Bạn đang đọc Sẽ Có Một Ngày Chúng Ta Thuộc Về Nhau: Chương 34: Gặp Lại
Đặt cuốn tiểu thuyết đã đọc được hơn nửa xuống, Nguyên Ân khẽ vươn vai một cái rồi mới ra khỏi thư phòng. Ngồi gần nửa ngày để đọc truyện, cái bụng của cô sắp đói chết rồi. Phải nạp năng lượng để tiếp tục chiến đấu với cuốn tiểu thuyết kia.
Ra nước ngoài hai năm, mọi thứ chuẩn mực như ăn, học, ngủ, nghỉ đúng giờ đều bị Nguyên Ân quăng vào xó hết. Việc nhà cô cũng chẳng bao giờ phải chạm tay đến bởi vì tất cả mọi thứ đều do cậu em trai không cùng huyết thống nhưng đặc biệt tốt bụng Gia Hy lo liệu hết. Mỗi ngày Nguyên Ân chỉ việc đi học rồi về ăn cơm, ăn xong thì đi đọc tiểu thuyết. Có thể nói là sướng như bà hoàng.
Thực ra Nguyên Ân rất ghét làm việc nhà và đặc biệt ghét nấu ăn, sở thích lớn nhất của cô là được nằm cả ngày đọc tiểu thuyết ngôn tình hoặc là chơi game online. Nhưng vì người đó, cô buộc phải thay đổi chính mình, ép mình làm những việc bản thân không hề thích, vì người đó không ngại biến mình thành một con ngốc… Aizz! Lại nghĩ đến Đình Phong nữa rồi! Khẽ cốc vào đầu mình một cái, Nguyên Ân sải từng bước lớn về phía bếp, cái bụng của cô đang réo ầm lên rồi.
Vừa đến cửa bếp, đập vào mắt cô là hình ảnh của một người con trai vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Bước chân của cô khựng lại nơi cửa bếp, hai mắt mở to đầy ngạc nhiên. Anh ta… tại sao lại xuất hiện trong nhà cô?
Thật ra Nguyên Ân có một tật xấu, mà cũng không hẳn là xấu bởi nó khá là tốt trong một số trường hợp. Đó là mỗi khi chú tâm làm việc gì đó, cô sẽ không để ý mọi người xung quanh đang làm gì hay nói gì. Vừa nãy trả lời Gia Hy chỉ là theo bản năng thôi. Thế nên bây giờ mới ngạc nhiên đứng ngây đơ một chỗ như vậy.
Đình Phong đang chuẩn bị mấy đồ dùng cần thiết để nấu ăn nên không biết có người đang nhìn mình đến mức ngây ngốc. Mãi đến khi Gia Hy xách theo túi lớn túi nhỏ đi vào, đồng thời cất tiếng hỏi thăm: “Ân Ân, chị đọc xong truyện rồi à?” Thì anh mới biết cô đang ở ngay sau lưng mình.
Đình Phong nghe thấy vậy thì quay phắt lại, ánh mắt nhìn Nguyên Ân vừa ấm áp lại vừa nôn nóng. Cuối cùng anh cũng có thể gặp được cô. Anh có cảm giác tim mình như muốn chui ra khỏi lồng ngực, vừa thấy hạnh phúc lại vừa thấy lo lắng. Thời gian hai năm đã biến Ân Ân trở thành một cô gái hai mươi tuổi xinh đẹp dịu dàng, cô đã không còn là cô bé tinh nghịch thích đấu võ mồm với anh như ngày xưa nữa rồi. Cố ngăn ý muốn muốn kéo cô vào lòng và ôm thật chặt lại, Đình Phong mỉm cười, nói: “Lâu rồi không gặp!”
Nguyên Ân cũng cố ngăn ý muốn chạy đến và xà vào vòng tay ấm áp vững chắc của Đình Phong lại, hờ hững trả lời: “Không gặp càng tốt.”
Gia Hy thấy mình bị bơ, không nhịn nổi mà cất tiếng trêu chọc: “Hai người đang chơi trò nhìn nhau không chớp mắt đấy à?” Kết thúc câu nói còn không ngại tặng thêm một nụ cười gian xảo.
Nguyên Ân nghe thấy vậy thì cả người bỗng trở nên cứng nhắc, không biết phải làm gì cho đỡ ngại. Vẫn là Đình Phong phản ứng nhanh, nửa đùa nửa thật đáp: “Nếu thích thì tối nay tôi sẽ chơi với cậu.”
Gia Hy nghe vậy chỉ biết câm nín, lẳng lặng xách đồ xếp vào trong tủ lạnh, trong đầu thầm nghĩ: “Đấu mắt với anh thà tôi nhìn mấy con gà khỏa thân còn hơn.”
“Đi theo anh.” Đình Phong vừa nói vừa tiến tới nắm lấy tay Nguyên Ân, người vẫn đang bất động tại chỗ, kéo thẳng ra ngoài phòng khách.
Lúc này Ân Ân nhà ta mới sực tỉnh, lạnh nhạt ra lệnh: “Bỏ tay ra!” Hiện tại cô không có đủ can đảm để đối mặt với anh.
Nói thì nói thế chứ cô thừa hiểu Đình Phong sẽ không buông tay cho dù cô có khóc lóc van xin hay nổi khùng chửi bới đi chăng nữa. Chỉ có dùng biện pháp mạnh thì may ra mới thoát được. Cô đã cảnh báo trước rồi, nếu anh có trách thì hãy tự trách bản thân mình không nghe theo lời cô.
Nhẩm đếm từ một đến ba, Nguyên Ân dùng sức kéo tay Đình Phong lại gần miệng và… cắn.
Có lần Nguyên Vũ từng nói, nếu Nguyên Ân có lỡ gây gổ đánh nhau với một người mạnh hơn mình thì hãy cắn cho hắn một cái thật mạnh, đảm bảo người đó lần sau gặp sẽ đứng cách Nguyên Ân ít nhất 10 mét. Đủ để hiểu mức độ khủng khiếp khi bị cô cắn là như thế nào.
Thế nhưng Nguyên Ân lại quên mất điều này, thản nhiên dùng sức cắn thật mạnh vào mu bàn tay của Đình Phong.
Cảm giác đau đớn từ mu bàn tay truyền đến khiến bả vai Đình Phong run lên từng hồi, hàng lông mày đen thanh tú nhíu chặt lại, hai mắt mở to nhìn Nguyên Ân, nhưng nhất quyết không chịu bỏ tay ra,ngược lại anh còn nắm tay cô chặt hơn. Muốn khiến anh từ bỏ sao? Không dễ thế đâu.
Đến khi một mùi tanh khó chịu xộc thẳng lên mũi cùng vị mặn tràn vào miệng, Nguyên Ân mới vội vã bỏ nhả bàn tay thon dài của Đình Phong ra. Trên mu bàn tay của anh hằn rõ vết răng của cô và đang chảy rất nhiều máu. Nguyên Ân tức giận lườm Đình Phong một cái, lòng thầm chửi anh đúng là tên đại ngốc, đau như vậy mà không biết đường rụt tay lại. Mà cô cũng thật là, sao có thể cắn mạnh như thế cơ chứ?
Và thế là hai người một lớn một nhỏ, một ột thấp cứ đứng trừng mắt với nhau ở giữa hành lang, không ai chịu nhường ai. Phải đến hơn hai mươi phút sau, khi thấy máu ở tay Đình Phong chảy quá nhiều, Nguyên Ân không thể làm ngơ được nữa, hùng hùng hổ hổ kéo anh đến chỗ tủ thuốc, tự tay sát trùng rồi băng bó vết thương cho Đình Phong.
Sau khi xử lí vết thương xong, Nguyên Ân nhân cơ hội Đình Phong không để ý chuồn thẳng về thư phòng, tiếp tục ghiền nốt cuốn tiểu thuyết đang đọc dở kia.
Đến giờ cơm tối, thức ăn đã chuẩn bị xong mà vẫn không thấy bóng dáng Nguyên Ân đâu, Đình Phong sốt ruột định đi gọi thì bị Gia Hy ngăn lại bằng một câu giải thích ngắn gọn: “Ân Ân ghét nhất là bị làm phiền khi đang đọc truyện, lát đọc xong chị ấy sẽ tự ra ăn.” Nói xong lại tiếp tục cắm cúi ăn cơm. Ở với Nguyên Ân hai năm, cậu đã sớm bị nhiễm cái tính coi đồ ăn là trên hết mỗi khi ăn cơm rồi. Cũng may là chưa bị lây cái sở thích đọc tiểu thuyết ngôn tình thâu đêm của cô.
“Cô ấy hôm nào cũng thế à?” Khuôn mặt Đình Phong đã lạnh đi vài phần. Xa anh có hai năm mà cô ngày càng trở nên không có quy tắc rồi, sớm muộn gì cũng bị đau dạ dày.
Gia Hy gật gật đầu cho có lệ, tay vẫn gắp thức ăn đều đều. Nhìn Đình Phong như vậy mà nấu ăn cũng ngon phết, cậu còn đang đói nữa chứ.
Liếc con ma đói Gia Hy một cái đầy khinh bỉ, Đình Phong quyết định đến thư phòng, phải lôi con mọt truyện kia ra ăn cơm mới được.
“Cốc… cốc… cốc!” Ba tiếng gõ không mạnh cũng không nhẹ vang lên. Tất nhiên là Nguyên Ân chẳng hề nghe thấy gì vì đang đọc đến đoạn cao trào. Đình Phong cũng không chờ cô lên tiếng, dứt khoát đẩy cửa bước vào phòng, không nói không rằng đưa tay giật lấy cuốn tiểu thuyết Nguyên Ân đang đọc, lạnh lùng ra lệnh: “Mau ra ăn cơm.”
Nguyên Ân bị cướp mất truyện, hai mắt trừng lớn như muốn nổ tung, thiếu chút nữa là nhảy vào đánh nhau với Đình Phong để cướp lại cuốn tiểu thuyết, may mà cô kiềm chế được, chỉ nói rất nhỏ nhẹ: “Trả lại truyện cho tôi.”
“Ăn cơm xong rồi đọc.” Đình Phong để lại một câu rồi cầm theo cuốn tiểu thuyết đi ra ngoài, để mặc Nguyên Ân đang nghiến răng ghiến lợi vì tức giận.
“Anh…”
Tại phòng bếp, Gia Hy suýt nữa bị sặc canh khi thấy Nguyên Ân suất hiện trên bàn ăn. Còn nhớ khi mới đến đây sống cùng cô, Gia Hy nói đến méo cả miệng mà vẫn không thể thuyết phục Nguyên Ân ăn cơm đúng giờ, vậy mà tên mặt lạnh kia vừa mới đến đã khiến cô bỏ truyện xuống để ngồi vào bàn ăn. Đúng là sức mạnh của tình yêu có khác.
Mười một giờ đêm.
Cuối cùng Nguyên Ân cũng đọc xong cuốn tiểu thuyết dày hơn 300 trang. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô nhanh chóng trèo lên giường, chuẩn bị ngủ một giấc để nạp năng lượng sau mấy ngày thức đêm đọc truyện.
Vừa nằm chưa được bao lâu, Ân Ân đã thấy khoảng trống bên cạnh lún xuống, một mùi hương quen thuộc tràn ngập khoang mũi. Tên điên này lại định giở trò gì nữa đây???
Nguyên Ân tức giận hất chăn sang một bên rồi bật dậy, quay sang nhìn Đình Phong, nhíu mày hỏi: “Anh lại muốn làm gì hả?”
Đình Phong bày ra vẻ mặt vô tội, đáp rất ngắn gọn: “Anh không có chỗ ngủ.”
“Nhà này có hai cái giường, anh có thể ngủ với Gia Hy, mau biến ra ngoài cho tôi.” Vừa nói Nguyên Ân vừa giơ chân đạp Đình Phong một cái. Lực đạp quá mạnh mà cô lại ngồi ngay mép giường, và hậu quả là cô bị ngã đập mông xuống đất. Nguyên Ân vừa đau vừa thẹn, đến kêu cũng không dám kêu, chỉ biết phồng mồm trợn mắt lườm người đang ngồi cười sằng sặc trên giường.
“Chúng ta là vợ chồng, nếu muốn ngủ thì tất nhiên là phải ngủ ở đây, sao em có thể bắt anh ngủ với thằng nhóc kia chứ, không sợ nó làm gì anh à?” Đình Phong nói rất nghiêm túc nhưng nếu nhìn kĩ vào mắt anh có thể thấy nét cười rất đậm. Rõ ràng là đang nhịn cười.
Hừ! Nếu Gia Hy mà làm gì được anh thì Nguyên Ân cô xin thề sẽ không đọc ngôn tình trong một tháng.
“Chúng ta chưa đăng kí kết hôn, ngay từ đầu đã không phải vợ chồng, anh đừng có nhắc đến hai từ đó trước mặt tôi.” Nguyên Ân nhếch môi nhìn Đình Phong, ánh mặt bị bao phủ bởi một lớp băng mỏng.
Tên đáng ghét này tự nhiên tìm đến nhà cô, rồi liên tiếp khiến cô tức điên lên. Suốt hai năm qua không đi tìm, bây giờ đến thì có ích gì? Thật là ép người quá đáng mà.
Nguyên Ân vịn vào giường định đứng dậy, không ngờ vừa mới đứng lên đã bị Đình Phong kéo lên giường, cả người cô bị anh giữ chặt, bên tai vang lên giọng nói lạnh lùng của anh: “Em không thể cắt đứt quan hệ với tôi đâu, bởi vì ngay bây giờ tôi sẽ biến em thành của tôi.”
Dứt lời, Đình Phong liền áp môi mình vào môi Nguyên Ân.