phong hơi nhíu mày nhìn vẻ mặt cố tỏ ra dửng dưng của cô, khẽ nhếch môi, ghé vào tai cô, nói: “Vậy để anh chứng minh lại lần nữa.”
Dứt lời lại cúi đầu hôn Nguyên Ân lần thứ hai.
Sáng hôm sau.
Cả đêm mất ngủ, trông Nguyên Ân vô cùng thiếu sức sống. Cả đêm qua cô thức trắng vì suy nghĩ có phải cô đã quá mềm lòng với Đình Phong, chỉ trong vòng có một ngày ngắn ngủi mà để cho anh hôn những hai lần. Thậm chí cô còn chưa nghe anh giải thích những chuyện của hai năm về trước.
Mà thật lạ, sáng sớm thức dậy đã không thấy anh đâu, chẳng lẽ những gì xảy ra ngày hôm qua chỉ là mơ? Không đúng, mơ sao có thể chân thực đến từng giây từng phút như thế… Hay là do cô tự tưởng tượng ra? Cũng không phải, cô không có trí tưởng tượng phong phú đến thế.
Vứt chuyện Đình Phong sang một bên, Nguyên Ân mắt nhắm mắt mở đi vào bếp, định kiếm cái gì đó bỏ bụng chống đói rồi đi ngủ tiếp, hôm nay cô quyết định trốn học. Dù sao trường đại học của cô cũng không quản mấy chuyện nghỉ học của học sinh, chỉ cần gọi điện xin phép thầy giáo chủ nhiệm khoa là được.
Vừa đặt chân xuống bếp, một mùi thơm ngào ngạt đã tràn ngập khoang mũi, khiến cô tỉnh cả ngủ. Cố mở to mắt nhìn bóng lưng đang bận rộn xào xào nấu nấu đồ ăn sáng, Nguyên Ân suýt chút nữa ngã nhào xuống đất vì không thể tin vào những gì đang thấy trước mắt. Đình Phong biết nấu ăn.
Anh biết nấu ăn từ khi nào? Còn nhớ trước đây, mỗi lần cô nấu hỏng anh đều phải gọi nhà hàng mang cơm tới, ngay cả việc đơn giản như nấu mỳ cũng không biết. Vậy mà bây giờ lại tự tay chuẩn bị đồ ăn sáng.
Đặt nốt đĩa mỳ Ý lên bàn ăn, Đình Phong nhìn Nguyên Ân, mỉm cười, nói: “Vợ, anh biết em ghét nấu ăn nên đã đi học, sau này sẽ đảm nhận trách nhiệm nấu cơm cho em ăn,nào mau lại đây thử tay nghề của anh.”
Nguyên Ân có chút ngạc nhiên cùng cảm động nhưng vẫn nói cứng: “Ai là vợ anh?” Sau đó rất tự nhiên mà ngồi vào bàn ăn. Bắt đầu giải quyết bữa sáng bằng tốc độ nhanh nhất có thể, cái gọi là hình tượng đã bị quăng vào xó vì thiếu ngủ trầm trọng.
Giải quyết xong bữa sáng, Nguyên Ân giúp Đình Phong thu dọn bát đũa rồi mới về phòng đi ngủ. Nhưng vừa mới đặt được một chân lên cầu thang cô đã bị anh giữ lại.
“Thay quần áo đi anh đưa em đi học.” Anh nói.
“Hôm nay được nghỉ.” Nguyên Ân nói dối một cách trắng trợn. Hai mắt lờ đà lờ đờ như sắp sụp xuống đến nơi.
“Gia Hy nói hôm nay em có tất cả bốn tiết ở trường, trong đó có hai tiết toán cao cấp, một tiết giao tiếp tiếng Pháp và một tiết khoa học nâng cao, cả bốn tiết này đều rất quan trọng.” Đình Phong nói vanh vách như kiểu đây là lịch làm việc của anh chứ không phải của Nguyên Ân. Vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc, không cho phép dối phương từ chối.
Còn Nguyên Ân nhà ta thì buồn ngủ quá rồi, không thèm suy nghĩ nhiều mà lập tức đổi giọng năn nỉ: “Chồng yêu, cho em nghỉ một hôm đi, thực sự là rất rất buồn ngủ.” Vừa nói còn vừa bám lấy cánh tay Đình Phong lắc lắc.
Đình Phong chỉ đợi có thế, lập tức ôm lấy Nguyên Ân, cười gian tà, “Ngoan lắm, để anh đưa em về phòng ngủ.”
Lúc này Nguyên Ân mới biết mình bị lừa, tức giận thúc cùi trỏ vào người Đình Phong định thoát ra. Tiếc là anh ôm chặt quá, cô có vùng vẫy thế nào cũng không thoát được, mà lâu rồi không có ai ôm cô ngủ, nhân cơ hội này hưởng thụ một chút cũng không sao.
Nguyên Ân có một tật xấu là khi buồn ngủ cô sẽ không biết bản thân mình đang làm gì, tất cả mọi chuyện ở trên đều là do bản năng mà thôi.
Vậy là Nguyên Ân để yên cho Đình Phong bế về phòng, không những thế còn mặt dày bắt anh ôm cô ngủ. Đã chiếm tiện nghi thì phải chiếm cho chót, một chút cũng không thể lãng phí.
Ngắm Nguyên Ân đang say ngủ trong lòng, Đình Phong tự hỏi lúc cô tỉnh dậy, thấy mình nằm trong lòng anh, không biết sẽ có phản ứng như thế nào?
Trong trí nhớ của anh, Nguyên Ân có chút khác bây giờ. Trước đây, cô không làm việc nhà thì sẽ đi nấu cơm, không nấu cơm thì ngồi học bài, anh không thấy cô đọc truyện hay sách báo bao giờ. Sau này qua tìm hiểu Đình Phong mới biết Nguyên Ân vốn không thích nấu ăn, ghét nhất là làm việc nhà. Nhưng từ khi lấy anh, cô buộc phải làm những việc bản thân mình không thích. Vậy mà anh luôn hờ hững lạnh nhạt, bỏ mặc cô ở một mình chỉ vì nghi ngờ cô đã hại chết Đình Nhi.
Đình Phong siết tay chặt hơn, ôm gọn Nguyên Ân vào lòng, để đầu cô tựa vào ngực mình. Cô từng nói đây là tư thế ngủ mà cô thích nhất, vừa ấm áp lại vừa có cảm giác được bảo vệ. Đình Phong tự nhủ, từ giờ anh sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ và yêu thương Nguyên Ân như những gì cô đã từng làm cho anh, à không, không phải như mà là suốt đời.
Ba tiếng sau.
Nguyên Ân đưa tay dụi dụi mắt, mơ màng nhìn lồng ngực mà mình đang tựa vào. Ai vậy nhỉ?
Từ từ ngẩng đầu lên, một khuôn mặt quen thuộc hiện ra khiến Nguyên Ân suýt chút nữa nhảy dựng lên, Đình… Đình Phong sao lại ôm cô ngủ thế này?
Cố nhớ lại những chuyện xảy ra ban sáng, Nguyên Ân chỉ hận không thể đào được cái lỗ nào để chui xuống. Cô đã gọi anh là chồng yêu, lại còn năn nỉ anh cho nghỉ học. Chưa hết, cô còn bắt Đình Phong ôm mình ngủ nữa. Trời ạ! Cô đã làm gì thế này???
“Em dậy rồi!” Đang hồi tưởng lại chuyện ban sáng thì giọng nói dịu dàng của Đình Phong vang lên khiến Nguyên Ân giật mình, vội vội vàng vàng vùi mặt vào ngực anh.
“Anh… mau ra ngoài đi!” Mất một lúc lâu sau Nguyên Ân mới ngập ngừng lên tiếng, ra lệnh đuổi người.
“Chúng ta là vợ chồng, em cần gì phải ngại.” Biết Nguyên Ân xấu hổ nên Đình Phong cố tình trêu cô, không những thế còn cố tình nhấn mạnh hai chữ vợ chồng.
Đúng như dự đoán, Nguyên Ân bắt đầu nói lắp: “Ai… ai ngại… mà ai là… là vợ anh? Đi… đi ra mau!”
Đình Phong bật cười thành tiếng, đưa tay xoa xoa đầu Nguyên Ân, vẫn là chất giọng dịu dàng, anh nói: “Dậy rửa mặt đi, anh đi nấu cơm, chiều sẽ đưa em đi mua tiểu thuyết.”
Chờ cho Đình Phong ra ngoài, Nguyên Ân mới dám xuống giường, mặt vẫn đỏ bừng như quả cà chua. Mà anh vừa nói gì nhỉ, đưa cô đi mua tiểu thuyết? Cô có nghe nhầm không?
Buổi chiều.
Chờ Gia Hy đi học về, Đình Phong liền mượn xe đưa Nguyên Ân đi nhà sách. Mặc dù không muốn đi cùng anh nhưng vì muốn mua mấy cuốn tiểu thuyết mới nên cô đành đi theo.
Hiệu sách nằm ở trung tâm California, là hiệu sách lớn nhất trong thành phố. Nguyên Ân lại thấy thắc mắc, lúc cô trách mắng Gia Hy vì dám cho Đình Phong vào nhà thì cậu có nói anh bị cướp hết tiền và điện thoại, sao bây giờ lại có tiền mua tiểu thuyết cho cô? Chắc chắn là nói dối để được vào nhà rồi.
Tuy nghĩ là thế nhưng Nguyên Ân không hỏi ngay, cô muốn chờ đến lúc anh rút tiền ra trả rồi mới bóc mẽ để khiến anh mất mặt, tiện thể lấy lí do đuổi anh ra khỏi nhà luôn.
“Đây là hiệu sách của bạn anh, em cứ lựa thoải mái, thích quyển nào cứ lấy.” Xe vừa dừng trước cửa hiệu sách, Đình Phong liền lên tiếng giới thiệu.
Hóa ra là đi mua chùa, vậy chuyện anh bị cướp là thật rồi. Khẽ thở dài một hơi, Nguyên Ân mở cửa xuống xe, không đợi Đình Phong mà đi thẳng vào trong. Cô không muốn nhận đồ của người lạ, cô sẽ tự trả tiền.
Đình Phong rất nhanh đã đuổi kịp Nguyên Ân, còn rất tự nhiên nắm lấy tay cô, giúp cô mở cửa và chỉ cho cô nơi bày các loại sách. Nguyên Ân chưa đến đây bao giờ nên nghe rất chăm chú, quên luôn cả việc tay mình đang bị người ta nắm chặt. Mãi đến lúc một cô gái mặc bộ váy liền bó sát màu đỏ, thân hình bốc lửa tiến về phía hai người, Nguyên Ân mới thôi không chú ý đến mấy quyển sách nữa.
Cô gái ấy rất tự nhiên ôm lấy Đình Phong, hôn nhẹ một cái lên má anh. Đình Phong không những không tránh mà còn buông tay Nguyên Ân ra để ôm cô gái kia. Nhìn hai người họ thực sự rất thân thiết, rất tình cảm và… rất xứng đôi.
Nguyên Ân khẽ nắm chặt tay, xoay người quay lại chỗ mấy giá sách. Cố đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, cô bắt đầu chọn những cuốn mình muốn mua. Trong đầu không ngừng tự nhủ, có là gì của nhau nữa đâu, mày không có quyền, Nguyên Ân ngốc, mày không có quyền ghen.