Bạn đang đọc Sẽ Có Một Ngày Chúng Ta Thuộc Về Nhau: Chương 36
Từng bước đưa em về bên anh.
Sau khi chọn được vài cuốn tiểu thuyết cần mua, Nguyên Ân liền ôm chúng đến quầy thanh toán, phớt lờ ánh mắt của Đình Phong đang chăm chú nhìn mình.
Nhưng mọi chuyện nào có dễ dàng như thế, cô đã không thèm để ý rồi vậy mà hai người kia vẫn thể hiện tình cảm vô cùng tự nhiên, đặc biệt là Đình Phong, giọng nói có vẻ lớn hơn mức bình thường, như kiểu cố tình nói cho Nguyên Ân cô nghe vậy:” Anna, lâu rồi không gặp vậy mà em vẫn xinh đẹp và quyến rũ như ngày nào, thật là khiến đám đàn ông bọn anh Không Kiềm Chế được.”
Bước chân Nguyên Ân hơi khựng lại, những ngón tay thon dài nắm chặt lấy mấy cuốn tiểu thuyết trong tay. Đình Phong chết tiệt, rõ ràng chạy đến đây để mong cô tha lỗi vậy mà bây giờ dám đi tán tỉnh cô gái khác. Vậy chẳng khác nào anh đang tuyên bố rằng anh không yêu cô.
Nghĩ đến đây, trái tim vốn luôn bình lặng hai năm nay chợt nổi sóng cuồn cuộn, nhịp đập mạnh mẽ như muốn xé tan lồng ngực ra vậy. Rốt cuộc chuyện này là sao? Hai năm qua vốn tưởng tình cảm dành cho Đình Phong đã chết từ lâu, tại sao khi nghĩ đến anh không yêu mình lại vẫn thấy đau như vậy?
Trong lúc Nguyên Ân vẫn đang thất thần đứng yên một chỗ thì Đình Phong đã tiến đến trước mặt cô từ bao giờ, trên môi là nụ cười còn rạng rỡ hơn cả ánh nắng mặt trời. Anh nắm lấy vai Nguyên Ân, giọng nói đầy phấn khích: “Em vẫn còn quan tâm đến anh, đúng không? Em đang ghen, anh có thể nhìn thấy điều đó qua biểu hiện của em.”
“Tôi… ”
Nguyên Ân đang định lên tiếng giải thích thì tim bỗng nhói lên một cái, trước mắt đột nhiên tối xầm, mọi cảm xúc và ý thức đều bị bóng tối cuốn đi mất.
Bệnh viện.
Đình Phong lo lắng đi đi lại lại trước cửa phòng cấp cứu, sự lo lắng cùng sợ hãi khi thấy Nguyên Ân ngất đi vẫn chưa tan biến hết. Có trời mới biết anh đã sợ đến thế nào khi gọi mãi mà Nguyên Ân không tỉnh lại.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên sau lưng, Đình Phong vừa quay lại nhìn thì bị Gia Hy túm lấy cổ áo, khuôn mặt đẹp như tạc bị giáng một cú đấm thật mạnh. Đình Phong loạng choạng lùi ra sau mấy bước nhưng không có ý định đánh lại, chỉ yên lặng đón chờ cơn giận của Gia Hy.
“Tên khốn nhà anh, nếu chị tôi mà không tỉnh lại được, tôi sẽ chôn anh theo chị ấy.” Gia Hy tức giận gào lên, cũng chẳng thèm quan tâm đến ánh mắt của mọi người đang nhìn mình. Cậu đúng là bị điên mới đồng ý để tên Đình Phong ngu ngốc kia đưa Nguyên Ân ra ngoài mà.
Đúng lúc này cửa phòng cấp cứu được mở ra, Gia Hy liền chạy vụt đến nắm lấy tay bác sĩ, lo lắng dùng tiếng anh để hỏi: “Bác sĩ, chị gái tôi không sao chứ?”
“Hiện tại thì cơ thể cô ấy không có dấu hiệu bất thường, trước khi ngất đã lên cơn đau tim nhưng không ảnh hưởng đến cơ thể, không biết tại sao vẫn chưa tỉnh lại, dường như cô ấy đang muốn trốn tránh chuyện gì đó.” Bác sĩ từ tốn nói, ánh mắt ánh lên sự thương xót. Cô gái nằm trong kia không hề xa lạ, hai năm trước vì kiếm tiền cho em gái chữa bệnh mà cô đã bán đi một lượng máu rất lớn, dẫn đến bị mắc bệnh thiếu máu. Mỗi khi kích động sẽ bị ngất do máu không tuần hoàn đều. Mỗi tháng cô đều phải vào viện cấp cứu một lần, riêng tháng này đã là lần thứ ba.
“Tôi đã dặn cậu là không được để cô ấy bị kích động, nếu không sẽ rất nguy hiểm, cứ tiếp tục thế này thì cô ấy không thể chịu nổi các tác động dù là nhỏ nhất.” Vị bác sĩ cất giọng trách cứ Gia Hy, với tình trạng hiện giờ, nếu không truyền thêm máu e rằng cô bé sẽ không thể tỉnh lại.
“Có cách nào để chữa khỏi bệnh này không?” Đình Phong bây giờ mới lên tiếng, nếu anh đoán không nhầm thì Nguyên Ân chính vì bán máu để lấy tiền phẫu thuật cho Đình Nhi nên mới mắc phải bệnh này. Nếu đúng như vậy, anh nhất định phải tìm mọi cách để chữa khỏi bệnh cho cô.
“Có một cách, đó là truyền thêm máu, nhưng cô ấy thuộc nhóm máu hiếm, tìm được người có nhóm máu giống cô ấy đã khó chứ chưa nói đến việc người ta có chịu cho máu hay không.” Bác sĩ nói xong liền vội vã rời đi, ông ta còn có bệnh nhân đang chờ mổ.
Khoảng nửa tiếng sau Nguyên Ân mới được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, trên mũi vẫn được gắn ống thở oxy. Nhìn thấy Nguyên Ân vẫn chưa tỉnh, mọi suy nghĩ của Đình Phong bỗng trở nên thật rối loạn, anh cứ đứng yên một chỗ để nhìn cô mà không dám lại gần. Tất cả là tại anh, tại anh mà Nguyên Ân mới bị ngất. Nếu không phải anh cố tình chọc tức cô khiến cô bị kích động thì mọi chuyện cũng sẽ không thành ra như thế này.
Mãi đến khi Gia Hy nói sẽ đi làm thủ tục nhập viện và nhờ Đình Phong đưa Nguyên Ân về phòng bệnh thì anh mới bừng tỉnh, cùng y tá đẩy Nguyên Ân về phòng bệnh.
Nhìn hàng lông mày đang cau chặt lại của Nguyên Ân, Đình Phong tự hỏi không biết những ngày qua cô đã bị căn bệnh này dày vò đến mức nào. Cô vì anh mà chịu bao tổn thương, vì em gái anh mà mắc phải căn bệnh chết tiệt này. Còn anh lại chính là người gây ra những tổn thương cho cô. Anh lấy tư cách gì để cầu xin sự tha thứ của cô đây? Đừng nói là hai năm, cho dù là mười năm nữa e rằng cũng không thể. Có lẽ điều duy nhất anh có thể làm là tìm cách chữa khỏi bệnh cho Nguyên Ân.
Chờ Gia Hy làm thủ tục nhập viện xong, Đình Phong mới kéo cậu lại nói chuyện: “Tôi nghĩ chúng ta nên đưa Ân Ân về Việt Nam, bố và anh trai cô ấy có thể có cùng nhóm máu, hơn nữa họ cũng có quyền biết chuyện này.”
“Vô ích thôi, chị Ân có cùng nhóm máu với mẹ và chị ấy đã dặn trừ khi chị ấy sắp không sống được nữa thì nhất định không được để cho hai người họ biết.” Gia Hy lạnh lùng nói như thể chuyện Nguyên Ân có thể chết không có gì đáng ngạc nhiên hoặc có thể cậu ta đã biết chuyện này từ trước nên không thấy kích động nữa.
Nghe những gì Gia Hy vừa nói, trái tim Đình Phong bỗng trở nên nặng trĩu, anh không nghĩ bệnh thiếu máu có thể gây chết người, càng không nghĩ đến Nguyên Ân lại đón nhận nó một cách bình thản như vậy. Nếu cô xảy ra chuyện gì… Không, anh nhất định không để cô xảy ra chuyện, anh sẽ tìm ra người có cùng nhóm máu với cô, anh sẽ chữa khỏi bệnh cho cô, nhất định phải đưa cô quay về bên anh. Anh nợ Nguyên Ân quá nhiều, anh phải dùng cả quãng đời còn lại để yêu cô, anh vẫn còn sống thì không cho phép cô chết.
Sau khi dặn dò Gia Hy vài câu, Đình Phong rời khỏi bệnh viện, bắt xe đến thẳng tri nhánh của Đình Thiên ở trung tâm California. Anh không tin thế giới hơn bảy tỉ người lại không có ai có cùng nhóm máu với cô.
Một tuần sau.
Khi Đình Phong đến bệnh viện, Gia Hy suýt chút nữa không nhận ra vị giám đốc đẹp trai phong độ của mấy hôm trước. Quần áo thì xộc xệch, đầu tóc bù xù, khuôn mặt gầy rộc hẳn đi, râu mọc dài vẫn chưa được cạo. Gia Hy không biết suốt một tuần nay Đình Phong đã bay qua tổng cộng mười hai nước, dùng đủ mọi cách để xin người ta cứu Nguyên Ân, ngay cả quỳ xuống cầu xin anh cũng đã làm. May mà có hai người đồng ý truyền máu cho Nguyên Ân, nếu không Đình Phong sẽ không thể trở về sớm như vậy.
Vừa nhìn thấy Gia Hy, Đình Phong đã vội vàng hỏi: “Ân Ân tỉnh lại chưa?”
Gia Hy chán nản lắc lắc đầu, ánh mắt buồn bã nhìn vào trong phòng bệnh. Một tuần nay, cho dù cậu có lay gọi hay quát mắng, cô vẫn chỉ yên lặng nằm đó, ngay cả một cử động nhỏ nhất cũng không có, nếu không phải cô vẫn thở, sợ rằng người ta sẽ nghĩ cô là một xác chết. Rốt cuộc là chuyện gì đã khiến Nguyên Ân bị kích động đến mức ngất đi không thể tỉnh lại như vậy? Và cô đang trốn tránh điều gì mà không chịu tỉnh lại?
Đình Phong giao cho thư kí Dương giải quyết những thủ tục cần thiết, còn anh thì đi thẳng đến bên Nguyên Ân, nắm chặt lấy tay cô, chất giọng trầm lạnh khàn khàn thì thầm bên tai cô: “Ân Ân, mau tỉnh lại đi, anh có điều rất quan trọng vẫn chưa kịp nói với em… Ân Ân, rất nhanh thôi, anh sẽ đưa em trở về bên anh.”
Đình Phong vừa dứt lời, nhịp tim trên máy đo nhịp tim đột nhiên tăng lên, ngón tay Nguyên Ân khẽ cử động, bấu chặt vào tay Đình Phong.